Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



  Trong hai ba ngày này, Viêm Lương vẫn là làm ra dáng vẻ yếu đuối bất lực, kiếm được không ít sự quan tâm cùng chiếu cố vượt mức bình thường của Mộc Thanh Miên. Đợi đến thời điểm Viêm Lương cảm thấy không sai biệt lắm, có thể tự nhiên xuống giường hoạt động được liền lập tức không nói tiếng nào đi mà giặt quần áo nấu cơm.

  Mỗi ngày Mộc Thanh Miên đều sẽ đi ra ngoài đến trong núi hái thuốc. Làm điểm tâm cho Viêm Lương xong liền rời đi, giữa trưa trở về làm cơm trưa, lại đến ban đêm mới trở về. Mộc Thanh Miên quan sát qua, mình nhặt được tiểu cô nương này phi thường nghe lời, chỉ cần trước khi đi mình hơi phân phó nàng một câu, đun một ấm nước đặt ở đó, Viêm Lương liền có thể ngoan ngoãn ở trong nhà tranh bản đem bản thân chiếu cố tốt.

  Bất quá Mộc Thanh Miên không nghĩ tới, hôm nay mình trở về sớm trước khi mặt trời lặn, thế mà thấy được khói bếp từ nhà tranh lượn lờ lên cao..

  Mộc Thanh Miên đi vào nhà tranh xem xét, một thân ảnh gầy gò nho nhỏ ngay tại nhà bếp bên kia bận rộn, nghe thấy nàng trở về, thân ảnh kia lập tức quay đầu lại, hướng về phía nàng cười đến mặt mày cong cong: "Miên tỷ tỷ, Lương Nhi lập tức làm xong cơm ngay!"

  Mộc Thanh Miên: ......

  Mộc Thanh Miên khẽ giật mình.
Nàng kém chút không nhận ra được đây chính là tiểu cô nương mà nàng nhặt về kia.

  Bởi vì Viêm Lương biến hóa thật sự là quá lớn. Từ lúc ban đầu mới gặp được, Viêm Lương mà Mộc Thanh Miên nhìn thấy đều một mực là một tiểu cô nương người bụi bẩn còn có chút lôi thôi lếch thếch, mặc dù quần áo cách ăn mặc kỳ thật rất gọn gàng nhưng cảm giác một chút sạch sẽ đều không có. Mà bây giờ, Viêm Lương rõ ràng là đem mình hảo hảo thu thập một chút, tóc rối bời được chải chỉnh chỉnh tề tề, ngũ quan xinh đẹp diễm lệ tất cả đều lộ ra. Quần áo trên người đã trải qua may vá cùng sửa chữa, thoạt nhìn cả người như là thay đổi hoàn toàn.

Mộc Thanh Miên hiểu rõ, trách không được trước đó tiểu cô nương này muốn đem mình cố ý làm cho nhếch nhác như vậy.
Dù sao gương mặt này của Viêm Lương...... Nếu là không che lấp đi, chỉ sợ muốn dẫn đến vô số sự cố.

  Viêm Lương trước đó từng hỏi qua tên của Mộc Thanh Miên, cũng nói cho Mộc Thanh Miên biết mình gọi là Lương Nhi. Về phần tên đầy đủ...... Viêm là quốc tính*, hiện tại còn không tiện để Mộc Thanh Miên biết được.

*Quốc tính(国姓): họ của vua.

  Viên Lương đem củi lửa vùi tắt, đem trong nồi đồ ăn múc ra bưng đến bàn gỗ nhỏ để lên. Mộc Thanh Miên quan sát một chút động tác của Viêm Lương, phát hiện tiểu cô nương này xác thực không có gì đáng ngại, lúc này mới yên lòng lại.
Tiểu cô nương này năng lực khôi phục quả nhiên kinh người.

  Đồ ăn toàn bộ đã lên bàn, Mộc thanh Miên nhìn sang, phát hiện Viêm Lương làm hai bát canh cá trích rau dại, hành thái nhỏ xào trứng, nấu một bát canh củ cải, một dĩa sợi khoai tây xào với ớt xanh.

  Mộc Thanh Miên nhìn về phía Viêm Lương: "Ngươi đi thị trấn mua nguyên liệu?"

Bên trong nhà tranh không có nhiều  nguyên liệu như vậy để nấu ăn. Ngoại trừ đi lên Hạnh Hoa trấn chọn mua thì không có khả năng thứ hai để có được những nguyên liệu nấu ăn này. Viêm Lương khéo léo nhẹ gật đầu: "Ân!"

  Mộc Thanh Miên cũng không cảm thấy kỳ quái. Tiểu cô nương này lẻ loi một mình chạy nạn đến nay, trong tay có chút tiền bạc là việc bình thường. Viêm Lương lại luôn luôn hiểu chuyện, lần này có lẽ là thân thể tốt hơn rất nhiều, liền muốn làm chút đồ ăn ngon cho nàng, còn bảo nàng sau khi ra ngoài hái thuốc trở về không cần phải vất vả nấu cơm.

  Viêm Lương bày xong bát đũa, ngồi tại cái bàn đối diện, con mắt lóe sáng lung linh mà nhìn Mộc Thanh Miên chờ Mộc Thanh Miên đến nếm thử tay nghề của nàng.

  Mộc Thanh Miên hiểu ý, tiểu cô nương này luôn luôn nói không nhiều, Mộc Thanh Miên cũng không am hiểu nhiều việc cùng người giao tiếp với nhau, đồng dạng giống nhau để nàng cảm thấy rất bớt lo. Mộc Thanh Miên ngồi xuống, cầm lấy đũa nếm thử một miếng, hương vị không thể nói đến cỡ xuất chúng nhưng tuyệt đối có thể coi là rất tốt, mà lại......

  Mộc Thanh Miên động tác dừng một chút.

  Cơm này cùng với hương vị đồ ăn...... Cực hợp khẩu vị của nàng.

  Giống như là nhìn ra trong lòng Mộc Thanh Miên đang suy nghĩ gì, Viêm Lương rất ngại ngùng, ngượng ngùng cười cười, nhẹ giọng giải thích nói: "Mấy ngày nay ăn cơm của Miên tỷ tỷ làm, Lương Nhi phát hiện Miên tỷ tỷ tựa hồ là tương đối thích khẩu vị thanh đạm, cho nên liền......"

  Mộc Thanh Miên: ......

  Coi như biết nàng thích khẩu bị thanh đạm cũng không đến mức lần đầu nấu cơm liền nắm chắc đến chuẩn xác như thế đi?

Tay nghề này của Viêm Lương, rõ ràng giống như là cùng với nàng sống bên nhau thật nhiều năm, mới có thể chậm rãi dưỡng thành......

  Mộc Thanh Miên mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng đây cũng không phải là chuyện gấp gáp gì. Viêm Lương hứng thú bừng bừng muốn chia thức ăn cho nàng, Mộc Thanh Miên cũng không có lại chú ý chút việc này.

  Có thể tại sau khi hái thuốc vất vả hơn nửa ngày vừa về đến liền ăn được đồ ăn hợp khẩu vị như thế, Mộc Thanh Miên nhìn thoáng qua tiểu cô nương ở bên cạnh đang chuyên tâm chia thức ăn cho nàng, trong lòng có một dòng nước ấm áp chảy qua.

  Mộc Thanh Miên vươn tay, do dự một chút vẫn là đặt ở trên đầu Viêm Lương nhẹ nhàng vuốt vuốt: "......Cảm ơn".

  Viêm Lương đã khôi phục không ít, không cần lại giống trước đó mà cần phải trông chừng lấy, Mộc Thanh Miên sửa sang lại một chút thảo dược đã để dành, chuẩn bị đi lên Hạnh Hoa trấn một chút, nếu như gặp phải người tổn thương có cần cứu chữa liền ra tay cứu trị một phen.

  Nghe nói Mộc Thanh Miên muốn ra cửa, Viêm Lương lập tức chạy tới có chút nhút nhát kéo lại ống tay áo của Mộc Thanh Miên, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên một đôi mắt một sai không tệ mà nhìn xem Mộc Thanh Miên, chớp chớp.

  Mộc Thanh Miên: ......

  Mộc Thanh Miên yên lặng đem tay áo của mình rút trở về một chút.
...... Không có rút ra được.

  Tiểu cô nương này khí lực còn thật tốt a, thể chất hẳn là so với nàng nghĩ còn tốt hơn một chút. Mộc Thanh Miên suy tư một chút, mang lên Viên Lương đi ra ngoài cũng không có coi là có nguy hiểm gì lớn, thế là liền gật đầu: "Đi theo ta".

Trong ánh mắt của Viêm Lương lộ ra dáng vẻ đặc biệt vui mừng khôn xiết, nàng nặng nề mà lên tiếng, vẫn là lôi kéo tay áo của Mộc Thanh Miên, đi theo sau lưng Mộc Thanh Miên giống như cái cái đuôi nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro