Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



  Hạnh Hoa trấn.
  Đi đến trên đường của Hạnh Hoa trấn, Mộc Thanh Miên phát hiện Viêm Lương không biết đang cầm thứ gì hướng trên mặt bôi lên một phen, đợi đến khi nàng lại quay đầu lại nhìn, tướng mạo Viêm Lương đã hoàn toàn thay đổi, ngũ quan đều trở nên bình thường không có gì lạ, so với thời điểm Mộc Thanh Miên mới gặp phải nàng còn muốn nhìn không ra.

  Mộc Thanh Miên hiểu rõ, tiểu cô nương này hẳn là sử dụng một chút thủ đoạn dịch dung.

  Hạnh Hoa trên trấn vẫn như cũ là cảnh tượng nhiệt nhiệt nháo nháo, Mộc Thanh Miên mang theo Viêm Lương đi đến trên đường, nghe thấy  một quán trà ở bên đường có một giọng nam cực lớn đang bàn luận: "Thất công chúa? Thất công chúa đó không phải là cái tai họa sao!"

  Một giọng của nam nhân khác cũng cực lớn phụ họa nói: "Mẹ nàng là cái mối họa lớn, nàng chính là cái tai họa nhỏ! Nếu không phải năm đó Chu gia phạm vào sự tình đại nghịch bất đạo kia, thì thiên hạ này thế nào lại trở thành bộ dáng hiện tại thế này! Chu gia cũng không biết tham bao nhiêu bạc của triều đình, làm hại quốc khố trống rỗng, nếu không cuộc sống của chúng ta khẳng định phải so hiện nay tốt hơn nhiều!"

  Ở trong lòng Viêm Lương bật cười một tiếng.

  Chiêu này thật công dụng a. Càn Anh đế không có bản lĩnh làm cho thiên hạ được cục diện trời yên biển lặng liền đem tất cả sai lầm đều đổ hết lên người Chu quý phi. Dù sao Đế vương tất cả là không có sai, nếu có sai chỉ có thể sinh ra nữ nhân họa loạn triều cương thuyết pháp, đường hoàng mà chiêu cáo thiên hạ.

  Viêm Lương nghe qua liền không thèm để ý, chợt phát hiện Mộc Thanh Miên dừng bước.
Viêm Lương hướng Mộc Thanh Miên nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Mộc Thanh Miên có vẻ rõ ràng là đang giận.

  Viêm Lương khẽ giật mình.

  Miên tỷ tỷ là đang...... sinh khí?

   Thanh âm của hai tên nam tử trong quán trà kia đang đàm luận thật là quá mức, truyền đến trên đường cũng có thể để người ta nghe được rõ ràng. Liên quan tới sự tình của  Chu quý phi cùng Chu gia vốn chính là Càn Anh đế cố ý lần truyền rộng rãi để người trong thiên hạ cũng biết. Huống chi bây giờ chính là loạn thế, lễ pháp phù phiếm, Hạnh Hoa trấn này lại là nơi cách xa chỗ hoàng đế, bách tính bình thường đều vui cười với mấy cái tin tức bát quái trên mà đàm luận hơn mấy câu.
Lúc này có hai vị nử tử dắt tay trên đường đi dạo cười lấy: "Nói là Chu quý phi yêu mị họa nước, tội ác tày trời, nhưng khi nàng còn tại thế, Hoàng đế bệ hạ không đem nàng sủng đến giống như đem vào tròng mắt? Nếu là đổi thành ta nha, tình nguyện hưởng thụ những năm vinh hoa phú quý kia, thịnh sủng long ân, liền xem như không được chết tử tế, cũng đáng giá!"

  "Tóm lại đừng có như Thất công chúa kia là được! Vừa ra đời liền khiến thiên hạ nhận trọn vẹn hai năm nạn hạn hán, mấy năm sau trong cung lại có mấy vị hoàng tử công chúa chết yểu, càng lớn chiến sự cùng Kinh tộc cũng tất cả đều hoạt lạc không ngừng, Thất công chúa cũng không phải chính là cái tai họa sao! Cũng may mà Hoàng đế bệ hạ đối Chu quý phi tình thâm, lúc này mới lưu lại nàng một mạng!"

  "Đúng vậy a, nếu là không có Thất công chúa, lấy ở đâu ra tai họa nhiều đến như vậy! Nghe nói bệ hạ đều nhịn không được, đem Thất công chúa đuổi xa xa, đi trong coi Hoàng Lăng nữa nha!"

  "Đúng đúng đúng, Thất công chúa kia đoán chừng cũng liền ở Hoàng Lăng sống cô độc suốt quãng đời còn lại thôi, cũng đừng lại đi gây tai họa cho người khác!"

  Hai vị nữ tử càng nói càng thích thú, có chút không quá chú ý nhìn đường, vị nữ tử nói Thất công chúa là kẻ gây họa kia không cẩn thận liền suýt nữa đụng phải Mộc Thanh Miên đang đứng không nhúc nhích. Nữ tử kia lảo đảo một bước, vô ý thức nhìn về phía Mộc Thanh Miên, kết quả là trông thấy trong mắt của Mộc Thanh Miên một mảnh lãnh ý.

  Nữ tử kia bị ánh mắt này của Mộc Thanh Miên chấn động đến trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, Mộc Thanh Miên lại thu hồi ánh mắt, mang theo Viêm Lương lách qua hai người này, hướng nơi khác đi.

   Viêm Lương: ......

   Ánh mắt của Viêm Lương lóe lên mỉm cười, nắm lấy ống tay áo của Mộc Thanh Miên để tay lộ ra sau đó cầm lấy tay của Mộc Thanh Miên.

Tay của Mộc Thanh Miên có chút cứng đờ, nàng nhìn qua Viêm Lương, Viêm Lương đáp lại nàng một nụ cười mềm mại: "Miên tỷ tỷ...... Trước đó ta ở trong kinh thành nghe nói, Thất công chúa đã từ Hoàng Lăng hồi cung, bệ hạ cũng tương đương coi trọng nàng".

  Viêm Lương có thể nhìn ra, lần này Miên tỷ tỷ của nàng sinh khí chủ yếu cũng là bởi vì việc Chu quý phi cùng nàng.

  Kiếp trước Mộc Thanh Miên chủ động tiến cung là do cùng Dịch Phác làm giao dịch, cuối cùng mang Viêm Lương theo mình xuất cung tự mình chăm sóc, tự nhiên cũng là có cái nguyên do. Bằng không mà nói, Mộc Thanh Miên cùng Viêm Lương vốn không quen biết, một người trong giang hồ một người tại thâm cung, Mộc Thanh Miên làm sao lại đối với Viêm Lương có tình nghĩa sâu nặng như thế?

Cái nguyên do này liền là liên quan đến Chu quý phi.

  Năm đó Chu quý phi vẫn là Chu gia đích tôn đích nữ, còn chưa xuất giá chính là thiên kim đại tiểu thư thiên kiều vạn sủng. Chính là lúc vào đông, Chu quý phi theo phụ mẫu huynh trưởng cùng đi đến thôn trang nghỉ ngơi du ngoạn, lại ngoài ý muốn ở bên trong đất tuyết phát hiện ra Mộc Thanh Miên tuổi tác còn nhỏ.

  Chu quý phi thiện tâm, nhìn thấy một tiểu cô nương bị thương còn cóng đến ngất đi, lập tức liền hô người tới cứu trị, vì vậy Mộc Thanh Miên mới giữ được một cái mạng. Đối với Chu quý phi mà nói, đây bất quá là bèo nước gặp nhau tiện tay mà thôi, cùng phụ mẫu huynh trưởng từ lần trước đi thôn trang trở về sau không bao lâu, Chu quý phi liền đem chuyện này quên ở sau ót. Nhưng đối với Mộc Thanh Miên mà nói, Chu quý phi là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng sẽ báo đáp.
Đáng tiếc chính là, thẳng đến khi nghe được tin nói Chu quý phi chết, Mộc Thanh Miên cũng không kịp đáp lại phần ân tình này.

  Thế là, thân là Chu quý phi duy nhất nữ nhi, huyết mạch duy nhất của Chu gia còn tồn tại, Viêm Lương liền trở thành đối tượng Mộc Thanh Miên báo ân. Mộc Thanh Miên hao tốn đại lực khí, mới rốt cục đem nữ nhi của ân nhân đến bên cạnh mình. Nàng phát hiện ra Viêm Lương xác thực như trước đó nàng nghĩ đến, sau cuộc gặp gỡ thê thảm trở về sau, Mộc Thanh Miên càng là đối với Viêm Lương chăm sóc đến từng li từng tí. Không chỉ có đem  bệnh nặng trong cơ thể của Viêm Lương dùng tinh lực trong thời gian mấy năm điều dưỡng khôi phục, hơn nữa còn đối với Viêm Lương dốc lòng dạy bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro