Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



   Sau khi trong đầu trải qua kịch liệt thiên nhân giao chiến, Trang Truyền Húc cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm, phân phó hộ vệ ở bên cạnh mình: "Đem vị phu nhân kia cùng nữ nhi của nàng bảo vệ cho tốt!"

Có thể đụng một cái liền đánh một cái, coi như vị giai nhân này thân bị trọng thương hắn cũng có thể tìm đến đại phu thượng hạng ở huyện Hắc Nham tiến hành cứu chữa, dù sao cũng hơn là trơ mắt nhìn xem giai nhân hương tiêu ngọc vẫn!

  Hộ vệ của Trang gia huấn luyện là không tệ, mặc dù trên mặt của đám hộ vệ biểu hiện có chút khó coi, chần chờ muốn khuyên một tiếng, thế nhưng dưới ánh mắt uy nghiêm của Trang Truyền Húc, vẫn là y theo chủ gia phân phó, đem Mộc Thanh Miên cùng Viêm Lương cũng che lại.

  Như thế để cho Mộc Thanh Miên có chút ngoài ý muốn.

  Nàng trước đó đúng là còn có thể nhìn ra nhân phẩm của Trang Truyền Húc, nhưng lại không nghĩ tới ngay tại lúc nguy hiểm trước mắt này, Trang Truyền Húc thế mà còn phân ra hộ vệ bảo mệnh của chính mình để tới chiếu cố nàng.
  Mộc Thanh Miên dĩ nhiên không phải hoang mang lo sợ giống như Trang Truyền Húc nghĩ như vậy, nàng cúi đầu là bởi vì Viêm Lương ôm nàng có chút gấp, lúc này mới hơi cúi đầu xoay người, còn run rẩy..... tất cả đều là do một mình Viêm Lương làm ra. Bất quá là bởi vì Viêm Lương ôm thật chặt Mộc Thanh Miên, nên đem Mộc Thanh Miên cùng một chỗ mang theo run rẩy.
...... Mộc Thanh Miên cũng coi là quen thuộc cái dáng vẻ không sai biệt này của Viêm Lương, nàng một khi diễn kịch liền đặc biệt chuyên chú.

  Những gì bọn sơn phỉ này gây nên quả thật làm cho trong lòng của Mộc Thanh Miên bị chấn động không nhỏ, nhưng trong lòng Mộc Thanh Miên vẫn là bị ít một chút, chí ít có thể tự vệ. Tình huống nguy cấp, từ lúc Trang Truyền Húc ra lệnh về sau liền được hộ vệ bảo vệ đi ra ngoài, Mộc Thanh Miên cùng Viêm Lương cũng bị hộ vệ xung quanh mang đi theo.

  Cũng không phải không có người nghĩ đến việc từ chỗ cửa sổ chạy đi, thế nhưng cửa sổ của khách điếm này quá nhỏ, trừ phi là đứa bé nếu không căn bản chui không ra.

  Vật liệu kiến tạo của khách điếm này sử dụng cũng là rất chắc chắn, người bình thường một chút cũng không có khả năng phá vỡ tìm kiếm đường sống, muốn trốn chỉ có thể đi ở cửa chính.
Bọn sơn phỉ này bất quá chỉ có mười mấy người, nhưng võ công thân pháp của từng người đều không phải là dạng mà người bình thường ở trong khách điếm này có thể so sánh cùng bọn chúng. Dù là có thể ỷ vào người đông thế mạnh gặp may chạy đi được mấy người, nhưng vẫn là có không ít người ngay lúc vội vàng thoát thân liền bị đám kia sơn phỉ chém giết.

  Tùy thời điểm đều có thể mất mạng, người lý trí cơ hồ là còn thừa không có bao nhiêu. Toàn bộ trong khách điếm rối bời một mảnh, Trang Truyền Húc tận lực cẩn thận né tránh, nhưng vẫn là tại bỗng nhiên ở giữa bị thứ gì mặt mũi tràn đầy máu —— Đó là tên hộ vệ ở bên người của Trang Truyền Húc tung toé ra máu tươi.

Trang Truyền Húc mở to hai mắt nhìn.
Trên cổ tên hộ vệ này...... Đã là rỗng tuếch!

  Mà tên sơn phỉ vừa mới mới chém đứt đầu vị hộ vệ vẫn chưa dừng tay, đại khảm đao dính đầy vết máu chỉ là hơi dừng lại một chút, tiếp theo liền không chút do dự bạo phát chém tới cái cổ của Trang Truyền Húc ở trước mắt!

   Trang Truyền Húc: !!!

  Cái mạng này của hắn...... Hẳn là liền phải giao nộp ở chỗ này sao?!

  Sơn phỉ kia rõ ràng là loại lão luyện, hộ vệ ở xung quanh Trang Truyền Húc cũng bị đánh tan đến bảy tám phần, bản thân Trang Truyền Húc đương nhiên là không thể nào né tránh được một đao kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi đao cách mình càng ngày càng gần

   ——Soạt ——!

Thứ vũ khí sắc bén kia nhanh chóng vạch phá không khí mang theo thanh âm gào thét mà tới.
  Nhưng mà, thanh âm này lại cũng không là giống như là của Trang Truyền Húc, cho nên vì cái gì mà không hướng phía hắn, mà là —— Chệch hướng qua một bên sát lỗ tai Trang Truyền Húc vạch xuống.

  Trang Truyền Húc: ???

  Từ đầu Trang truyền Húc đều đã vô thức đóng chặt lại hai con mắt chờ đợi cái chết giáng xuống, không nghĩ tới lúc sau thế mà còn có phong hồi lộ chuyển*!

*Phong hồi lộ chuyển(峰回路转): Đột nhiên thay đổi 180 độ.

  Trang Truyền Húc mở toang đôi mắt, sau đó, hắn đã nhìn thấy đến tột cùng là người phương nào vừa rồi đã cứu hắn một mạng —— Mộc Thanh Miên cùng mấy cây ngân châm loé màu trắng bạc trong tay, mà ở chỗ tay cầm vung đại khảm đao của sơn phỉ bị ghim thật sâu, không phải chính là cây ngân châm cùng với cây ngân châm ở trên tay của Mộc Thanh Miên giống nhau như đúc?!

Trang Truyền Húc không khỏi kinh hãi.

Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ là vị giải nhân mà hắn cảm mến này đã xuất thủ, đem hắn từ cái chỗ mặt đáng lẽ hắn phải chết giải cứu ra?!

Lập tức, trong lòng của Trang Truyền Húc cảm xúc dâng cuồn cuộn, kinh hỉ sau khi sống sót qua tai nạn tự nhiên không cần phải nói, hiện nữa còn là người trong lòng của mình cứu tính mạng của mình, chỉ cảm thấy ngọt ngào cùng thỏa mãn......

  Bất quá rất hiển nhiên, ở ngay thời điểm như thế này căn bản không thích hợp để nghĩ những cái sự tình loạn thất bát tao này.

Mộc Thanh Miên hướng về phía Trang Truyền Húc hô một tiếng "Đi mau", sau đó liền bước nhanh rời đi.

  Ở trên cánh tay của tên sơn phỉ kia bị ngân châm đâm đúng là của Mộc Thanh Miên gây nên không sai. Bản thân Mộc Thanh Miên mặc dù không có võ công hộ thể, thế nhưng năm này tháng nọ vào Nam ra Bắc, thể chất của Mộc Thanh Miên cũng so với nữ tử bình thường tốt hơn rất nhiều, ở cái tình huống khoảng cách gần này thì dùng ngân châm làm bị thương đối phương cũng không khó.

  Thế nhưng khí lực của Mộc Thanh Miên đến cùng là có hạn, ngân châm kia chỉ có thể để cho động tác của trên sơn phỉ động này chệch hướng một chút, không đến mức để cho Trang Truyền Húc mất mạng tại chỗ. Huống chi Mộc Thanh Miên còn chiếm được cơ hội để xuất chiêu, vì chính mình bên này tranh thủ khe hở ngắn ngủi để về sau có được cơ hội để nắm chặt mà hết sức chạy thoát.

Vì trước đó Trang Truyền Húc đã không trực tiếp xem nàng là người xa lạ mà đem nàng vứt bỏ, nên Mộc Thanh Miên cũng liền xuất thủ cứu hắn một lần.

  Trang Truyền Húc cũng không phải loại người trong thời khắc khẩn cấp  trước mặt mà không rõ ràng. Cơ hồ trong nháy mắt Mộc Thanh Miên quay người muốn rời đi thì hắn đã hồi phục thần trí, cùng với mấy hộ vệ xung quanh còn thừa lại chạy ra bên ngoài trốn.

  Mà tên sơn phỉ bị ngân châm đánh trúng kia cũng phản ứng lại, hắn vạn vạn không nghĩ tới mình như vậy mà lại bị cái loại điêu trùng tiểu kỹ* ám toán đến, lúc này nổi giận gầm lên một tiếng, đem ngân châm ở trên cổ tay rút ra ném đi, cầm theo đại khảm đao liền hướng phía Mộc Thanh Miên cùng Trang Truyền Húc đuổi tới.

*Điêu trùng tiểu kỹ(雕虫小技): Tài chỉ đủ vẽ được con giun -> tài cán nhỏ mọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro