Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi trưa, ánh mặt trời tự nhiên buông xuống mang đến xúc cảm thoải mái ấm áp. Ngồi ở trên bãi cỏ trong hoa viên, Đan Cẩn Tuyền nhìn Âu Á Viên nằm trong lòng mình, nhẹ nhàng sửa sang lại tóc mái của nàng bị gió thổi bay. Không nghĩ tới động tác rất nhỏ như thế lại đánh thức nàng, để cho cặp mắt kia mở ra mang theo vài phần mờ mịt

"Đánh thức ngươi rồi?" Thấy Âu Á Viên nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn còn mân mê, Đan Cẩn Tuyền nhẹ giọng hỏi, ngữ khí nhu hòa trước nay chưa từng có

"Không, là ta cảm thấy Tiểu Cẩn nhớ ta, cho nên liền tỉnh" Âu Á Viên nói xong, lộ ra một chút mỉm cười sáng lạn. Nàng dùng tay phải không bị thương nắm lấy áo của Đan Cẩn Tuyền đem cô kéo xuống, ngẩng đầu hôn lên gương mặt trắng nõn của cô

Động tác như vậy nhìn như đơn thuần vô cùng thân thiết, trong đó cũng là tràn ngập khiêu khích. Cảm thấy xương quai xanh bị Âu Á Viên lưu luyến vuốt ve qua lại, Đan Cẩn Tuyền không có cự tuyệt, mà là tùy ý để Âu Á Viên làm bậy, trong mắt cô mang theo sủng nịch cùng dung túng. Buổi đêm hôm đó rốt cục là không đi tới được đáp án, làm Âu Á Viên trầm mặc trong nháy mắt, Đan Cẩn Tuyền yên tâm đồng thời cũng có chút mất mát

Cô cảm thấy may mắn rằng Âu Á Viên chưa hãm quá sâu, lại hụt hẫng vì nàng không trả lời. Cuối cùng, hai người cũng không nói lại vấn đề đó nữa. Mà quan hệ của hai người dường như cũng không vì thế mà trở nên gượng gạo, ngược lại còn có cảm giác trở lại quá khứ. Từ đó về sau, hai người mỗi đêm đều ngủ cùng nhau, không khí cũng hài hòa rất nhiều

Đan Cẩn Tuyền nghĩ sự tình trở nên thế này hoàn toàn là do tâm lý bản thân thay đổi. Trước kia cô cảm thấy Âu Á Viên yêu mình quá sâu, thâm tình đến mức không tiếc giá nào. Nhưng sau khi nghe mình hỏi qua một câu mà nàng không trả lời, cô cảm thấy nàng vẫn còn có một tia lý trí. Không đủ yêu, lý do này mới khiến Đan Cẩn Tuyền yên tâm ở chung với Âu Á Viên. Cứ như vậy cô cũng không lo lắng bản thân thân mật với nàng sẽ làm cho nàng càng lún sâu

Đơn giản mà nói, quan hệ giữa các nàng hiện tại thật giống như trước khi Đan Cẩn Tuyền 16 tuổi. Cô sẽ không cự tuyệt Âu Á Viên thân mật, cũng sẽ không cố ý gây bất hòa với nàng. Hai người có thể làm đơn giản hôn môi, có thể ôm lẫn nhau đi vào giấc ngủ. Tuy rằng quan hệ như thế so với phía trước tốt hơn rất nhiều, nhưng Âu Á Viên biết rất rõ ràng, hình thức ở chung này vẫn còn cách khá xa so với những gì nàng mong muốn. Nhưng xem tình huống trước mắt, chỉ có duy trì ái muội như thế này mới là tốt nhất.

Chẳng sợ Đan Cẩn Tuyền hiểu lầm cảm tình của nàng đối với cô, chỉ cần có thể ở bên cô như vậy là tốt rồi

"Tiểu Cẩn, chúng ta trở về đi, ta muốn ăn nho"

"Ừm, ta ôm ngươi trở về" Hai người ngồi dưới ánh mặt trời một hồi, nghe Âu Á Viên muốn về, Đan Cẩn Tuyền trực tiếp bế nàng lên, hướng vào trong nhà đi vào. Ngồi ở trên sofa, Âu Á Viên xem chương trình hài nàng yêu thích nhất, thấy người dẫn chương trình nói mấy từ trên internet mà cô không hiểu mà nàng lại thích thú xem, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy so với Âu Á Viên mình mới thực sự là già hơn rất nhiều

"Tiểu Cẩn, a~" Chuyện Âu Á Viên lười biếng không phải ngày một ngày hai, loại tình huống này đa số bộc lộ ra ở nhà. Không ai biết đường chủ của Tuyết Âu Đường ở bên ngoài hô mưa gọi gió, kỳ thật ở nhà lại ngốc như vậy. Âu Á Viên chỉ biết tự tay giặt một ít quần áo bên người, tỉ như mấy cái đồ lót lặt vặt. Mỗi khi có quần áo lớn hơn nàng đều không chút khách khí sai người hầu đi giặt

Nay nhìn đến nàng giơ ngón tay không bị thương chỉ hoa quả trên bàn, hé mở đôi môi đợi mình đến bóc vỏ giúp nàng, Đan Cẩn Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn nghe lời đem nho lột sạch vở, dùng dĩa nhỏ cắm lên đưa vào miệng Âu Á Viên

"Ngô, Tiểu Cẩn thật tốt, ta còn muốn." Được hầu hạ chu đáo như thế, Âu Á Viên trong lòng tràn đầy thỏa mãn, càng thêm trân trọng thời gian được ở bên cạnh Đan Cẩn Tuyền. Nàng tựa vào trong lòng đối phương, dùng hai má cọ cọ áo sơ mi vải bông mềm mại của cô. Không biết vì sao mỗi lần ở bên Đan Cẩn Tuyền, nàng đều dễ dàng mệt mỏi đến rã rời. Vừa mới tỉnh lại nàng liền đã lại muốn ngủ. Chuyện này nhất định không phải lỗi của nàng, là tại Đan Cẩn Tuyền ôm quá thoải mái rồi

"Tiểu di, ngươi...".

"Đường chủ, lão gia đến." Ngay tại thời điểm hai người hòa thuận vui vẻ, bỗng nhiên có vệ sĩ tiến vào nói. Nghe xong lời này, sắc mặt Âu Á Viên có vài phần trầm trọng. Thật hiển nhiên là nàng biết Âu Diễm bỗng nhiên đến nơi này là vì lý do gì. Chết tiệt, nàng đã muốn phong tỏa tin tức, để cho cấp dưới không đem chuyện mình bị thương truyền ra ngoài. Thế mà mới vài ngày lão gia đã tìm đến cửa

"Cha, ngươi đã đến. Chị, anh rể, hai người sao cũng đã trở lại rồi?" Sửa sang lại quần áo, Âu Á Viên ngồi ở trên sofa nhìn Âu Á Viên tiến vào, lại không nghĩ tới có cả Đan Bác và Âu Tình cũng đi từ ngoài vào. Nhìn ba người khí thế hung hăng tiến tời, Âu Á Viên theo bản năng che Đan Cẩn Tuyền ở phía sau người nàng

"Hóa ra trong lòng ngươi còn có người cha này, chuyện bị thương lớn như thế mà phải để ta nghe miệng người khác nói cho biết. Á Viên, ta đã cảnh cáo ngươi làm việc gì cũng phải đúng mực, ngươi gần đây càng ngày càng không nghe lời lão già này" Âu Diễm rõ ràng là rất tức giận, hắn vừa mới vào cửa, ngồi cũng chưa ngồi xuống đã mở miệng trách cứ Âu Á Viên. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo thì lại dừng trên người Đan Cẩn Tuyền, hồi lâu cũng không rời đi

"Cha, chuyện lần này là ta sơ sẩy, ta...".

"Ông ngoại, không liên quan đến Tiểu di, chuyện ngoài ý muốn này là ta gây nên. Là ta cãi nhau với nàng, nên nàng không sai vệ sĩ đi theo ta nữa. Cũng là ta huấn luyện chưa đủ nên mới bị người khác tính kế, khiến Tiểu di vì ta mà bị thương. Tất cả đều là lỗi của Cẩn Tuyền, không quan hệ gì đến Tiểu di"

Nghe Âu Á Viên lại muốn gánh hết trách nhiệm, Đan Cẩn Tuyền vội vàng mở miệng nói. Vừa mới nói ra, cô chợt nghe tiếng bước chân trầm ổn mà thong thả tiến vào. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Đan Bác đi đến trước mặt lạnh lùng nhìn mình

"Cha" Đan Cẩn Tuyền cúi đầu nói, cô tất nhiên nhận ra Đan Bác đang trách móc mình

"Cùng ta đi ra ngoài.".

"Vâng."

Nghe hắn nói muốn cùng mình đi ra ngoài, Đan Cẩn Tuyền gật đầu. Cô nhẹ nhàng gỡ tay của Âu Á Viên đang túm lấy mình, ném cho nàng một cái nhìn an ủi. Cô biết nàng lại muốn che chở mình như trước, nhưng cô sớm đã không còn là đứa trẻ nữa. Đan Cẩn Tuyền cũng biết lần này mình nên chịu toàn bộ trách nhiệm, nhận trừng phạt của Đan Bác. Mà mặt khác, cô cũng không hy vọng Âu Á Viên lại bởi vì chuyện này của mình mà không thoải mái với Đan Bác

"Nói đi, sao lại thế này." Cùng Đan Bác đi tới hoa viên, Đan Cẩn Tuyền nhìn hắn hút thuốc, nhíu mày ngẩng đầu

"Lần này là con gái sai, ta sẽ nhớ kỹ lời dạy, lần sau sẽ không để chuyện như thế xảy ra nữa"

"Nói nghe hay thì ai cũng nói rồi, quan trọng là có làm được hay không. Ngươi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Đan, ngươi thất bại chính là Đan gia thất bại. Ta nói rồi, không được liên lụy dì của ngươi nữa, làm cho Âu gia chế giễu chúng ta. Kết quả thế nào? Ngươi vẫn là vô tích sự. Đan Cẩn Tuyền, ngươi đừng quên mình họ Đan chứ không phải họ Âu. Chúng ta không cần bọn họ thay ta dọn dẹp hậu họa"

"Ta biết ta là người nhà họ Đan, những lời này cha đã nói qua nhiều lần. Ta hiểu được tâm tư muốn Đan gia lớn mạnh của ngươi, nhưng cũng không có nghĩa chúng ta phải phân rõ giới hạn với Âu gia. Cha có biết nếu Tiểu di không tới đúng lúc, ta liền không thể hiện tại đứng đây nói chuyện cùng ngươi hay không?"

Nghe lời của Đan Bác, trong lòng Đan Cẩn Tuyền lạnh lẽo đến thấu xương. Cô thật sự không rõ vì sao Đan Bác luôn rạch ròi chuyện hai nhà Đan Âu như thế. Rõ ràng cả hai đều là gia đình, nhưng Đan Bác khiến cô cảm thấy mục đích tồn tại của Đan gia chỉ là đang cố gắng vượt qua Âu gia thì đúng hơn

"Thôi được, chuyện này tới đây kết thúc. Về phần mấy tên côn đồ kia, ta sẽ thay ngươi dọn dẹp sạch sẽ. Ngươi nhớ kỹ đây là tai họa ngươi gây ra, lại phải để cho ta về giúp ngươi giải quyết tàn cục"

"Cha, Cẩn Tuyền có thể làm được, không cần phiền ngươi. Ta có thể xử lý bọn chúng..."

"Đủ rồi, hiện tại ngươi nói gì cũng đều là nói suông, ta không đem tiền đặt cược vào người vô dụng. Xem ra để ngươi ở trong nước là lựa chọn đúng, hy vọng lần sau ngươi có thể hành xử thông minh hơn một chút, đừng làm mất mặt Đan gia" Đan Bác nói xong, không để ý bộ dáng muốn đáp lại thôi của Đan Cẩn Tuyền mà xoay người bỏ đi. Nhìn bóng dáng lạnh lùng không hề lưu luyến của hắn, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy toàn thân tỏa ra cảm giác vô lực chua xót

Cô cúi đầu trở về, tầm mắt bị hơi nước dâng lên phủ kín. Không muốn bị người khác nhìn thấy mà chê cười, cô vội đưa tay lau đi. Nhưng vừa về đến phòng cô đã thấy Âu Á Viên đang níu vào cạnh cửa, cố sức đi về phía mình. Miệng vết thương sau lưng nàng rất dài, động nhẹ một chút là có thể rách. Nhìn thấy nàng lại bắt đầu lộn xộn không chịu nằm im, Đan Cẩn Tuyền tức giận đi lên đỡ lấy bả vai của nàng

"Không phải đã bảo ở trong chờ ta sao? Đi ra làm cái gì?!" Quả nhiên ngữ khí của Đan Cẩn Tuyền rất không tốt, thậm chí có thể gọi là quát lên cũng không sai. Thấy hốc mắt phiếm hồng của cô, Âu Á Viên không vì bị quát mà tức giận, ngược lại ôm cô vào trong lòng

"Ta sợ có người bắt nạt Tiểu Cẩn của ta, cho nên mới vội đi ra. Ngươi là của ta, chỉ có ta mới có thể chê ngươi không tốt. Những người khác nói đều không tính.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro