Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm Đan Cẩn Tuyền ngủ cũng không tốt lắm, mà là nằm tự hỏi về quan hệ của mình cùng Âu Á Viên. Hai người phát triển cho bước này cô cũng không ngờ tới, chưa nói thân phận thì giới tính cũng đã để cho rất nhiều người phản đối. Nghĩ đến Đan Bác, nghĩ đến Âu Tình, còn có hai hai trưởng bối của hai nhà thân thích, Đan Cẩn Tuyền biết nếu chính mình cùng Âu Á Viên quan hệ bị tố giác, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Cứ như vậy lo lắng toàn bộ buổi tối, giấc ngủ không tốt cũng ảnh hưởng đến hôm sau đi học. Nghe giáo viên trên bục giảng thao thao bất tuyệt, Đan Cẩn Tuyền chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn, cơ hồ muốn gục xuống bàn mà ngủ. Thật vất vả chống chịu được đến tan học, cô thu thập liền khẩn cấp hướng dưới lầu đi đến, cô nhớ rõ, Âu Á Viên nói hôm nay muốn tới đón mình.

Mà khi Đan Cẩn Tuyền đến dưới lầu, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Âu Á Viên. Đan Cẩn Tuyền biết, Âu Á Viên tuy rằng tính tình tùy tiện đến mấy cũng sẽ không thất hứa. Hiện thấy nàng không đến như đã hẹn, Đan Cẩn Tuyền có chút lo lắng gọi điện, đúng là không có ai nhấc máy.

Điều này làm cho Đan Cẩn Tuyền cảm thấy kỳ quái, lại không khỏi không yên. Là người trong giới xã hội đen, lại là nhân vật có tiếng trong thành phố Lang Kỳ, Âu Á Viên mỗi ngày trôi qua đều có khả năng gặp nguy hiểm. Đan Cẩn Tuyền lo lắng Âu Á Viên còn vì chuyện tối qua mà giận, càng sợ đối phương xảy ra chuyện gì. Dưới tình thế cấp bách, Đan Cẩn Tuyền muốn bắt xe về nhà xem thế nào nhưng ở trước cửa đại học Lang Kỳ đỗ đầy xe của tư gia, muốn tìm một chiếc xe taxi là rất khó? Cho dù có, cũng đã sớm bị người khác bắt rồi.

Ngay khi Đan Cẩn Tuyền tính đi bộ trở về, bỗng nhiên có một chiếc xe hơi màu trắng đứng trước mặt cô. Theo cửa kính xe diêu hạ đến, Phàn Hằng mặt mang cười yếu ớt mặt xuất hiện ở nơi nào. Nhìn đến hắn lại đây, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy rất kỳ quái. Tuy rằng hai người ở ngày hôm qua tán gẫu cũng không tệ lắm, nhưng chính mình hẳn là cũng không có biểu lộ ý muốn tiếp tục làm bạn bè gì. Phàn Hằng đến đây làm gì Đan Cẩn Tuyền nghĩ không ra.

"Phàn tiên sinh, lại gặp rồi." Nhìn đến Phàn Hằng, Đan Cẩn Tuyền thấp giọng nói, tuy rằng lễ phép, lại lộ ra vài phần gây bất hòa. Nhìn đến thái độ của cô, Phàn Hằng ngược lại cười càng thêm hiền lành. Hắn xoay người, cầm lấy một túi giấy đặt ở ghế phụ lái đưa cho cô. Đan Cẩn Tuyền có chút nghi hoặc tiếp nhận, thấy bên trong có một đống sách tuy không mới nhưng được giữ gìn rất tốt

Này đều là chính mình tối hôm qua lơ đãng nhắc tới, Đan Cẩn Tuyền căn bản không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng lại sẽ được Phàn Hằng nhớ kỹ hết, hôm nay đem tặng cho mình. Bỗng nhiên nhận được lễ vật rất có tâm ý, Đan Cẩn Tuyền cảm giác mình thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Phàn Hằng có lẽ cũng giống mình, cũng không thích trưởng bối an bài sẵn hôn nhân đâu nhỉ?

"Cám ơn ngươi, tìm được mấy cuốn này cũng rất phiền toái?" Đan Cẩn Tuyền yêu sách, lại càng không phải loại người trong đầu nghĩ này miệng nói nọ. Nàng thản nhiên nhận lấy sách, cảm ơn Phàn Hằng

"Không có gì, sách này là ta tìm lại trước kia đã đọc qua, nghe ngươi cũng muốn đọc liền đưa cho ngươi. Đúng rồi, ngươi là muốn đi đâu? Đan bá phụ không có nhờ quản gia tới đón ngươi sao?".

Gặp Đan Cẩn Tuyền nhận lấy sách, Phàn Hằng hiển nhiên tâm tình rất tốt. Hắn không có nói thẳng ra là muốn chở cô đi, mà hỏi uyển chuyển như thế, không làm cho cô cảm thấy mất tự nhiên, mà cũng tránh mình bị cự tuyệt xấu hổ

"Ta muốn về nhà Tiểu di, chỉ là không liêc lạc được cho nàng." Đan Cẩn Tuyền nói xong, nhìn di động nãy giờ vẫn không phản ứng, cô thật sự thực lo lắng Âu Á Viên xảy ra chuyện gì

"Nhìn ngươi có vẻ gấp, nếu cần thì ta đưa ngươi đi." Thấy Đan Cẩn Tuyền nhíu mày nhìn di động, Phàn Hằng thử thăm dò dò hỏi. Tuy rằng không muốn cùng hắn tiếp xúc quá thân mật, nhưng hiện tại Đan Cẩn Tuyền trong lòng chỉ có an nguy của Âu Á Viên, cũng liền bất chấp. Cô gật gật đầu, chuẩn bị ngồi lên xe Phàn Hằng. Đúng lúc này, cô bỗng nhiên cảm thấy thân mình chợt lạnh, động tác cũng đình chỉ

Lạnh này không giống như bị cảm, cũng không phải lạnh vì thời tiết, mà là lạnh lẽo sợ hãi từ đáy lòng tràn ra. Đan Cẩn Tuyền không biết tại sao lại có cảm giác này, theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau, liền gặp Âu Á Viên cùng Hạ Ngàn Thanh đang đứng ở cách đó không xa nhìn mình.

Một ngày một đêm không có gặp Âu Á Viên, Đan Cẩn Tuyền chỉ cảm thấy nàng tiều tụy rất nhiều. Sắc mặt vốn nên hồng nhuận nay tái nhợt vô cùng, liền ngay cả trong mắt đều mang mệt mỏi thật sâu. Chỉ có 24 giờ ngắn ngủi, Âu Á Viên nhìn qua lại gầy đi. Điều này làm cho Đan Cẩn Tuyền cảm thấy kỳ quái, nhưng mà, càng làm cô khó hiểu là hơi thở lạnh tản mát trên người nàng

Hiện nàng lạnh lùng nhìn cô, một đôi con ngươi tối đen trống rỗng không ánh sáng, lại tản ra hàn khí như băng giá lạnh thấu xương. Hơn nữa, Đan Cẩn Tuyền còn cảm thấy, Âu Á Viên mắt cũng không chỉ rơi ở trên người mình, mà còn nhìn cả Phàn Hẳng. Âu Á Viên như thế làm cho Đan Cẩn Tuyền cảm thấy xa lạ, theo bản năng lui lại một bước

"Tiểu di." Ngay cả trong lòng có nghi hoặc, Đan Cẩn Tuyền đối với Âu Á Viên vẫn là lo lắng hơn là sợ hãi. Cô đi lên phía trước, nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay nàng. Nàng không né tránh, cũng cầm lấy tay cô. Thế nhưng chỗ da thịt tiếp xúc cũng là một mảnh lạnh lẽo, cùng Âu Á Viên bình thường ấm áp hoàn toàn bất đồng. Trong lòng kinh ngạc làm cho Đan Cẩn Tuyền ngẩng đầu nhìn Âu Á Viên, đã thấy nàng căn bản không có để ý tới mình mà chằm chằm nhìn Phàn Hằng không rời

"Đêm qua ngươi đi đâu?" Lúc này, Âu Á Viên rốt cục mở miệng, thanh âm của nàng rất thấp, mang theo dày đặc khàn khàn âm, nghe làm cho người ta lo lắng.

"Ta tối hôm qua bị phụ thân mang đi sang nhà bạn hắn, bởi vì di động bỏ ở trên xe không thể lấy, mới không trả lời ngươi, thật có lỗi, ta...".

"A... Đan Cẩn Tuyền, ngươi bị phụ thân mang đi nhà bạn chính là đi Phàn gia đi?".

Nghe Đan Cẩn Tuyền trả lời, Âu Á Viên sắc mặt trở nên càng thêm khó coi. Nàng bắt lấy dôi tay của cô so với tay mình còn ấm hơn một chút, nhẹ nhàng vuốt ve, mắt lại vẫn cứ nhìn Phàn Hằng. Lâu như vậy không gặp, nam nhân này bộ dạng cùng trước kia không khác mấy. Chính là, ở kiếp trước gặp hắn, hắn đã là chồng của Đan Cẩn Tuyền, bọn họ là vợ chồng hợp pháp. Mà kiếp này, Đan Cẩn Tuyền lại là người yêu của nàng.

Mặc dù trong lời nói có phần an ủi, nhưng thiệt tình sẽ không gạt người. Đêm qua, nàng uống rượu suốt đêm nhưng không say, vẫn đều tỉnh táo đến đáng sợ. Nàng không có gọi người đi thăm dò Đan Cẩn Tuyền ở nơi nào, nhưng thủ hạ lại báo cáo cho nàng về hành tung của Đan Bác. Khi biết Đan Bác mang theo Đan Cẩn Tuyền đi Phàn gia, Âu Á Viên trong lòng chỉ có tràn đầy khủng hoảng cùng không yên.

Nàng biết, kiếp trước Đan Cẩn Tuyền là vì đi học nước ngoài mới có thể cùng Phàn Hằng gặp nhau, do đó mới thành đôi. Nàng đã sớm đã muốn điều tra Phàn Hằng lẽ ra phải đi làm ở nước ngoài, tại sao bây giờ tự dưng về nước? Âu Á Viên không biết hết thảy những điều này rốt cuộc là làm sao vậy, vì sao sự tình không có theo như nàng dự định mà xảy ra?

Âu Á Viên chống thân thể không khoẻ, nhờ Hạ Ngàn Thanh đưa nàng lại đây, thế nào cũng không nghĩ sẽ gặp cảnh tượng này. Đan Cẩn Tuyền tiếp nhận Phàn Hằng đưa cho cô một túi giấy lớn, hai người đối lẫn nhau lộ ra một chút cười yếu ớt, thật giống nam nữ yêu nhau ở chung làm ánh mắt nàng đau đớn, giống như kiếp trước nhìn bọn họ một nhà ba người hạnh phúc khiến nàng thật khó chịu

Trong lòng sợ hãi làm cho Âu Á Viên rối loạn, cả đêm đau đầu lúc này càng thêm nghiêm trọng, làm nàng sắp muốn ngất. Nhưng Âu Á Viên biết, nàng không thể ngã xuống, càng không thể ở đây biểu hiện ra cái gì, như vậy sẽ chỉ khiến Phàn Hằng chế giễu.

"Âu tiểu thư, vẫn đều nghe cha nhắc tới ngươi, hôm nay có thể gặp trực tiếp là vinh hạnh của ta." Đúng lúc này, Phàn Hằng từ trên xe đi xuống, hướng Âu Á Viên hữu hảo giơ tay phải. Nhìn qua người đàn ông không có điểm gì xấu này, Âu Á Viên cứng ngắc đáp trả cái bắt tay, cuối cùng quay lại nhìn Đan Cẩn Tuyền.

"Cùng ta về nhà được không?" Ở trong lòng phát ra một tiếng thở dài, Âu Á Viên nhẹ giọng nói với Đan Cẩn Tuyền, mặc dù có rất nhiều oán giận, nàng vẫn là không nỡ phát hỏa với cô.

"Ừ." Đan Cẩn Tuyền đơn giản lên tiếng, sau đó cũng không quay đầu lại, trèo lên xe Âu Á Viên

Dọc theo đường đi, trong xe không khí kém tới cực điểm. Hạ Ngàn Thanh ngồi ở phía trước lái xe, mà Âu Á Viên còn lại là nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, không nói được một lời. Đan Cẩn Tuyền chưa bao giờ gặp qua Âu Á Viên tức giận mà trầm mặc như thế, điều này làm cho cô cảm thấy cực không thích ứng, lại không biết Âu Á Viên rốt cuộc giận cái gì. Dù không yên nhưng Đan Cẩn Tuyền cũng không nói gì. Vừa mới về nhà liền trở về phòng của cô, không có cùng Âu Á Viên nói một câu.

Ngồi ở trên giường, Đan Cẩn Tuyền không muốn nói chuyện với Âu Á Viên, tính tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi một chút. Lúc này, vang lên tiếng đập cửa làm cho cô đánh mất này ý niệm trong đầu. Cô mở ra cửa phòng, nhìn người xuất hiện ở cửa là Âu Á Viên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, cũng không quên nghiêng người để cho đối phương tiến vào.

"Tiểu di, ngươi có việc sao?" Đan Cẩn Tuyền không muốn thừa nhận cô là muốn đùa giỡn, nhưng cô thật sự thực chán ghét Âu Á Viên như hiện tại. Cô không thích nữ nhân này ở trước mặt mình lại có biểu cảm âm u như thế, càng hy vọng Âu Á Viên có thể tốt đẹp như trong lòng mình luôn mong muốn

"Chẳng lẽ ngươi không định giải thích sao? Tại sao ngươi lại ở cùng với Phàn Hằng? Hắn cho ngươi cái gì mà làm ngươi vui vẻ như vậy?".

"Ngươi có ý tứ gì?" Nghe được Âu Á Viên có ý ám chỉ trong lời nói, Đan Cẩn Tuyền sắc mặt so với phía trước khó coi đi rất nhiều, nàng cảm thấy giờ phút này Âu Á Viên thật giống như người chồng đang chất vấn vợ, tựa như cô ở sau lưng nàng làm chuyện không bình thường với Phàn Hằng

"Ta là có ý tứ gì, ngươi hẳn là biết rất rõ ràng. Đan gia muốn gì? Hoặc là nói, cha ngươi muốn gì? Hắn muốn đem ngươi trở thành lễ vật đưa cho Phàn gia? Ngươi thì sao? Ngươi tính sao, là đồng ý hay là phản đối? Vẫn là đối phó ta giống như đối phó với Đan Bác sao?".

Âu Á Viên nhớ rõ rất rõ ràng, bất luận là kiếp trước hay là kiếp này mình cũng không bao giờ bộc phát với Đan Cẩn Tuyền như thế là này nhất thế chính mình, cũng không từng đối Đan Cẩn Tuyền phát quá như thế đại tính tình. Miệng nói mấy lời khó dễ nhưng trong lòng lại khó chịu vô cùng. Nàng luyến tiếc Đan Cẩn Tuyền, lại chỉ có thể lựa chọn thương tổn chính mình. Nhưng nàng quyết không cho phép bất luận kẻ nào để ý đến Đan Cẩn Tuyền, càng không thể để cho Đan Cẩn Tuyền rời khỏi nàng.

Nếu người này lại giống như kiếp trước chán ghét nàng, rời bỏ nàng, nàng thực sự sẽ phát điên mất

"Âu Á Viên, ngươi không cần cố tình gây sự.".

"A... Tiểu Cẩn nói ta cố tình gây sự, thì là lỗi của ta. Như thế nào? Phàn gia có cái gì đáng giá khiến ngươi như vậy lưu luyến sao?" Tiểu Cẩn, ngươi nói ta cái gì ta cũng sẽ không phản bác. Ngươi biết rõ ta như vậy lo lắng cho ngươi, lại không nói cho ta biết tin tức của ngươi. Ta chờ ngươi suốt năm giờ, không ngừng gọi điện thoại cho ngươi, gọi nhiều đến tay phát đau, kết quả là ngươi lại ở sau lưng ta đi Phàn gia. Ta lựa chọn không nói, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không khổ sở.

"Ngươi sai người theo dõi ta?" Đúng lúc này Đan Cẩn Tuyền mới phát hiện Âu Á Viên nói chuyện trọng điểm. Mình đúng là cùng Đan Bác đi Phàn gia, nhưng từ đầu tới cuối đều không có nói với Âu Á Viên, nhưng đối phương lại thế nào biết được mình đi Phàn gia? Nghĩ vậy, Đan Cẩn Tuyền sắc mặt cũng trầm xuống.

"Ngươi hỏi ra những lời này, đã nói lên ngươi đến bây giờ vẫn là không có đem ta trở thành nữ nhân của ngươi. Tiểu Cẩn, ngươi rốt cuộc muốn miễn cưỡng tới khi nào?".

Nghe Đan Cẩn Tuyền đặt vấn đề, Âu Á Viên lộ ra nụ cười sầu thảm. Đầu nàng rất đau, nhưng lòng của nàng càng đau. Nàng chẳng lẽ lại phải nói thẳng ra chính mình là từng chết một lần rồi, mà là do mình giết Phàn Hằng sau đó bị Đan Cẩn Tuyền bức chết? Không có khả năng, nàng sẽ không đem chuyện này ra kể, chỉ có thể giấu kín chuyện kiếp trước ở trong lòng. Nhưng là, rốt cuộc làm sao có thể nói cho Đan Cẩn Tuyền biết nàng bất an cùng lo âu thế nào trước sự xuất hiện của người đàn ông này?

"Ta không có miễn cưỡng ngươi." Nhìn Âu Á Viên đỏ mắt, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy giờ phút này nàng thực quỷ dị. Cô theo bản năng bày ra vẻ phòng bị, lại đều bị Âu Á Viên nhìn thấy.

"Tiểu Cẩn, trước kia ta cuối cùng là muốn chờ một chút, đợi đến lúc ngươi trưởng thành chúng ta có thể ở cùng một chỗ. Có thể cho tới bây giờ, ngươi trưởng thành, cũng hiểu chuyện rồi, lại xa cách ta càng lúc càng nhiều. Ta không muốn đợi, ta muốn ngươi đến muốn nổi điên rồi, ngươi có biết hay không?"

Âu Á Viên nói xong, bước nhanh đi lên đem Đan Cẩn Tuyền đè trên giường. Cô kinh ngạc đến không kịp phản ứng, bị nàng hôn xuống, mà nàng chẳng sợ môi bị cô cắn nát xuất huyết cũng không chịu dừng lại. Âu Á Viên cảm thấy trong lòng thực khổ sở, lại cảm thấy bị Đan Cẩn Tuyền như vậy dùng sức cắn cũng không tệ. Nàng muốn cô gái này, muốn cô trở thành nữ nhân của nàng. Nàng suy nghĩ hơn mười năm, hiện tại thật sự muốn phát điên rồi

"Âu Á Viên! Dừng tay!" Vừa hôn xong, Âu Á Viên như là phát điên cắn cắn bả vai Đan Cẩn Tuyền, thô lỗ xé rách quần áo của cô. Thân thể đau đớn làm cho Đan Cẩn Tuyền nhíu mày, nhìn Âu Á Viên hai mắt đỏ bừng còn có hành động điên cuồng, Đan Cẩn Tuyền chỉ cảm thấy trong lòng ủy khuất, cũng có khổ sơ không nói nên lời. Theo quần áo bị xé rách, quần cũng bị đối phương mạnh mẽ cởi ra đến. Cô rốt cuộc nhịn không được, tay dùng sức đánh vào mặt Âu Á Viên

Lực đạo rất mạnh, làm cho Âu Á Viên đang không có phòng bị thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống. Máu tươi theo mũi cùng khóe miệng chảy xuống, Âu Á Viên ngây ngốc quỳ gối trên giường, nhìn Đan Cẩn Tuyền đang nửa nằm nửa ngồi đối diện, lại không biết nói cái gì mới tốt.

"Âu Á Viên, ngươi thực làm cho ta cảm thấy ghê tởm!" Từng lời Đan Cẩn Tuyền nói giống như đoạn băng tua đi tua lại trong đầu nàng, nhìn ánh mắt đtràn ngập tức giận của cô, Âu Á Viên có thể nghĩ đến cũng chỉ có những lời này. Đúng vậy, chính mình thật sự quá kém. Nàng cư nhiên muốn làm chuyện nhục nhã với Tiểu Cẩn của nàng, thực sự... Thật ghê tởm.

"Tiểu Cẩn, thực xin lỗi." Âu Á Viên thấp giọng nói xong, máu trong mũi tùy ý chảy xuống ga giường. Đan Cẩn Tuyền không nhìn nàng, sửa sang lại quần áo rồi ly khai khỏi phòng. Nghe dưới lầu cửa lớn sập một tiếng, Âu Á Viên lấy tay lau máu trên mặt, đem thân thể cuộn thành một khối nho nhỏ nằm ở trên giường.

"Tiểu Cẩn đánh ta, đây cũng là lần đầu tiên ngươi đánh ta.".

"Là ngươi không tốt, đánh là đương nhiên".

"Nhưng là... Ta thật sự thực yêu ngươi, rất sợ người khác cướp đi ngươi. Đừng rời bỏ ta, ta không cho phép bất luận kẻ nào sẽ cướp ngươi khỏi ta.".

"Được, ta sẽ không rời bỏ ngươi.".

Trong phòng trống rỗng cũng chỉ có một thanh âm, nội dung lại là hai người đối thoại. Đứng ở cửa, Hạ Ngàn Thanh nhìn Âu Á Viên nằm trên giường lẩm bẩm, gắt gao nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro