Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Viêm Lương dừng bước trên một gốc cây dương thụ lớn, thở phì phò cố gắng điều chỉnh lại hô hấp đều đều. Cái cây này cực cao, chỗ đứng của Viêm Lương đầy đủ đem mấy chục dặm khu vực trong vùng đều nhìn ở trong mắt.
Phía bắc ước chừng mười dặm, có một tòa thôn trang nhỏ. Hiện tại rõ ràng là thanh thiên bạch nhật, trong thôn lại cơ hồ là từng nhà cửa nẻo đều đóng chặt.
  Viêm Lương híp mắt.
...... Bây giờ, thiên hạ quả nhiên là loạn thế.

  Kiếp trước vào lúc này Viêm Lương còn đang trong Hoàng lăng, với sự tình bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả. Về sau cùng Mộc Thanh Miên ở bên nhau, thời điểm hành tẩu Cửu Châu, Mộc Thanh Miên đã từng nhắc qua bởi vì hai năm này loạn thế, nàng dần dần có được danh tiếng thần y đồng thời một truyền mười, mười truyền trăm. Làm cho tên tuổi của thần y càng ngày càng vang, vô số người trèo non lội suối chỉ vì tìm kiếm tung tích của nàng hướng nàng cầu y hỏi dược. Cho nên Mộc Thanh Miên ở thời điểm này là phi thường, phi thường bận rộn.
Bận rộn đến......Viêm Lương lúc khoảng thời gian có hạn xuất cung, gần như không có khả năng nhìn thấy Mộc Thanh Miên.

  Viêm Lương nhắm mắt lại, không thể nhận ra thở dài một hơi.

  Viêm Lương vẫn luôn biết, hành y tế thế là Mộc Thanh Miên cả đời truy cầu. Miên tỷ tỷ của nàng quả nhiên là một vị nữ tử ý chí thiện lương thiên hạ.

  Cho nên ở thời điểm mà Mộc Thanh Miên đang bề bộn lục bôn ba ......Nếu Viêm Lương có được mấy mắn để gặp được đó chính là quá tốt rồi, nếu là không gặp được, Viêm Lương cũng sẽ không cố ý đi quấy rầy.

  Viêm Lương tôn trọng Mộc Thanh Miên truy cầu. Đồng thời nguyện ý vì nàng toàn lực ủng hộ.

  Lần này Viêm Lương xuất cung mục đích khẩn yếu nhất là tìm kiếm một vị cố nhân khác.

  Nghỉ tạm một hồi, khí tức của nàng cũng đều đều, lấy mũi chân đạp một cái từ bên trên thân cây dương thụ to lớn bay vọt ra ngoài, hướng về phía tây nam đuổi đến.

  Vị kia ở kiếp trước là một trong những bằng hữu có giao tình sâu nặng với nàng...... Hiện tại nên đi hướng tây nam.

  Lần này nếu như kịp, Viêm Lương có thể kịp thời trị liệu vị kia tên gọi Đoan Mộc là mọt con ma bệnh. Kể từ đó, con ma bệnh này ngày sau cũng có thể hưởng thụ được tuổi thọ như người bình thường nên hưởng.

  Sau bốn ngày.
Viêm Lương tại một thị trấn chỉnh đốn sơ lại.

Thời điểm Viêm Lương một mình rời đi, trên thân mang theo không ít lộ phí, lúc đi đường ăn ngủ là hoàn toàn đủ. Viên Lương ngồi ở một tiệm mì hoành thánh bên đường, muốn ăn một bát mì hoành thánh, phải dùng thìa tại trong chén múc đến múc đi, để mì hoành thánh có thể nguội bớt khỏi phải bỏng.
Thị trấn này còn rất phồn hoa, loạn thế ảnh hưởng đến không lớn, trên đường đều là nhiệt nhiệt nháo nháo.  Thật vất vả Viêm Lương mới múc đến không sai biệt lắm, thử một chút nhiệt độ hẳn là có thể ăn, liền múc một muỗng mì hoành thánh đưa lên miệng.

  Kết quả Viêm Lương còn chưa có ăn vào một ngụm mì hoành thánh này, liền có tiếng thét chói tai vang lên: "A ——!"

Động tác của Viêm Lương liền dừng lại.
Lúc này, Viêm Lương liền ném bỏ thìa, cả người chợt lách người đi liền thối lui ra khỏi cái này tiệm mì hoành thánh tử. Thế nhưng là cái tiệm mì hoành thánh này cũng là giống như ở thị trấn rất náo nhiệt. Người kế bên mắt thấy bên kia có đồ vật gì  mạnh mẽ hướng tới đây đâm tới đến đây, không ít người cũng gấp vội vàng muốn hướng bên cạnh chạy.

Thân hình của Viêm Lương nhỏ gầy, không cẩn thận liền đụng phải một vị nam tử trung niên.

Chỉ có như vậy một chút công phu, con ngựa phát điên liền chạy vội tới, đem toàn bộ tiệm mì hoành thánh đều làm thành một mảnh hỗ độn. Viêm Lương không kịp trốn tránh, đợi đến con ngựa điên kia chạy ra sau, nàng đã rắn rắn chắc chắc đập vào một cạnh trên mặt bàn, trở thành người bị thương nặng nhất toàn bộ tiệm mì hoành thánh.
Cỗ thân thể này còn không có hảo hảo tu luyện công phu nào ra hồn, thật sự là không chịu nổi dạng này xây xát.
 
Viêm Lương đau đến trượt xuống ngồi trên mặt đất, phần lưng chỉ là đụng phải cạnh bàn, khá tốt chút còn bả vai nàng xác thực là trực tiếp đụng phải góc bàn. Viêm Lương có chút cố hết sức xem xét, đã có màu đỏ của máu tươi chảy ra dọc theo bờ vai của mình một đường chảy xuôi đến lấy cổ tay cùng đầu ngón tay. Ngược lại ở trên mặt đất tạo thành một con sông nhỏ uốn lượn.

  Viêm Lương: ......

   Hai con ngươi nàng sâu thẳm, ẩn ẩn mọc lên một tia xích hồng sắc. Cảm xúc từ tàn bạo từ đáy lòng Viêm Lương bốc lên, nàng muốn đi giết con ngựa làm loạn kia, giết người khiến con ngựa kia làm loạn, giết tất cả sinh vật còn sống bên trong tiệm mì hoành thánh này!
Toà này thị trấn này khiến người bực bội nghe thế, không bằng đem huyết tẩy!

  ..... "Tiểu cô nương."

  Bỗng nhiên có một bằng tay ôn nhu nhẹ nhàng bao trùm lại cổ tay của Viêm Lương còn đang chảy máy kia. Thanh âm lạnh lẽo truyền vào bên tai Viêm Lương.

  Viêm Lương ngửi được nhàn nhạt  mùi hương mang vị đắng cùng thanh mát. Giống như là quanh năm suốt tháng luôn ở cùng vô số dược thảo, mới có thể có loại kia thanh đắng mùi thơm.

  Trong nháy mắt như thế, Viêm Lương cho là mình là đang ở trong mơ.
Loại này mộng cảnh...... Có thể lại một lần nữa nhìn thấy Miên tỷ tỷ mộng cảnh...... Tốt như vậy mộng cảnh, nàng thế mà còn may mắn có thể làm được?

  Đáy mắt Viêm Lương đỏ rực khi nãy giống như là nước hoà vào trong mực, một trận dây dưa lộn xộn về sau, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

  Viêm Lương giương mắt nhìn thấy một người...... Mang khuôn mặt mà nàng không thể quen thuộc hơn được.

  —— Mộc Thanh Miên.

  Người trước mắt ước chừng mới mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan thanh tú tinh xảo, giữa lông mày mang một cỗ khí chất xa cách, hơi có chút hương vị không dính khói lửa trần gian. Nàng một thân bạch y, tóc dài đen nhánh mềm mại rủ xuống, chỉ có một búi tóc rất nhỏ được cây trâm gỗ xắn tại sau đầu.

  Viêm Lương có thể xác định.

  Đây chính là Mộc Thanh Miên.

  Chỉ là bây giờ nàng còn chưa vang danh thanh trâm thần y trong thiên hạ.

  Mộc Thanh Miên cầm cổ tay của Viêm Lương, tiếp tục bắt mạch cho nàng, thanh tú lông mày có chút nhíu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro