Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



  Lực chú ý của người thiếu niên kia quả nhiên lập tức bị chút bánh bột ngô hấp dẫn tới, bánh bột ngô này mặc dù mắt trần có thể thấy hình ảnh nó thật thô ráp, còn bị hơi gió làm cho cứng, nhưng là một bánh bột ngô này hoàn hảo không chút tổn hại, không có bất kỳ nấm mốc xấu!
 
  Lúc này, Viêm Lương cùng Mộc Thanh Miên chỉ nghe thấy một thanh âm ục ục từ trong bụng của người thiếu niên này truyền ra.

  Người thiếu niên: ......

   Người thiếu niên lập tức kịp phản ứng, mặc dù mặt không có huyết sắc gì nhưng sau đó lại đều đỏ lên mấy phần.
Sau đó, người thiếu niên liền phát hiện, bất luận là vị đại tỷ tỷ nhìn lạnh lùng như băng không tốt tiếp cận này, hay là vị tiểu muội muội nhìn thiện lương dễ thân kia, đều giống như hoàn toàn không nghe thấy cái bụng của hắn làm cho vang động trời. Đại tỷ tỷ như cũ không có gì biểu lộ, tiểu muội muội cũng vẫn như cũ là đưa lấy bánh bột ngô, lẳng lặng chờ đợi hắn trả lời chắc chắn.

  Vừa mới bị một đám ăn mày để mắt tới hắn để đoạt bánh bao lớn mà hắn thật vất vả tìm được, lại bị người ta hung hăng đánh cho một trận. Trong lòng người thiếu niên vốn là ủy khuất khổ sở, hiện tại cảm nhận được thiện ý của hai người xa lạ, hắn nhịn không được cái mũi chua chua, hốc mắt đỏ lên một vòng.

  "Ta..," người thiếu niên thút thít nói, "Ta nguyện ý! Ta Trâu Đào, khắc ghi đại ân đại đức của hai vị!"

  Trâu Đào đã đáp ứng, Mộc Thanh Miên cũng không có chậm trễ, từ trong bao quần áo lấy ra dụng cụ bắt đầu xử lý vết thương cho hắn. Mà Viêm Lương thì là ở một bên hỗ trợ cho Mộc Thanh Miên một tay, tựa như là những năm đó ở kiếp trước. Lúc Mộc Thanh Miên muốn cái gì, Viêm Lương đều có thể chuẩn xác tìm tới món đồ kia đồng thời đưa cho Mộc Thanh Miên.

  Thẳng đến lúc đem miệng vết thương của Trâu Đào xử lý đến không sai biệt lắm, Mộc Thanh Miên  mới hậu tri hậu giác phát hiện......

   Viêm Lương vừa rồi một mực hỗ trợ cho nàng?
 
  Mộc Thanh Miên nhìn về phía Viêm Lương, trong ánh mắt rất là kinh ngạc.
Tiểu cô nương này...... Làm sao cùng với nàng có thể ăn ý đến như vậy, cứ như là đã hợp tác với nhau qua nhiều năm?

    Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Mộc Thanh Miên, dáng vẻ của Viêm Lương rất bình thường như không có chuyện gì, phảng phất hoàn toàn chưa từng chú ý tới. Viêm Lương trong lòng biết, Miên tỷ tỷ của nàng không phải là người tâm tư mẫn cảm, những trùng hợp này mặc dù sẽ để Mộc Thanh Miên kinh ngạc, nhưng chờ một lúc đoán chừng Mộc Thanh Miên liền sẽ quên.
Dù sao cái này lại không phải chuyện quan trọng gì.

   Viêm Lương hiểu rất rõ Mộc Thanh Miên, quả nhiên, tại Trâu Đào kiến thức qua được y thuật của Mộc Thanh Miên, lần nữa hướng Mộc Thanh Miên cùng Viêm Lương vô cùng thành khẩn nói lời cảm tạ, Mộc Thanh Miên lập tức liền không để ý đến biểu hiện của Viêm Lương cùng nàng ăn ý không giống bình thường.

   Kiếp trước nhập ma đạo trở về sau, Viêm Lương liền rốt cuộc không có hưởng thụ qua thời gian tĩnh mịch cùng một chỗ với Mộc Thanh Miên cứu chữa thương hoạn, bây giờ rốt cục lại cảm nhận được, tâm tình của Viêm Lương cũng là vô cùng tốt, nhìn xem Trâu Đào cũng là phá lệ thuận mắt.
Đã nhìn xem Trâu Đào thuận mắt, Viêm Lương khẳng định là phải có điều biểu thị. Trước khi đi, ngoại trừ một chút bánh bột ngô kia, Viêm Lương còn ngoài dự định mà cho Trâu Đào hai cái bánh bao, cùng một chút bạc vụn ——
 
  Cho cũng không nhiều, Trâu Đào hiện tại không có năng lực gì để tự bảo vệ mình, nếu là cho nhiều hơn không chỉ không có giúp được tiểu tử này, ngược lại sẽ còn dẫn tới mầm tai vạ cho hắn.
Bất quá Trâu Đào trước đó đã bị thương nên rút ra được một chút kinh nghiệm, lúc này là phải đem những vật này bảo tồn tốt, vài ngày nữa mới có thể thoải mái một chút.

   Mộc Thanh Miên nhịn không được nhìn về phía cái kia bao quần áo nhỏ ở trên lưng của Viêm Lương.

   Trước khi ra cửa hai người đều thu thập hành lý mang lên, đồ của Mộc Thanh Miên mang theo đương nhiên đều là chút công cụ cùng dược liệu, cũng thấy được bên trong bao quần áo nhỏ đến tràn đầy của Viêm Lương, thế nhưng Mộc Thanh Miên hoàn toàn không nghĩ tới, trong bao rõ ràng đều là chút...... Bánh bột ngô, bánh bao?
...... Tiểu cô nương này là lúc trước quá đói, cho nên ra cửa đều muốn mang theo không ít đồ ăn sao?

  Chỗ đồ đó Mộc Thanh Miên nghĩ không biết chỗ nào có được. Viêm Lương là biết nàng ra ngoài cứu chữa bệnh nhân đều là những người cực kì cùng khổ, lúc này mới chuyên môn mang tới một chút lương khô, cũng may là thời điểm Mộc Thanh Miên cứu chữa bệnh nhân bị thương lại cho cho bọn hắn một chút ân huệ, liền đánh bóng một chút giá trị trên tuổi của Mộc Thanh Miên.
Bây giờ Viêm Lương đều mang lương khô cho Trâu Đào, bao quần áo nhỏ lập tức liền trở nên xẹp xuống. Mộc Thanh Miên nhìn xem bao quần áo nhỏ kia có chút vơi bớt, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Một khắc đồng hồ sau, trước cửa hàng bánh bao.

   "Được rồi!" Lão bản cầm giấy dầu bao hết năm cái bánh bao tuy da mỏng nhưng nhân bánh đầy, đưa cho Mộc Thanh Miên, "Khách quan,  bánh bao của ngài!"

   Mộc Thanh Miên gật đầu, đem tiền đưa tới, quay đầu liền đem bánh bao trong tay đưa cho Viêm Lương.

   Viêm Lương: ......?
  
  Nàng không có đói bụng a?

   Mặc dù có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng đã là của Mộc Thanh Miên cho, Viêm Lương cũng liền ngoan ngoãn đem bánh bao nhận lấy.

  Nhưng mà không đợi nàng đem đồ vật lấy đến trong tay, Viêm Lương lại một lần nữa nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
—— Lúc cùng Viêm Lương mới vừa tới đến Hạnh Hoa trấn, tựa như sự cố ở trong tiệm mì hoành thánh.
Ánh mắt của Viêm Lương lúc này run lên, cũng không lo được cái gì bánh bao hay không bánh bao, ngay lập tức đem Mộc Thanh Miên kéo qua bảo hộ ở sau lưng, mang theo Mộc Thanh Miên ở bên người tránh đi.

  Ngay tại lúc Viêm Lương vừa mới lách mình trong nháy mắt đó, một con ngựa sát góc áo Viêm Lương liền chạy hết tốc lực tới.

  Con ngựa lần này cũng không phát điên giống lần trước, ở phía trên con ngựa này còn có một người ngồi.
Lấy nhãn lực của Viêm Lương đến xem, chỉ trong ngắn ngủi một nháy mắt đã đầy đủ thấy diện mạo của tên hoàn khố này.

   Kia là tên nam tử tuổi còn trẻ lại loè loẹt, thần thái vô cùng kiêu căng, nhìn xem những người kia bị ngựa của hắn làm bị thương, lộ ra cái biểu lộ có vẻ như rất khoái hoạt. Quần áo của nam tử trẻ tuổi này tương đương ngăn nắp xinh đẹp, nghĩ đến gia cảnh của hắn hẳn là không kém.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro