Chương 26. Phong Thanh Trác Tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Triều Ý chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt Dịch Thanh Chước. Sau khi ngồi xuống bên cạnh, nàng đặt túi xách lên trên hai chân nói: "Thật ra đất ở đây vốn đã bị hủy hoại bởi chất thải y tế còn sót lại, ban đầu bất kể là trồng cái gì cũng không thể sống được. Cựu giám đốc bỏ rất nhiều công sức, mới có thể khiến mảnh đất này tươi tốt hơn, trồng hoa từng chút một, dần dần mới nở hoa được như bây giờ."

Ngắt quãng vài giây, Thẩm Triều Ý nhìn vết bầm màu xanh nhạt vẫn chưa tiêu tan hết ở giữa cổ Dịch Thanh Chước, tiếp tục nói: "Cho nên mặc kệ có khó khăn bao nhiêu, cuối cùng hoa cũng sẽ nở."

Quá trình không quan trọng, quan trọng là hiện tại hoa đang nở rực rỡ.

Bây giờ nhìn thấy một nơi trong lành tươi tốt như vậy, làm gì có ai còn nhớ trước mắt đã từng là nơi hoang vắng và khó nhìn.

Cho nên nhìn thấy, chỉ có hiện tại và tương lai.

Dịch Thanh Chước nghe những lời này, nàng trầm tư một chút, ngoảnh mặt nhìn lại: "Chị đang ám chỉ về tôi sao?"

Rất thẳng thắn, một chút cũng không có đi theo kịch bản.

Thẩm Triều Ý gật đầu một cách thoải mái: "Đúng vậy, chị cảm thấy em quá tiêu cực, có lẽ nên thử tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thật ra nếu sử dụng máy MP3 không có tiếng nhạc, sẽ không nhận ra rằng âm nhạc có tác dụng thư giãn tâm trạng. Nếu bảo vệ cảnh vật xung quanh một cách chặt chẽ, không cho phép bất kì kẻ nào chạm vào, cũng sẽ không nhận ra rằng đôi khi bạn bè chính là một liều thuốc an ủi tinh thần."

Thẩm Triều Ý nói xong lấy ra một chiếc máy MP3 màu trắng từ trong túi xách, nàng đặt máy nghe nhạc lên trên bàn đá: "Trong đây có một ít giai điệu piano thư giãn, em có thể nghe thử."

"Ở tiệm net, ngày nào cũng có thể tiếp xúc đủ mọi loại người." Dịch Thanh Chước liếc nhìn chiếc máy MP3 kia, đầu ngón tay trở nên run rẩy.

Chị ấy cố ý tải về sao?

Đầu ngón tay của Thẩm Triều Ý chạm nhẹ vào chiếc máy MP3 màu trắng, từ tốn dẫn dắt Dịch Thanh Chước: "Chị nói là quen biết bạn mới, người đến tiệm net vẫn là khách hàng, gặp mặt một lần sao có thể tính là bạn bè chứ?"

"Tôi không cần bạn bè." Chỉ một câu, Dịch Thanh Chước chặn đứng hoàn toàn lời nói kế tiếp của Thẩm Triều Ý.

"Tại sao lại không cần bạn bè chứ, sống trên đời, nếu luôn cô độc một mình, vậy thì buồn chán lắm." Dịch Thanh Chước vừa dứt lời, một giọng nói trầm ấm vang lên, tiếp theo đó là vài tiếng cười khẽ.

Thẩm Triều Ý dời tầm mắt, phát hiện người đến là Bùi Chu Cẩn, nàng lập tức đứng dậy lễ phép chào hỏi: "Bùi cựu giám đốc, ngài tới rồi."

Bùi Chu Cẩn bật cười, gương mặt trông rất hiền từ.

Toàn thân mộc mạc giản dị, trong tay cầm một chén trà trong suốt, chậm rãi bước đến.

Ông ấy xua tay: "Được rồi được rồi, ngồi xuống đi. Bây giờ bác chỉ là một người trồng hoa, đừng mãi khách sáo như vậy."

Thoạt nhìn, nào có dáng vẻ của một giám đốc bệnh viện.

Bình thường đến nỗi, giống như dù có bị ném ra giữa đường lớn, trông cũng không thể gây nên sóng gió gì.

"Nào có ạ, ngài luôn là thầy Bùi đáng kính của tụi con." Thẩm Triều Ý đứng dậy nhường vị trí của mình cho Bùi Chu Cẩn, cũng cẩn thận chu đáo đỡ ông ấy ngồi xuống.

Che giấu một ít cảm xúc dâng lên vì một câu nói không có tình cảm 'tôi không cần bạn bè' của Dịch Thanh Chước, Thẩm Triều Ý nhìn Dịch Thanh Chước bắt đầu giới thiệu: "Đây chính là cựu giám đốc mà chị nhắc đến, ông ấy họ Bùi, là một vị giáo sư đức cao vọng trọng."

Vừa dứt lời, nàng nhìn Bùi Chu Cẩn tiếp tục nói: "Bùi cựu giảm đốc, đây là Dịch Thanh Chước, một bệnh nhân của con."

Dịch Thanh Chước đỡ bàn muốn đứng lên lễ phép chào hỏi, nhưng Bùi Chu Cẩn nhận ra được động tác của nàng hơi khó khăn, vì thế xua tay: "Ngồi đi, đừng để ý những lễ nghi vô nghĩa đó."

"Chào bác." Dịch Thanh Chước chỉ có thể ngồi xuống, hơi khẽ gật đầu.

Sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không có đánh giá lung tung trên người đối phương từ lần đầu tiên gặp mặt.

Nhưng Bùi Chu Cẩn lại ngắm nhìn Dịch Thanh Chước một chút, sau đó bật cười nói với Thẩm Triều Ý: "Triều Ý à, lâu như vậy rồi con không có tới nơi này của bác, rốt cuộc bây giờ cũng nhớ tới lão già như bác sao?"

"Chưa kể, lần trước con tới đây nói chuyện với bác đã hơn một tháng rưỡi, tự con tính xem, bác cũng cho rằng con quên mất bác rồi."

Thế nhưng lần này đến, còn dẫn theo một người.

Còn là bệnh nhân dưới tay.

Bùi Chu Cẩn cảm thấy kỳ lạ.

"Gần đây trong bệnh viện khá bận rộn ạ, cho nên chưa thể đến đây trò chuyện với bác, cho con xin lỗi." Thẩm Triều Ý mỉm cười, tiếp tục nói: "Hôm nay được tan làm sớm, không phải con đã đến đây thăm bác hay sao? Thuận tiện dẫn theo một bệnh nhân của con tới đây nhìn xem nhiều loài hoa cỏ xinh đẹp như vậy. Em ấy làm phẫu thuật ở tại bệnh viện gần nửa tháng, có chút buồn chán lại không thể đi khắp nơi. Cho nên con suy nghĩ, đổi không khí đổi tâm trạng, nên dẫn em ấy đến đây, mong Bùi cựu giám đốc không ngại ạ." Nàng ngồi xuống bên cạnh Bùi Chu Cẩn, sau đó giải thích.

Bùi Chu Cẩn cười tươi đến nỗi đôi mắt đã sắp nhắm lại thành một cây kim, ông ấy nhìn Dịch Thanh Chước một cái: "Đương nhiên không ngại, bất quá con nói cũng đúng, mỗi ngày trôi qua ở bệnh viện, trong vòng nửa tháng rất ảnh hưởng tâm trạng. Có điều thoạt nhìn tuổi tác bệnh nhân của con cũng không phải là đứa trẻ mới vừa 20, nhìn trông rất trưởng thành, tại sao lại có thể nói ra lời nói không cần bạn bè chứ."

Vốn dĩ Dịch Thanh Chước đang ngồi dựa lưng vào lưng ghế, bởi vì nói chuyện với người lớn tuổi, cho nên nàng muốn ngồi thẳng lưng.

"Tôi. . ." Vừa mở miệng còn chưa kịp nói hết câu, Thẩm Triều Ý đã lên tiếng trả lời thay nàng.

"Không phải ạ, tính cách của em ấy có hơi lạnh lùng, có vài lý do đặc biệt cho nên mới nói như vậy, không có liên quan đến tuổi tác."

Dịch Thanh Chước và Thẩm Triều Ý cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó nàng khép miệng lại.

Bùi Chu Cẩn chống cằm suy nghĩ, đưa chén trà lên uống một ngụm: "Vị này chính là người trên bảng tin nóng lúc trước, tên là Dịch. . . Thanh Chước đúng chứ."

Bởi vì cựu giám đốc cũng đã lớn tuổi, cho nên rãnh rỗi không có việc gì làm, ông ấy sẽ quan tâm một số tin tức nóng nhất trong xã hội.

Cũng vì báo chí đưa tin Dịch Thanh Chước được cấp cứu tại bệnh viện Nhân Dân 1, cho nên dạo đấy Bùi Chu Cẩn cũng chú ý nhiều hơn một chút.

Tuy rằng một Dịch Thanh Chước toàn thân đẫm máu khi đó khác biệt hoàn toàn với một Dịch Thanh Chước bình thản giống như bây giờ, thậm chí khó có thể nhận ra đây là cùng một người.

Nhưng mà vừa rồi nghe Thẩm Triều Ý nói như vậy, Bùi Chu Cẩn rất nhanh đã nghĩ tới người ngồi trước mặt là Dịch Thanh Chước.

Con bé này, thật là một kẻ tàn nhẫn mà.

"Ừm, là tôi." Dịch Thanh Chước vốn dành cho Bùi Chu Cẩn một chút sự kính trọng theo Thẩm Triều Ý, nhưng khi Bùi Chu Cẩn cất lên câu nói kia, lập tức tan thành mây khói trở về nguyên trạng.

Mặt mày Dịch Thanh Chước bình thản, khóe miệng nặng nề, cảm xúc không vui.

Nhắc tới chuyện trước kia, Dịch Thanh Chước sẽ trở nên lạnh nhạt theo bản năng.

Lúc này Bùi Chu Cẩn mới hiểu rõ nguyên nhân đằng sau câu nói 'tôi không cần bạn bè' của Dịch Thanh Chước.

Ánh mắt ông ấy thâm sâu ngắm nhìn luống hoa Sơn Trà, một mảnh màu trắng phản chiếu trong con ngươi.

"Dịch Thanh Chước, cái tên này, như phong thanh trác tuyệt. Trong lòng có núi non, không sợ năm tháng không sợ giông bão. Một cái tên hay, rất có tầm vóc."

Bùi Chu Cẩn nhỏ giọng đọc ra vài câu, giọng nói theo gió bay đến hàng ngàn bông hoa.

Giọng điệu của Dịch Thanh Chước trầm xuống: "Tên hay có tầm vóc lớn, mạng lại không lớn được như vậy, gánh không nổi."

Cho nên vận mệnh bản thân mới gặp nhiều tai nạn và chông gai như vậy.

"Ai đặt tên cho con?" Bùi Chu Cẩn có chút hứng thú.

Sau khi biết nàng là Dịch Thanh Chước, đầu tiên không phải hỏi về những chuyện trên bản tin, mà là hỏi về tên của Dịch Thanh Chước.

Thẩm Triều Ý ngồi ở một bên, yên lặng lắng nghe.

Cái tên Dịch Thanh Chước, vừa nghe, người ta chỉ cảm thấy hình như không có ai lại dùng 2 chữ "Thanh" và "Chước" cùng đặt tên.

Ngay cả 1 chữ "Chước" cũng rất hiếm người dùng.

Một cái tên rất mâu thuẫn, cũng mâu thuẫn giống như tính cách của Dịch Thanh Chước.

"Chước" mang hàm ý ẩn dụ cho cái nóng, nhưng Dịch Thanh Chước lại lạnh lùng như băng, nào có một chút gì gọi là ấm áp.

Nhưng mà khi vừa nghe Bùi Chu Cẩn giải nghĩa từng chữ, lại cảm thấy cái tên này tràn ngập tinh thần mạnh mẽ của những người có chí.

"Dịch Thanh Chước." Thẩm Triều Ý bất giác nhỏ giọng lẩm bẩm 3 chữ này.

Trùng hợp Dịch Thanh Chước lại nghe thấy, nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Triều Ý, trong ánh mắt thoáng xuất hiện một sự tò mò không hiểu.

Thẩm Triều Ý không ngờ tới sẽ bị Dịch Thanh Chước nghe thấy, nàng ngại ngùng mỉm cười, cúi đầu che giấu.

Trước mắt Dịch Thanh Chước nhìn thấy như vậy, thời khắc Thẩm Triều Ý cúi đầu, có một vài sợi tóc rơi xuống theo động tác của nàng.

Chúng nó che khuất dung mạo của Thẩm Triều Ý một chút, giống như một tấm màng mỏng che chắn một bên khuôn mặt.

Tiếp theo đó, có một cơn gió nhẹ thổi qua tấm màng mỏng kia, lộ ra gương mặt ửng đỏ của Thẩm Triều Ý.

Nước da trắng trẻo ngũ quan thanh tú mang theo một chút sự dịu dàng, khiến Dịch Thanh Chước thoáng ngẩn ngơ.

Cho đến khi Bùi Chu Cẩn lại lên tiếng một lần nữa: "Đương nhiên, nếu con không tiện nói, cũng không sao."

Dịch Thanh Chước thu hồi ánh mắt ôn hòa dừng lại ở trên người Thẩm Triều Ý: "Không có gì là không tiện, tên của tôi là tôi tự mình đặt, vào năm lớp 12, sửa lại họ và tên."

Nàng có được một cái tên mới, mà cái tên này đi ngược lại với cuộc sống vốn có của nàng, rẽ sang một con đường mới.

Một con đường đầy rẫy gai góc và bóng tối.

"Sửa theo họ mẹ." Dịch Thanh Chước nói thêm một câu.

"Rất êm tai, rất có ý nghĩa." Bùi Chu Cẩn đánh giá một câu.

Dịch Thanh Chước gật đầu mang tính tượng trưng: "Cảm ơn, hai người nói chuyện đi, tôi đi đây một chút."

Nàng nói xong lời này, nhanh chóng đứng lên rời đi.

Đồng phục dành cho bệnh nhân có hơi lớn, cổ áo hơi rộng, cũng khiến xương quai xanh của Dịch Thanh Chước lộ ra rõ ràng.

Bước hai bước đi về phía trước, rời khỏi ngôi đình hóng gió. Không còn cái gì che chắn, gió không ngần ngại thổi vào trên người Dịch Thanh Chước.

Dịch Thanh Chước bỏ hai tay vào trong túi áo khoác, kéo nhẹ áo xuống. Mạch máu trên cổ lộ ra rõ ràng, nước da trắng trẻo khiến những vết thương trên người nàng trông càng thêm thấy rõ.

Nhìn dáng vẻ này của Dịch Thanh Chước, đặc biệt là mái tóc kia, một màu đen thuần túy, không dài không ngắn, ngang vai vừa vặn.

Có lẽ cũng vì vẻ bề ngoài anh tuấn, cho nên cảm giác tan vỡ trở nên mãnh liệt như vậy, khiến người khác nhìn thấy không nhịn được có cảm giác xót xa.

Đứng giữa bụi hoa, cũng trở nên nổi bật như vậy.

Thẩm Triều Ý nhìn thấy trong mắt, con ngươi phản chiếu hình bóng của Dịch Thanh Chước.

Em ấy tự đổi tên của bản thân sao?

Vậy họ tên lúc đầu là gì?

Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Triều Ý hay không, nàng cảm thấy khi Dịch Thanh Chước nói đến việc sửa tên theo họ mẹ.

Trong giọng nói kia cất giấu một sự bi thương khó có thể phát hiện.

Dịch Thanh Chước không muốn nhắc đến họ tên trước kia, giống như cái tên đó là một con dao đâm vào vết thương đã kết vảy của nàng.

Chỉ cần nhớ đến, sẽ cảm thấy đau đớn như máu thịt đầm đìa.

Dịch Thanh Chước, thanh phong minh nguyệt.

Hiện tại tên của em cũng rất hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro