Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mộng đẹp của Bạch Chỉ chung quy là vỡ vụn.

Liễu Yên nói không sai, Tố Lan cùng Bạch Chỉ rất nhanh liền có thể cùng Đào Vân gặp mặt.

Lãnh cung không giống với Hoàng Lăng, trong cung đến cùng vẫn là có quy củ, Viêm Lương bây giờ còn không có tích luỹ được bao nhiêu quyền hành, không thể giống như lúc còn ở Hoàng Lăng mà có thể trực tiếp xử trí Tố Lan cùng Bạch Chỉ, dễ dàng dẫn đến phiền toái không cần thiết.

Cho nên tạm thời giao cho Lý Trung Đức, Viêm Lương không cần quản chuyện nơi đây. Bản thân mình cũng ở trước mặt Tố Lan cùng Bạch Chỉ biểu hiện ra dáng vẻ như trước kia đồng dạng yếu đuối thuận theo, vì chính là đợi đến khi Tố Lan cùng Bạch Chỉ nhịn không nổi nữa muốn đối tự mình động thủ liền vừa vặn có thể bị Lý Trung Đức thấy được.

Viêm Lương hiểu rất rõ Tố Lan cùng Bạch Chỉ ra sao, trong mấy ngày này nàng có thể thông qua đủ loại dộng tác lơ đãng mật thiết ám chỉ để cho Tố Lan cùng Bạch Chỉ thấy được. Để cho các nàng có chỗ chờ mong, hoặc là tích lũy oán khí. Nội công cùng nội tình của Viêm Lương ở kiếp trước vẫn còn, thính lực tốt hơn người bình thường. Từ xa nàng đã nghe thấy được tiếng bước chân của một đám người hướng lãnh cung nơi này đi tới, liền từ sớm lại cho Tố Lan cùng Bạch Chỉ một chút ám chỉ, khiến cho các nàng triệt để bộc phát.
Sự thật chứng minh, Viêm Lương tính toán thời gian vừa vặn.

Viêm Lương biết mình không tiện xuất thủ, nhưng Lý Trung Đức thân là Phó tổng quản liền khác. Xử trí hai tiểu cung nữ thôi, không đáng giá nhắc tới.

Râu ria việc nhỏ trong quá khứ, Lý Trung Đức xác nhận Viêm Lương không có thương tổn đến, liền lại khôi phục một bộ dáng cừu nhỏ vui vẻ, lần thứ hai đưa Viêm Lương đến đàn hương điện.

Lần này Viêm Lương một bước đi qua cánh cửa đàn hương điện, liền nghe được tiếng cười của Càn Anh đế : "Tiểu Thất, mau lại đây!"

Thanh âm của Càn Anh đế so với lần trước Viêm Lương nghe thấy trung khí* liền tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên là Trường Sinh đan kia có hiệu quả. Viêm Lương thần sắc không thay đổi, ở trước mặt Càn Anh đế quy củ quỳ xuống: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng, cấp phụ hoàng thỉnh an".

*Trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể.

Tâm tình Càn Anh đế là phi thường vui vẻ. Hắn cũng không nghĩ tới, Viêm Lương mang đến toa thuốc này có thể kỳ hiệu đến như thế, quốc sư luyện chế qua đưa cho hắn ăn vào bất quá mới một ngày, liền có công dụng cứ như cải lão hoàn đồng, Càn Anh đế tìm kiếm sự trường sinh nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu gặp được hiệu quả ngay cả mắt trần có thể nhìn thấy được, làm sao có thể không kích động vui sướng!

"Mau đứng dậy đi!" Ngữ khí Càn Anh đế đối với Viêm Lương cũng từ ái hơn rất nhiều, :"Tiểu Thất a, lần này con chính là đại công thần, phụ hoàng cũng nhờ có con!"

Viêm Lương nghe vậy, thân thể gầy yếu run lên, nàng cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, trong mắt hơi ướt đẫm một mảnh: "Nhi thần, nhi thần chỉ cầu mong ngày sau phụ hoàng đều có thể sống khoẻ mạnh luôn vui vẻ......"

Càn Anh đế mí mắt lập tức nhảy một cái.

Trong đầu Càn Anh đế nổi lên một khuôn mặt của người giống như Viêm Lương, tương tự là một mỹ nhân tuyệt thế, nàng cũng giống như vậy ngẩng đầu lên nhìn hắn hai mắt đẫm lệ mông lung, nói: "Thần thiếp chỉ nguyện bệ hạ ngày sau đều có thể sống khoẻ mạnh luôn vui vẻ......"

Là Chu Sa. Là Viêm Lương sinh mẫu, là người đã từng là quý phi của Càn Anh đế.

Càn Anh đế nhớ tới, Chu Sa đối với mình vẫn luôn là một lòng say mê, dù là về sau bởi vì Chu gia mưu phản mà bị hắn ban chết, nàng cũng là trước khi chết đã nói câu nói này.

Nhìn lại khuôn mặt này của Viêm Lương, cùng Chu Sa không chỉ là có một điểm hai điểm tương tự. Chu sa đã chết đi tầm mười năm, Chu gia cũng sớm đã bị Càn Anh đế giải quyết, hiện tại Càn Anh đế lại nhớ đến Chu Sa, nhớ kỹ liền đều là Chu Sa đối với mình đủ loại thẹn thùng si mê.

Nghĩ đến đây, Càn Anh đế đối với Viêm Lương càng sinh ra mấy phần thương tiếc.

Chu Sa đã không còn trở về được, nhưng hắn tốt xấu có thể đền bù một chút cho nữ nhi của hắn cùng Chứ Sa.
"Người đâu!", Càn Anh đế hô, "Trẫm muốn trọng thưởng cho Thất công chúa!"

Viêm Lương vừa ra đời liền đi mẫu thân, nàng từ trước tới nay chưa từng gặp qua mẫu thân của mình.
Nhưng đã từng là Chu quý phi sủng quan lục cung, thanh danh thật sự là quá lớn, coi như là Viêm Lương vô ý đi tìm hiểu, cũng hầu như là có thể nghe được rất nhiều lời đồn liên quan tới Chu quý phi.

Lại trước đó vài chục năm, Chu gia thế nhưng là đại gia tộc vang danh trong kinh thành, Chu gia nữ nhi cũng là danh môn quý viên. Chu quý phi thân là danh môn quý viên, lại có dung nhan chim sa cá lặn, tiến cung về sau rất nhanh liền được sủng.

Cái này vốn nên một nước cờ rất tốt, đáng tiếc thời điểm Chu quý phi còn tại bên trong khuê các bị Chu gia nuông chiều quá mức, dưỡng thành tính tình hồn nhiên ngây thơ, vào đến bên trong thâm cung hiểm tượng hoàn sinh* cũng không có chút nào thay đổi, bất quá chỉ cần Càn Anh đế dỗ ngon dỗ ngọt vào câu, liền khiến nàng triệt triệt để để bỏ ra chân tâm, đem lòng yêu vị mà mình gọi là phu quân này.

*Hiểm tượng hoàn sinh(险象环生): Cục diện nguy hiểm không ngừng sinh ra.

Mắt thấy Chu quý phi được sủng ái, Chu gia không ít người tâm tư cũng linh hoạt, nhao nhao đem bàn tay đến trước mặt Chu quý phi. Chu quý phi cũng không biết được lợi hại trong đó ra sao, chỉ cảm thấy người nhà mẹ đẻ đã cầu tới, nàng có khả năng giúp đỡ liền nên giúp đỡ một tay, dù sao chỉ cần nàng nói, Càn Anh đế đều sẽ đáp ứng.

Hết giúp đỡ lại giúp đỡ a, đám người Chu gia liền bò càng ngày càng cao, tâm cũng càng lúc càng lớn.

Thẳng đến cuối cùng Chu gia bị chém đầu cả nhà, Chu quý phi quỳ gối trên sàn nhà lạnh băng ở lãnh cung, rốt cục mới ý thức được bản thân đã làm sai cái gì.

Chu quý phi không trách Càn Anh đế, nàng chỉ tự trách mình. Càn Anh đế chính miệng hạ lệnh muốn nàng chết, nàng cũng liền cam tâm tình nguyện chết đi. Trước khi chết nàng nói câu nói kia, ngày sau có thể nói là lưu truyền rộng rãi.

Chu quý phi ở trước mặt Càn Anh đế là cái tính tình ra sao cũng không khó để đoán ra, Viêm Lương chỉ cần hơi bắt chước hơn mấy phần để diễn, liền có thể đạt tới mục đích mong muốn.

Viêm Lương mang theo Liễu Yên đi vào Càn Anh đế cung điện mà hắn đã ban thưởng cho nàng, cung điện này được Càn Anh đế ban tên là Trường Lạc cung. Bên trong lẫn bên ngoài ngoài đều được tu sửa đổi mới hoàn toàn, trên ngói kim quang loá mắt chói mắt, Viêm Lương có chút híp lại con mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro