Chương 23: Đưa canh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi Dịch Thường Hoan đẩy cửa ra, mới đánh thức dòng suy nghĩ của Dịch Thanh Chước.

Dịch Thanh Chước vội vàng nắm chặt tay lại, cũng vội vàng bỏ tay vào trong túi áo.

Dịch Thường Hoan vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy có một bóng đen đứng phía sau cánh cửa, vốn dĩ nàng lo lắng cho Dịch Thanh Chước ở một mình tại bệnh viện. Lúc này bất ngờ nhìn thấy, khiến nàng giật mình hoảng sợ.

Tiếp theo đó mới nhìn thấy rõ đây là Dịch Thanh Chước: "Ây ya, con bé này, không có việc gì đứng sau cửa làm gì thế, làm mẹ giật cả mình."

Dường như Dịch Thanh Chước cũng không để ý, nàng cúi đầu: "Con mới vừa trở về ạ."

"Chuyện bên cục cảnh sát có thuận lợi không mẹ?"

Dịch Thường Hoan thoáng chần chừ đôi chút, vươn tay đỡ Dịch Thanh Chước: "Có thuận lợi, đã giải quyết xong rồi, bắt đầu đi theo trình tự pháp luật."

"Dạ." Dịch Thanh Chước gật đầu.

"Bây giờ cũng xem như là bỏ xuống được một tảng đá lớn." Dịch Thường Hoan thở dài một phen, bất đắc dĩ nói một câu.

Dịch Thanh Chước mím môi, không có trả lời.

Dịch Thường Hoan biết Dịch Thanh Chước không muốn nói nhiều về chuyện này, nàng nói xong cũng không có tiếp tục đề tài này nữa.

Nàng đỡ Dịch Thanh Chước ngồi xuống cạnh giường, lúc này mới rảnh rỗi chú ý tới quần áo trên người Dịch Thanh Chước, khẽ nhíu mày: "Áo khoác này của con, từ đâu ra thế?"

Khi nằm viện Dịch Thanh Chước vẫn luôn mặc quần áo dành cho bệnh nhân, cho nên trong ngăn tủ cũng chỉ đặt vào một bộ quần áo dự phòng trường hợp xuất viện.

Nhưng bộ quần áo kia là do Dịch Thường Hoan mang từ nhà đến đây, nàng nhớ rõ đó không phải là chiếc áo khoác trên người Dịch Thanh Chước.

Hơn nữa chiếc áo khoác này cũng không giống như là mới mua.

Vậy thì ở đâu?

Bọn họ không có quen biết ai ở trong này.

Dịch Thanh Chước chuẩn bị cởi áo ra thì dừng động tác lại, trên mặt xuất hiện một vẻ mất tự nhiên.

Nàng cúi đầu, thuận miệng trả lời: "Của người khác ạ."

"Của ai?" Dịch Thường Hoan ngắm nhìn chiếc áo khoác này một chút.

Tuy rằng là màu đen, nhưng thoạt nhìn cũng không phải là áo khoác nam nha.

Trước mắt nhìn thấy không lừa gạt cho qua được, Dịch Thanh Chước cởi áo khoác xuống đặt lên lưng ghế, ngước nhìn trả lời câu hỏi của Dịch Thường Hoan: "Bác sĩ Thẩm ạ."

"Bác sĩ Thẩm?" Dịch Thường Hoan ngạc nhiên đến há miệng.

Dịch Thường Hoan đã suy nghĩ đến một vài khả năng, chỉ duy nhất không có nghĩ đến Thẩm Triều Ý.

Nàng lại ngắm nhìn đánh giá chiếc áo khoác kia một lần nữa: "Bác sĩ Thẩm đưa áo khoác cho con mặc? Có chuyện gì sao? Tại sao lại đưa cho con?"

Dịch Thanh Chước liếc nhìn chiếc áo khoác kia, trong mắt thoáng ngưng đọng một sự dịu dàng rất nhỏ: "Chị ấy nhìn thấy con ngồi một mình bên ngoài, không tiện trở về phòng bệnh lấy áo khoác, vì vậy cho con mượn khoác một chút."

Có hơi dừng lại đôi chút, Dịch Thanh Chước tiếp tục nói: "Mẹ ơi, ngày mai mẹ giặt sạch giúp con, trả lại cho chị ấy."

Dịch Thường Hoan cầm lấy áo khoác, cẩn thận gấp lại gọn gàng: "Mẹ giặt thì được đó, nhưng mà con phải tự mình trả. Đợi sang ngày mai mẹ trở về hầm chút canh gà, đến lúc đó con đi trả áo khoác thuận tiện đưa cho bác sĩ Thẩm."

"Con nhìn bác sĩ Thẩm xem, người ta bận rộn như vậy, đôi khi làm việc cả ngày cũng không thể ăn được một bữa cơm đúng giờ. Gầy gò thành như vậy, mà cô ấy vẫn còn quan tâm cho con, đúng là một vị bác sĩ tốt. Không phải từ nhỏ mẹ đã dạy con, phải biết cảm ơn người ta sao?"

"Con không đi, mẹ muốn đưa canh gà thì mẹ đi đi ạ." Không chút suy nghĩ, Dịch Thanh Chước lập tức từ chối.

Nhớ đến những gì Hàn Nghiệp Thành đã nói, toàn thân Dịch Thanh Chước chợt lạnh xuống hai độ.

Dịch Thường Hoan nhìn thấy thái độ con gái mình trở nên ương ngạnh như vậy, thậm chí còn đang cúi đầu, nàng đoán rằng đứa trẻ đang không vui: "Có chuyện gì sao? Không phải bác sĩ Thẩm còn cho con mượn áo khoác sao? Chỉ là khi trả áo khoác con thuận tiện cầm theo thôi, cũng không phải đồ vật quý giá. Bác sĩ Thẩm là người hiểu thấu lòng người, cô ấy sẽ không từ chối."

Biểu cảm trên khuôn mặt Dịch Thanh Chước trở nên khó lường, nàng xốc chăn lên, nằm xuống.

Tùy tiện tìm một lý do: "Cơ thể của con vẫn chưa thể xuống giường đi lại."

"Bác sĩ người ta cũng đã nói, có thể hoạt động trong phạm vi thích hợp. Cơ thể của con nếu luôn nằm bất động trong thời gian dài, các cơ sẽ bị co rút." Cái lý do này ở trước mặt Dịch Thường Hoan, không thể tính là lý do.

Ngồi xuống ghế, Dịch Thường Hoan kéo ghế đến cạnh giường, bắt đầu khuyên bảo: "Con nghe lời mẹ, mẹ có thể làm hại con hay sao? Mẹ nhìn ra được, bác sĩ Thẩm là một vị bác sĩ tốt, cô ấy cũng không có thành kiến đối với bất kì ai, rõ ràng người ta biết trước kia con. . . nhưng cũng không có e ngại dù chỉ một chút. Quan trọng nhất là một người chu đáo, làm người hay làm việc cũng toàn vẹn. Người như vậy, xứng đáng để con kết thân."

"Chị ấy là bác sĩ, trị bệnh cứu người là trách nhiệm của chị ấy. Đến lúc xuất viện, chúng ta cũng không còn liên quan gì nữa. Hơn hết vừa nhìn đã biết con và chị ấy không có khả năng trở thành bạn bè, hai người tụi con ở hai thế giới khác biệt, thế giới của chị ấy hoàn toàn không giống như thế giới của con. Mẹ đừng lo lắng nữa, con không muốn mang phiền phức đến cho người ta." Dịch Thanh Chước nhìn Dịch Thường Hoan, sắc mặt hiếm khi nghiêm túc như vậy.

Con không muốn tiếp tục mang đến cho chị ấy bấy kì điều phiền phức gì nữa, con và chị ấy không phải là người ở cùng một thế giới, không thể nảy sinh bất kỳ tình cảm gì không nên có.

Dịch Thanh Chước tự nhủ với bản thân như vậy, cho dù trong lòng chua xót đến khó chịu, thế nhưng vẫn không biểu hiện lên trên mặt, thậm chí còn bình tĩnh khuyên Dịch Thường Hoan.

Khiêu khích Hàn Nghiệp Thành cũng chỉ là nhất thời miệng lưỡi nhanh nhạy đáp lại, nếu có thể nàng chỉ muốn nhanh chóng xuất viện.

Ở chỗ này, mỗi ngày trôi qua đều trở thành một sự dày vò.

Dịch Thường Hoan nghe vậy thì ngây người.

Một lúc lâu sau đó, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một hơi, xoa mu bàn tay của Dịch Thanh Chước, vạn lời muốn nói rốt cuộc chỉ nói một câu: "Đói bụng không? Khi nãy mẹ có gọi cơm chiều cho con, muốn ăn không?"

Một người mẹ chỉ quan tâm con của mình có đói hay không, còn những thứ khác, cũng không quan trọng bằng.

Biểu cảm của Dịch Thanh Chước dần hòa hoãn một chút: "Họ còn chưa giao tới, con cũng không có cảm giác thèm ăn."

"Như vậy sao được, con phải ăn cơm chứ."

Ở bất luận thời điểm nào, con người ta phải ăn cơm đủ bữa, ngủ ngon đủ giấc.

Như vậy mới tốt lên được.

Phần còn lại, những chuyện phải nhón chân mới có thể với tới, cũng phải tạm gác lại đứng sau hai việc này.

Một lời chúc ngủ ngon, là mong người ta có một giấc mơ đẹp, một giấc ngủ thật ngon.

.....

Buổi chiều ngày hôm sau

Dịch Thanh Chước cúi đầu liếc nhìn 2 chiếc túi cầm theo trong tay, nàng đứng trước cửa phòng khám của Thẩm Triều Ý.

Một chiếc túi trong đó là áo khoác đã được giặt sạch của Thẩm Triều Ý, chiếc túi còn lại là canh gà mà Dịch Thường Hoan nhất quyết phải bắt nàng mang theo.

Rõ ràng nàng đã nói rằng không cần, thế nhưng Dịch Thường Hoan về nhà hầm canh cả một buổi sáng, sau đó mang đến đây hai bình giữ nhiệt, đủ cho bốn người dùng.

Dịch Thanh Chước có uống như thế nào cũng không uống hết, chỉ có thể đặt chén xuống dưới ánh mắt của Dịch Thường Hoan, hai mẹ con ngẩng đầu nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn phải tuân theo quy tắc không thể lãng phí thức ăn, Dịch Thanh Chước bị bắt mang đến đây một nửa số canh gà.

Do dự mãi không dám bước lên, muốn bước chân tiến về phía trước lại chần chừ rút chân về.

Có người ra vào liên tục, cũng có bệnh nhân đến đây tìm bác sĩ.

Tới lui một buổi, chờ đến khi Thẩm Triều Ý cũng sắp tan làm, Dịch Thanh Chước vẫn còn đứng chờ ở trước cửa.

Khó khăn lắm mới chờ đến thời điểm trong văn phòng không còn ai ngoại trừ Thẩm Triều Ý, Dịch Thanh Chước chịu đựng cơn đau từ ngực, dùng tốc độ nhanh nhất chưa từng có kể từ khi nằm viện đi đến trước bàn làm việc của Thẩm Triều Ý.

Nàng đưa chiếc túi lên trước mặt: "Bác sĩ Thẩm, tôi tới trả áo khoác cho chị."

"Đã giặt sạch sẽ, cảm ơn chị."

Vốn dĩ Thẩm Triều Ý đang đặt tầm mắt lên trên màn hình máy tính, dư ảnh trong mắt nhìn thấy một bóng người.

Vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Dịch Thanh Chước đưa tới hai chiếc túi xách.

Người kia cầm bằng hai tay, ống tay áo theo động tác của Dịch Thanh Chước lộ ra một đoạn cánh tay trắng trẻo.

Trên cổ tay trái có đeo một sợi chỉ màu đỏ cực kỳ nổi bật.

Nhớ đến lúc ở phòng chăm sóc đặc biệt, trong những đồ vật tư nhân của Dịch Thanh Chước cũng có một chiếc vòng tay chỉ đỏ giống hệt như đúc.

Thẩm Triều Ý vội vàng đứng dậy, hai tay nhận chiếc túi: "Đừng khách sáo."

Dịch Thanh Chước đặt bình giữ nhiệt lên trên bàn: "Mẹ tôi nói nhìn chị làm việc quá mệt nhọc, hôm nay hầm canh gà hơi nhiều một chút nên mang đến đây, để chị tẩm bổ."

Dịch Thanh Chước cắn môi, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại những gì Dịch Thường Hoan từng nói: "Mẹ tôi nói cảm ơn chị vì đã quan tâm đến chúng tôi, chị uống chút canh, coi như bồi bổ."

"À?" Thẩm Triều Ý nhìn chiếc bình giữ nhiệt kia: "Đó cũng là chuyện chị nên làm, dì không cần khách sáo như vậy."

Đúng như trong dự kiến, Dịch Thanh Chước hơi nhíu mày.

Nàng không có đáp lại ngay lập tức, hai tay theo thói quen bỏ vào trong túi áo khoác, khẽ ho vài tiếng: "Mẹ tôi nói chị hiểu thấu lòng người, đây chỉ là một chén canh gà, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, không tính là quà cáp, chị sẽ không từ chối."

Tất cả những lời Dịch Thanh Chước nói đều lấy chủ ngữ là Dịch Thường Hoan, nàng giấu tâm ý của mình sau cái tên Dịch Thường Hoan.

Giống như thời điểm còn đi học mẫu giáo, rõ ràng là bản thân muốn ăn quà vặt, lại tự cho là thông minh nói rằng mình và những người bạn chơi cùng cũng muốn ăn.

Như vậy mẹ của mình sẽ không từ chối.

"Em. . ." Nhất thời Thẩm Triều Ý trở nên á khẩu không biết nói gì.

Giấu giếm vụng về như vậy, Thẩm Triều Ý cũng nhìn thấu một cách dễ dàng.

Ngoài việc nhìn thấy lòng tốt của Dịch Thanh Chước lo sợ nàng sẽ từ chối vì bị đạo đức bác sĩ ràng buộc, Thẩm Triều Ý cũng nhìn thấy những suy nghĩ nhỏ nhặt của người kia, dáng vẻ đấy rơi vào trong mắt nàng trông rất đáng yêu.

"Vậy cảm ơn dì giúp chị nhé." Thẩm Triều Ý lại ngồi xuống ghế một lần nữa, nhẹ nhàng cười nói.

Dịch Thanh Chước âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó dùng ngón tay chỉ vào chiếc túi đựng áo khoác: "Đúng rồi, trong túi có một chiếc hộp nhỏ, trong đấy là chiếc nhẫn trong túi áo khoác của chị."

Giống như lại sợ Thẩm Triều Ý suy nghĩ nhiều, Dịch Thanh Chước tiếp tục giải thích: "Tôi có thói quen bỏ tay vào trong túi áo, cho nên không có để ý cứ như vậy đặt tay vào trong túi."

Thẩm Triều Ý vừa nghe thấy, nàng suy nghĩ một chút, không nhớ được là Dịch Thanh Chước đang nói đến chiếc nhẫn nào.

Nhớ lại thời điểm lần trước bản thân mặc chiếc áo khoác kia, hình như trong tay có đeo một chiếc nhẫn, lúc thay quần áo thuận tay tháo xuống bỏ vào trong túi áo khoác.

Mỗi ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng cũng dễ dàng quên mất.

Thẩm Triều Ý gật đầu, không mấy để ý trả lời: "Ừm."

Dịch Thanh Chước cắn môi, dường như đang do dự một cái gì đó.

Cuối cùng quyết định một cách khó khăn, chủ động nói một câu: "Nhắc đến chiếc nhẫn, chị nên cất giữ nó cẩn thận, rất dễ đánh rơi."

"Hủm." Thẩm Triều Ý có hơi không hiểu rõ tại sao lại nói như vậy.

Ánh mắt kia của Dịch Thanh Chước có ý gì?

Tuy rằng nghi ngờ, nhưng Thẩm Triều Ý cũng không có suy nghĩ phức tạp, nàng chỉ xem là Dịch Thanh Chước có ý tốt dặn dò, vì thế hơi mỉm cười đáp lại: "Ừm, chị sẽ cẩn thận, cảm ơn em đã nhắc nhở."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro