Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gót giày cao gót dài nhỏ phát ra tiếng lạch cạch thanh thúy, cũng khiến cho toàn bộ không gian tầng hầm ngầm càng thêm vẻ trống trải. Đi ngang qua một gian bịt kín bằng cửa sắt, cuối cùng đi vào cánh cửa phía cuối, Âu Á Viên đưa tay qua máy quét vân tay. Theo một tiếng xác nhận vang lên, cửa lớn màu trắng nặng nề mở ra, đợi đến khi Âu Á Viên đi vào rồi, những người phía sau nàng mới nhấc chân vào theo

Nơi này là căn cứ địa bí mật nhất của Tuyết Âu Đường, cũng là nơi trữ vũ khí lớn nhất của họ nhà Âu. Ngồi ở sô pha, Âu Á Viên dùng tầm mắt đảo qua năm người đứng trước mặt. Bọn họ có nam có nữ, có ông già tóc bạc mà cũng có cô gái nhìn qua chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi. Thấy trong mắt Hạ Ngàn Thanh có ý khẳng định, biểu tình của nàng mới hòa hoãn, để cho năm người đó ngồi xuống

"Hôm nay là lần đầu tiên cùng các vị mặt đối mặt, hẳn mọi người đối với ta cũng không xa lạ. Ta chính là đường chủ của Tuyết Âu Đường, Âu Á Viên." Âu Á Viên nhìn năm người họ, thấp giọng nói. Nàng thoải mái ngồi đó, ngữ điệu không nhanh không chậm, lộ ra một chút thoải mái, nhưng không khiến cho người ta ngoảnh mặt làm ngơ

"Đã sớm nghe qua Âu tỷ tỷ là đại mỹ nữ, hôm nay nhìn đến quả nhiên là thật, em có thể ngồi cạnh ngài không?" Nghe Âu Á Viên nói, người đầu tiên đáp lại là cô gái trẻ kia. Vóc dáng của cô không cao, nhìn qua chỉ tầm một mét sáu, tóc nhuộm vàng khiến cho làn da càng thêm trắng nõn, phối hợp với gương mặt tràn đầy tuổi trẻ kia, quả thật là một cô gái đáng yêu. Chính là, Âu Á Viên cũng không thả xuống hàn khí trên người mình

Nhìn trên nhiều góc độ mà nói, lời nói cùng hành vi của cô gái này đều cực kỳ vô lễ. Nhưng nhìn cô trong mắt thoáng hiện nghiền ngẫm, Âu Á Viên lại không muốn phá hỏng nhã hứng của đối phương. Vì thế, nàng lộ ra tươi cười dối trá, hai tay đặt ở hai bên tay vịn sô pha, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống

"Muốn ngồi ở bên người ta, cần phải có bản lĩnh thực sự." Nói xong, Âu Á Viên uống một ngụm rượu vang đỏ Hạ Ngàn Thanh đưa cho. Nàng vừa nói xong, đối phương đúng là hào hứng tiến lại, trực tiếp tách chân ngồi lên đùi nàng, lại hôn hôn lên cổ nàng

"Em biết Âu tỷ tỷ thích phụ nữ, em cũng có gu giống ngài vậy. Hương vị trên người ngài thật thơm quá, không phải mùi như nữ sinh ngây thơ, mà rất mê người. Nhìn thấy ngài như vậy, em rất muốn cắn phá da thịt của ngài nếm thử hương vị bên trong. Âu tỷ tỷ biết lục đường chúng ta rất am hiểu thu thập tình báo. Không có chuyện gì qua mắt chúng ta" Cô gái nói chuyện thanh âm rất nhỏ, cũng chỉ có Âu Á Viên cùng Hạ Ngàn Thanh có thể nghe được. Xem cô làm càn như thế, Hạ Ngàn Thanh kiềm chế không được muốn đứng dậy đẩy ra, lại bị Âu Á Viên nâng tay ngăn lại.

"Cô tốt nhất là có bản lĩnh theo lời cô nói, nếu không, kết quả chờ đợi cô không chỉ đơn giản là trừng phạt."

"Tất nhiên rồi." Âu Á Viên uy hiếp không làm cho cô gái sợ hãi, ngược lại khiến cô càng thêm tự tin. Từ trên người Âu Á Viên đứng lên, cô gái im lặng ngồi ở một bên bắt đầu đùa nghịch mấy món đồ chơi rối gỗ trong túi, Âu Á Viên chỉ nhìn liếc mắt một cái liền không hề chú ý đến cô nữa.

"Đang ngồi ở đây đều là các thành viên lâu năm của Tuyết Âu Đường, cũng có các nguyên lão cùng thời với cha ta. Hiện sáu chi nhánh của Tuyết Âu Đường toàn bộ là các vị quản, mà ta hôm nay kêu các vị đến là có chuyện muốn nói liên quan đến tồn vong của Tuyết Âu Đường.".

"Âu đường chủ muốn nói cái gì?" Âu Á Viên nói xong, người đàn ông lớn tuổi mở miệng. Cô gái bên cạnh cũng không đùa nghịch rối gỗ trong tay nữa, nghiêng đầu nhìn Âu Á Viên

Là một tổ chức xã hội đen hùng hậu, Tuyết Âu Đường chia làm sáu nhánh quản lý bởi sáu tiểu Đường chủ. Hạ Ngàn Thanh là một trong số đó, chuyen phụ trách mua bán vũ khí với nước ngoài. Năm chi nhánh còn lại phụ trách quản lý người ở trong tổ chức, còn có buôn bán vũ khí trong nước và các công việc thu thập tình báo

Dưới tình huống bình thường, sáu đường chủ lúc nào cũng không ra ngoài, thậm chí đối với cấp dưới của mình cũng không lộ mặt. Chỉ có bọn họ mới có thể tìm và liên lạc lẫn nhau, ngoài ra không ai làm được việc này trừ Âu Diễm. Hiện tại bị Âu Á Viên gọi tập hợp tới đây, tất cả đều biết tại thành phố Lang Kỳ sắp xảy ra việc lớn

"Vì các vị đều không có nhiều thời gian, ta sẽ thay Âu Đường chủ giải thích cho mọi người vì sao hôm nay chúng ta tụ tập tại đây. Các vị ngồi đây đều biết vài năm trước Âu đường chủ từng bị ám sát, mà Tuyết Âu Đường lúc đó không ngừng bị vài lũ ruồi muỗi quấy rầy. Thế lực sau lưng là một gia tộc mafia nước ngoài tên gọi Tạp Bằng Đặc (Carpenter). Chúng ta chưa biết về kẻ cầm quyền, nhưng sau khi cố gắng điều tra, đã truy ra được một số thành viên đang hoạt động của bọn chúng"

"Gia tộc Tạp Bằng Đặc là một liên minh cấu thành từ nhiều chi nhánh, cũng có người đứng đầu từng chi nhánh. Khi hoạt động bọn chúng đều ngụy trang bằng mặt nạ bảo hộ hoặc thuật dịch dung, mấy năm gần đây ảnh chụp người phụ nữ tóc vàng này đã khiến cho chúng ta chú ý.".

"Sau khi điều tra, có phát hiện ra cô ta có liên hệ chặt chẽ tới Tạp Bằng Đặc, hơn nữa mấy năm gần đây còn qua lại gặp mặt với các bang phái hắc đạo tại thành phố Lang Kỳ. Không sai, cô ta là người phụ trách mở rộng quan hệ cho Tạp Bằng Đặc, mục đích cuối cùng của bọn họ cũng là chiếm lĩnh giới xã hội đen tại Lang Kỳ"

"Ngoại trừ người phụ nữ này, còn có một tin xấu khác. Căn cứ theo tin tức của chúng ta, hợp tác cùng Tạp Bằng Đặc không chỉ có các bang phái nhỏ lẻ mà còn có cả hai nhà họ Đan và nhà họ Phàn. Chúng ta hiện tại cần tiếp tục điều tra gia tộc Tạp Bằng Đặc, còn có..." Hạ Ngàn Thanh nói tới đây ngưng lại nhìn Âu Á Viên đang nhắm mắt ngồi trên ghế sô pha, mới nói tiếp

"Vô luận như thế nào, chúng ta cũng không có thể để những thế lực này trèo lên đầu lên cổ. Dù là Đan gia hay Phàn gia, bất kỳ kẻ nào đụng vào chống đối Âu gia, chúng ta đều không tiếc gì mà phá hủy chúng"

"Nói nghe hay lắm, chỉ sợ lúc làm thì không được. Nghe nói Âu đường chủ cùng Đan gia quan hệ rất tốt, thật không nghĩ tới Đan gia lại phản bội. Dù sao Âu Đường chủ cũng là người trọng tình nghĩa, thật sự có thể làm việc này sao?"

Nghe qua Hạ Ngàn Thanh nói, nhị đường đường chủ thấp giọng hỏi. Hạ Ngàn Thanh men theo thanh âm nhìn lại, liền thấy một người đàn ông tóc dài đứng dựa cửa. Hắn cúi đầu, tóc dài che khuất mặt, làm cho người ta thấy không rõ vẻ mặt của hắn. Nhưng bên dưới tóc màu da cực kỳ tái nhợt, giống như bột mỳ vậy.

"Nếu ta không làm được, sẽ không sẽ gọi các ngươi lại đây. Người nhà họ Âu làm việc đã nói một không làm hai. Có gan làm thì có gan chịu". Âu Á Viên trầm mặc hồi lâu rốt cục mở miệng. Nàng đứng dậy đi đến trước mặt nhị đường đường chủ. Hắn vóc dáng không thấp, nhưng cũng so với Âu Á Viên đi giày cao gót thấp hơn một chút. Mặt đối mặt như thế khiến hắn có thể rành mạch nhìn đến trong mắt Âu Á Viên mang theo ý tứ cảnh cáo, còn có cả sát ý. Nhị đường đường chủ không tự chủ được rùng mình, cúi đầu không nói tiếp

"Những lời ta muốn nói, Ngàn Thanh đã nói hết. Kế tiếp, chúng ta chờ kịch hay xảy đến"." Âu Á Viên nói, rót rượu vang vào mấy cái chén trên bàn. Theo từng chén rượu đi vào miệng nàng, căn phòng vừa mới có sáu người nháy mắt chỉ còn lại mình nàng

"Đừng uống, không phải tối hôm qua mới uống sao?" Hạ Ngàn Thanh tiễn năm vị Đường chủ xong, quay lại thấy Âu Á Viên đang tự chuốc mình rượu vang, mà bình rượu cũng đã cạn thấy đáy. Có lẽ là không có rời xa nàng quá lâu, Hạ Ngàn Thanh giật mình nhận ra Âu Á Viên đã gầy đến như vậy

Nữ nhân này từng mang phong thái tràn đầy tự tin câu dẫn. Ánh mắt của nàng từng tản ra lực câu hồn mị hoặc, hiện tại lại trầm mặc đến mức làm người ta đau lòng. Nụ cười miễn cưỡng kia cô nhìn cũng thấy mệt, nói gì đến tự nàng phải cười. Thời điểm này, Hạ Ngàn Thanh trong lòng lại càng hối hận. Trước kia, cô thực sự không nên buông tay để cho Âu Á Viên và Đan Cẩn Tuyền được ở bên nhau

"Ngàn Thanh, tôi mệt quá." Thấy Hạ Ngàn Thanh trở về, Âu Á Viên mân mê miệng nói. Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn vị trí bên cạnh sô pha, người kia hiểu ý ngồi xuống. Ngay sau đó Hạ Ngàn Thanh cảm thấy trên đùi nặng xuống, quả nhiên là Âu Á Viên nằm lên đó, giống con mèo nhỏ tìm vị trí thoải mái cọ tới cọ lui

"Uống nhiều như vậy không say mới là lạ, đừng làm cho em lo lắng được không?" Ngoài miệng trách cứ, ánh mắt lại lộ ra ôn nhu cùng sủng nịch. Nhìn con ngươi mê man của Âu Á Viên, Hạ Ngàn Thanh kiềm chế không được ôm lấy nàng, cúi người hôn lên cánh môi. Lúc này đây, Âu Á Viên như trước không có cự tuyệt cô, còn thực cố gắng hôn lại cô, nhưng chỉ là cố gắng mà thôi

"Ngàn Thanh luôn thích dùng mấy câu hù dọa trẻ con này để nói chuyện với tôi. Cho dù không có ai muốn tôi, vẫn còn có em nha" Vừa hôn xong, Âu Á Viên cười nói. Hai má theo hô hấp không đều mà ửng hồng, trong miệng lưu lại hương vị rượu vang đỏ. Gần gũi tiếp xúc như thế, Hạ Ngàn Thanh phát hiện nàng vẫn là đánh giá cao năng lực nhẫn nại của chính mình. Chỉ cần nàng câu dẫn thêm một chút thôi, cô sẽ vứt bỏ hết tôn nghiêm mà ăn sạch nàng

"Âu, em nói rồi, không được lại câu dẫn em, nếu không tự gánh lấy hậu quả.".

"Ngàn Thanh không thích tôi như vậy sao? Dù sao chúng ta là người yêu, làm chuyện đó cũng được mà.".

"Âu Á Viên, chúng ta chân chính quan hệ chị hẳn là biết rất rõ ràng, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của em, em cũng không phải Liễu Hạ Huệ. Còn có, sự kiện kia, chị thật sự quyết định sao?".

Xoa xoa bụng Âu Á Viên, Hạ Ngàn Thanh do dự hỏi. Cô đến nay còn không dám tin tưởng Âu Á Viên sẽ hạ quyết định quyết tâm đối phó với Đan gia, dù sao, Đan gia đối với Đan Cẩn Tuyền mà nói là rất quan trọng. Cùng Đan gia đối nghịch cũng là đối đầu với Đan Cẩn Tuyền. Mặc dù người này khiến thể xác và tinh thần của Âu Á Viên hoàn toàn bị thương tổn, nhưng Hạ Ngàn Thanh tin tưởng nữ nhân ngu ngốc này chưa từng trách Đan Cẩn Tuyền

"Ừ, đã muốn quyết định. Âu gia không thể thua trong tay tôi, tôi càng không thể bởi vì một chút nhân từ liền đã đánh mất tính mạng chính mình.".

"Nghe chị nói như vậy em an tâm rồi. Vài ngày nữa em phải đi nước ngoài mang hàng về. Nếu cần chuẩn bị nghênh chiến, trang bị tất nhiên không thể thiếu.".

"Được, tôi cho cho vài người bảo hộ em, nơi đó tính ra kém Lang Kỳ, em phải cẩn thận.".

"Em hiểu, hàng hóa và nhân lực đều mang về cho chị. Thế nào, lực thế này đủ không?" Ngoài miệng nói chuyện tồn vong của gia tộc, tay Hạ Ngàn Thanh thế nhưng cũng không có dừng lại. Không biết từ lúc nào mà gần đây mỗi khi tới tháng Âu Á Viên đều bị đau hơn trước rất nhiều. Nàng thích cô thay nàng xoa bụng một chút, thật giống chú cún nhỏ thích được chủ nhân vuốt ve

"Ừm, tốt hơn nhiều... Tôi muốn ngủ.".

"Ngủ đi, em ở cùng chị" Nhìn quần thâm dưới mắt Âu Á Viên, Hạ Ngàn Thanh đau lòng nói. Trên thực tế, năm năm nay Âu Á Viên rất ít khi có thể ngủ thẳng đến sáng. Không phải bị ác mộng đánh thức thì cũng là ngủ không yên, chưa sáng đã tỉnh

Trong trái tim của nàng có một đám mây mù khổng lồ, trong đó chứa một con quỷ. Nó đáng sợ, âm lãnh, nhưng lại che giấu tình yêu sâu sắc nhất của Âu Á Viên. Hạ Ngàn Thanh biết, nếu không lôi con quỷ này ra giết chết, Âu Á Viên vĩnh viễn sẽ không được an ổn. Nhưng là, ma đã chết, thân thể mà nó sống ký sinh cũng sẽ theo đó tiêu tan...

"Cẩn, ôm tôi.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro