Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy khỏi nhà Âu Á Viên, thẳng đến rất xa rồi mới dừng. Đứng giữa đường không người không xe, Đan Cẩn Tuyền bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt. Trước giờ không có để ý, cho tới bây giờ cô mới phát hiện, mình trừ nhà Âu Á Viên cùng trường học, đúng là không có nơi nào để đi.

Đan Cẩn Tuyền không biết Âu Á Viên là làm sao vậy, vì sao giống bị kích thích bỗng nhiên làm việc ấy với mình. Ngay cả ở ở mặt ngoài đã muốn tiếp nhận đối phương, nhưng cô vẫn là không thể mở lòng. Có thể nói, hôm nay phát sinh chuyện này chính là giọt nước tràn ly, hoàn toàn làm vỡ ra Đan Cẩn Tuyền cùng Âu Á Viên mâu thuẫn tích tụ đã lâu.

Vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng, Đan Cẩn Tuyền vẫn là quyết định về trường học trước, chuyện giữa cô và Âu Á Viên tính sau. Bởi vì phụ cận là khu biệt thự, Đan Cẩn Tuyền đi đến nửa tiếng mới tìm được một chiếc xe taxi trống. Cô nói tên trường học, liền ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng là, cô chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ không tự chủ được hiện ra vừa rồi ở trong phòng phát sinh một màn này. Trong ánh mắt Âu Á Viên có rất nhiều dục vọng chiếm giữ, lại vẫn là che dấu không được tình yêu say đắm sắp tràn ra ngoài. Nàng hôn môi cô, muốn cùng cô làm chuyện vượt rào, mà cô lại đánh nàng.

Nghĩ đến một cái tát kia, Đan Cẩn Tuyền mở mắt ra, trân trối nhìn tay phải. Cô không có quên đánh như thế tay mình đau thế nào, chắc chắn mặt Âu Á Viên cùng không dễ chịu. Nghĩ đến đối phương nói một câu thực xin lỗi, Đan Cẩn Tuyền bỗng nhiên cảm thấy mũi có chút mũi cay, cho dù nàng có sai, mình cũng không nên đánh nàng.

"Lái xe, phiền ngươi... Quên đi, không cần." Nghĩ đến Âu Á Viên, Đan Cẩn Tuyền rất muốn bảo lái xe quay đầu trở về. Cô lo lắng Âu Á Viên một mình ở nhà xảy ra chuyện gì, càng sợ nàng sẽ đau khổ rồi suy nghĩ lung tung. Nhưng nghĩ đến nàng theo dõi mình như thế, còn có ngôn ngữ hùng hổ bức người, Đan Cẩn Tuyền lại thay đổi chủ ý.

"Ôi chao? Ngươi sao mà đã trở lại rồi?" Xuống xe, trở lại phòng ngủ, vừa mới đẩy cửa ra, Đan Cẩn Tuyền chợt nghe đến An Độ Lan hỏi như vậy. Tâm tình tối tăm làm cho Đan Cẩn Tuyền lười trả lời câu hỏi nhàm chán này. Cô đẩy cửa đi vào phòng, khóa cửa, liền giao thân xác ném tới trên giường, bắt đầu suy tư chuyện mới phát sinh

Có thể cùng Âu Á Viên cùng một chỗ là ngoài ý muốn nhưng lại là chuyện tất nhiên. Tuy rằng sinh ra ở Đan gia phú quý, nhưng Đan Cẩn Tuyền rất ít được quan tâm. Cô luôn một mình làm chuyện mình nên làm, Đan Bác không cho phép cô lại phạm sai lầm, lại càng không thích cô tùy tiện đi kết bạn. Lại nói, Đan Cẩn Tuyền chỉ có duy nhất một người có thể gọi là bạn, chính là Âu Á Viên người đã cùng cô lớn lên.

Hai người là mối quan hệ dì cháu nhưng chỉ hơn kém có tám tuổi. Đan Cẩn Tuyền cũng không cảm thấy dính lấy Âu Á Viên có cái gì là sai, thẳng đến khi cô phát hiện giữa hai người có gian tình, cô mới đi gây bất hòa với Âu Á Viên. Từ 16 tuổi đến bây giờ, suốt ba năm, chính mình không có cùng Âu Á Viên liên hệ. Nhưng nữ nhân này lại vẫn là giống như trước vậy, đối xử tốt với cô vô điều kiện.

Nghĩ vậy, Đan Cẩn Tuyền cố nén cái mũi chua xót, chậm rãi nhắm lại hai mắt. Cô thích Âu Á Viên là đúng, nhưng cô thật sự cảm thấy ở bên Âu Á Viên mệt chết đi. Cô không chỉ có đối mặt với áp lực trong nhà trong nhà, còn cả áp lực chuyện Âu Á Viên chờ mong mình. Cô không muốn làm cho Âu Á Viên khổ sở, lại không có biện pháp vượt qua trở ngại trong lòng. Cứ như vậy, mâu thuẫn càng tích càng nhiều, cuối cùng thành loại tình trạng này.

Dù từ nhỏ cô được Đan Bác dạy rằng mạnh thắng yếu thua, không cố gắng sẽ trở thành vật hi sinh, nhưng không ai nói cho cô biết nên xử lý chuyện với Âu Á Viên thế nào, ở cùng với người mình yêu phải ra sao. Cô trước không tiếp thụ Âu Á Viên, là cảm tình của hai người trời đất khó dung. Hiện cô muốn tách khỏi nàng vì nghĩ mình không đủ tư cách.

Âu Á Viên đối nàng rất tốt, tốt đến mức làm cho Đan Cẩn Tuyền không thể thở nổi. Cô cảm thấy lấy chính mình thân phận cùng tư cách, căn bản không có năng lực đứng ở bên cạnh Âu Á Viên, mà hành vi ngây thơ của mình cứ một lần lại một lần làm cho Âu Á Viên vì cô mà bị thương. Nghĩ như vậy, Đan Cẩn Tuyền lâm vào nửa ngủ nửa tỉnh mơ. Toàn bộ buổi tối, trong đầu cô đều là đoạn thời gian ở chung với Âu Á Viên, cuối cùng còn có nước mắt của nàng

Buổi sáng tỉnh lại, liên tục hai ngày không có nghỉ ngơi khiến Đan Cẩn Tuyền chỉ cảm thấy choáng váng, toàn thân đều tràn ngập mỏi mệt. Cô xin phép không đi đi, ở trong phòng ngủ bù. Ngay lúc sắp đi vào giấc ngủ, ngoài phòng ngủ chuông cửa bỗng nhiên vang lên. Đan Cẩn Tuyền không thể tưởng được là ai đến, suy tư một hồi vẫn là rời giường đi mở cửa. Thấy Hạ Ngàn Thanh xuất hiện ở cửa, trong lòng vẫn là có chút kinh ngạc.

"Thật ngại quá, quấy rầy ngươi nghỉ ngơi." Thấy Đan Cẩn Tuyền vẻ mặt tiều tụy bộ dáng, Hạ Ngàn Thanh biết cô cũng không khá hơn bao nhiêu. Nhưng là, so với nữ nhân từ bây giờ vẫn nhốt mình trong phòng thì Đan Cẩn Tuyền vẫn là khá hơn nhiều lắm

"Hạ tiểu thư có việc sao?" Cho tới bây giờ, Đan Cẩn Tuyền vẫn không quên lúc trước Hạ Ngàn Thanh cùng Âu Á Viên có một màn hết sức thân mật ở quán bar. Cô biết người này đơn phương đối với Âu Á Viên có ý đồ bất chính, nhưng người mình thích bị người khác chiếm tiện nghi, làm sao có thể thoải mái được

"Ta có thể vào không? Có một số việc ta muốn cùng ngươi nói chuyện.".

"Được." Nghe được Hạ Ngàn Thanh nói, Đan Cẩn Tuyền nghiêng người để cô tiến vào, lại pha hai chén trà hoa nhài ra. Chính là nhìn đến Đan Cẩn Tuyền động tác chuẩn xác lại không kém phần tao nhã, Hạ Ngàn Thanh biết, nữ sinh này từ nhỏ đã bị giáo dục nghiêm khắc thế nào

"Nàng thế nào?" Ngồi ở sô pha uống trà, thấy Hạ Ngàn Thanh trầm mặc nhìn mình, Đan Cẩn Tuyền nhịn không được mở miệng phá vỡ im lặng. Mặc dù không nói rõ "nàng" là ai, nhưng hai người đều trong lòng biết rõ. Nói cho cùng, Đan Cẩn Tuyền vẫn là lo lắng cho Âu Á Viên.

"Cũng không tốt lắm, từ hôm qua ngươi đi rồi, nàng vẫn đều nhốt mình trong phòng, không có đi ra.".

"Sao lại..." Nghe xong Hạ Ngàn Thanh trong lời nói, Đan Cẩn Tuyền gắt gao nhíu mày. Cô đã sớm đoán được Âu Á Viên sau khi cãi nhau với mình chắc chắn không dễ chịu ở, lại không nghĩ rằng nàng sẽ bỏ bê công vụ của cả Âu thị lẫn Tuyết Âu Đường để nhốt mình trong phòng, hậu quả này làm Đan Cẩn Tuyền thật không ngờ .

"Cẩn Tuyền, hy vọng ngươi không ngại ta gọi ngươi vậy. Có lẽ đêm đó ở quán bar có chuyện làm ngươi hiểu lầm. Ta có thể rõ ràng nói cho ngươi, ta thích Âu, so với ngươi thích không thua kém bao nhiêu. Ngươi cùng nàng khúc mắc hay mâu thuẫn ta mặc kệ, nhưng ta không hy vọng nàng lại vì ngươi tính tình trẻ con mà bị tổn thương. Nếu ngươi không thể làm cho nàng vui vẻ, liền rời khỏi nàng đi.".

"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." Hạ Ngàn Thanh ý tứ rất rõ ràng, Đan Cẩn Tuyền cũng biết nàng đã phát hiện ra quan hệ của cô và Âu á Viên, lại vẫn là không chịu thừa nhận. Cô không rõ người này có tâm tư khác thường gì, đối với Âu Á Viên có trung thành hay không. Nếu mình thừa nhận ngay tại đây, bị nắm giữ lấy chứng cớ, khó mà không gây thêm phức tạp cho Âu Á Viên. Nếu để tin này rơi vào tay Đan gia và Âu gia, hậu quả thật không chịu nổi.

"Ngươi có hiểu hay không thì ta cũng là nghĩ gì nói nấy. Ngươi không thích hợp với Âu, cũng không hiểu nàng đi đến bước này thừa nhận đã phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm cùng gian khổ. Lúc ngươi còn an an ổn ổn sống như một vị đại tiểu thư, nàng đã phải gánh trọng trách thừa kế Âu gia, lại còn phải tiếp xúc với bao nhiêu lũ hồ ly trong giới xã hội đen.".

"Đừng tưởng nàng trông có vẻ không sao, nhưng nàng trong lòng đều biết hơn ai khác những chuyện bí mật phía sau. Ngươi không biết Đan gia có ý đồ, nhưng ta không tin mẹ ngươi không biết gì. Về phần ngươi đi Phàn gia, Âu căn bản không có giám sát ngươi, thậm chí sợ ngươi mất hứng, ngay cả vệ sĩ dư thừa đều không có bố trí, chỉ nhờ ta đến bảo hộ ngươi. Dù vậy, ngươi đến bây giờ vẫn là không chịu tin tưởng nàng.".

"Đan Cẩn Tuyền, ngươi nghe rõ cho ta, ngươi cũng chỉ là bông hoa được nuông chiều trong căn nhà ấm áp. Mọi người, bao gồm chính ngươi cũng chỉ nhìn thấy ngoài mặt sáng láng, lại không biết căn nhà ấm áp ấy vì bảo hộ ngươi mà gánh vác bao nhiêu khổ sở. Thích hợp với Âu nhất chỉ có ta, ngươi căn bản không có chuyện đứng ở bên người nàng.".

Theo Hạ Ngàn Thanh cuối cùng một câu nói xong, phòng ngủ cửa cũng bị đóng lại. Đan Cẩn Tuyền sững sờ nhìn chén trà trên bàn kia, đúng là phát hiện chính mình căn bản không có lý do đi phản bác Hạ Ngàn Thanh. Đúng vậy, cô lại một lần tổn thương Âu Á Viên, tổn thương rất sâu rất sâu. Người kia vô luận làm chuyện gì, trước tiên luôn nghĩ đến mình, nhưng mình chỉ có hiểu lầm nàng

Nghĩ đến bản thân ở trong mộng mơ thấy Âu Á Viên, mơ thấy nàng ngay cả ngủ cũng rơi lệ, Đan Cẩn Tuyền trừng mắt, lau lau hết nước mắt không nên có trong đó. Tùy tiện thay đổi quần áo, đánh xe trở về nhà Âu Á Viên.

Cô phải đi gặp nữ nhân mà cô đã làm tổn thương sâu vô cùng, cái gì băn khoăn, sợ hãi, gian nguy, mấy vấn đề này lúc này đều thành lời nói suông. Đan Cẩn Tuyền không có biện pháp buông tha cho Âu Á Viên, chẳng sợ bản thân đang có nhiều chỗ thiếu sót, cô cũng sẽ cố gắng theo kịp theo Âu Á Viên. Sớm muộn gì có một ngày, cô sẽ trở thành người có thể bảo vệ nàng.

Lại bước vào căn nhà kia, Đan Cẩn Tuyền phát hiện trong phòng trống rỗng dọa người, chính là cả đêm không trở về, liền hoàn toàn mất đi cảm giác chính mình ở bên Âu Á Viên giống lúc trước. Cởi giầy hướng trên lầu đi đến, nhìn phòng Âu Á Viên, Đan Cẩn Tuyền không chút do dự mở cửa đi vào

Bất đồng với bên ngoài mặt trời sáng lạn, trong phòng Âu Á Viên lôi kéo bức rèm xuống, không khí âm u mang theo vài phần cảm giác lạnh lẽo. Trong phòng chất đầy bình rượu dưới đất cùng đầu mẩu thuốc lá, cẩn thận đếm ra đại khái có rất nhiều rồi. Nhìn cảnh này Đan Cẩn Tuyền nhíu mày, bước qua một đống bình rượu, đi đến tận cùng bên trong phòng ngủ

Dưới mặt đất một nữ nhân mặc váy ngủ màu đen đang nằm đó. Nàng cuộn tròn như đứa trẻ mới sinh yếu ớt. Thân thể của nàng hơi run, nhất là khi nghe thấy tiếng bước chân của cô, lại càng run rẩy kịch liệt. Nhìn đến Âu Á Viên như vậy, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy hốc mắt có chút ướt át. Cô chậm rãi đi lên, lấy tay vuốt ve bả vai Âu Á Viên, liền phát hiện nàng cuộn tròn lại càng nhiều.

"Tiểu Viên, ta đã trở về." Âu Á Viên bất lực cùng yếu ớt như thế làm Đan Cẩn Tuyền đau lòng, nhịn không được vươn hai tay đem Âu Á Viên ôm đến trong lòng, thấy được hai mắt nàng nhắm nghiền, còn có dung nhan tiều tụy.

Đến lúc này, Đan Cẩn Tuyền mới phát hiện chính mình ngày hôm qua thật sự đánh quá nặng. Qua một đêm tuy đã giảm không ít nhưng vẫn là lưu lại một tầng đỏ ửng, lại cánh môi bị cắn nát làm cho Đan Cẩn Tuyền đau lòng không chịu nổi. Cô lấy tay vuốt ve mặt Âu Á Viên, hạ môi hôn xuống

"Thật xin lỗi, đều là do ta sai. Còn đau không?" Đan Cẩn Tuyền đem Âu Á Viên đang run run ôm vào trong ngực, không ngừng thay nàng vuốt ve phía sau lưng. Hai người cứ như vậy gắt gao ôm lẫn nhau, một phút đồng hồ, hai phút, thậm chí suốt mười phút đi qua đều không có nhúc nhích.

"Tiểu Cẩn..." Qua hồi lâu, Âu Á Viên rốt cục mở miệng nói. Thanh âm của nàng so với ngày hôm qua còn muốn khàn khàn, lộ ra tràn đầy mỏi mệt. Bởi vì nghỉ ngơi không đủ, mắt nàng còn vương đầy tơ máu. Trong con ngươi đen láy của nàng phản chiếu lại gương mặt cô. Giống như cả thế giới của nàng cũng chỉ có một người là mình

"Ta ở đây, trở về cùng ngươi".

"Tiểu Cẩn, lúc ngươi đi rồi ta vẫn đều đợi ngươi trở về. Chờ nhiều thêm một giây ta lại sợ thêm một ít. Ta sợ ngươi rời đi như vậy sẽ không trở về, giống như ngày đó vậy..." Âu Á Viên không biết là đang thì thào tự nói hay là nói với Đan Cẩn Tuyền. Nhìn ánh mắt tan rã của nàng, Đan Cẩn Tuyền đau lòng hôn trán của nàng.

"Là lỗi của ta, hết thảy đều là lỗi của ta. Ta sẽ không rời bỏ ngươi, nhất định sẽ không." Cảm thấy Âu Á Viên sợ hãi, Đan Cẩn Tuyền không ngừng an ủi nàng, muốn làm cho nàng tỉnh táo lại. Giờ khắc này, cô đã quên chính mình trong lòng mâu thuẫn, đã quên sau này có thể sẽ gặp nhiều trắc trở. Cô chính là muốn áp chế bất an của nàng, làm cho nàng vui vẻ một chút

"Tiểu Cẩn, ngươi không giận ta, có phải không?".

"Không giận, đã sớm không giận nữa rồi".

"Ừ... Vậy là tốt rồi... Ta mệt mỏi quá...".

Thần kinh căng thẳng rốt cục được thả lỏng, nằm ở trong lòng Đan Cẩn Tuyền, Âu Á Viên lại nổi lên bối rối. Nàng tựa đầu vào vai Đan Cẩn Tuyền, môi nhẹ nhàng cọ cọ trên cổ cô. Bộ dáng nhu nhược của nàng làm Đan Cẩn Tuyền nhịn không được đem nàng ôm càng nhanh, hận không thể cứ như vậy đem nàng nhập luôn vào người mình, làm cho nàng an tâm nhiều hơn một ít.

"Tiểu Cẩn... Ngươi là của ta... Ai cũng đừng nghĩ cướp đi ngươi." Giờ phút này Âu Á Viên đã muốn lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nghe được mấy câu vô nghĩa của nàng, Đan Cẩn Tuyền sủng nịch sờ sờ đầu nàng, đứng dậy đem nàng bế lên trên giường. Cho nên câu nói kế tiếp của Âu Á Viên, Đan Cẩn Tuyền cũng không có nghe được.

"Chỉ cần muốn cướp đi ngươi, bọn họ đều đáng chết. Diệt trừ bọn họ, ngươi sẽ hoàn toàn thuộc về ta rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro