Chương 24. Đi dạo với chị một chút đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Thanh Chước đặt tay vào trong túi áo sau khi nghe thấy những lời này, vẻ mặt không hề thay đổi, bàn tay lại siết chặt không buông.

Ánh mắt thâm thúy lẳng lặng liếc nhìn Thẩm Triều Ý một cái, cuối cùng chỉ để lại một câu: "Ừm, vậy không làm phiền chị nữa."

Vừa dứt lời, Dịch Thanh Chước cứ như sợ bị người khác phát hiện, nàng dòm ngó xung quanh, xoay người gấp gáp rời khỏi đây.

Thẩm Triều Ý còn chưa kịp phản ứng, Dịch Thanh Chước đã di chuyển tới cửa.

Rất khó có thể tưởng tượng, đây là bệnh nhân ngay cả đi bộ cũng cần phải có người đỡ vào ngày hôm qua.

"Dịch Thanh Chước, em đợi một chút." Thẩm Triều Ý vội vàng gọi Dịch Thanh Chước trở lại.

Thẩm Triều Ý đứng dậy: "Chị chuẩn bị tan làm rồi."

Dịch Thanh Chước nghe thấy tiếng gọi, nàng quay đầu lại, không có trả lời nhưng vẫn chờ đợi Thẩm Triều Ý.

Thẩm Triều Ý vừa cởi nút áo blouse vừa trò chuyện: "Em ở trong bệnh viện lâu như vậy, chắc là cảm thấy buồn chán lắm đúng không. Chị dẫn em đến chỗ này, cũng ở trong bệnh viện thôi, nhưng mà rất thả lỏng tâm trạng đấy. Em muốn đi không? Đổi không khí, đổi tâm trạng."

Dịch Thanh Chước nhìn động tác của nàng, lời từ chối còn chưa thoát khỏi miệng.

Thẩm Triều Ý đã nói: "Coi như, cảm ơn canh gà của dì."

"Tôi không tiện đi bộ, nên không cần đâu." Dịch Thanh Chước trả lời chỉ trong một cái chớp mắt, ánh mắt tạm dừng lại ở chiếc túi đựng áo khoác trên bàn.

Giống như xuyên qua chiếc túi đó, nhìn thấy được đồ vật bên trong.

Hai mắt trở nên khó chịu, Dịch Thanh Chước lập tức từ chối không chút suy nghĩ.

Thẩm Triều Ý tỏ vẻ tiếc nuối gật đầu: "Vậy được rồi, có lẽ dì mới là người buồn thật sự."

Thẩm Triều Ý vừa dứt lời, tâm can của Dịch Thanh Chước run động trở nên thả lỏng.

Ai ngờ giây kế tiếp, Thẩm Triều Ý trực tiếp gọi tên nàng: "Dịch Thanh Chước, đi dạo với chị một chút đi."

Giọng điệu rất mềm cũng rất khẽ, gọi tên Dịch Thanh Chước đầu tiên, sau đó nói ra mong muốn nhỏ nhoi.

Chắc là sẽ không có ai từ chối được một Thẩm Triều Ý như vậy.

Vốn dĩ trong lòng bình lặng giống như mặt hồ, sau câu nói này, lại kích động từng đợt gợn sóng.

Trái tim lại run động một lần nữa, Dịch Thanh Chước cúi đầu, lông mi dày đậm khẽ run rẩy.

Trong đầu vẫn luôn có một giọng nói đang gào thét: "Đồng ý chị ấy, mày có thể từ chối chị ấy sao?"

Hình như là. . . không thể.

Vốn dĩ trái tim được dựng lên một cách kiên cố bằng tường đồng vách sắt dường như đã nứt ra một kẽ hở.

Thẩm Triều Ý nghiêng đầu, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, không có hối thúc Dịch Thanh Chước, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

Mạng của Dịch Thanh Chước là do Thẩm Triều Ý cứu, nàng không thể từ chối, cũng không làm được như vậy.

Dịch Thanh Chước cúi đầu nhanh chóng suy nghĩ một lý do cho bản thân, một lý do khiến bản thân không thể không đi.

"Được." Dịch Thanh Chước gật đầu.

Thẩm Triều Ý sau khi nghe thấy câu trả lời này, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.

Đôi mắt hơi nheo lại, Thẩm Triều Ý nói với Dịch Thanh Chước: "Vậy em chờ chị một chút, chị đi thay quần áo."

Dịch Thanh Chước im lặng gật đầu, tự giác đi ra khỏi cửa.

Đứng ở cửa thang máy, an tĩnh chờ đợi Thẩm Triều Ý.

Không đến mười phút, Thẩm Triều Ý đã thay áo blouse trắng bước ra ngoài, trong tay còn cầm theo chiếc bình giữ nhiệt kia.

Chân váy dài đến đầu gối màu trắng khẽ đun đưa theo động tác của nàng, trên vai đeo một chiếc túi màu nâu, rất hợp với màu tóc của nàng.

Trên người nàng đã không còn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của thiếu nữ vừa mới bước chân vào xã hội, mà là toát lên vẻ đẹp trưởng thành đến từ một người phụ nữ.

Giống như một chị gái dịu dàng như nước, vừa hiền thục đoan trang vừa trí thức.

Cẩn thận suy nghĩ, lại giống như nữ chính phim Hàn, vừa lên sân khấu tự khắc hấp dẫn ánh hào quang.

Khoảng khắc cùng đối diện với Thẩm Triều Ý, Dịch Thanh Chước cúi đầu theo bản năng, mái tóc màu đen che khuất biểu cảm trên khuôn mặt nàng.

"Nhìn chị rất đáng sợ sao?" Thẩm Triều Ý đến gần Dịch Thanh Chước còn cách khoảng vài bước chân, nàng bất đắc dĩ bật cười.

Ánh mắt vừa rồi của Dịch Thanh Chước, ngẩng đầu ngước nhìn giống như nhìn thấy thú dữ tránh còn không kịp.

Dịch Thanh Chước không ngần ngại gật đầu.

"Hủm? Thật vậy sao?" Đồng tử của Thẩm Triều Ý giãn ra.

Lần đầu tiên hai chữ đáng sợ được sử dụng trên người nàng, Thẩm Triều Ý chưa từng nghe thấy có ai miêu tả bản thân như vậy.

Nàng tự hỏi bản thân rằng mặc kệ là vẻ bề ngoài hay tính cách, mình cũng không phải là loại người sở hữu sự hung tợn.

Thế nhưng Dịch Thanh Chước cảm thấy mình đáng sợ sao?

Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng không ngờ Dịch Thanh Chước lại thật sự gật đầu.

Dịch Thanh Chước có chút ngơ ngác, sau đó mới phản ứng lại: "Không có, chỉ là vừa rồi không nghe rõ chị nói gì, tùy tiện gật đầu thôi."

Dịch Thanh Chước xoay người sang một hướng khác, ngón tay ấn nút thang máy.

Trùng hợp vào thời gian này người thân bệnh nhân sẽ lần lượt lên xuống để đưa cơm và thăm nom, cho nên hai chiếc thang máy dừng lại hơi lâu ở mỗi tầng một lần, di chuyển cũng rất chậm, cũng có rất nhiều người bên trong.

"Thật sự chị không có đáng sợ đúng không?" Thẩm Triều Ý nghiêng đầu, ngắm nhìn Dịch Thanh Chước.

Dịch Thanh Chước nhận ra ánh mắt của Thẩm Triều Ý, bất giác ngoảnh mặt đi, né tránh cơ hội đối diện với Thẩm Triều Ý.

Giọng nói rầm rì phát ra từ trong mũi trả lời: "Ừm."

Đương nhiên Thẩm Triều Ý không phải là người đáng sợ, thậm chí nhìn khí chất toàn thân của nàng cũng không hề mang vẻ hung tợn. Có lẽ nếu đến khoa nhi, sẽ càng giống như cá gặp nước.

Nhưng cố tình người này lại làm việc tại khoa cấp cứu, là một khoa lấy sự hỗn loạn làm giai điệu chủ đạo.

Thẩm Triều Ý hài lòng mỉm cười, nàng thu hồi tầm mắt, không hề tiếp tục đề tài rối rắm này nữa, di chuyển gót giày về một hướng khác: "Đi thôi, thang máy này phải đợi rất lâu, hơn nữa nếu thang máy xuống được đến đây, bên trong cũng có rất nhiều người. Trên người của em còn có vết thương, không tiện chen chút trong thang máy."

Dịch Thanh Chước nhìn thoáng qua số tầng lầu trên thang máy, cuối cùng yên lặng đi theo sau lưng Thẩm Triều Ý.

Thẩm Triều Ý dẫn Dịch Thanh Chước quẹo vào một ngã rẽ, đi đến thang máy chuyên dụng dành cho nhân viên y tế.

Nàng rút thẻ công tác của bản thân ra, quét ở phía trên một chút.

Vừa hay thang máy dừng lại ở tầng này, cửa thang máy vừa mở ra, Thẩm Triều Ý bước vào trong.

Nàng xoay người nhấn nút giữ cửa thang máy: "Không cần vội."

Dịch Thanh Chước sải chân bước vào trong thang máy, hai tay bỏ vào trong túi áo khoác.

Dịch Thanh Chước theo thói quen đứng ở góc trong cùng của thang máy. Bởi vì thang máy này dùng để chở giường và bệnh nhân, cho nên nó sẽ rộng rãi hơn nhiều so với thang máy bình thường.

Vì vậy lúc Thẩm Triều Ý quay đầu nhìn lại, vừa định mở miệng nói một chút gì đó.

Thì nàng lại phát hiện Dịch Thanh Chước đứng cách xa bản thân khoảng 2 mét. Người kia tựa người ở một góc, trầm mặc nhìn nàng.

"Em. . ." Nhất thời Thẩm Triều Ý chỉ có thể bất đắc dĩ bật cười: "Em tránh xa chị như vậy làm gì?"

Dịch Thanh Chước khẽ ho một tiếng, đồng thời tiếng thang máy cũng kêu lên, Dịch Thanh Chước cất bước ra ngoài. "Tới rồi."

Nhìn thân hình gầy guộc kia, Thẩm Triều Ý hơi cúi đầu, hàng mi dài thoáng rũ xuống.

Nàng liếc nhìn chiếc bình giữ nhiệt trong tay, rốt cuộc vẫn quyết định không nói cái gì cả, đi theo Dịch Thanh Chước bước ra ngoài. Hai người mới vừa đi được vài bước thì có người gọi.

"Triều Ý, em tan làm à." Một giọng nói của một người đàn ông vang lên một cách đột ngột, rơi vào trong tai Dịch Thanh Chước khiến nàng chỉ cảm thấy chói tai đến khó chịu.

Dịch Thanh Chước xoay người, đôi mắt nhìn thấy Hàn Nghiệp Thành không có mặc áo blouse trắng.

Người đàn ông kia đã thay ra áo blouse, dáng vẻ trên người là quần tây áo sơ mi và giày da.

Có lẽ là vừa đi bộ từ cầu thang thoát hiểm xuống, cho nên không có nhìn thấy Dịch Thanh Chước bước đi ở phía trước, hắn chỉ nhìn thấy Thẩm Triều Ý mới vừa bước ra khỏi thang máy.

Ánh mắt Dịch Thanh Chước trở nên tối sầm lại, nàng dựa người vào vách tường ở ngã rẽ, nhìn hai người bọn họ với một khoảng cách vừa đủ.

"Ừm, hôm nay anh không có lịch trực sao?" Thẩm Triều Ý nhớ lại lịch phân chia ca trực, nàng nhớ rõ hôm nay phải đến lượt Hàn Nghiệp Thành trực đêm mới đúng.

Ánh mắt Hàn Nghiệp Thành thoáng mất tự nhiên: "Không có, trùng hợp em cũng tan làm sớm như vậy, em có muốn cùng đi ăn chút gì đó không?"

Hắn sẽ không nói cho Thẩm Triều Ý biết, là hắn cố ý dựa trên lịch phân chia ca trực, biết rõ hôm nay Thẩm Triều Ý không có trực đêm.

Cho nên hắn mới đổi ca trực cùng với người khác, dành chút thời gian ngồi chờ ở đây giả vờ ngẫu nhiên chạm mặt.

Thẩm Triều Ý không có suy nghĩ gì nhiều, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Dịch Thanh Chước ôm hai tay lười biếng dựa vào tường chờ đợi nàng.

Vì thế Thẩm Triều Ý uyển chuyển từ chối: "Không được, hôm nay tôi có hẹn với người khác rồi, anh trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Hả? Trùng hợp như vậy sao?" Hàn Nghiệp Thành tiếc nuối thở dài một hơi.

Bởi vì Hàn Nghiệp Thành quay lưng về phía Dịch Thanh Chước, cho nên Dịch Thanh Chước không thể nghe thấy hai người bọn họ đang nói cái gì, cũng không thể nhìn thấy biểu cảm của Hàn Nghiệp Thành.

Chỉ là trong lòng nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý bản thân sẽ bị Thẩm Triều Ý bất ngờ cho leo cây.

Rốt cuộc câu nói kia của Hàn Nghiệp Thành giống như một mảnh xương cá, tuy rằng bị mắc kẹt ở cổ họng, nhưng Dịch Thanh Chước lại không thể tránh khỏi việc phải đối mặt.

Thoạt nhìn, đúng thật là trai tài gái sắc.

Dịch Thanh Chước thay đổi tư thế, dường như biểu cảm trên khuôn mặt thoáng ẩn thoát hiện vẻ u sầu.

"Vậy thì lần sau vậy, lần sau chúng ta đi đến nhà hàng phương Tây mới khai trương ở khu phố bên cạnh thử xem." Trên mặt Hàn Nghiệp Thành lộ ra một nụ cười thân thiện.

Hàn Nghiệp Thành cùng độ tuổi với Thẩm Triều Ý, cho nên thoạt nhìn hắn cũng sỡ hữu nét đẹp trưởng thành ở độ tuổi hơn ba mươi.

Thẩm Triều Ý không có đồng ý, mà chỉ đơn giản trả lời: "Vậy thì lần sau hẳn nói, tôi có việc nên đi trước."

Khẽ gật đầu, Thẩm Triều Ý lướt qua người Hàn Nghiệp Thành, đi về hướng Dịch Thanh Chước.

"Để em đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi."

Dịch Thanh Chước kinh ngạc liếc nhìn Hàn Nghiệp Thành, trùng hợp giây phút đó ánh mắt của Hàn Nghiệp Thành cũng nhìn về phía bên này.

Ánh mắt hai người va chạm ở trong không trung, chỉ là thoáng qua trong phút chốc, Dịch Thanh Chước bằng mắt thường có thể nhìn thấy được vẻ mặt ôn hòa của Hàn Nghiệp Thành nhanh chóng bị cảm xúc ghen tỵ bao phủ.

Hàn Nghiệp Thành không ngờ tới người Thẩm Triều Ý hẹn sẽ là Dịch Thanh Chước. Ngay tức khắc, trong lòng chợt dâng lên một ngọn lửa giận.

Hai người họ thân thiết với nhau kể từ khi nào?

Không phải Trần Nhã đã nói Thẩm Triều Ý đối xử với kẻ kia không khác gì so với các bệnh nhân khác hay sao?

Vậy bây giờ đây là cái gì?

Tại sao lại từ chối lời mời của mình vì kẻ giết người này?

Dịch Thanh Chước nhướng mày, lập tức trong ba giây kế tiếp, dường như Hàn Nghiệp Thành đứng ở bên kia lại thay đổi một sắc mặt.

Lúc xanh lúc trắng, sự bực tức che lấp toàn thân.

Nhìn hắn như vậy, lập tức tâm trạng của Dịch Thanh Chước trở nên nhẹ nhõm hơn không ít.

"Em nhìn gì vậy?" Dường như phát hiện Dịch Thanh Chước đang mỉm cười, Thẩm Triều Ý nhìn theo tầm mắt của nàng.

Phát hiện hướng đấy là vị trí của Hàn Nghiệp Thành: "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì." Dịch Thanh Chước hơi cất cao giọng ở âm cuối, nàng thu hồi tầm mắt lại.

Thẩm Triều Ý không hiểu tại sao, nhưng nàng lại có cảm giác lạnh lẽo bao phủ trên người Dịch Thanh Chước đã được xua tan một chút.

Bất giác không khống chế được, tâm trạng của Thẩm Triều Ý cũng trở nên nhẹ nhàng theo không ít.

Xoay người cùng sánh vai với Dịch Thanh Chước: "Đi thôi."

Thẩm Triều Ý đều đặt sự chú ý của mình lên trên người Dịch Thanh Chước khi đi bên cạnh, hoàn toàn không nhận ra thái độ của Hàn Nghiệp Thành đứng ở sau lưng.

Hai tay hắn dần siết chặt, ở một nơi vắng vẻ không có người, cảm giác chán ghét Dịch Thanh Chước không hề che giấu lộ rõ lên trên mặt.

Giống như món đồ chơi bản thân yêu quý bị người khác cướp mất, cảm xúc vặn vẹo trong lòng giống như một quả bóng bay, không ngừng tích tụ lại trong cơ thể, không biết một ngày nào đó bóng bay sẽ không chịu đựng được nữa rồi phát nổ.

Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.

Hàn Nghiệp Thành hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sự căm phẫn, cuối cùng cũng chỉ có thể xoay người đi đến bãi đỗ xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro