Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



  Nhưng Trang gia tưởng tượng không ra, một tiểu nữ hài đâu có thể có duyên cớ gì để nói dối như vậy được, thế là hắn suy nghĩ kĩ lại, Trang gia đã đem chuyện Viêm Lương là thân nữ nhi của Mộc Thanh Miên tin đến bảy tám phần.
Mà nữ hài này lại còn nói rõ cha nàng đi ra ngoài mua cho nàng mứt quả nữa, nói cách khác trượng phu của vị nữ tử này thế nhưng là rất tốt, một nhà ba người của người ta tình cảm hẳn là coi như không tệ.

  Lập tức, Trang gia nguyên bản bởi vì việc gặp được giai nhân mình ngưỡng môn mà thần sắc toả sáng hào quang không tầm thường, cứ như thế ảm đạm xuống.
Giai nhân vậy mà đã làm vợ người, làm mẹ người......

Trang gia nguyên danh là Trang Truyền Húc, mặc dù trên trán có chút lỗ mãng ngạo khí, nhưng tổng thể mà nói thì hắn cùng tên hoàn khố Trịnh Tử Anh cách biệt một trời một vực. Trong mắt của Trang Truyền Húc lóe lên vẻ tiếc nuối cực kỳ đau lòng, không muốn buông bỏ ánh mắt lưu luyến trên người Mộc Thanh Miên, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lựa chọn từ bỏ —— Chuyện cướp đoạt nữ nhân có chồng này, Trang Truyền Húc vẫn là không làm được.

  Thời điểm Viêm Lương nhào vào trong ngực Mộc Thanh Miên, nàng vô thức duỗi cánh tay bảo hộ ở trên vai Viêm Lương, tuy lúc này đã dần dần quen thuộc cùng Viêm Lương có tứ chi tiếp xúc với thân thể thế nhưng lại có chút cứng ngắc lại.

  Bởi vì, vẫn là phen này biểu diễn cùng lời nói của Viêm Lương......Khiến cho Mộc Thanh Miên chấn động đến có chút mộng.
   Đột nhiên biến thành mẫu thân của tiểu cô nương này, Mộc Thanh Miên biểu thị nàng muốn một mình lẳng lặng đi.

  Một lát sau Mộc Thanh Miên mới phản ứng được, tuy nói cử động lần này của Viêm Lương thật sự là......
khiến cho Mộc Thanh Miên khó mà tiếp nhận một chút, thế nhưng là đến cùng nàng cũng là vì bảo hộ Mộc
Thanh Miên mới cố ý hành động như thế. Mộc Thanh Miên cũng biết, biện pháp này của nàng thật ra là có thể mang đến hao tổn nhỏ nhất để Trang Truyền Húc biết khó mà lui.

  Cho nên...... Tâm tình phức tạp thì cứ phức tạp đi miễn biện pháp có tác dụng là được rồi, Mộc Thanh Miên cũng không muốn tùy tiện mà đi trêu chọc một vị rõ ràng là một nhân vật địa đầu xà*.

*Địa đầu xà(地头蛇): bọn rắn độc; bọn côn đồ; cường hào ác bá; tay anh chị; đầu sỏ (chỉ bọn ức hiếp nhân dân ở địa phương thời xưa.)

  Thế là Mộc Thanh Miên im lặng đi một lát, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên lưng Viêm Lương, phối hợp một chút cùng với Viêm Lương diễn cái vở kịch này.

  Một màn này đặt ở trong mắt của Trang Truyền Húc, chính là giai nhân chấp nhận lời nói của nữ hài mà trấn an nữ hài.

  Kỳ thật trong lý trí của Mộc Thanh Miên là rất rõ ràng nếu như nàng nói hai câu để cùng diễn với Viêm Lương như: "Lương Nhi ngoan, cha lập tức liền trở lại" như vậy. Thế nhưng lý trí của Mộc Thanh Miên đồng thời cũng vô cùng rõ ràng mình tuyệt đối một chữ đều nói không nên lời, miễn cưỡng mà làm ngược lại rất có thể biến khéo thành vụng, còn không bằng dứt khoát không nói ra.

  Còn tốt, Trang Truyền Húc cũng tin.
Trang Truyền Húc kết trong huyện Hắc Nham này tuyệt đối được coi là một trong mấy nhân vật phong vân đứng đầu, bên trong khách điếm này có rất nhiều người ở ngay lúc Trang Truyền Húc vừa tiến vào cũng đã đem tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người vị Trang gia này. Một phen cử động này của Trang Truyền Húc cùng Mộc Thanh Miên và Viêm Lương cũng đều rơi vào trong mắt của những người xung quanh.

  Cách gần đó một chút, hoàn toàn có thể nghe được giọng của Viêm Lương nói cái gì, cách khá xa một chút tuy nghe không được thanh âm của Viêm Lương, cũng có thể từ thần sắc chuyển biến của Trang Truyền Húc khi Viêm Lương bổ nhào vào trong ngực Mộc Thanh Miên nũng nịu, vài động tác đó cũng đoán ra được tám đến chín phần mười sự việc. Trong lúc nhất thời, trong khách điếm có chút sôi trào lên.
"Đây chính là Trang gia! Vô số nữ tử ở huyện Hắc Nham này ước gì được tiến tới làm tiểu thiếp thậm chí làm tỳ nữ Trang gia! Thế mà, thế mà ở trên người một nữ tử xứ khác đụng phải cái đinh?!"

  Bát quái chính là bản tính trời cho của con người, trên người của nhân vật phong vân này khiến cho hắn rất được hoan nghênh, cũng là người có mười phần hấp dẫn cho chuyện bát quái. Lúc này liền có tốp năm, tốp bả khách nhân trong khách điếm này thấp giọng đàm luận.

  Có không ít người sinh ra cảm xúc ghen ghét —— Nữ tử xứ khác này làm sao lại có thể vào trong mắt Trang gia chứ?! Nữ nhi nhà bọn họ làm sao lại không có cái phúc phận này!

Còn có chút người sinh ra một loại cảm xúc vi diệu không phục —— Trang gia là cái nhân vật như thế, mà nữ tử xứ khác này lại dám không lĩnh tình? Liền xem như có phu quân cùng nữ nhi thì như thế nào, có thể được Trang gia coi trọng đây chính là phúc khí đã tu luyện được mấy đời, lẽ ra nên ngoan ngoãn thuận theo!

(Editor: Ơ, kệ người ta :)) )

Thế nhưng không đợi những người này đàm luận đến tận hứng, bỗng nhiên liền có một đạo âm thanh mạnh mẽ phá thủng khoảng không từ ngoài mà vào, ngay sau đó có thứ gì đập bể bàn băng ghế, lại tính cả băng bàn ghế tàn tạ kia cùng với chỗ trầm đục nện vào trên mặt đất kia.

Đó là một người.

  Chuẩn xác một chút mà nói, là một cái người toàn thân máu thịt be bét, không biết là có hay không đã trở thành một cỗ thi thể.

  Diện mạo của người này như thế nào đã hoàn toàn không thể phân biệt, chỉ có thể từ cách ăn mặc trên thân hình miễn cưỡng mà nhìn ra, đây là một vị phụ nhân đã có tuổi.

Toàn bộ khách điếm lập tức lặng ngắt như tờ.

  Từ phía cửa của khách điếm, một trên đại hán vạm vỡ hở ngực lộ bụng bước vào, sau lưng còn đi theo một đám hán tử trang phục cũng giống như thế. Đại hán kia trừng tròng mắt hướng nhìn trong khách điếm quét mắt một vòng, ánh mắt hung ác để rất nhiều người đều cúi đầu xuống, chỉ sợ phải cùng nó đối mặt.

  Mộc Thanh Miên cẩn thận đánh giá một chút đại hán kia, người này tám phần là thủ lĩnh sơn phỉ, mà đám người nối gót theo sau chính là một đám sơn phỉ.

  Quả nhiên, tên thủ lĩnh sơn phỉ kia quét mắt một vòng, làm ra uy phong về sau xong, liền cao giọng quát: "Ta chính là Tả hộ pháp Đồ Đại Lang của núi Hắc Nham! Các ngươi! Có ai gặp qua một nữ nhân tên là Phong Dao Dao không?!"

  Hắc Nham huyện là huyện phủ nơi biên cương, so với địa khu của Đại Dung triều ở Trung Nguyên mà nói thì càng thêm hỗn loạn, có thể ở chỗ này mở một cái khách điếm lớn như thế tự nhiên cũng sẽ không là một nhân vật tầm thường được.

  Chưởng quỹ khách điếm kia nhìn thoáng qua tàn tích của đống bàn ghế kia cùng với cái người máu thịt be bét nằm trên mặt đất, thần sắc mảy may không thấy đổi, sau đó hướng về phía Đồ Đại Lang chắp tay: "Thì ra là Đồ đại vương giá lâm, tiểu điếm thật sự là bồng tất sinh huy* a! Không biết Đồ đại vương muốn tìm vị nữ tử tên là 'Phong Dao Dao' này có gì đặc thù? Tuổi tác như thế nào, diện mạo như thế nào, ăn mặc như thế nào? Đại vương nếu như có thể nói cho tiểu điếm biết, trong tiểu điếm bây giờ khách nhân cũng không ít, chắc hẳn là tỉ lệ tìm ra vị nữ tử này cũng liền lớn hơn một chút!"

*Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh; vẻ vang cho kẻ hèn này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro