Chương 25. Bây giờ không phải thời gian làm việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Triều Ý không hề nhận ra điều này, nàng nghiêng đầu liếc nhìn xương hàm lộ ra rõ ràng của Dịch Thanh Chước.

Lúc này cùng sóng vai với Dịch Thanh Chước, Thẩm Triều Ý mới cảm nhận rõ được một lần nữa.

Rằng thân hình của Dịch Thanh Chước thật sự rất cao và gầy. Xét ở giữa nữ giới, với chiều cao này xem như rất nổi bật.

Cho dù Thẩm Triều Ý sở hữu chiều cao 1m65 và mang thêm giày cao gót, thế nhưng đứng bên cạnh Dịch Thanh Chước chỉ xỏ một đôi dép lê cũng còn thấp hơn mấy cm.

Chiều cao này của Dịch Thanh Chước, đúng là trời ban cho.

Hơn nữa lúc trước làm phẫu thuật cho người này, sau đó khi kiểm tra, nàng phát hiện vóc dáng của Dịch Thanh Chước cũng thật sự rất đẹp.

Trên cánh tay có một lượng cơ bắp nhỏ, rãnh bụng lộ ra rõ ràng.

Có thể so sánh với vóc dáng của người mẫu.

Nhưng mà Dịch Thanh Chước lại giấu vẻ ưu việt của bản thân đằng sau lớp áo rộng rãi, ngay cả khuôn mặt kia luôn bị chiếc mũ che giấu hầu hết dung mạo.

"Nghe dì nói trước kia em rất thích đánh cầu lông, còn tham gia đội tuyển của trường?" Thẩm Triều Ý chủ động khởi xướng đề tài.

Vốn dĩ bước chân của Dịch Thanh Chước đã rất chậm rãi, vừa nghe thấy Thẩm Triều Ý hỏi như vậy, bước chân của nàng càng thêm nặng nề.

Nàng mím môi, lông mi dày đậm che khuất sự ảm đạm trong mắt: "Đó là trước kia, bây giờ không thích."

Dịch Thanh Chước trả lời ngắn gọn một câu.

Số người biết nàng thích đánh cầu lông rất ít ỏi, Dịch Thanh Chước không nghĩ tới mẹ của mình sẽ nói điều này với Thẩm Triều Ý.

Xem ra mẹ thật sự rất thích Thẩm Triều Ý, cho nên mới hy vọng mình có thể thân thiết hơn với Thẩm Triều Ý một chút.

"À. . ." Sau khi nghe thấy những lời này, vốn dĩ Thẩm Triều Ý muốn nói rằng 'chị đánh cầu lông cũng rất hay' ở trên đầu lưỡi lại nuốt ngược vào trong bụng.

Bây giờ không thích sao?

"Thật ra đánh cầu lông rất tốt cho cơ thể, chờ cơ thể của em hồi phục khá hơn, có thể thử xem đấy là một bộ môn rèn luyện thể lực." Thẩm Triều Ý nói.

"Mẹ của tôi còn nói với chị cái gì?" Dịch Thanh Chước không có trả lời, khéo léo nói sang chuyện khác.

Ngay cả chuyện này cũng nói, bọn họ thân thiết như vậy sao?

Thẩm Triều Ý cố ý bước chân chậm rãi, chờ đợi Dịch Thanh Chước di chuyển có hơi khó khăn.

Nghe người kia hỏi như vậy, đột nhiên Thẩm Triều Ý cảm thấy hứng thú, suy nghĩ muốn trêu chọc Dịch Thanh Chước một chút: "Nói về em á, còn cụ thể là nói về cái gì, không tiện tiết lộ nha."

"Ừ." Dịch Thanh Chước cũng không có tiếp tục đặt câu hỏi.

Một bước chân rồi lại một bước, cứ từ tốn bước đều.

"Em không tò mò sao?" Thẩm Triều Ý không ngờ Dịch Thanh Chước lại không hành động giống như trong kịch bản.

Nói không tiện tiết lộ, em ấy cũng thật sự không có hỏi đến.

Vẻ mặt của Dịch Thanh Chước rất bình thản nói: "Chuyện của bản thân tôi, tại sao tôi lại phải tò mò."

Đó là những chuyện nàng đã trải qua, tổng cộng tất cả gần 20 năm, cộng thêm 10 năm đó Dịch Thường Hoan không có can thiệp.

Cho nên cũng không có gì nhiều để nói.

"Dịch Thanh Chước, có người nào từng nói điều này hay chưa, nói chuyện với em, cuộc trò chuyện rất dễ đi vào ngõ cụt." Liên tục hai lần không thể tiếp tục nói chuyện với Dịch Thanh Chước, Thẩm Triều Ý nghiêng đầu, ánh mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dịch Thanh Chước.

Người này thật sự không thích nói chuyện, mỗi một câu trả lời đều ngắn gọn nhưng đầy đủ ý, cũng không có suy nghĩ sẽ đặt câu hỏi ngược lại.

Giống như Dịch Thanh Chước không hề tò mò về bất cứ điều gì.

Bỗng nhiên Thẩm Triều Ý nhớ đến thời điểm thay thuốc ở tiệm net, Dịch Thanh Chước lại rút ra vài tờ tiền 100 đồng, sau đó nói rằng bản thân không muốn nợ ân tình của bất kỳ ai.

Toàn thân tràn ngập cảm giác xa cách.

Lúc ấy nàng còn nghĩ rằng, làm sao lại có một người thẳng thắn như vậy, phân chia rành mạch khoảng cách của bản thân với người khác một cách sạch sẽ và lưu loát như vậy.

Thậm chí không được tiếp cận dù chỉ một chút.

Nhìn xem hiện tại, tính cách của người này chính là như vậy. Ở bệnh viện gần được nửa tháng, rốt cuộc cũng chưa nghe thấy nói nhiều hơn được mấy câu.

Dường như tất cả là do nàng chủ động đặt câu hỏi, Dịch Thanh Chước mới lên tiếng trả lời.

Ngoại trừ điều này ra, đa số thời gian Dịch Thanh Chước sẽ đeo tai nghe, trong tay cầm một quyển sách dày cộm, đôi lúc ngồi cạnh cửa sổ, bất động nhìn ra phía ngoài.

Không xem TV, không dùng điện thoại lên mạng. Thẩm Triều Ý cũng chưa từng nhìn thấy một người tách biệt với xã hội như vậy.

Dịch Thanh Chước chậm rãi bước chân đi về phía trước, nàng nghe thấy Thẩm Triều Ý hỏi như vậy, giọng điệu có vẻ bình tĩnh trả lời: "Không có ai nói với tôi."

Bởi vì tôi vốn không có bạn bè để có thể trò chuyện.

"Vậy chị sẽ nói với em, khi mình trò chuyện với người khác, không nên mãi trả lời họ, cần phải đưa ra vài câu hỏi, như vậy mới có thể duy trì cuộc nói chuyện đấy." Thẩm Triều Ý nghiêng người nhìn nàng.

Dịch Thanh Chước tập trung vào bước đi dưới chân mình, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.

Vào lúc Thẩm Triều Ý cho rằng người này sẽ không trả lời, Dịch Thanh Chước lại cất lên một giọng nói khe khẽ: "Chị đều quan tâm đến mọi bệnh nhân như vậy sao? Bác sĩ Thẩm."

Đây đã là lần thứ hai Dịch Thanh Chước hỏi nàng như vậy.

Thẩm Triều Ý không hiểu tại sao Dịch Thanh Chước lại để ý về việc nàng có đối xử với các bệnh nhân khác như vậy hay không.

Nhưng mà nàng vẫn thành thật trả lời: "Đó là công việc của chị, để mọi người hồi phục khỏe mạnh xuất viện trong thời gian nhanh nhất. Cho nên đôi khi chị sẽ cùng trò chuyện đôi ba lời, giải tỏa cảm xúc của bệnh nhân. Có một tâm trạng tốt, tích cực phối hợp với bác sĩ điều trị, như vậy sẽ mau chóng khỏe mạnh hơn."

"Công việc của chị cũng bao gồm cùng đi dạo với bệnh nhân?" Dịch Thanh Chước tiếp tục hỏi, trong ánh mắt lộ ra một chút ít tò mò.

Thẩm Triều Ý nheo mắt, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười mỉm, không có trực tiếp trả lời Dịch Thanh Chước: "Hình như em đảo ngược thứ tự rồi, bây giờ là em cùng đi dạo với chị, là chị mời em mà, Dịch Thanh Chước."

Dư ảnh trong mắt Dịch Thanh Chước nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Triều Ý: "Bây giờ không phải là thời gian làm việc."

Giọng điệu của nàng không trả lời quá rõ ràng.

Chính là muốn nhắc nhở Thẩm Triều Ý hiểu rõ, bây giờ Thẩm Triều Ý không cần có trách nhiệm với nàng như trong thời gian làm việc.

Nhưng hiện tại bọn họ lại đang đi dạo cùng nhau.

"Đôi lúc nghe em trả lời, chị có cảm giác vẫn không thể theo kịp em. Em tự cân nhắc những câu hỏi không muốn trả lời ở trong lòng, sau đó lựa chọn bỏ qua nó sao." Thẩm Triều Ý mỉm cười nói: "Đúng là không phải thời gian làm việc, cho nên rất cảm ơn em đã đi dạo với chị đấy."

Đối với những gì Thẩm Triều Ý đã nói, Dịch Thanh Chước nhún vai: "Vậy còn xa bao lâu nữa."

"Khoảng chừng mười phút." Thẩm Triều Ý trả lời.

Vốn dĩ chỉ cần khoảng năm, sáu phút là có thể đến, nhưng mà với tốc độ chậm rãi bước từng bước của Dịch Thanh Chước, cho nên thời gian sẽ tăng lên gấp đôi.

Đó chỉ là một nơi tương tự công viên nằm bên cạnh bệnh viện, ở rất gần không xa.

Đi từ cửa phụ của bệnh viện, bước qua một cái hành lang dài sẽ đến.

Thẩm Triều Ý dẫn theo Dịch Thanh Chước, đi bộ khoảng chừng mười lăm phút.

Đến một khu đất trống được bao vây bởi một vòng hàng rào bên ngoài, bước vào trong, những con đường lát đá phức tạp dẫn đến rất nhiều loài hoa không giống nhau.

Đứng ở trước cổng, liếc mắt nhìn qua một vòng, nào là vàng, hồng, trắng, nằm chen chút nhau.

Trong không khí hỗn tạp các loại mùi hương khác nhau, nhưng vì xung quanh thoáng mát, cho nên hương hoa cũng rất nhạt.

Một trận gió thổi qua, mới có thể ngửi thấy một chút.

Rất rõ ràng những bông hoa này đã có người chăm sóc cẩn thận, vì vậy luống hoa dọc theo ven đường trông được cắt tỉa rất gọn gàng.

Từng luống hoa Sơn Trà nối tiếp nhau, bên trong không hề có chút cỏ dại nào.

Thoạt nhìn, cảnh đẹp thích ý, khiến người khác nhìn thấy có cảm giác thoải mái dễ chịu.

Phía trước công viên có một ngôi đình nhỏ, bên trong có ghế tre và một chiếc bàn làm bằng đá.

Thẩm Triều Ý đẩy cửa hàng rào ra, vừa đi về phía ngôi đình kia vừa nhìn Dịch Thanh Chước nói: "Vườn hoa này là do một cựu giám đốc lớn tuổi cải tạo, vốn dĩ nơi đây là nơi ném những rác thải y tế. Rác sinh hoạt và rác từ bệnh viện cũng được vứt ở chỗ này, dần dần xuất hiện mùi hôi ảnh hưởng đến bệnh viện, cho nên bệnh viện đã tu sửa một nơi chuyên phân loại rác thải một lần nữa. Thành ra nơi này bị bỏ trống, sau khi cựu giám đốc về hưu không có việc gì làm, ông ấy tốn rất nhiều năm mới có thể trồng sống những luống hoa được chuyển đến đây. Bình thường ông ấy không có chuyện gì làm sẽ đến đây tập Thái Cực hoặc uống trà, đánh cờ cùng một số người bạn."

"Em thấy thế nào, có phải bầu không khí rất tốt hay không?" Thẩm Triều Ý đặt canh gà lên trên bàn đá, quay đầu lại hỏi Dịch Thanh Chước.

Dịch Thanh Chước nhìn xung quanh, vốn dĩ có hơi bất ngờ về việc trong bệnh viện cũng có một nơi giống như thế này, thế nhưng lúc nghe thấy là do cựu giám đốc cải tạo, trên mặt lại xuất hiện một chút sự kinh ngạc.

Sau khi về hưu còn có tính nhàn nhã vậy sao.

Xây dựng một công viên ở cạnh bệnh viện như vậy.

Là ông ấy không nỡ buông tay, đôi lúc muốn trông nom bệnh viện sao?

"Ừm." Dịch Thanh Chước gật đầu, nàng kéo ghế tre ra một chút, tay chống lên bàn cẩn thận ngồi xuống.

Cảnh quan ở nơi này tốt là một chuyện, quan trọng không khí rất trong lành.

Ngồi ở đây, từng cơn gió nhẹ thổi qua, tóc mái trên trán đung đưa theo gió, khẽ đáp bên má.

Tốt hơn rất nhiều so với bầu không khí nặng nề trong bệnh viện.

Dịch Thanh Chước bỏ nón xuống, để mái tóc đen tung bay tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro