Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



  Tiếng nói hạ thấp theo thời gian, cuối cùng Viêm Lương đã viết xong nét bút.
Trên giấy chỉ có một chữ.
—— "Tứ*".

  Thời điểm Dịch Phác nhìn đến cái chữ này, trong nháy mắt con ngươi thít chặt lại.
  "Dịch công tử hiện tại cần thiết nhất là một cái 'Danh chính ngôn thuận'."

   Viêm Lương ngoắc ngoắc khóe môi, "Tin tưởng ta, ngài sẽ thành công".

   Cùng Dịch Phác đàm phán thỏa
đáng, về sau số lần Viêm Lương đi đàn hương điện dần dần thường xuyên một chút, không phải là đang cùng quốc sư đàng hoàng nghiên cứu điều chỉnh đơn thuốc của đan dược mà chính là đang ở trước Càn Anh đế giờ vờ ngoan ngoãn để có được yêu thích của Càn Anh đế.
Như thế qua ba bốn tháng sau, Viêm Lương mắt thấy thời điểm cũng không xê xích gì nhiều, nàng nếu là tiếp tục ở lại trong cung, chỉ sợ trong hậu cung liền sẽ có chút đứng ngồi không yên muốn đến cửa cho nàng phiền toái.

  Viêm Lương cần xuất cung một chuyến để tránh đi đầu ngọn gió. Thế là trong một lần cùng Càn Anh đế đóng vai cha từ nữ hiếu, Viêm Lương đột nhiên thần sắc đại biến.

  Càn Anh đế ngay ở bên cạnh Viêm Lương, mắt thấy Viêm Lương thần sắc không đúng, Càn Anh đế sững sờ: "Tiểu Thất?"

  Viêm Lương cũng không trả lời. Toàn thân nàng cứng ngắc giống như là cảm ứng được cái gì, tiếp theo, trong mắt hiện ra thần sắc hỗn loạn điên cuồng cực kì. Một bên hạ nhân còn không kịp ngăn cản lại, Viêm Lương liền từ trong đàn hương điện vội vàng chạy ra ngoài, Trực Tương muốn chạy tới bảo vệ nàng miễn cho nàng không cẩn thận ngã sấp xuống chỗ màu dệt, nhưng thân thể đều bị đâm đến nghiêng ngã, Viêm Lương lại không chút nào đình trệ, cơ hồ là không quan tâm mà hướng trong sân chạy tới.

  Đợi đến khi Càn Anh đế kịp phản ứng, vội vàng đi ra cửa xem xét tình huống thì Viêm Lương đã quỳ gối bên cạnh một luống hoa trong viện đàn hương điện, trong mắt nước mắt ngăn không được chảy xuống, trong miệng thì thào: "Hoàng tổ mẫu...... Hoàng tổ mẫu...... Người đang gọi Lương Nhi sao?......"

  Trong lòng Càn Anh đế nhảy một cái.
Càn Anh đế tập trung nhìn vào Viêm Lương lúc này đang quỳ xuống ở đó...... Bên cạnh đó hông phải là, không phải là luống hoa mà Tiên Thái hậu khi còn tại thế, thích nhất ngắm nhìn sao?!
Trước kia Đàn hương điện là nơi mà Tiên Thái hậu lễ Phật, chỗ Tiên Thái hậu thích đứng lúc ngắm hoa nhất liền cùng chỗ hiện tại mà Viêm Lương đang quỳ đều không kém bao nhiêu!

  Tâm tư Càn Anh đế nhanh chóng chuyển động, Tiên Thái hậu sớm trước khi tiểu Thất ra đời liền cưỡi hạc đến Tây thiên rồi, tiểu Thất không có khả năng gặp qua Tiên Thái hậu. Mà hoàn cảnh sống của tiểu Thất từ nhỏ trong cung liền giống như bế tắc. Lần này nàng về tới trong cung cũng là ngày ngày đều buồn bực ở trong Trường Lạc cung trong, chưa từng cùng người nào liên hệ. Những hạ nhân đến hầu hạ trong Trường Lạc cung đều là người mới tới trong cung mấy năm gần đây, không có khả năng biết được tin tức của Tiên Thái hậu, ngay cả người trong đàn hương điện cũng là mấy năm này mới vào cung, đối với Tiên Thái hậu hầu như là biết rất ít.

  Bởi vậy...... Bởi vậy, tiểu Thất có thể vừa vặn mà chính xác tìm tới chỗ này quỳ đi xuống, nói không chừng thật là Tiên Thái hậu trên trời có linh!

  Nghĩ tới đây, Càn Anh đế hô hấp đều tăng thêm không ít.

  Thời điểm trước kia ở trong Hoàng Lăng, tiểu Thất nhận được Tiên Thái hậu báo mộng, liền mang về cho hắn một phương thuốc trường sinh bất lão đan cực kì hiệu quả, vậy lần này tiểu Thất lần nữa cảm ứng được Tiên Thái hậu triệu hoán......

  Nhưng vào lúc này Viên Lương vừa vặn giống như là rốt cục hồi thần lại, ngu ngơ chỉ chốc lát, mang theo nước mắt giàn giụa ngấn ngấn, quay đầu nhìn về phía Càn Anh đế: "Phụ hoàng! Phụ hoàng, hoàng tổ mẫu nói cho Lương Nhi biết nơi nào đó ở ngoài cung có tin thức tiên thảo liên quan đến thuốc trường sinh, hoàng tổ mẫu muốn nhi thần nhanh chóng đi đến ngắt lấy đưa cho phụ hoàng!"

  Càn Anh đế: ......!

  Càn Anh đế tay vịn chặt khung cửa đàn hương điện, như thế mới khiến cho thân thể của mình bởi vì trong lúc nhất thời quá kích động mà sinh ra hơi run rẩy trở nên không có ý nghĩa.
"Tốt......" Càn Anh đế hết sức làm cho thanh âm của mình nghe bình tĩnh một chút, "Hảo hài tử, trẫm chuẩn!"

Viêm Lương nghe được câu nói này, lúc này cũng kích động, mặt mũi tràn đầy đều là tình cảm quấn quýt. Phảng phất giống như việc Càn Anh đế có thể cho phép nàng xuất cung tìm kiếm tiên thảo mà vinh diệu lớn đến nhường nào: "Đa tạ.., nhi thần đa tạ phụ hoàng!"

  Xuất cung, cũng chính là có cơ hội lớn có thể cùng Miên tỷ tỷ gặp mặt a?

Trước đó đã có tờ giấy gọi là phương thuốc trường sinh bất lão kia, lại thêm trong nửa năm này Viêm Lương cố tình hướng Càn Anh đế lấy lòng, Càn Anh đế hiện nay là cực kì tín nhiệm Viêm Lương. Lần này Viêm Lương lại vì hắn tìm trường sinh tiên thảo, Càn Anh đế đương nhiên là ủng hộ trăm lần.

  Viêm Lương muốn xuất cung, bên kia quốc sư cùng Dịch Phác tự nhiên cũng là ngay lập tức có được tin tức bên trong. Trợ giúp Viên Lương một tay, không có qua mấy ngày tất cả xa giá hành lý của Viêm Lương đều thu thập thỏa đáng, có thể xuất phát.

   Kỳ thật muốn dựa theo ý tứ của Viên Lương, chỉ cần một túi quần áo cùng ít ngân lượng mang theo trên lưng một mình vượt qua hoàng cung tường viện là được rồi, dù sao kiếp trước nàng cũng không phải không có như thế trải qua, đã rất nhuần nhuyễn.Bây giờ lại có một đống hành lý thuần túy gánh vác, còn lại thêm một đám người đi theo càng là phiền phức thêm.

  Bất quá không nói trước thân phận hiện tại của Viêm Lương làm sao đều không thích hợp với động tác "đi lật tường viện hoàng cung", nên Viêm Lương liền nói "Tiên thảo có linh, hoàng tổ mẫu nói, chỉ có một mình Lương Nhi mới có thể tìm kiếm được tung tích của tiên thảo, không bằng để cho một mình Lương Nhi đi tìm về, tiên thảo cũng sẽ cảm niệm sự thành tâm này của Lương Nhi". loại lý do này, Càn Anh đế đều không có gật đầu.

   "Hảo hài tử, trẫm biết ngươi là vì trẫm tốt". Càn Anh đế một mặt tình chân ý thiết, "Thế nhưng là ngoài cung không giống trong cung, nếu là không ai đi theo cạnh con, trẫm làm sao yên lòng mà để một mình con ra ngoài a!"

  Trong lời nói để lộ ra nội dung đúng là thật —— Càn Anh đế vốn là loại đế vương không tính là có năng lực đặc biệt gì, mấy năm này càng bởi vì si mê trường sinh mà dần dần có chút dáng vẻ hôn quân, bây giờ thiên hạ có thể được xưng là loạn thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro