Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



  Bản thân Mộc Thanh Miên không có chút võ công nào là thật, nhưng tầm mắt học thức của nàng rất là uyên bác, Viêm Lương có thể biết văn viết chữ, hơi thông y thuật, thậm chí ban sơ tập võ luyện công, đều là may mắn mà có Mộc Thanh Miên dạy bảo.

  Bây giờ, Mộc Thanh Miên còn chưa tìm được biện pháp phù hợp để tới chiếu cố nữ nhi của ân nhân, lại tại trên đường nghe được người rảnh rỗi đối với ân nhân cùng nữ nhi của ân nhân tùy ý xoi mói, chửi bới tìm niềm vui. Coi như tính tình của Mộc Thanh Miên luôn luôn rất tốt, cũng không khỏi phải có mấy phần lửa giận.

  Những chuyện này, Viêm Lương chỉ cần thêm chút suy tư liền có thể nhất thanh nhị sở (rõ ràng). Bởi vậy, Viêm Lương liền chủ động mở miệng trấn an một phen Miên tỷ tỷ của nàng.

  Việc Viêm Lương hồi cung nửa năm này một mực rất trên lặng, kinh thành lại cách Hạnh Hoa trấn đến thiên sơn vạn thủy, tin tức một chút khẳng định là truyền không đến nơi này. Dù là những năm gần đây Mộc Thanh Miên đối với sự tình của Viêm Lương luôn luôn chú ý có thừa, nhưng cuối cùng Mộc Thanh Miên vẫn là  bình dân bách tính, kiếp trước nếu không phải tên tuổi thần y của Mộc Thanh Miên nổi danh, đưa tới sự chú ý cho Dịch Phác, chỉ sợ Mộc Thanh Miên cũng còn cần nhiều năm công phu mới có thể chân chính liên hệ đến Viêm Lương.
Bây giờ Mộc Thanh Miên biết đến cũng bất quá chỉ là không biết bởi vì nguyên nhân gì mà Viêm Lương đi Hoàng Lăng trông coi mộ thôi.

   Quả nhiên, nghe câu nói này của Viêm Lương, Mộc Thanh Miên lập tức hỏi: "Trước ngươi từng đi qua kinh thành?"

  "Ân!" Viêm Lương nhẹ gật đầu, "Nửa năm trước đi qua".

  Ngữ khí của Mộc Thanh Miên so với lúc bình thường gấp rút hơn một chút: "Thất công chúa điện hạ nàng ——"
Hỏi một nửa, Mộc Thanh Miên bỗng nhiên thu âm thanh, phát giác mình có chút quá kích động. Loại chuyện này, coi như hỏi Viêm Lương lại có thể hỏi ra cái gì? Viêm Lương dù thế nào cũng sẽ không phải nữ nhi của thế gia có danh tiếng trong kinh thành. Muốn biết đến nàng cũng chính là trên phố trong ngõ một chút nghe đồn thôi......

  Viêm Lương lại hiểu ý tứ của Mộc Thanh Miên, tiếp tục nói khẽ: "Trong kinh thành ai cũng biết chuyện này! Thất công chúa ở Hoàng Lăng được Tiên Thái hậu báo mộng, vì Hoàng đế trình lên phương thuốc trường sinh bất lão đan dược, bởi vậy được lọt vào mắt xanh của Hoàng đế".

  Mộc Thanh Miên: ......?

  "Phương thuốc trường sinh bất lão đan dược?"

   Thân là thầy thuốc trong nhân tài kiệt xuất, Mộc Thanh Miên nghe được cái lí do thoái thác này, quả thực là không hiểu thấu.

  Trên đời lấy ở đâu ra cái gì đan dược để trường sinh bất lão...... Lời nói vô căn cứ thôi.

  Thế nhưng là suy nghĩ lại một chút nhân phẩm làm người của Càn Anh đế...... Mộc Thanh Miên nhíu nhíu mày, nàng cùng Chu quý phi phân biệt sau khi Chu quý phi liền tiến cung không bao lâu, Mộc Thanh Miên rất rõ ràng ân nhân của mình tuyệt không phải giống như trong lời đồn không chịu nổi như vậy, Chu quý phi sở dĩ rơi vào kết cục thê thảm như thế cùng với Càn Anh đế vô tình hay cố ý làm khẳng định là không thoát khỏi liên can.

  Lại thêm những năm này Càn Anh đế cầu đan hỏi thuốc xác thực lớn, thiên hạ không có mấy người mà không biết, có thể Càn Anh đế là bởi vì Thất công chúa có phương thuốc trường sinh bất lão kia liền đối với Thất công chúa ân sủng có thừa...... Kia đúng là chuyên mà Càn Anh đế có thể làm ra được.
Càn Anh đế như thế nào, Mộc Thanh Miên ngược lại là không có cái gì phỏng đoán ra được. Nhưng nếu như Thất công chúa có thể bởi vì thế được thu hoạch, Mộc Thanh Miên đương nhiên cao hứng vì nàng.

  Mộc Thanh Miên đối với Viêm Lương cũng là tương đối phó mặc tin tưởng, cảm thấy tiểu cô nương đặc biệt nghe lời hiểu chuyện lại kiệm lời ít nói sẽ không đem chuyện như vậy nói dối.
Kể từ đó, tia uất khí trên mặt mày của Mộc Thanh Miên rốt cục tản ra.
Thất công chúa không có việc gì liền tốt...... Hiện nay nàng còn không có biện pháp nhìn thấy Thất công chúa, thế nhưng là ngày sau nàng nếu là thành danh y chấn thiên hạ, sẽ có biện pháp gặp được Thất công chúa một lần.

  Thẳng đến Mộc Thanh Miên tại bên trong ngỏ nhỏ nơi hẻo lánh ở Hạnh Hoa trấn phát hiện một thiếu niên cả người bị thương nặng, chuẩn bị động thủ cứu chữa, lúc này mới ý thức được có chỗ nào không thích hợp —— Dọc theo con đường này, nàng vậy mà đều là bị Viêm Lương nắm tay mà đi tới.
Mộc Thanh Miên: ......

Một đoạn đường dài như vậy...... Nàng thế mà một mực không có phát hiện.

  Tay của Mộc Thanh Miên cứng đờ, Viêm Lương thấy như vậy lập tức buông tay của Mộc Thanh Miên ra.
Người thiếu niên này nhìn so với Viêm Lương không lớn hơn mấy tuổi, là một tên ăn mày, hắn đang co ro đổ người vào vách ngõ, phần bụng chảy ra máu đã biến thành màu đen ngưng kết lại, sắc mặt cực kì thống khổ. Mộc Thanh Miên xem xét một phen, phát hiện người thiếu niên này trong tay chăm chú nắm chặt...... Nửa khối màn thầu đã phát nấm mốc.

  Viêm Lương cũng chú ý tới chi tiết này, dù sao thân phận của nàng bây giờ ở chỗ Miên ngủ tỷ tỷ xem ra cùng người thiếu niên này cũng không kém là bao nhiêu, đối với cái này nên biết được không ít, liền mở miệng: "Đây là...... Trước đó cùng tên ăn mày khác tranh đoạt đồ ăn mới bị thương".

  Mộc Thanh Miên nhẹ gật đầu, hiểu được lời giải thích của Viêm Lương. Người thiếu niên này đến tột cùng là bị người đoạt thức ăn mới bị thươn hoặc là bởi vì tranh đoạt người khác đồ ăn mới bị thương, Mộc Thanh Miên cũng không thèm để ý, nàng chẳng qua là cái thầy thuốc, tận khả năng cứu chữa tốt mỗi một người bệnh trước mắt, bệnh nhân đến tột cùng là thân phận gì, cũng không quan trọng.

  Người thiếu niên này giờ phút này cũng mở mắt, nhìn thấy hai cái người xa lạ, lúc này toàn thân căng cứng, đầy mắt đều là cảnh giác, cũng đưa trong tay nửa cái màn thầu phát nấm mốc nắm càng chặt hơn. Thế nhưng là rất nhanh hắn liền phát hiện, hai vị này đều là nữ tử, có một người tuổi tác còn nhỏ. Quần áo cùng cách ăn mặc của hai vị nữ tử này mặc dù mộc mạc, nhưng cũng không phải loại người cần mưu đồ hắn cái gì.

  Viêm Lương cũng biết được thói quen hành nghề y của Mộc Thanh Miên, trực tiếp từ trong bao quần áo mình mang theo lấy ra một chút bánh bột ngô, đưa cho người thiếu niên này: "Tỷ tỷ của ta là đại phu hành y tế thế, miễn phí cứu chữa người, ngươi có nguyện ý hay không?"
  Tình huống như vậy đối với người thiếu niên này, cho hắn đồ ăn, so cái gì đều có sức thuyết phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro