Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




   Nhưng hai người bọn họ vốn chỉ là quan hệ như bèo nước gặp nhau, cuối cùng còn không được tính là bạn đường. Mộc Thanh Miên có việc của chính mình phải làm, nàng cũng có thể loáng thoáng phát giác tiểu cô nương này trong lòng cũng là người có mục đích, sớm tối hai người đều là khác biệt.

Suy tư liên tục, Mộc Thanh Miên vẫn là quyết định trước tiên viết cho tiểu cô nương này mấy đơn thuốc, dạy cho tiểu cô nương này tốt để ngày sau nàng không có ở bên cạnh cũng có thể tiếp tục uống thuốc điều trị thân thể. Bệnh tình trong cơ thể Viên Lương quá khó giải quyết, không trải qua từ ba đến năm năm công phu khẳng định là loại trừ không xong, nhưng Mộc Thanh Miên căn cứ theo tương lai khác biệt thời gian để Viêm Lương có thể sẽ gặp được tình huống khác nhau mà định ra mấy đơn thuốc không sai biệt lắm, có thể cam đoan thân thể Viêm Lương khôi phục từ tám đến chín phần.

  Đợi đến khi Mộc Thanh Miên đem mấy đơn thuốc đều viết xong, bên kia Viêm Lương cũng đem thức ăn đều làm tốt bưng lên. Lúc ăn cơm, Mộc Thanh Miên đem mấy đơn thuốc đưa cho Viêm Lương, khó được nói nhiều tinh tế dặn dò một phen, Viêm Lương đều khéo léo đáp ứng tới. Về sau Mộc Thanh Miên nói rõ mình ngày mai liền muốn khởi hành rời đi, Viêm Lương vẫn như cũ ngoan ngoãn gật gật đầu biểu thị đã biết.

   Mộc Thanh Miên hơi có chút ngoài ý muốn.

   Nàng còn tưởng rằng tiểu cô nương này coi như nếu không khóc đến đỏ mũi, cũng phải có lộ ra thần sắc cùng nàng không nỡ tách ra.

   Kết quả Viêm Lương thế mà bình tĩnh như vậy?

  Bất quá dạng này cũng tốt. Nếu Viêm Lương thật sự khóc, Mộc Thanh Miên cũng không biết làm như thế nào hống cho tốt.

   Mộc Thanh Miên thở dài một hơi.
Nhưng mà, ngay tại ngày thứ hai vừa rạng sáng, lúc Mộc Thanh Miên cầm lên hành lý chuẩn bị khởi hành thì nhìn thấy Viêm Lương cũng đồng dạng dậy thật sớm, trên lưng mang theo bao y phục thật nhỏ mà đi theo sau lưng nàng. Mộc Thanh Miên mới rốt cục phát hiện khẩu khí của mình thật sự là mới lỏng quá sớm chút.

  ...... Tiểu cô nương này chuyện gì xảy ra?

  Viêm Lương nhìn xem ánh mắt khiếp sợ của Mộc Thanh Miên, vẫn là một mặt nhu thuận cùng nghe lời: "Miên tỷ tỷ không phải nói muốn đi kịp đường sao? Vậy chúng ta liền sớm một chút lên đường đi!"

    Mộc Thanh Miên: ......

    Mộc Thanh Miên: ???

   Chờ một chút...... Nàng hôm qua là không phải là cùng tiểu cô nương này nói rõ ràng rồi sao? Là chính nàng muốn khởi hành rời đi, không phải muốn dẫn tiểu cô nương này cùng nhau khởi hành rời đi a?

   Trong lúc nhất thời trong đầu của Mộc Thanh Miên đều có chút hỗn loạn, nàng hoài nghi hôm mình có phải hay không nói nhầm hay biểu đạt sai ý tứ.
Viêm Lương lại hoàn toàn mặc kệ những này, lại kéo lại tay áo của Mộc Thanh Miên: "Miên tỷ tỷ, ta mang theo không ít lương khô, hai chúng ta ăn uống mấy ngày hẳn là đủ. Trên đường nếu là có thỏ rừng, chim hoang thì ta cũng sẽ đi săn, tay nghề nướng thịt của Lương Nhi rất tốt, đến lúc đó Miên tỷ tỷ nếm thử xem!"

   Bất quá lần này, Mộc Thanh Miên ngược lại là không có đơn giản như vậy mà bị Viêm Lương tiện thể làm nghĩ lệch đi.

   Tại sự việc Mộc Thanh Miên tương đối coi trọng thì Viêm Lương lại dùng chiêu này để nói sang chuyện khác chờ cho Mộc Thanh Miên quên mất chuyện vừa rồi cũng không phải là không có tác dụng. 
  
   Mộc Thanh Miên đứng tại chỗ không hề động, hơi nhíu lên lông mày: "Lương Nhi, cùng ta đồng hành, ngươi thật là nghĩ kỹ?"

  Nào chỉ là nghĩ kỹ, cả đời này ta cũng sẽ không rời đi ngươi.

Trong lòng Viêm Lương rất tự nhiên nối tiếp một câu, nhưng là lời này bây giờ là không thể nói ra được. Viêm Lương cười cười, tiếp tục đóng vai tiểu muội muội nhu thuận nghe lời của nàng: "Lương Nhi đã nghĩ kỹ! Miên tỷ tỷ không phải nói muốn đi hướng hướng tây nam sao? Vừa vặn Lương Nhi cũng phải đi hướng tây nam!" 
  
   Lời này là thật. Viêm Lương cũng không nghĩ tới có thể có trùng hợp như vậy, nàng muốn đi tìm Đoan Mộc ma bệnh kia, phương hướng vừa vặn liền cùng Mộc Thanh Miên chuẩn bị hành tẩu hoàn toàn tương tự.

   Viêm Lương cũng không lo lắng lúc này cùng Mộc Thanh Miên tách biệt, dù sao các nàng sớm muộn đều sẽ lại gặp nhau, đồng thời cũng không tách rời nhau nữa. Bây giờ ngay cả thân phận thật của mình  đều không thể nói cho Mộc Thanh Miên biết, tình huống của mình cũng là có chỗ bất mãn, thế nhưng là một chút lại không cách nào để thay đổi, vậy cũng chỉ có thể thuận thế mà làm.

   Đã vừa vặn cùng đường nên Viêm Lương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể cùng Miên tỷ tỷ của nàng tiếp tục ở chung một đoạn thời gian, chờ đến tây nam tìm được Đoan Mộc ma bệnh kia lại nói những lời khác.
Viêm Lương trông mong nhìn qua Mộc Thanh Miên, một đôi mắt giống như tiểu động vật sợ hãi bị người ta vứt bỏ: "Miên tỷ tỷ, ngươi mang Lương Nhi theo một đoạn đường có được hay không? Chỉ một hai tháng, Lương Nhi tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến Miên tỷ tỷ!"

   Mộc Thanh Miên: ......

   Mặc dù đã từ trên người của Viêm Lương thấy qua thật nhiều lần loại ánh mắt, thế nhưng là cho đến nay Mộc Thanh Miên vẫn là không thể đem tiểu cô nương quen thuộc này nhìn ra.
Mộc Thanh Miên mở ra cái ánh mắt khác, dừng một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

   Dù sao Mộc Thanh Miên có dự cảm mãnh liệt, coi như nàng không đồng ý thì tiểu cô nương này cũng hầu như là sẽ có mấy chục trên trăm cái biện pháp để đi theo nàng cùng đi. Cuối cùng vẫn vậy, còn không bằng ngay từ đầu sẽ đồng ý.

  Sự thật chứng minh, Mộc Thanh Miên nghĩ một chút cũng không có sai.

   Tại trong hai tháng ròng rã về sau, Mộc Thanh Miên từng chút từng chút chứng kiến đến tiểu cô nương này nguyên bản nghe lời hiểu chuyện lại trầm mặc kiệm lời nhưng  thế nào dần dần biến thành yêu nũng nịu thích nói chuyện lại còn đặc biệt dính người.

...... Nguyên lai trước đó tiểu cô nương này chỉ là còn chưa có cùng với nàng không tính là quen cho nên không có buông ra sao? Bây giờ cả ngày dính ở bên người nàng, mở miệng một tiếng là Miên tỷ tỷ, đây mới là dáng vẻ cùng tính cách chân thực của Viêm Lương?
Mộc Thanh Miên không biết đáp án, nàng chỉ biết là, Viêm Lương đem thái độ nắm chắc đến vô cùng chính xác mà từng chút từng chút cùng nàng trở nên thân mật hơn, nàng thế mà...... Có chút quen thuộc.

   Có chút quen thuộc mỗi ngày tỉnh lại liền thấy tiểu cô nương này vội vàng làm điểm tâm cho nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro