Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước giờ do tính chất về thân phận, mình vẫn luôn dịch xưng hô của Âu Á Viên và Đan Cẩn Tuyền là "ta" và "ngươi". Giống như Trì Thanh và Bạch Mạt Trừng, hay Ngôn Hề cùng Đào An Chi chẳng hạn, những bộ truyện "khẩu vị mặn" với các mối quan hệ đặc thù như thế, thực sự khá là khó dịch xưng hô

Hiện tại từ chương này trở đi mình sẽ cố gắng dịch xưng hô sao cho phong phú hơn chút, không chỉ giữa Á Viên và Cẩn Tuyền, mà còn tất cả các nhân vật khác.

Chúc cả nhà đọc vui.

***

"Đồ lười, mau rời giường, không có lát lại đi làm muộn bây giờ" Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người làm cho từ trong ra ngoài da thịt đều cảm thấy thoải mái vô cùng. Đang mộng đẹp bị đánh thức, Âu Á Viên bất mãn bĩu môi, xoa xoa cái thắt lưng đau nhức vì hôm qua vận động quá mắc, híp mắt nhìn người đang quấy rầy mình

"Cẩn thật đáng ghét, sớm thế đã gọi người ta. Xương sống thắt lưng đều đau, không muốn dậy đâu" Theo thường lệ Âu Á Viên làm nũng rồi nằm ì trên giường. Đan Cẩn Tuyền nghe xong bất đắc dĩ đành đi xuống lầu đem bữa sáng bưng lên, Âu Á Viên thỏa mãn cười, chỉ cảm thấy chính mình sẽ chết chìm trong hạnh phúc ngay tại chỗ này

"Ngoan, há miệng.".

"A..." Ăn đồ Đan Cẩn Tuyền đút tới, Âu Á Viên nằm ở trên giường hưởng thụ phục vụ tận tâm. Đúng lúc này, điện thoại vang lên khiến cho không gian yên tĩnh bị cắt ngang. Nghe điện thoại của Đan Cẩn Tuyền không ngừng kêu, Âu Á Viên cũng không biết tại sao âm thành này làm nàng khó chịu. Thật giống như hồi chuông đòi mạng réo lên, làm cho người ta không rét mà run.

"Tôi đi nghe điện thoại, chị tự ăn tiếp đi" Thấy Đan Cẩn Tuyền bỏ đồ ăn xuống, Âu Á Viên không chút suy nghĩ vội chụp lấy cổ tay cô

"Đừng nghe điện thoại, được không?" Ngay cả Âu Á Viên cũng không hiểu tại sao mình lại đưa ra yêu cầu như thế, nàng chỉ có cảm giác cuộc gọi này sẽ thay đổi tất cả, làm rối loạn hạnh phúc nàng đang có hiện tại

"Ngoan, nghe lời, tôi chỉ đi nghe điện thôi mà" Đan Cẩn Tuyền nhìn không ra Âu Á Viên có điểm khác lạ, đứng dậy mở điện thoại lên nghe. Đầu dây bên kia báo tin Phàn Hằng đã chết, nhìn gương mặt kích động của Âu Á Viên, biểu tình của Đan Cẩn Tuyền hóa thành đau khổ. Cô quăng điện thoại qua một bên, từ trong ngực áo rút ra khẩu súng nhắm ngay vào Âu Á Viên. Nàng nhìn họng súng tối đen kia, không thể hiểu nổi tại sao sự tình lại thành ra thế này

"Là cô làm đúng không?"

"Cẩn... Tôi...".

"Trả lời tôi, có phải là do cô không?" Đan Cẩn Tuyền gầm lên giận dữ, hai mắt cũng đỏ lên. Thấy cô căm hận nhìn mình, còn có kéo chốt an toàn trên súng, Âu Á Viên bỗng nhiên bật cười, chỉ cảm thấy một màn trước mắt lúc này hết sức buồn cười

"Cẩn, nếu tôi nói không phải tôi, em sẽ tin sao? Dù là ngay bây giờ hay trước đây, tôi từng nói tôi sẽ không tổn thương em, em đều không tin. Tôi nói tôi nguyện ý vì em mà làm tất cả, em vẫn không tin. Đúng vậy, là tôi làm đấy, thế nào? Em sẽ vì người đàn ông kia mà giết tôi sao? Tới, nổ súng đi"

"Cô nghĩ tôi không dám sao?" Nghe được Âu Á Viên khiêu khích, mặt Đan Cẩn Tuyền càng thêm dữ tợn. Thấy khẩu súng nhắm ngay ngực chính mình, Âu Á Viên phủ tay mình lên tay cô, thay cô đè lên cò súng

"Tôi cũng không hy vọng xa vời cái kết này sẽ thay đổi, tôi chỉ mong em thay đổi mà thôi. Tiểu Cẩn, dù là kiếp trước hay kiếp này, thời điểm em bắt đầu hoài nghi tôi, là lúc tôi thua cuộc ...".

...

"Bác sĩ Trần, viên đạn chỉ cách tim có nửa ly, mất máu quá nhiều, khả năng sống sót rất thấp"

"Không được, dù thế nào cũng không thể để nàng chết trên bàn mổ. Lấy viên đạn ra trước, nhất định phải bảo vệ tim."

"Vâng."

Hương vị máu tươi tràn ngập bốn phía, còn có tiếng gọi hỗn loạn ồn ào. Âu Á Viên híp mắt, tưởng như nhìn thấy Đan Cẩn Tuyền xuất hiện ngay bên cạnh mình. Cô vẫn còn là đứa trẻ không hiểu gì, chỉ thích quấn quýt lấy mình, gào khóc kêu mình không được đi. Nghe tiếng gọi của cô, Âu Á Viên bật cười.

Nàng mệt chết đi, cũng chịu không nổi cuộc sống này nữa. Nhưng nàng đúng là vẫn còn luyến tiếc Đan Cẩn Tuyền, luyến tiếc nữ nhân khiến nàng yêu bằng cả sinh mệnh này

"Cẩn... Đừng đi... Đừng đi...".

"Âu, tỉnh lại! Mau tỉnh lại!".

Giọng của người khác khiến giấc mộng bị xua tan, thân thể cùng ý thức lại trở lại thế giới thật. Âu Á Viên ôm ngực ẩn ẩn đau đớn, nhìn vẻ mặt lo lắng của Hạ Ngàn Thanh, thế này mới nhận ra là mình gặp ác mộng. Thân thể vốn sạch sẽ nay lại bị mồ hôi làm ướt sũng, quần áo cũng dính sát vào người

"Thật có lỗi, tôi lại nằm mơ, đánh thức em rồi?" Bình tĩnh lại hồi lâu, Âu Á Viên mới khôi phục lại hô hấp ổn định. Thế nhưng ngực vẫn phát đau làm sắc mặt nàng tái nhợt, theo bản năng muốn tìm thuốc. Ngay lúc đó, viên thuốc cùng ly nước ấm đã xuất hiện ngay trước mặt nàng

"Âu, em nói nhiều rồi, không được khách sáo với em như thế. Trước tiên uống thuốc đi đã." Nhìn Âu Á Viên tiều tụy, Hạ Ngàn Thanh đau lòng nói, đồng thời vuốt ve lưng nàng, thay nàng xoa dịu tâm tình

"Tôi khách sáo sao? Tôi chỉ nói xin lỗi thôi mà, đừng nghĩ nhiều." Uống thuốc xong, sắc mặt của Âu Á Viên khá hơn rất nhiều. Thấy nàng tựa vào bên giường cười nhìn mình, lộ ra cổ cùng xương quai xanh ẩm ướt mồ hôi, Hạ Ngàn Thanh ho khan vài tiếng để cho trong cổ họng bị nghẹn trở nên bình thường trở lại, rồi mới mở miệng nói

"Vừa mới lại mơ thấy nàng à?" Mặc dù không chỉ tên "nàng" kia là ai, nhưng Âu Á Viên cùng Hạ Ngàn Thanh biết rất rõ là nhắc đến ai. Nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, Âu Á Viên cười gật gật đầu, lại không biết nụ cười này của mình miễn cưỡng đến mức nào. "Năm năm rồi, vẫn chưa quên được nàng sao? Chị tại sao phải tra tấn chính mình như thế?"

Hạ Ngàn Thanh nói xong, ôm lấy thân thể còn run run của Âu Á Viên, để nàng nằm vào trong lòng mình. Khoảnh khắc Đan Cẩn Tuyền năm đó nghĩa vô phản cố (không chút do dự) mà rời đi cho tới nay đã được năm năm. Ngày hôm đó Lang Kỳ trời đổ trận bão tuyết hiếm thấy. Cô nghe Âu Á Viên phân phó đứng chờ ở bãi đô xe, thẳng đến khi trời dần tối mới phát hiện thấy không ổn, liền mang theo vệ sĩ chạy qua

Nhưng mà cho dù cô phản ứng đúng lúc, lại vẫn là tới chậm một bước. Âu Á Viên người toàn máu nằm trên mặt đất, miệng lại còn nhắc đi nhắc lại Đan Cẩn Tuyền tên. Giờ khắc này, Hạ Ngàn Thanh bỗng nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình cho tới này vừa buồn cười vừa ngu xuẩn cỡ nào. Cô cảm thấy Đan Cẩn Tuyền không xứng với Âu Á Viên, thậm chí sẽ làm Âu Á Viên đau khổ rất nhiều. Nhưng trên thực tế, Đan Cẩn Tuyền rời khỏi Âu Á Viên mang đến cho nàng không chỉ có là đau khổ đơn giản như vậy. Cô rời đi, tựa hồ làm cho Âu Á Viên đánh mất hơn nửa sinh mạng.

Âu gia là tâm phúc của giới xã hội đen tại thành phố Lang Kỳ, mà Âu Á Viên lại là trụ cột duy nhất của Âu gia. Số người muốn trừ khử Âu Á Viên rất nhiều, Hạ Ngàn Thanh cũng không sẽ cho bọn họ có cơ hội này, thế nhưng ngày hôm ấy lại vô tình sơ suất. Cô hận Đan Cẩn Tuyền làm tổn thương Âu Á Viên, càng giận Âu Á Viên chấp nhất, Âu Á Viên ngu ngốc. Cô thật sự không biết Đan Cẩn Tuyền rốt cuộc có chỗ nào tốt để Âu Á Viên phải vì cô mà trả giá nhiều như vậy.

Nhìn người trong lòng càng lúc chảy càng nhiều máu, thân thể cũng dần lạnh như băng, Hạ Ngàn Thanh không quan tâm đi tìm sát thủ, chỉ biết chạy nhanh mang Âu Á Viên đưa đi bệnh viện. Cuối cùng, Âu Á Viên còn sống, lại lưu lại di chứng thi thoảng sẽ ngẫu nhiên phát đau. Bởi vì viên đạn cách trái tim của nàng rất gần, dù là giải phẫu thành công nhưng cũng không phải là không làm tổn thương tim chút nào cả. Chỉ cần vài bước thôi, nếu Âu Á Viên không theo bản năng mà lui về phía sau vài bước, phát đạn kia sẽ xuyên thấu trái tim của nàng

Phẫu thuật xong, thân thể của nàng không có chuyển biến khá lên, mà tâm lý lại càng không. Nàng bắt đầu liều mạng làm việc, rượu bia thuốc lá không tiết chế, cơ quan trong cơ thể cũng theo đó thủng lỗ chỗ. Rốt cục thì không lâu sau ngã xuống, lại vào viện điều trị suốt một năm mới được thả ra. Nhưng mà cho dù là đã bị dạy cho một bài học nhớ đời như thế, nữ nhân ngu ngốc này vẫn không thể quên đi cái người đã khiến nàng thành ra thảm hại thế này

"Ngàn Thanh, thực xin lỗi, hiện tại em rất ghét tôi phải không? Rõ ràng ở bên em, trong lòng lại muốn người khác." Nghe được Hạ Ngàn Thanh nói, thần sắc Âu Á Viên có chút ảm đạm. Nàng nhích thân thể, nằm úp sấp ở trên người Hạ Ngàn Thanh hôn hai má cô. Chủ động thân mật như vậy là lần đầu tiên trong năm năm qua.

"Âu, chị nên biết em không phải thần thánh. Em biết chị không thể quên Đan Cẩn Tuyền, lại vẫn đòi hỏi được ở bên chị. Em không nghĩ chị sẽ đáp ứng em, cũng không yêu cầu chị quên Đan Cẩn Tuyền. Bởi vì em muốn được ở bên chị như thế này, hay nói chính xác là muốn có được chị, có được thân thể của chị"

"Ngàn Thanh, tôi vẫn đều thích sự thẳng thắn của em. Tôi không thể quên được nàng, thậm chí còn ảo tưởng nàng trở về. Em sẽ không hiểu được cái loại cảm giác này, tôi yêu em ấy đến mức quên mất yêu đến mức nào, đau đớn đến mức nào. Thật giống như mang tình yêu này khắc vào xương tủy, đau như bị đâm vào ngực, không có cách nào từ bỏ được.".

"Chị ở trước mặt người yêu hiện tại mà nói yêu người cũ, thật sự có được không vậy?" Nghe Âu Á Viên nói nàng yêu Đan Cẩn Tuyền đến mức nào, Hạ Ngàn Thanh chỉ cảm thấy trong không chỉ ê ẩm, càng nhiều cũng là ghen tị. Nhìn trên người nàng váy ngủ hơi trượt, lộ ra trong đó bả vai mượt mà trắng nõn, Hạ Ngàn Thanh kiềm chế không được lấy tay vuốt, tiện đà trượt xuống dưới, nhẹ nhàng xoa nắn ngực Âu Á Viên.

"Em đã không thích nghe, tôi sẽ không nói. Tôi chỉ là... rất muốn nàng... Tôi tìm nàng suốt năm năm đều không tìm được một chút dấu vết nào... Tôi... A... Đừng..." Đỉnh ngực bị Hạ Ngàn Thanh dùng sức đè ép, làm cho Âu Á Viên đang trong trạng thái không phòng bị phải hừ nhẹ ra tiếng. Nàng xụi lơ dựa trên người Hạ Ngàn Thanh thở dốc, tùy ý để đối phương xoa nắn ngực và bụng của mình.

"Âu, chị thật sự làm cho em muốn ngừng mà không được, mặc dù biết người chị thích không phải em, em vẫn muốn đối với chị làm thế này" Hạ Ngàn Thanh nói xong, cúi đầu hôn môi Âu Á Viên. Nụ hôn này mang theo mười phần xâm lược, tràn ngập dục vọng cùng khiêu khích. Thấy Âu Á Viên không phản kháng tùy ý để mình hôn môi, Hạ Ngàn Thanh vươn tay đến giữa hai chân nàng, lại bị Âu Á Viên ngăn lại.

"Ngàn Thanh, uống chút rượu được không?".

"Ừ, theo ý chị." Mặc dù đang tới được bước cuối cùng lại bị cắt ngang làm cho Hạ Ngàn Thanh có chút bất mãn, nàng cũng không muốn làm hỏng nhã hứng của Âu Á Viên. Lấy rượu vang đỏ trong tủ ra, Hạ Ngàn Thanh đứng ở ban công nhẹ nhàng nhấm nháp, quay đầu lại đã thấy Âu Á Viên nằm trên giường uống sạch cả chai, lại còn muốn mở chai mới

"Thân thể chị không tốt, đừng uống nhiều." Từ sau khi Âu Á Viên vì nghiện rượu và thuốc mà phải nhập viện một năm, nàng đã rất ít sử dụng lại mấy thứ đó, uống cả bình như đêm nay lại càng hiếm. Nàng nằm bẹp ở trên giường, đầu lưỡi nhẹ vươn qua liếm đi vết rượu còn sót lại trong ly

Đôi mắt mơ màng kia mang theo mười phần mị hoặc, nhất cử nhất động đều làm cho người ta nhịn không được muốn giữ lấy một cô gái xinh đẹp như vậy. Nhìn thấy màn này, Hạ Ngàn Thanh chỉ cảm thấy trong cơ thể vừa mới áp chế khô nóng lại bốc hỏa lên, không hề nghĩ ngợi liền áp trên người Âu Á Viên. Cô muốn xâm phạm nữ nhân này, hung hăng muốn thân thể nàng, muốn nàng tới hỏng mất phải cầu xin tha thứ, muốn nàng vì mình mà nở rộ

"Em thật nóng vội, tôi chỉ uống một chút như vậy, em liền... gấp như vậy sao?".

"Chị thừa biết em đối với câu dẫn của chị, luôn luôn không có sức chống cự.".

"Ân? Tôi có câu dẫn em sao? Kỳ thật, hiện tại cái tôi có thể cho em, cũng chỉ có khối thân thể này a." Thực hiển nhiên, Âu Á Viên giờ phút này ý thức đã không còn rõ ràng. Thấy nàng cười nhìn mình, trong mắt tràn ngập hoài niệm cùng dịu dàng, Hạ Ngàn Thanh biết, đối phương là đang nhìn mình lại hóa thành ra người khác

"Muốn sao?" Hôn cổ Âu Á Viên, Hạ Ngàn Thanh thấp giọng hỏi.

"Ừ, muốn... Tôi muốn em... Muốn đến đau lòng..." Âu Á Viên nói xong, bỗng nhiên nở nụ cười. Ngay khi Hạ Ngàn Thanh còn đang nghĩ xem nụ cười này là có ý gì, cô đã bị Âu Á Viên lật người đè xuống giường. Nàng rút đi váy ngủ, lộ ra thân thể chỉ còn mỗi đồ lót/ Hiện tại, tựa như trong nháy mắt lý trí đều bị thiêu đốt tới chẳng còn lại gì

"Âu, chị có biết chị đang đùa với lửa không?" Vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của Âu Á Viên, Hạ Ngàn Thanh không che giấu được yết hầu vì động tình mà sinh ra khàn giọng

"A, lần này từ phía dưới đi vào được không?" Âu Á Viên không trả lời Hạ Ngàn Thanh, mà là kéo tay cô đặt tại giữa hai chân chính mình. Theo động tác này, Hạ Ngàn Thanh rốt cục hiểu được Âu Á Viên giờ phút này có ý đồ gì. Đúng hơn là, nàng hẳn đã từng cùng Đan Cẩn Tuyền làm qua chuyện này

"Âu, tỉnh táo một chút, em không phải Đan Cẩn Tuyền." Dù là đã nghĩ muốn thân thể này từ rất lâu, Hạ Ngàn Thanh biết có những cấm kỵ mà cô không thể vượt quá. Cho dù làm người yêu Âu Á Viên năm năm, đến bây giờ vẫn chưa từng được đụng vào cơ thể nàng, giới hạn lớn nhất cũng chỉ là dừng lại ở hôn môi cùng vuốt ve.

"Hửm? Tôi đương nhiên biết em không phải nàng, em không phải rất muốn tôi sao? Hôm nay làm luôn được không?".

"Đừng như vậy..." Nhìn Âu Á Viên miễn cưỡng cười vui, dục vọng vừa mới dấy lên trong nháy mắt tan biến không còn. Ôm Âu Á Viên vào trong ngực, Hạ Ngàn Thanh vuốt ve thân thể run run của nàng, hận không thể lôi cổ Đan Cẩn Tuyền bắt về trước mặt ngay lập tức

Bị Hạ Ngàn Thanh ôm, Âu Á Viên cuối cùng an tĩnh lại. Nàng nhẹ giọng nói thầm cái gì đó, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa. Thấy nàng đã chìm vào giấc ngủ, Hạ Ngàn Thanh giật giật tay bị Âu Á Viên kẹp ở giữa hai chân, phát hiện ra địa phương mềm mại kia hoàn toàn khô khốc, trong lòng lại càng thêm chua xót. Quả nhiên, thân thể này chỉ biết vì Đan Cẩn Tuyền mà rung động, đối với bất kỳ ai khác, kể cả cô, cũng không thể có được nàng

"Ngu ngốc, uống rượu nhiều như vậy vì muốn hiến thân cho em sao? Đừng tự tra tấn nữa, loại người như vậy không xứng đáng để cho chị phải đau lòng đến thế.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro