Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chu quý phi đến khi chết cũng không biết được từ lúc nàng vào cung cho đến khi nàng tử vong, tất cả phía sau đó đều có vết tích của Càn Anh đế.

Lúc Tiên đế còn tại vị, giao tranh đoạt vị rất là kịch liệt tàn khốc. Càn Anh đế một nửa là nhờ vào năng lực nửa còn lại nhờ vào vận khí, cuối cùng trở thành người thắng. Cho nên, trong vài năm mới kế vị, ngai vàng Càn Anh đế ngồi cực kì không vững chắc.
Hoàng đế muốn nắm quyền vững, thủ đoạn ở hậu cung là điều đầu tiên. Thế là Càn Anh đế liền đưa ánh mắt nhìn về phía Chu gia —— Có dòng dõi kiên định, mang đến cho hắn trợ lực đầu đủ, cũng không phải là thế gia lừng lẫy nhất nên dễ dàng khống chế. Mà vừa vặn vị trí Chu gia chi trưởng là đích nữ.
Gia trưởng trong nhà vốn là nghĩ đến việc lựa chọn cho Chu quý phi một nhà tốt để có thể cho nữ nhi tiếp tục sống trong một hôn nhân vô ưu vô lự. Thế nhưng là Hoàng đế ngay cả người đều để mắt tới, bọn hắn lại như thế nào có thể chân chính kháng cự? Nữ nhi chỉ học được thiện lương nhân đức liền như thế tiến vào hoàng cung làm mồi cho lang cho hổ. Bọn hắn vội vội vàng vàng dạy bảo cùng nhắc nhở cũng cuối cùng không có thể làm cho Chu quý phi chân chính nhớ kỹ.

Về sau Càn Anh đế sủng ái Chu quý phi, cũng nâng đỡ lấy Chu gia. Chu gia sẽ ám chỉ Chu quý phi vì bọn họ mưu lược chỗ tốt, Càn Anh đế cũng sẽ ám chỉ Chu quý phi hướng Chu gia truyền đạt một chút yêu cầu không tiện làm ở bên ngoài, để Chu gia tự đi làm. Đứng giữa hai bên mà nói, Chu quý phi có ý nghĩa lớn nhất, liền làm một nơi truyền lời hợp lệ.
Đợi đến khi mượn xong thế lực Chu gia để ngồi vững vàng hoàng vị, Càn Anh đế nhìn xem Chu gia nhảy nhót đến cao như vậy liền quyết ý muốn tá ma sát lư*.

Tá ma sát lư (卸磨杀驴):Sau khi dùng cối xay xong thì giết chết lừa/ hoặc có thể hiểu là 'Qua cầu rút ván'

Dù sao Chu gia có thể có ngày hôm nay, đều là một tay hắn nâng lên đến. Bây giờ muốn tự tay hủy diệt Chu gia cũng coi như làm đến nơi đến chốn.

—————-

"—— Khâm thử!"
Rốt cục tên thái giám đến truyền chỉ cho Trường Lạc cung cũng nói xong một chuỗi tên lễ vật ngự tứ thật dài kia, đông đảo cung nhân nối đuôi nhau mà vào, đủ loại ban thưởng tựa như là nước chảy tuôn ra tích tràn cả điện.
Liễu Yên nhìn xem cái này từng kiện ban thưởng được đưa vào Trường Lạc cung, trên mặt còn tính là ổn định, trong lòng lại khống chế không nổi đập bịch bịch.
...... Nàng là biết được chủ tử của mình có năng lực, thế nhưng không nghĩ tới chủ tử của mình có thể có năng lực lớn như thế a!

Liền xem như trước kia ở chỗ Tô tần, những thứ đồ kia tùy tiện lấy ra cũng như vậy, đều đủ cho khiến Tô tần khoe khoang thật lâu!

"Liễu Yên tỷ tỷ thích cái này?" Viêm Lương trông thấy ánh mắt của Liễu Yên định tại một thanh Tử ngọc như ý bên trên, trực tiếp đem đồ vật nhét đến trong ngực Liễu Yên, "Vậy cứ cầm đi chơi đi".

Liễu Yên giật mình, có chút luống cuống tay chân đem tử ngọc như ý ôm đến trong ngực, kinh ngạc một hồi, cuống quít liền quỳ xuống: "Điện hạ!

"Nô tỳ ——"

"Suỵt". Viêm Lương lười biếng giơ ngón trỏ lên trên môi, ra hiệu Liễu Yên không cần nói nhiều: "Bổn cung thưởng cho ngươi, cầm lấy đi".

Liễu Yên: ......

Nàng vừa mới nãy chẳng qua là quá kinh ngạc cho nên có chút ngẩn người, ánh mắt vừa vặn rơi vào trên Tử ngọc như ý mà thôi, cũng không phải là muốn lấy a!

Bảo bối này nàng ôm vào trong ngực đều lo sợ bất an sợ đập đến hay đụng bể. Thất công chúa ngài như thế mà tiện tay nói ném liền ném, nói thưởng liền thưởng?

Hơi tỉnh táo một chút, Liễu Yên lúc này mới nhớ tới, bất luận là đi tới cái này gạch vàng ngọc ngói Trường Lạc cung, tuỳ tiện đạt được những cái kỳ trân dị bảo mang giá trị liên thành,
thế nhưng Thất công chúa giống như......Tất cả đều chưa từng để vào mắt?

Viêm Lương đúng là không có đem những này đồ vật để vào mắt.

Vật ngoài thân thôi, huống chi nàng sớm muộn là muốn xuất cung cùng Mộc Thanh Miên ở bên nhau, Liễu Yên lại sớm muộn cũng là nữ nhân tôn quý nhất trong hậu cung. Coi như hiện tại nàng không thưởng, tương lai Liễu Yên muốn cầm tới những vật này đều là dễ như trở bàn tay.

"Liễu Yên tỷ tỷ", Viêm Lương ngáp một cái, "Ngươi kiểm xem những đồ mới tới, bản cung ngủ trước một lát".
Càn Anh đế thưởng nhiều đồ như vậy, hạ nhân tổng cũng không thể thiếu được. Viêm Lương đối những cũng nữ thái giám có tầm mắt kia nhìn qua một lượt liền không hứng thú, dứt khoát giao cho Liễu Yên để nàng tìm một chút chuyện làm, miễn cho nàng luôn nghĩ đông nghĩ tây.

Liễu Yên: ......

Thất công chúa, ngài thật là nhìn cũng không thấy mặt những hạ nhân mới tới kia sao? Bọn hắn sẽ rất khủng hoảng a!
Trả lời lại Liễu Yên là bóng lưng không lưu luyến chút nào của Viêm Lương đồng thời rất nhanh bóng lưng liền biến mất.

Liễu Yên không hổ là quý phi nương nương tương lai muốn chấp chưởng hậu cung, tuy nói lúc trước căn bản không có bất luận cái gì kinh nghiệm, thế nhưng là cũng có thể trong vòng vài ngày liền đem toàn bộ Trường Lạc cung chỉnh đốn ngay ngắn rõ ràng. Không đến thời gian một tháng, những hạ nhân mới tới này đều được dạy bảo đến phi thường có thể dùng.

Viêm Lương ngồi trên ghế gỗ Sưa, câu được câu không uống trà ăn mứt cùng điểm tâm. Một tháng qua ăn ngon ngủ ngon, trên thân Viêm Lương xem như nhiều hơn chút thịt, trên mặt khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.

Liễu Yên lúc này không có ở đây, bên người Viêm Lương có một tiểu nha hoàn khác để hầu hạ. Cái này tiểu nha hoàn là người lanh lợi, tay chân cũng lưu loát, tùy thời cho Viêm Lương sai bảo.

Bỗng nhiên có người tới, Viêm Lương nhìn xem, hoàn toàn không quen biết.
Bất quá người kia rất nhanh liền giới thiệu, mình là người do quốc sư bên kia phái tới.
"Thất công chúa điện hạ", người đến khom người nói, :"Đàn hương điện cho mời".

Lúc này Viêm Lương mới nhớ tới a, lúc trước cùng quốc sư đại nhân hẹn thời hạn một tháng, tựa hồ đến hạn chính là ngày hôm nay.

Viêm Lương cầm trong tay nửa cái điểm tâm ném vào mâm đựng trái cây, đứng dậy đi theo Lý Trung Đức tiến đến đàn hương điện, đồng thời quay đầu kêu một tiếng: "Trân Châu, Phỉ Thuý".

Hiện tại Viêm Lương muốn ra cửa tổng cảm thấy lẻ loi một mình vẫn là không tốt, phải gọi hai tiểu nha hoàn cùng đi. Viêm Lương cũng không nhớ rõ tên của tiểu nha hoàn mới đến hầu hạ nàng đến cùng gọi là Trân Châu hay là Phỉ Thúy, đều kêu lên hết một lượt để người đều đi theo tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro