Chương 80 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nơi đó của chị rất nóng, có phải muốn đến rồi không?"

"Đừng... Đừng nói nữa... A...".

Tiếng vang ái muội quanh quẩn trong phòng, khiến không khí thêm vài phần khô nóng. Giường lớn mềm mại rung động qua lại, thành giường gỗ theo đó ma sát phát ra tiếng vang. Nhìn Âu Á Viên ngồi trên đùi mình, tầm nhìn Đan Cẩn Tuyền dần mê ly, tới lúc thanh tỉnh lại, trong mắt lại càng thêm nóng rực

Giờ phút này quần áo trên người Âu Á Viên đều đã bị Đan Cẩn Tuyền cởi bỏ, không nhìn thấy cũng không được chạm vào thân thể này suốt năm năm, cô chợt nhận ra đối phương hết thảy vẫn đều tốt đẹp như thế. Dù đã 33 tuổi, làn da của nàng không có chút dấu hiệu lão hóa, thậm chí vẫn đàn hồi mềm mại như năm đó. Hai khỏa tròn trắng nõn kia đong đưa theo thân thể nàng, nhìn vào sẽ muốn dùng sức nắm lấy

Nàng đưa lưng về phía cô, hai chân tách ra, mà ngón tay cô còn ở bên trong nàng tùy ý rong ruổi. Đan Cẩn Tuyền đã quên mất mình giằng co hoan ái cùng Âu Á Viên mất bao lâu rồi, cô chỉ biết nữ nhân trong lòng lại bị mình một lần rồi lại một lần đưa lên đỉnh. Biểu tình của nàng khi nở rộ ẩn nhẫn lại vui thích như một hồi ca kịch hoàn mỹ tuyệt vời, làm cho cô si mê.

"Thoải mái sao?" Ngón tay lặp lại tiến vào nơi nóng bỏng của Âu Á Viên, tay còn lại lướt trên bụng nàng vuốt ve. Cô cảm giác bụng Âu Á Viên đang run rẩy, mà thân thể của nàng cũng kích động không ngừng phát run. Đây là biểu hiện của vui thích, là tình yêu của Âu Á Viên thể hiện ra đối với Đan Cẩn Tuyền. Nghĩ đến đây, cô cúi về phía trước, ôm nàng vào lòng mình

Đối phương không mảnh vải che thân, mà chính mình thì quần áo hoàn chỉnh. Cảm giác tây trang của mình ma sát với tấm lưng bóng loáng của Âu Á Viên, cô nhẹ nhàng đưa đẩy thân thể cọ vào lưng nàng. Quả đúng như cô dự đoán, Âu Á Viên thân thể càng run, càng vô lực

Nhìn hai tay của nàng bị buộc lại một chỗ, cố sức quấn quanh cổ mình, Đan Cẩn Tuyền có chút đau lòng nhưng cũng không muốn giải thoát cho nàng. Bởi vì hình ảnh này quá tuyệt vời, trong lòng cô có một con quỷ quấy phá, khiến cô không muốn buông tha Âu Á Viên. Cô muốn người phụ nữ này, từng giây phút đều không ngừng muốn nàng, đến mức bản thân đều phát điên đến hỏng mất

"Đan Cẩn Tuyền... Đủ rồi... Tôi không muốn nữa ..." Phát hiện trong mắt Đan Cẩn Tuyền dục vọng so với phía trước càng thêm dày đặc hơn, Âu Á Viên có chút vô lực nói. Nàng cảm thấy thắt lưng rất đau, ngay cả cổ họng cũng trở nên khàn khàn không chịu nổi. Nhìn đồng hồ trên tường, Âu Á Viên nhớ rõ, Đan Cẩn Tuyền đến nhà nàng lúc 11h tối, mà bây giờ kim đồng hồ đã chỉ 2h sáng

"Sao? Chị cũng có lúc không muốn? Nơi này còn rất ướt, rõ ràng là chưa ăn no. Ghé vào nơi đó, em muốn từ phía sau đi vào." Nghe Âu Á Viên nói, Đan Cẩn Tuyền thấp giọng đáp, nửa câu sau lại tràn ngập ý tứ ra mệnh lệnh. Âu Á Viên cũng không biết chính mình là làm sao, rõ ràng thân thể đã mỏi mệt đến cực hạn, bị Đan Cẩn Tuyền lặp lại tiến vào hạ thể cũng đau nhức đến không chịu nổi, nhưng nghe lời nói của đối phương có ý ra lệnh, nàng lại nổi hứng đến dị thường

Cảm giác kỳ diệu này là tuân theo, bị sở hữu, nhất là khi Đan Cẩn Tuyền còn mặc tây trang ra lệnh cho nàng với vẻ mặt lạnh lẽo ngạo mạn, mang đến rung động làm nàng mê muội. Rốt cục không chịu nổi khoái ý tích tụ ở bụng, Âu Á Viên chỉ cảm thấy hai chân một trận run rẩy, bên hông cũng thả lỏng, rất nhanh phóng xuất khoái cảm đang tích lũy ra ngoài

Nàng biết, chính mình lại một lần nữa đến rồi. Không phải bởi vì Đan Cẩn Tuyền âu yếm, cũng chỉ bởi vì một câu của cô, bản thân liền không khống chế được mà nở rộ. Thấy cô có chút kinh ngạc sau đó vẻ mặt lại nghiền ngẫm nhìn mình, Âu Á Viên xấu hổ cắn nhanh môi dưới, thân thể dựa vào trong lòng Đan Cẩn Tuyền, chôn mặt trong cổ cô

"Chị đang thẹn thùng, em biết vì sao chị có phản ứng này. Viên, em rất vui vẻ." Đan Cẩn Tuyền nói xong, chậm rãi rút tay ra khỏi cơ thể Âu Á Viên. Thấy bụng nàng còn phát run, Đan Cẩn Tuyền nhẹ nhàng thay nàng xoa bóp, ngay sau đó xoay người nàng lại vào vị trí quỳ, để nơi bí ẩn nhất trên cơ thể nàng hiện ra ngay trước mặt mình

"Tôi bảo ngừng lại rồi, em nghe không hiểu à?" Phát hiện tư thế thay đổi, Âu Á Viên bất mãn nói. Nhưng mà, những lời này nói ra khi nàng còn đang bị trói tay, trong đôi mắt còn tràn ngập tình dục, gương mặt phấn hồng, rõ ràng là trông không giống muốn cự tuyệt mà là dục cự còn nghênh. Nhìn Âu Á Viên như vậy, Đan Cẩn Tuyền không nhịn được dùng sức đánh xuống cái mông trắng nõn của nàng

"A... Đủ... Em... A!" Nghe thấy Âu Á Viên thấp giọng lên án, Đan Cẩn Tuyền hiển nhiên không chịu dừng tay. Cô dùng tay trái xoa khỏa tròn no đủ trước ngực Âu Á Viên, tay phải lại không ngừng dùng sức trên mông nàng. Thấy vị trí kia bị mình đánh cho đỏ bừng, Đan Cẩn Tuyền mới dừng lại thưởng thức cảnh đẹp trước mắt

Có lẽ là đau đớn kích thích Âu Á Viên, thân thể của nàng không ngừng phát run. Bởi vì toàn thân cùng hai tay vô lực, nàng phải cong thắt lưng cao lên mới không ngã xuống giường. Nhìn nơi bí ẩn gần trong gang tấc kia, nơi đó ánh sáng màu sắc phá lệ mê người, giống một đóa hoa hé nở bị sương sớm làm ướt nhẹp. Nhìn hình ảnh xinh đẹp này, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy miệng khô khốc, không chút suy nghĩ liền hé môi hôn xuống

Âu Á Viên không nghĩ đến Đan Cẩn Tuyền sẽ dùng miệng hôn chỗ kia, dù đã từng mơ thấy cảnh này, cũng không nghĩ xa vời rằng sẽ thực sự xảy ra ở hiện thực. Trong lòng Âu Á Viên luôn cảm thấy Đan Cẩn Tuyền không đủ yêu chính mình. Là bóng ma kiếp trước của cô hay cô bây giờ cũng thế. Nàng nguyện ý vì Đan Cẩn Tuyền trả giá hết thảy, nàng lại cảm thấy Đan Cẩn Tuyền sẽ không vì mình mà làm chuyện tương tự

Thỏa mãn nhau bằng miệng là hành động vô cùng thân mật. Trước kia Âu Á Viên cũng hy vọng Đan Cẩn Tuyền có thể làm như vậy. Chỉ cần nghĩ đến Đan Cẩn Tuyền dùng cái lưỡi phấn nộn đáng yêu kia lấy lòng chính mình, nàng liền khát vọng đến ướt đẫm. Mà nay tâm nguyện được thỏa mãn. Âu Á Viên cơ hồ vứt bỏ lý trí, chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy của nhân loại

Giới hạn mà thân thể có thể chịu đựng bị thử thách, Âu Á Viên cảm thấy nơi non mềm kia sẽ bị Đan Cẩn Tuyền hôn đến hỏng mất. Nàng không ngừng vặn vẹo cái mông, hận không thể bị Đan Cẩn Tuyền ăn vào trong bụng, cùng cô hòa hợp làm một. Loại cảm giác này rất thoải mái, làm cho nàng muốn thét lên chói tai, muốn kêu Đan Cẩn Tuyền mau nữa một chút, lại dùng lực một chút, mà cô cũng làm theo như vậy thật

"Cẩn... Cẩn... Muốn tôi! Nhiều một chút!" Âu Á Viên cảm thấy giờ phút này chính mình đã quên ước nguyện ban đầu, trở nên bị dục vọng độc chiếm. Đầu lưỡi Đan Cẩn Tuyền lướt trên mỗi tầng nếp gấp nơi hạ thể của mình, cuối cùng giữ lấy nụ hoa mẫn cảm ở giữa, ôn nhu mà lại vài phần thô bạo mút vào

Khoái ý tê dại khiến mọi thống khổ trong thân thể đều sụp đổ, linh hồn cũng được thanh lọc. Âu Á Viên không ngừng run run, nàng hé miệng, lại phát hiện chính mình đã kích động đế mức không phát ra được tiếng. Khi Đan Cẩn Tuyền thâm nhập vào nơi đang khát vọng đến đau nhức đường hầm trung, đầu lưỡi mềm mại của cô biến thành cứng rắn cơ hồ muốn phá hỏng thân thể nàng.

"Lại... Vừa muốn đến rồi..." Âu Á Viên nói xong, dùng hai tay đang bị buộc một chỗ giữ lấy cái gối đầu, điên cuồng mà lớn tiếng rên rỉ. Nàng cảm thấy chính mình muốn phát điên rồi, rõ ràng lúc nãy còn nói lời vô tình với Đan Cẩn Tuyền, ngay sau đó lại giống một kẻ phóng đãng nằm dưới thân cô hầu hạ. Có lẽ, chính mình căn bản là không có dũng khí cùng Đan Cẩn Tuyền hoàn toàn phân rõ giới hạn, nàng yêu cô, không thể thay đổi.

Đan Cẩn Tuyền đầu lưỡi phá lệ linh hoạt, mà miệng phục vụ lại mang đến cho Âu Á Viên tâm lý thỏa mãn thật lớn. Dưới kích thích đến từ phía đối phương, Âu Á Viên chỉ cảm thấy thân thể một trận lại một trận run rẩy. Khoái cảm so với trước mỗi một lần đều mãnh liệt hơn, chỉ cần nghĩ đến Đan Cẩn Tuyền giờ phút này đang dùng đầu lưỡi tiến vào chính mình, nàng liền hạnh phúc đến điên mất.

Đến khi đầu lưỡi kia lướt qua vị trí mẫn cảm trong cơ thể, nàng mới hiểu thế nào là khoái hoạt tưởng như chết đi. Đầu óc trống rỗng, thân thể mất đi lý trí kịch liệt run rẩy. Âu Á Viên cảm thấy có rất nhiều nhiệt lưu trong cơ thể như thể tù nhân muốn phá ngục thoát ra, theo bụng xuống phía dưới mãnh liệt mà đi. Chỉ bằng sức của một mình nàng không thể nhịn xuống chống cự lại, nàng chỉ có thể tùy ý để cho chúng được tự do

Đan Cẩn Tuyền thấy nơi đầu lưỡi mình một trận co rút, ngay sau đó dịch thể như thủy triều theo cằm của cô đi ra. Thấy một cỗ nước trong suốt như suối theo nơi động khẩu đi ra, cô biết Âu Á Viên lại bị mình đưa lên cao trào

"Mệt sao?" Nhìn Âu Á Viên kẹp chặt hai chân, run run nằm ở trên giường, Đan Cẩn Tuyền săn sóc hỏi. Đối phương lại ngẩng đầu đối diện với cô, con ngươi đen kia tràn ngập vẻ u sầu cùng đau thương. Đan Cẩn Tuyền không rõ Âu Á Viên sao lại lộ ra biểu tình như vậy. Thấy cổ tay nàng bị cà vạt trói đến ửng đỏ, cô vội vàng cởi ra, ôm nàng vào ngực

"Thật xin lỗi." Nhìn Âu Á Viên bởi vì bị trói lâu mà run run hai tay, Đan Cẩn Tuyền áy náy nói. Cô lẽ ra không nên vì nhất thời tình thú mà làm ra loại sự tình này.

"Đan Cẩn Tuyền, em rốt cuộc... coi tôi là ai?" Nhìn Đan Cẩn Tuyền trong mắt đau lòng, Âu Á Viên thấp giọng hỏi. Thân thể càng thoải mái thì lòng lại càng đau. Đan Cẩn Tuyền làm như vậy, rốt cuộc là vì lý do gì?

"Chị là người yêu của em, chỉ là của em.".

"A... Người yêu? Chỉ là của em? Tôi không biết trên đời lại có ai làm ra mấy chuyện này với người yêu của mình đấy. Luôn miệng nói yêu tôi, lại đi kết hôn với người đàn ông khác, em có hiểu cảm nhận của tôi không hả?".

"Thực xin lỗi, kỳ thật có một số việc em lẽ ra nên giải thích sớm cho chị. Hâm Viên không phải con của Phàn Hằng, mà là lúc em làm nhiệm vụ ở nước ngoài thì cứu con bé về. Khi đó con bé rất nhỏ, bộ dáng còn hơi giống chị. Em nhận nuôi Hâm Viên, tuyên bố với bên ngoài đó là con của em và Phàn Hằng. Đây là để gạt cha mẹ, cũng là che giấu với người ngoài.".

"Em... Đang nói cái gì..." Nghe được Đan Cẩn Tuyền nói, Âu Á Viên hoảng hốt một trận. Nàng không nghĩ tới đứa bé kia là Đan Cẩn Tuyền nhặt được. Phàn Hằng muốn chiếm hữu Đan Cẩn Tuyền như vậy, sao lại để chuyện đó xảy ra?

"Em biết chị nghĩ gì, em và Phàn Hằng chẳng qua chỉ là hợp tác mà thôi, cùng nhau có lợi.".

"Làm sao tôi tin được em? Hoặc là nói, tôi còn có thể tin em sao?"

"Em không cần phải lừa chị, cũng sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc như thế. Em... em còn giữ lại lần đầu của em... cho chị"

Nói tới đây, Đan Cẩn Tuyền mặt ẩn ẩn phiếm hồng. Thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô, Âu Á Viên cảm thấy thiếu nữ Đan Cẩn Tuyền ngày nào đã trở lại. Ngay cả trong lòng còn có rất nhiều nghi hoặc, đối với Đan Cẩn Tuyền cũng có chút thầm oán, nhưng giờ phút này, nàng thầm nghĩ muốn cùng cô làm chuyện thân mật. Dù là sau này thế nào, dù là cô còn có bao nhiêu chuyện che giấu mình, Âu Á Viên cũng không muốn ngừng lại lúc này. Nàng đã ngu ngốc cả đời, ở thời điểm này làm ra chuyện ngốc nghếch lần nữa cũng chẳng có gì khác. Nghĩ như vậy, Âu Á Viên ôm lấy cổ Đan Cẩn Tuyền, chủ động dâng lên chính mình hôn môi cô. Cùng lúc đó, nàng lôi kéo tay Đan Cẩn Tuyền đến giữa hai chân mình, trần trụi và rõ ràng ám chỉ

"Tiến vào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro