Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



  "Ân, không sai", ý nghĩ trong đầu của Miên tỷ tỷ của nàng chính là như thế...... Có chút đứt đoạn, còn thường thường có đủ loại trì hoãn.

  Viêm Lương ngay lập tức đem mứt quả trong tay Mộc Thanh Miên cầm lấy, cười lên một nụ cười thật to: "Cảm ơn Miên tỷ tỷ!"

Bất kể nói thế nào, đây chính là đích thân Miên tỷ tỷ vì nàng mua a!

   Coi như trước đó bởi vì không có thể cự tuyệt nhũ mẫu nhiệt tình mà ăn thật nhiều đồ vật, trong bụng đã nhét không biết bao nhiêu là đồ ăn...... Dù vậy cũng nhất định phải đem mứt quả này hảo hảo ăn xong!

Dù sao mứt quả cũng là quả mận bắc làm, dễ tiêu hoá mà.

  Bất quá lúc này ý nghĩ trong đầu của Mộc Thanh Miên trì hoãn lại có hiệu quả, nàng nhớ tới vừa rồi lúc Viêm Lương nói không ăn được, lấy lại miếng mứt quả đầu tiên đưa đến bên trong miệng trước đó nói: "Chờ một lát lại ăn đi, trước tiên có thể đem đi phòng bếp bảo quản một chút".

  Viêm Lương: ......?

  Viêm Lương nháy nháy mắt.

  Sau đó, Viêm Lương dập tắt lửa trong lò, đứng người lên, nhón chân lên đem mứt quả đưa đến bên miệng Mộc Thanh Miên: "Vậy Miên tỷ tỷ trước giúp cho Lương Nhi nếm một ngụm thử xem ngọt không ngọt?"

  Lúc này ánh nắng vừa vặn vẩy gọi lên trên mặt của Viêm Lương, đem nụ cười trên mặt của nàng chiếu lên có chút chiếu lấp lánh. Mứt quả phủ đầy đường kia càng ở dưới ánh nắng rạng rỡ phát quang cực đẹp.

  Hai mắt của Mộc Thanh Miên vừa vặn cùng Viêm Lương nhìn nhau.

  Khi nhìn đến đây mắt của Viêm Lương có chân thành tha thiết cùng cưng chiều một nháy mắt, Mộc Thanh Miên lại có ngắn ngủi thất thần.

  Mộc Thanh Miên: ......

  Mộc Thanh Miên rất nhanh kịp phản ứng, trong lòng nhịn không được tán thưởng một câu, đôi mắt này của Viêm Lương...... Là thật sự dài đến cực kì linh động xinh đẹp.

  Mộc Thanh Miên đem sợi tóc bên tai nhẹ nhàng vén lên, sau đó cúi đầu một chút, cắn xuống một ngụm mứt quả.
Đợi đến đem viên mứt quả ở phía trên nhất ăn xong, Mộc Thanh Miên mới nghiêm túc đưa ra đánh giá: "Rất ngọt, ngươi hẳn sẽ thích".

  Tiểu hài tử bẩm sinh cơ hồ là sẽ đối với đồ ngọt yêu thích, theo Mộc Thanh Miên quan sát, Viêm Lương hẳn là cũng không phải ngoại lệ.

  Viêm Lương cười đến mặt mày cong cong.

  "Ân", Viêm Lương đáp, "Ta khẳng định sẽ thích!"

  . Sau bảy ngày.
  Chuyện liên quan tới đám sơn phỉ ở núi Hắc Nham kia, Viêm Lương đã từ trong miệng của Trang Truyền Húc nghe được đến tiếp theo sau ——Lúc ấy Viêm Lương thi triển uy lực thực chấn nhiếp đến đám sơn phỉ kia, bọn hắn ở ngay lúc sau khi đoàn người của Viêm Lương rời đi trong lòng cũng có chút hoảng loạn, rất nhanh liền thu liễm không ít, đi đầu lui ra.

  Thế nhưng mục đích của bọn sơn phỉ này đến cùng vẫn không thể nào đạt thành, nên không có cam lòng, bọn chúng lại ở huyện Hắc Nham làm xằng làm bậy mấy ngày, vừa vặn khiến cho Huyện lệnh phái ra bộ khoái truy nã bắt mấy người kia vào lao ngục. Đám còn lại nghe được phong thanh là châm chước phía dưới cũng không dám, chỉ bằng mấy người bọn chúng cùng huyện phủ ở huyện Hắc Nham đối kháng, tất cả đều chạy trốn.

  Những khách nhân tử thương ở khách điếm lúc ấy, huyện lệnh của huyện Hắc Nham cùng với Trang Truyền Húc cũng tận khả năng tiến hành cứu chữa, để cho thân thuộc một chút chăm sóc. Bất quá sau khi nói đến đây, biểu hiện của Trang Truyền Húc có điểm lạ —— Bởi vì hắn phát hiện, bất luận là đám sơn phỉ kia hay là chủ quán cùng khách nhân ở lúc đó, thế mà không ai chú ý tới Viêm Lương?

  Đây cũng không phải là nói Viêm Lương làm ra chiến trận lớn như vậy mà lại không người phát giác, mà là không ai chú ý tới chiến trận này đó Viêm Lương làm ra. Ở trong miêu tả của bọn hắn, chính là bỗng nhiên có cao thủ nào đó xuất động, hoàn toàn không thấy rõ bản nhân của Viêm Lương.

  Trang Truyền Húc quả thật có thể suy đoán được, lúc ấy Viêm Lương hẳn là sử dụng cái biện pháp đặc biệt nào đó, ở trong mắt tất cả người không liên quan đó đều giống như là ẩn thân không thấy, chỉ có mấy người bọn hắn đồng hành với nàng có thể nhìn thấy. Thế nhưng là có thể có được cái biện pháp này...... Vị tiểu nữ hiệp này, quả thực là càng hiểu rõ liền càng phát ra hiện nàng thâm bất khả trắc a!

  "Đám trộm cướp kia nhắc đến 'Phong Dao Dao' , mà mấy ngày nay ở trong huyện Hắc Nham không hề có tin tức gì". Trang Truyền Húc nói, "Bất quá về phần Tụ hội thương hành bên kia ngược lại là có chút tin tức. Ở trong huyện phủ kia hợp thành cùng thương hội cách huyện Hắc Nham ngoài trăm dặm, Trang mỗ đã phái người hướng phía thương hội hành chủ đưa đi thư mời, có lẽ qua mấy ngày nữa liền sẽ có hồi âm đến đây".

  Viêm Lương nhẹ gật đầu: "Làm phiền Trang gia".

  Trang Truyền Húc vội nói: "Không dám nhận, không dám nhận".

  Chỉ cần vị cô nãi nãi này hài lòng là được rồi!

  Mấy ngày này Viêm Lương cũng không có nhàn rỗi, nếu không thuận miệng chỉ điểm hộ vệ trong phủ của Trang Truyền Húc vài câu, thì cơ hồ là lập can kiến ảnh* liền làm cho cả Trang phủ đề phòng đề cao cảnh giác hiệu quả, Trang Truyền Húc từ lúc mới bắt đầu chấn kinh càng về sau đã hơi choáng.

*Lập can kiến ảnh(立竿见影): dựng sào thấy bóng, có nghĩa là hiệu quả nhanh chóng (dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng).

Trang Truyền Húc là thật tâm thực lòng muốn gọi Viêm Lương một tiếng là cô nãi nãi...... Trước mấy ngày lúc đám sơn phỉ kia đến, chuyên môn chọn nhà phú quý mà cướp bóc ăn cắp, còn dẫn tới không ít mấy tên trộm ở bản địa huyện Hắc Nham này ngo ngoe muốn cùng gió mà xuất động. Trong lúc nhất thời toàn bộ bầu không khí của huyện Hắc Nham đều có chút thần hồn nát thần tính, rất nhiều người đều gặp nạn.

  Nhưng duy nhất chỉ có Trang phủ là một nơi giàu sang hấp dẫn hơn phân nửa hỏa lực...... Lại là từ đầu tới đuôi, đều không có cho dù là một cây châm hay một sợi dây tổn thất.

  Mà ở mấy ngày sau, sau khi Trang Truyền Húc sáng sớm rời giường, trông thấy ở bên ngoài tường trong phủ đệ nhà mình có một người co quắp lấy là mấy cái nửa chết nửa sống, trong ngực còn ôm tang vật lại không thể giấu đi cũng không cách nào lấy đi, quân ăn trộm.

  Trang Truyền Húc: ......

  Trang Truyền Húc quay đầu phân phó hạ nhân: "Đưa đến huyện nha".
Làm trộm cướp xúc phạm luật pháp, liền giao hắn cho thúc phụ xử lý đi".

  Về phần là ai sai khiến tên ăn trộm này khiến cho hắn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, trở thành dáng vẻ thê thê thảm thảm như hiện tại, chỉ có thể ở chỗ đó co quắp lấy, ngay cả động đều không động được...... Cái đó còn phải đoán sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro