Chương 48 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Đồng nói làm cho không khí trên bàn nhất thời lâm vào xấu hổ, Đan Cẩn Tuyền không phải đứa ngốc, tự nhiên nhìn ra được đối phương nói mấy câu này không phải cho cô nghe mà là đơn thuần khiêu khích Tịch Khanh Nhược. Nghĩ đến đây, cô đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Tình hình hiện tại không thích hợp để cô ở lại, mà càng có người quen trước mặt Tịch Khanh Nhược, nàng sẽ càng xấu hổ

"Tịch, ta về trước, lần sau chúng ta lại gặp a." Đan Cẩn Tuyền nói xong, rất nhanh liền nhận được ánh mắt đồng ý của Tịch Khanh Nhược. Nhìn đối phương sắc mặt bình tĩnh vô thường, có lẽ rất nhiều người cũng chưa thể nhìn ra nàng biến hóa, nhưng Đan Cẩn Tuyền lại thấy rõ ràng

Cho tới nay, vì bị Đan Bác nghiêm khắc quản lý, Đan Cẩn Tuyền rất ít có cơ hội tiếp xúc với bạn bè. Có thể nói, Tịch Khanh Nhược là người cô thân thiết nhất, cũng là người cô muốn làm bạn nhất. Sinh ra ý muốn ấy không phải chuyện ngẫu nhiên, mà là tất nhiên. Trên thế giới chính là có loại cảm tình như vậy, không yêu một người nhưng lại có thể đặt mình vào hoàn cảnh người ấy, đứng ở vị trí của người ấy mà suy nghĩ.

Đan Cẩn Tuyền cuối cùng khuyên chính mình phải luôn duy trì yêu cầu của Đan Bác, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, tuyệt không thể bôi nhọ Đan gia. Mặc dù cô không biết Tịch Khanh Nhược có gia đình như thế nào, nhưng từ lần gặp mặt đầu tiên Đan Cẩn Tuyền có thể nhìn ra Tịch Khanh Nhược bị trói buộc không kém so với mình, chỉ có nhiều hơn.

Ở trong lòng rất nhiều người, Tịch Khanh Nhược là hoàn mỹ, không chuyện gì có thể đánh vỡ trầm tĩnh thanh nhã của nàng. Nhưng Đan Cẩn Tuyền biết rất rõ ràng, một người muốn luôn duy trì loại trạng thái này khó chịu đến mức nào. Vừa rồi hai ánh mắt chạm nhau, cô nhìn thấy trong mắt nàng đầy mệt mỏi. Đó là hàng năm tích lũy lắng đọng lại, là từ đáy lòng phát ra mệt nhọc.

Đan Cẩn Tuyền rất đau lòng vì Tịch Khanh Nhược, nhưng cô cũng biết, chính mình không có biện pháp giúp được gì. Tịch Khanh Nhược có khúc mắc, mà khúc mắc này chỉ có nàng, hoặc là cái người vừa gây nên tình huống này có thể vì nàng cởi bỏ.

"Sao, thấy cô ta đi rồi, ngươi không vui?" Người ngáng đường đi rồi, Mộc Đồng cười hỏi. Cô gọi người phục vụ đến dọn hết đồ trên bàn, lôi kéo tay nàng đi vào phòng trà ở trong. Thấy trên bàn một lần nữa bày biện trà ngon, còn có mấy thứ điểm tâm, Tịch Khanh Nhược im lặng ngồi tại chỗ, không uống trà cũng không ăn cái gì, chỉ nhìn Mộc Đồng.

"Nếu ngươi dẫn ta tới nơi này là để ăn uống, xin lỗi ta không tiếp được." Tịch Khanh Nhược thích im lặng, cũng không thích ở chung một mình với Mộc Đồng lúc này. Nàng không ngại đối phương ở trước mặt Đan Cẩn Tuyền làm mình khó xử, nhưng nàng lại chán ghét bị nhìn chằm chằm như hiện tại. Mộc Đồng nhìn và mắt của nàng làm cho nàng cảm thấy không thoải mái, nếu là người bình thường, Tịch Khanh Nhược sẽ không chút do dự mà mạt sát, nhưng người này nàng lại không thể đụng vào.

"A, Tiểu Nhược gấp cái gì? Là ta lần này trở về dọa ngươi sợ, mới có thể làm ngươi vội vã trốn đi nước ngoài như vậy?" Thấy Tịch Khanh Nhược không lộ một gợn sóng sợ hãi, Mộc Đồng uống một ngụm trà, nhẹ giọng hỏi.

"Mộc Đồng, tiếp tục cùng ta dây dưa đối với ngươi không có lợi.".

"Nga? Tiểu Nhược đây là đang uy hiếp ta? Đúng vậy a, ta đã sớm nên biết ngươi là người thế nào. Năm đó ngươi có thể vì mình mà phớt lờ tất cả mọi người xung quanh, ta như con kiến bé nhỏ, ngươi căn bản rất chướng mắt?"

"Mộc Đồng, nếu ngươi còn để ý chuyện năm đó, ta có thể giải thích. Nhưng ta hẳn là đã sớm nói qua, chúng ta đã xong rồi, không còn quan hệ gì nữa." Nghe Mộc Đồng nói, Tịch Khanh Nhược sắc mặt trầm dưới. Nàng lạnh giọng nói, từng câu từng chữ đều mang theo băng đá.

"Giải thích? Nếu giải thích có thể giải quyết hết thảy, thế thì giết người xong chỉ cần nói xin lỗi là được rồi? Tịch Khanh Nhược, ta thực thực chán ghét sắc mặt dối trá này của ngươi, ngươi hại ta khổ sở như vậy, dùng một câu giải thích đã muốn bỏ qua?"

"Vậy ngươi muốn như thế nào?".

Thấy Mộc Đồng hướng chính mình tới gần, Tịch Khanh Nhược hỏi, ngay sau đó, môi nàng đã muốn người sau dùng sức hôn, không lưu một chút khe hở. Mộc Đồng hôn rất thô lỗ, thậm chí là không có một chút kết cấu nào. Bị cô cường hôn như vậy, hoặc là nói là mạnh mẽ cắn xé môi, Tịch Khanh Nhược cau mày muốn đẩy ra, lại phát hiện với sức lực của mình căn bản làm không được. Mười năm không gặp, Mộc Đồng thay đổi nhiều lắm, mà sức lực của cô cũng tăng lên không ít.

"Thế nào? Ghét bị ta đụng? Ghét ta làm vậy đối với ngươi sao?" Nhìn thấy Tịch Khanh Nhược nhíu chặt mày, Mộc Đồng thả nàng ra, ngược lại lấy tay đi vuốt ve mặt nàng

"Mộc Đồng, nếu ngươi lại xúc phạm điểm mấu chốt của ta, đừng trách ta không niệm tình cũ." Nhìn đến con mắt của Mộc Đồng mang theo vài tia ánh sáng nhu hòa, Tịch Khanh Nhược hơi hơi sửng sốt, tiện đà mở miệng cảnh cáo nói.

"Tình cũ? Ngươi cùng ta còn có tình cũ sao? Vẫn là nói, ngươi Tịch đại tiểu thư vì muốn giết người mà bịa ra một cái cớ? Tịch Khanh Nhược, ngươi cho dù thay đổi như thế nào, cũng không có biện pháp xóa đi sự thật không hoàn mỹ này. Ngươi vẫn là sẽ có cảm xúc, còn có thể bị người khác chọc giận. Nói cho cùng, ngươi cùng ta chẳng qua là hạ lưu như nhau. Ta sớm muộn gì cũng sẽ đem ngươi từ trên cao kéo xuống, để ngươi và ta cùng nhau rơi tan xương nát thịt.".

Mộc Đồng nói xong, có chút buồn bã bật cười, nhìn thấy nụ cười này, Tịch Khanh Nhược mạnh mẽ đứng dậy đem tay cô áp chế trên bàn. Sau thắt lưng cùng mặt bàn cứng rắn va chạm mang đến từng trận đau. Mộc Đồng lại bật cười, từ sau bên hông rút ra một cây đao, trực tiếp đè ở trên yết hầu Tịch Khanh Nhược

"Bị ta chọc trúng chỗ đau, thật sự tức giận rồi?? Đến đi, tức giận rồi đánh ta đi, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ ngươi sao?".

"Mộc Đồng, ngươi vẫn là giống như trước đây biến thái ngây thơ, không có chút thay đổi." Tịch Khanh Nhược không tin Mộc Đồng sẽ giết mình, nói xong liền muốn rời đi. Nhưng mà, khi nàng xoay người một trận sát ý hướng nàng tới gần. Nàng theo bản năng nghiêng thân mình, đem tay cầm dao của Mộc Đồng nắm chặt, lại dùng lực bẻ gãy cổ tay mở ra

"Hóa ra ngươi vẫn làm được, ta đã nói làm sao mười năm rồi mà thân thủ ngươi còn kém vậy. Cơ mà ngươi làm tay ta đau quá" Cổ tay bị Tịch Khanh Nhược dễ dàng bẻ gãy, Mộc Đồng một chút cũng không kinh ngạc, ngược lại vui cười lên.

"Biết đau, nên hiểu được mà bớt phóng túng lại. Mộc Đồng, ngươi là tỷ tỷ của ta, ta sẽ không làm gì ngươi, nhưng ngươi nên biết, ta cũng có giới hạn của mình.".

"Ân, đúng vậy, ta là tỷ tỷ của ngươi, có thể lấy đi lần đầu tiên của ngươi, làm cho ngươi cao triều. Tịch Khanh Nhược, đều là người lớn cả rồi, có thể đừng nói mấy câu vô dụng đó với ta được không? Kỹ nữ còn đòi trinh tiết... Ư..." Mộc Đồng đang nói bỗng nhiên yên lặng, bị thình lình đau đớn cắt ngang. Cô nhìn lưỡi dao cắm trên cổ tay mình, cười càng thêm vui vẻ.

"Lâu như vậy rồi ngươi vẫn nhớ thói quen của ta, ngươi biết càng làm cho ta đau, ta sẽ càng thoải mái. Ta vốn định buông tha ngươi, nhưng hiện tại... Ngươi trốn không thoát ..." Mộc Đồng nói xong, mạnh mẽ tách ra hai chân quấn chặt quanh eo Tịch Khanh Nhược, đồng thời đem quần đùi da mình đang mặc cởi đi, lộ ra quần lót viền ren màu đen khêu gợi bên trong. Thấy động tác của cô, Tịch Khanh Nhược nhăn mặt cấp bách muốn rời đi, lại không nghĩ rằng Mộc Đồng sẽ dùng tay còn lại rút dao khỏi cổ tay bị nàng đâm ra, trực tiếp đè trên cổ nàng

"Ngươi cũng biết nên làm cái gì rồi." Mộc Đồng nói xong, phá lệ ái muội nhìn tay Tịch Khanh Nhược, nàng rõ ràng không muốn, lại bởi vì Mộc Đồng trói buộc mà không thể rời đi.

"Mộc Đồng, ngươi làm loạn đủ rồi.".

"Làm loạn? Ta không có lại làm loạn a. Tiểu Nhược, ta đã sớm cùng ngươi nói, ta lần này trở về không chỉ là chơi đùa, mà là còn thật sự muốn hủy diệt ngươi. Chỉ là hôm nay biểu hiện của người thật sự là ngoài ý muốn.".

"Ta thích ngươi gây cho ta đau đớn này, thật sự rất thoải mái, thật giống như uống thuốc vậy. Ta muốn ngươi đè ta, tựa như trước kia vậy, ngươi không phải rất thích đối với tỷ tỷ muốn làm gì thì làm sao? Đến đây a, ta hiện tại chủ động tách ra chân cho ngươi muốn ta, ngươi cũng không dám sao?".

"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy..." Nhìn hai mắt mê ly của Mộc Đồng, còn có hô hấp dồn dập dị thường của cô, Tịch Khanh Nhược thấp giọng hỏi. Nàng cảm thấy Mộc Đồng nhìn qua rất không đúng, tựa hồ rất khó chịu.

"Làm sao à? Ta là dục cầu bất mãn a, ngươi cho ta dạo đầu mà không cho cao trào, ta sẽ rất khó chịu. Suy cho cùng, Tiểu Nhược thà rằng bị ta giết chết cũng không nguyện ý muốn ta đâu?" Mộc Đồng nói xong, đem dao nhỏ chậm rãi lướt qua, nhìn trên cổ trắng nõn của Tịch Khanh Nhược xuất hiện một đạo vết máu. Cô cố gắng khống chế được lực đạo, sợ ở đây lưu lại vết thương không đẹp

"Ngươi rốt cuộc sao lại thế này?" Gặp Mộc Đồng giờ phút này mang bộ dáng như ma quỷ, Tịch Khanh Nhược có chút lo lắng. Nàng thấy cô đổ máu không ngừng ở cổ tay, rõ ràng vừa rồi đã né đâm vào động mạch, không hiểu sao vẫn chảy nhiều máu như vậy. Ngay cả ban nãy bẻ gãy được cổ tay cô thực sự cũng rất đơn giản .

"Chờ không kịp, mau một chút...".

Mộc Đồng cũng không có trả lời Tịch Khanh Nhược, mà là thừa dịp nàng ngây người liền kéo tay nàng lướt qua quần lót, trực tiếp đưa ngón tay nàng vào trong cơ thể chính mình. Thân thể chợt bị xỏ xuyên qua, thỏa mãn làm cho Mộc Đồng nhẫn nại không được kêu lên. Nàng nhìn Tịch Khanh Nhược muốn rút tay, liền ghìm con dao xuống chặt hơn.

"Đừng nhúc nhích... Nếu ngươi muốn rút tay đi, ta không ngại để ngươi và ta cùng chết.".

"Mộc Đồng, ta không có muốn lại cùng ngươi nói đùa, hiện tại ngươi...".

"Tiểu Nhược... Đừng bỏ lại ta... Ta không sợ đau, thật sự không sợ... Nếu ngay cả ngươi cũng không muốn ta, ta thật sự sẽ chết .".

Thực hiển nhiên, giờ phút này Mộc Đồng đã không còn lý trí. Nhìn con ngươi tan rã của cô, cảm thấy trên cổ đau đớn, dù là trong lòng không muốn, nàng vẫn là chậm rãi cong khởi ngón tay, cứng ngắc xỏ xuyên qua thân thể cô. Đạt tới cao triều Mộc Đồng bởi vì chịu không nổi kích thích mà hôn mê bất tỉnh. Nhìn trên bàn đầy máu tươi, Tịch Khanh Nhược không để ý chính mình chật vật, vội vàng gọi điện thoại cho quản gia

"Tiểu thư, ngài có phân phó gì?".

"Trương thúc, ta gặp chút chuyện, ngươi giúp ta gọi một chiếc xe cứu thương lại đây. Còn có, nhất định phải tìm cho ta bác sĩ ngoại khoa cùng bác sĩ tâm lý lại đây"

"Vâng, ta đi làm ngay.".

Cúp điện thoại, Tịch Khanh Nhược mới có thời gian thu thập tàn cục. Nàng thay Mộc Đồng mặc quần áo, ôm người trên bàn xuống. Nàng thế này mới phát hiện, Mộc Đồng thể trọng đúng là nhẹ quá mức. Cao 170cm, ôm cô lại giống như ôm con vật nhỏ. Nhìn quần áo của cô nhăn nhúm không chịu nổi, Tịch Khanh Nhược thay cô sửa sang lại. Nhưng mà, quần áo lộn xộn hết sức, lại làm cho nàng thấy được bí mật che giấu bên dưới

Cái bụng gầy đến lõm xuống của cô che kaín đủ loại vết thương, vết phỏng, vết chém, vết đạn bắn, còn có một dấu vết của việc sử dụng một con dao cùn để xé rách da. Nhìn thân thể ghê người như vậy, Tịch Khanh Nhược nhíu mày, có chút đau lòng đem người trong lòng ôm chặt

"Mộc Đồng, chẳng lẽ cũng chỉ có đau mới có thể cho ngươi cảm thấy bản thân còn sống sao? Tại sao đã qua lâu như vậy, ngươi vẫn không chịu tin tưởng ta.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro