Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày an nhàn trôi qua làm cho người ta dần lười nhác. Đứng ở phòng bếp, Đan Cẩn Tuyền nhìn bánh mỳ trứng mình vừa làm xong, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn là hâm nóng thêm hai ly sữa bò rồi mới đi lên phòng ngủ trên lầu. Mới đẩy mở cửa liền có từng trận hơi thở tươi mát, lại lẫn lộn thêm vài phần uể oải truyền đến.

Nhìn váy ngắn vứt trên mặt đất, tất chân màu đen, còn có áo lót hoa văn khêu gợi cùng quần lót, Đan Cẩn Tuyền xấu hổ nhíu mày, đem từng cái nhặt lên sofa rồi mới ngẩng đầu nhìn người còn đang ngủ say trên giường. Âu Á Viên ngủ cũng không phải rất thành thật, mà là còn mang theo tật xấu của đứa trẻ

Nàng thích đá chăn, cũng thích dùng đầu ở trong lòng cô cọ tới cọ lui. Lúc đang ngủ Đan Cẩn Tuyền sẽ an an ổn ổn đem nàng ôm vào trong ngực, tận lực đem đầu của nàng giữ bên ngoài chăn bông, tránh nàng làm ngạt thở chính mình. Hiện tại không có cô nằm cạnh, Âu Á Viên quả nhiên lại nổi tật xấu lên đá chăn màn lộn xộn

Nàng núp đầu dưới gối, chăn đá sang một bên chỉ đủ che một đoạn chân nhỏ, còn cái bộ vị cần che nhất thì lại lộ ra ngoài. Làn da Âu Á Viên cực trắng, là trắng đến mức có thể thấy này gân xanh. Tấm lưng trần che kín vết tích cô lưu lại đêm qua, còn có vết sẹo phấn hồng ở trên. Dù miệng vết thương sớm đã hoàn toàn lành lặn, thế nhưng mỗi một lần nhìn vào, Đan Cẩn Tuyền vẫn cảm thấy đau lòng.

"Tiểu Viên, dậy ăn chút gì đi." Thấy Âu Á Viên ngủ say, Đan Cẩn Tuyền không đành lòng đánh thức nàng, nhưng nhìn đồng hồ đã là 8 giờ. Cô biết mình mà không gọi thì nàng sẽ bị muộn. Cân nhắc xong, cô vẫn là quyết định gọi nàng dậy, đồng thời tự nhủ với chính mình sau đó nhất định phải tiết chế. Tuy rằng mỗi một lần đều là Âu Á Viên câu dẫn cô trước, thế nhưng cuối cùng cô lại luôn là người không khống chế được

"Ngô... Thắt lưng đau..." Nghe được thanh âm quen thuộc, mặc dù rất muốn tiếp tục ngủ, Âu Á Viên cũng quả quyết không nỡ lờ đi Đan Cẩn Tuyền. Nàng dùng hai má cọ cọ gối của cô, chân đè lên mặt chăn bông. Thấy hai khối mông trắng nõn như hai cánh hoa xuất hiện ở trong tầm mắt, Đan Cẩn Tuyền đỏ mặt nhẹ nhàng vỗ lên

"Nghe lời, dậy muộn thì không ăn được bữa sáng ta làm đâu"

"Tiểu Cẩn, ta không muốn đi làm." Mông bị Đan Cẩn Tuyền vỗ, Âu Á Viên không thấy đau, ngược lại cười càng vui vẻ. Nàng chui đầu ra khỏi gối, nắm lấy cổ tay Đan Cẩn Tuyền làm nũng. Thấy nàng dính sát lại, Đan Cẩn Tuyền tuy rằng rất muốn dung túng nàng, lại vẫn còn một ít lý trí.

Nghĩ đến Âu Á Viên ngày hôm qua, hôm kia, hôm kìa cũng nói không muốn đi làm, Đan Cẩn Tuyền không nghe lời ngon tiếng ngọt của nàng, trực tiếp xoay người bế nàng ôm vào trong phòng tắm. Thấy Âu Á Viên ra vẻ đáng thương nhìn chính mình, Đan Cẩn Tuyền nói một câu cho ngươi 20 phút liền xoay người rời đi. Cho nên, cô cũng không biết, lúc cô xoay người, Âu Á Viên nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng đến mức nào

"Tiểu Cẩn hôm nay có tiết học sao?" Rửa mặt sạch rồi, Âu Á Viên xuống lầu ăn bữa sáng. Hôm nay là thứ năm, mà nàng nhớ Đan Cẩn Tuyền sáng thứ năm không có lớp học

"Không có, nhưng ta hẹn một người bạn gặp mặt, cho nên phải sớm đi ra ngoài.".

"Là bạn nào? Nam hay nữ? Bộ dáng thế nào?"

Thấy Đan Cẩn Tuyền mới sáng đã muốn đi gặp người ngoài, Âu Á Viên không vui mân mê miệng. Nàng còn muốn nói, nếu Đan Cẩn Tuyền không phải đi học thì để nàng mang cô đến Âu thị đi dạo một vòng. Nghĩ đến chuyện một người đi ra ngoài, một người thì đi làm vừa xử lý cả đống chuyện trên trời dưới biển của công ty vừa để ý Tuyết Âu Đường, Âu Á Viên liền cảm thấy cực độ phiền lòng.

Kiếp trước nàng cơ hồ đem toàn bộ thời gian để xử lý công việc, đó là vì làm cho chính mình trở nên bận rộn để làm tê liệt thần kinh của chính mình, không để nghĩ đến Đan Cẩn Tuyền. Hiện tại lần nữa sống lại, nàng thực sự không muốn lãng phí thời gian để đi làm nữa, hận không thể cùng Đan Cẩn Tuyền bỏ trốn đến một nơi không ai tìm được, hai người dựa vào nhau mà sinh sống

"Là người ta từng đề cập với ngươi, Tịch Khanh Nhược. Nàng sắp tới sẽ rời đi, ta muốn cùng nàng ăn một bữa tiễn nàng"

"Ngô, vậy được rồi, chờ ngươi tan học ta đi đón ngươi." Nghe được Đan Cẩn Tuyền muốn đi ra ngoài gặp Tịch Khanh Nhược, Âu Á Viên cũng không nói gì. Nàng đã điều tra tư liệu của Tịch Khanh Nhược, mọi phương diện đều là nữ nhân hoàn mỹ đến không bắt bẻ được. Kỳ thật Âu Á Viên cũng không hy vọng Đan Cẩn Tuyền cùng nàng ta có nhiều tiếp xúc, nói cho cùng, Âu Á Viên vẫn là ghen tuông

"Ừ, ta đã biết. Nếu ngươi quá mệt mỏi cũng không cần đón ta, vất vả như vậy, ta sẽ đau lòng." Thấy Âu Á Viên nói sẽ đón mình, Đan Cẩn Tuyền nhẹ giọng nói. Cô đứng ở trên cao nhìn nàng đang ngồi đó, vươn tay vuốt ve mặt nàng

Mặc dù Âu Á Viên không nói cô cũng biết, người này vì muốn đón cô lúc tan học mà mỗi ngày vội vàng rời khỏi công tay, phóng xe tốc hành mà đến. Nhìn ở ghế sau của nàng một chồng tài liệu, Đan Cẩn rất sớm đã muốn cùng Âu Á Viên nói chuyện này, lại không có cơ hội thích hợp

"Tiểu Cẩn không muốn để ta đi đón ngươi sao?" Nghe Đan Cẩn Tuyền nói, Âu Á Viên trong mắt hiện lên một tia ảm đạm. Thấy bộ dáng mất mát của nàng, Đan Cẩn Tuyền có chút kích động lắc lắc đầu, nóng lòng giải thích. Cô sở dĩ giữ lại ý tưởng này ở trong lòng là vì sợ Âu Á Viên hiểu lầm. Chỉ là không nghĩ tới ở bầu không khí hài hòa hiện tại, nàng vẫn hiểu lầm .

"Không phải như ngươi nghĩ, ta chỉ là không nỡ để ngươi chạy qua chạy lại giữa hai bên. Ta biết ngươi đi làm bề bộn nhiều việc, mỗi lần đều phải bớt thời gian tới chăm sóc ta. Âu Á Viên, ngươi biết không, ngươi là người tốt với ta nhất trên đời này, ta thật sự không muốn thấy ngươi gặp chuyện ngoài ý muốn, không muốn nhìn ngươi vất vả như vậy.".

Đan Cẩn Tuyền nói mấy lời này tuy rằng đơn giản, từng tiếng đều đánh vào trong lòng Âu Á Viên, làm cho nàng cảm động không thôi. Kỳ thật, nàng vừa rồi nói như thế hoàn toàn là cố ý. Nàng chính là muốn nghe Đan Cẩn Tuyền đối với nàng mà thẳng thắn, muốn nghe cô gái ngượng ngùng này nói ra tình cảm trong lòng. Hiện tại nàng đạt được mục đích rồi

"Âu Á Viên..." Thấy Âu Á Viên cười rộ lên, Đan Cẩn Tuyền vẫn là lo lắng.

"Tiểu Cẩn đừng sợ, ta vừa rồi chỉ là đùa với ngươi chút thôi. Ta biết Tiểu Cẩn thật sự quan tâm ta, nhưng ta càng muốn nghe chính miệng Tiểu Cẩn nói với ta. Không sao, chỉ cần là vì Tiểu Cẩn, ta vĩnh viễn cũng không ngại mệt mỏi. Đừng ngăn niềm vui được đón bạn gái tan học của ta được không?"

"Tùy ngươi, ta đi đây.".

Nhìn Âu Á Viên cợt nhả, Đan Cẩn Tuyền mới biết được bản thân bị đùa giỡn. Nghĩ lại chính mình vừa mới nói mấy lời sến sẩm, cô có chút e lệ đỏ mặt, dù là cùng Âu Á Viên tranh cãi cái gì, cô lập tức bất chấp bước nhanh ra khỏi phòng. Chỉ là bộ dáng của cô thật giống như thua trận mà bỏ chạy

Từ trong nhà Âu Á Viên đi ra, lái xe đưa Đan Cẩn Tuyền đến nơi cô hẹn Tịch Khanh Nhược, là một quán trà đằng sau ngõ hẻm cũ của thành phố Lang Kỳ. Vừa mới đẩy cửa ra, hương trà tươi mát tràn vào mũi, Đan Cẩn Tuyền Tịch Khanh Nhược đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút cảm khái.

Cô cùng Tịch Khanh Nhược quen biết là từ một tiệc rượu, khi đó cô chỉ mới 10 tuổi, mà nàng lại hơn cô 5 tuổi. Chênh lệch tuy nhỏ bé nhưng lại khiến cho ấn tượng về Tịch Khanh Nhược khắc sâu trong lòng Đan Cẩn Tuyền. Toàn bộ buổi tối sự chú ý của cô đều rơi trên người nàng, hoàn toàn đã quên chính mình nên làm cái gì.

Đan gia đến muộn một lúc sau đó, Đan Bác mang theo cô tới nói chuyện với Tịch Khanh Nhược cô mới biết nguyên nguyên lai người này chính là người thừa kế của Tịch gia, là con người hoàn mỹ Tịch Khanh Nhược. Năm đó Đan Cẩn Tuyền còn không có kiên định như giờ phút này, lúc ấy nhìn thấy Tịch Khanh Nhược liền có chút kích động đi kính rượu, cũng không cẩn thận nghiêng cốc làm đổ rượu vào người nàng.

Ở tiệc rượu, nhân vật chính đến chậm là cấm kỵ, mà làm bẩn lễ phục người khác lại là chuyện kiêng kỵ nhất. Đan Cẩn Tuyền kích động nói thật xin lỗi, nhưng Tịch Khanh Nhược lại như trước vẫn duy trì tao nhã, hoàn toàn không có một chút tức giận nào. Thậm chí còn chính đại quang minh mang theo vết bẩn kia, lịch sự nói cáo từ với mọi người. Từ đó về sau, Đan Cẩn Tuyền liền cùng Tịch Khanh Nhược dần dần trở nên thân thiết.

Hiện tại vài năm trôi qua, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy chính mình thành thục lêm rất nhiều, nhưng Tịch Khanh Nhược lại vẫn giống như trước đây. Bộ dạng không có nhiều thay đổi, khí chất lắng đọng lại càng thêm xuất sắc hoàn mỹ. Thấy nàng một thân váy dài lam nhạt ngồi ở chỗ kia, Đan Cẩn Tuyền cười đi qua, như thường lệ nói xin lỗi vì để cho nàng đợi lâu. Mà đối phương cũng theo thói quen trả lời cô một câu chờ cũng không lâu lắm

"Nghe nói ngươi phải quay lại ngoại quốc, chuyện trong nước giải quyết xong rồi?" Ngồi ở trước mặt Tịch Khanh Nhược, Đan Cẩn Tuyền uống trà nàng rót cho cô, nhẹ giọng hỏi.

"Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, chậm trễ như vậy hoàn toàn là ngoài ý muốn, về ngoại quốc cũng là quyết định tạm thời"

Ngay cả Tịch Khanh Nhược đem cảm xúc che dấu tốt, Đan Cẩn Tuyền thận trọng như vậy cũng vẫn phát hiện ra trong cái cau mày của nàng có điểm bất đắc dĩ. Cô rất muốn hỏi một câu Tịch Khanh Nhược đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô hiểu được, nữ nhân này cũng không thích làm phiền ai kể cả cô

"Tịch, ta nói rồi, nếu ngươi có gì phiền phức đều có thể tới tìm ta, ta có thể...".

"Đan tiểu thư, ngươi hỏi thế có chút dư thừa. Tiểu Nhược nhà ta hoàn mỹ như vậy, làm sao mà sinh ra phiền phức được?" Ngay khi Đan Cẩn Tuyền mới nói được một nửa, bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến thanh âm làm cho cô trong lòng cả kinh. Cô quay đầu nhìn lại, liền thấy Mộc Đồng mà mình đã từng gặp qua một lần chợt xuất hiện ở phía sau, mỉm cười nhìn cô.

Đan Cẩn Tuyền rất rõ tươi cười này không phải chân thành mà là tràn ngập dối trá. Nhưng càng làm cô kinh ngạc là, Mộc Đồng làm sao có thể vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng cô, hoàn toàn không để lộ một chút hơi thở? Điều này chứng tỏ, thân thủ của đối phương vô cùng tốt, càng giỏi che dấu cảm giác tồn tại của bản thân

"Mộc tiểu thư, lại gặp rồi." Qua hồi lâu, Đan Cẩn Tuyền mới hồi phục lại kích động Mộc Đồng mang lại, thấy cô đầu thu còn không sợ lạnh mặc quần đùi bằng da màu đen lộ ra hai chân thon dài trắng nõn. Đan Cẩn Tuyền lúc này mới nghĩ cô ấy vừa rồi xưng hô với Tịch Khanh Nhược tựa hồ rất thân mật.

"Ân hừ, ta cũng không nghĩ sẽ ở chỗ này gặp ngươi cùng Tiểu Nhược a. Vừa mới thấy hai ngươi tán gẫu vui vẻ như vậy, ta còn thực sự sợ Tiểu Nhược sẽ bị ngươi cướp đi đâu." Mộc Đồng nói xong, cũng không quản Tịch Khanh Nhược có hay không để ý, liền trực tiếp ngồi ở trên đùi Tịch Khanh Nhược. Trong lúc ấy Đan Cẩn Tuyền rõ ràng phát hiện, từ trước đến nay vốn luôn ưu nhã nhưng hiện tại Tịch Khanh Nhược lại hơi hơi nhíu mày. Hai tay muốn phản kháng giơ lên, cuối cùng lại thả xuống dưới.

"Mộc Đồng, đừng náo loạn, ta cùng Cẩn Tuyền có chuyện muốn nói." Thấy Đan Cẩn Tuyền không hỏi quan hệ của nàng cùng Mộc Đồng, Tịch Khanh Nhược trong lòng hiện ra một chút an ủi. Nàng nói với Mộc Đồng, trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra vài phần gây bất hòa.

"A... Thế nào? Ngươi cùng Đan tiểu thư nói chuyện gì mà không thể cho ta nghe sao? Tiểu Nhược thật sự là càng lớn lại càng không đáng yêu, ngươi trước đây làm chuyện gì cũng đều thích chạy tới nói cho ta biết đầu tiên. Dù là chuyện nhỏ như ăn vụng đồ ăn vặt hay xem lén phim hoạt hình đều không phải ngoại lệ.".

"Lại nói tiếp, ngay cả lần đầu ngươi đến tháng cũng là ta giúp ngươi đổi băng vệ sinh. Đương nhiên, lần đầu trở thành nữ nhân cũng là ngươi cho ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro