Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Minh Triết hơi nghiêng đầu, vài cung nữ liền vội vàng đem ánh mắt chuyển sang nơi khác, dáng dấp như không có chuyện gì xảy ra.

Chân mày hắn nhíu lại, các cung nữ liền sợ hãi, cho rằng hắn đang khó chịu với các nàng, nhưng Trần Minh Triết chỉ nhàn nhạt nhếch môi, thu hồi lại cánh tay vừa bắt mạch.

Hắn cũng không có nửa điểm ý tứ muốn động đến hòm thuốc đặt bên cạnh.

Liễu Hằng hỏi:"Công chúa có gì nghiêm trọng sao?"

Trần Minh Triết nhìn mấy cung nữ cùng với Tàng Thứ đang trừng mắt bên cạnh, tựa hồ như muốn nói lại thôi.

"Có cái gì liền nói đi, có trẫm ở đây, ngươi không cần giấu diếm." Liễu Hằng chăm chú nhìn hắn, trầm giọng hỏi:"Lẽ nào công chúa đã..."

"Cũng không phải."Trần Minh Triết đánh gãy suy đoán của hoàng đế, không muốn để hắn đau lòng thêm, chắp tay nói:"Xin bệ hạ cho mọi người lui ra."

Tàng Thứ ánh mắt hơi ngơ ngác rồi lập tức lạnh lại, chất vấn:"Ngươi muốn làm gì?"

Tên Trần Minh Triết này chỉ vừa mới đến Ngự Y Lâu, ai biết được hắn mang tâm tư gì, muốn cùng bệ hạ đơn độc một chỗ, căn bản là không thể.

Vạn nhất hắn có suy tính gì, an nguy của hoàng đế làm sao bảo toàn? Nghĩ tới đây, Tàng Thứ lập tức nói:"Thật to gan."

"Được rồi, các ngươi lui đi."Liễu Hằng nhàn nhạt cau mày, nóng lòng muốn biết rõ an nguy của nữ nhi, nhìn thái độ của TRần Minh Triết, giống như có sự tình nào đó khó có thể mở miệng, hắn cũng muốn nghe một chút.

"Bệ hạ..." Tàng Thứ cấp bách.

Liễu Hằng không vui nói:"Lẽ nào ngươi cho rằng Trần ngự y muốn ám sát trẫm sao? Thân thể hắn mong manh yếu đuối như vậy, một quyền của trẫm liệu có thể đỡ được. Nếu như bỏ lỡ thời điểm, công chúa có mệnh hệ nào, các ngươi kẻ nào cũng không đảm đương nổi."

Tàng Thứ ngẩn ra, run rẩy cúi thấp đầu:"Tuân chỉ."  

Tất cả thái giám, cung nữ nhanh chóng rút khỏi Tinh Nguyệt Lâu, bên trong nội đường lúc này, chỉ còn hoàng đế cùng Trần Minh Triết, còn có trưởng công chúa đang chìm vào hôn mê.

Liễu Hằng chấp tay lại, chậm rãi đi đến giường, đến khi dừng lại, hắn đã ở trước mặt Trường Ca.

Nhìn nữ nhi khuôn mặt trắng xám ẩn ẩn bên dưới biểu lộ thống khổ, tim hắn như bị dao cắt, tức giận trừng mắt  hướng về phía Trần Minh Triết, quát: "Nói! Công chúa đến cùng có thể cứu được không?"

Trần Minh Triết lẳng lặng quỳ trên mặt đất, cau mày chắp tay nói:"Bệ hạ, khi thần bắt mạch cho công chúa, phát hiện có điều không bình thường."

"Cái gì không bình thường?" Liễu Hằng cảm thấy Trần Minh Triết như thế lấp lửng, nói đến vậy còn chưa rõ nguyên cớ, sắc mặt càng thêm âm trầm.

"Công chúa không phải do lây nhiễm ôn dịch dẫn đến hôn mê." Trần Minh Triết chậm rãi giương mắt, từng chữ nói: "Là trúng độc."

"Cái gì?" Liễu Hằng khiếp sợ thất sắc, lập tức hỏi: "Loại độc này có thể có giải?"  

Trần Minh Triết trầm mặc, hít một tiếng, "Thần vô năng, không thể giải loại độc này."  

Liễu Hằng nổi giận vừa định quát một tiếng chói tai, Trần Minh Triết lại nói tiếp: "Thần không giải được loại độc này, nhưng có một người có thể giải."

Liễu Hằng tay vịn trán, căn bản không nghĩ sẽ nhìn thẳng nam tử đang quỳ gối trước mặt, hắn sợ không nhịn được mình đem Trần Minh Triết trảm thủ, nhẫn nại hỏi: "Đến cùng là ai?"  

Trần Minh Triết nói: "Nàng chính là giang hồ đệ nhất thần y, Bách Lý Tình Thiên."  

"Bách Lý Tình Thiên? Giang hồ thần y?" Liễu Hằng khẽ cau mày, khinh thường nói: "Thần y trong thiên hạ tất cả đều ở cung đình, thần y là từ đâu đến? Còn là một người giang hồ, giang hồ dân gian, sao có thể bước vào hậu cung. Ngươi là đang cùng trẫm đùa giỡn hay sao? Trần ngự y."  

Trần Minh Triết nhàn nhạt nói: "Thần cũng không đùa bỡn. Công chúa trẻ tuổi như vậy liền đối mặt nguy cơ hương tiêu ngọc vãn, thần nhìn không đành lòng. Nếu không có một chút hi vọng sống, thần nhất định không nói ngoa. Y thuật của Bách Lý Tình Thiên, trong giang hồ mọi người đều biết, nàng từng cùng sư phụ quyết đấu y thuật. Là người duy nhất sư phụ khen không dứt lời lại cực kỳbội phục ."  

"Có thể cùng sư phụ của ngươi Đơn Dương Tử quyết đấu y thuật? Hơn nữa còn đối với nàng khen không dứt miệng?" Liễu Hằng cau mày suy nghĩ, Y thuật của Đơn Dương Tử nổi danh thiên hạ, Trần Minh Triết tuổi còn trẻ liền đến Ngự Y Lâu nhậm chức, cũng là cùng Đơn Dương Tử có quan hệ.

Đáng tiếc, hắn không mời được Đơn Dương Tử xuống núi, nếu không, sao có thể cho phép này ôn dịch làm loạn hoàng cung.

Liễu Hằng hờ hững hỏi: "Ngươi có thể mời sư phụ của mình xuất quan chăng?" 

Trần Minh Triết lắc đầu một cái, thấp mi : "Cho dù lão sư xuất quan, cũng giải không được độc của công chúa. Chỉ có Bách Lý Tình Thiên mới có thể giải độc."  

"Đến cùng là loại độc gì? Lại lợi hại như thế? Liền Đơn Dương Tử cũng không thể giải!" Liễu Hằng lạnh lùng theo dõi hắn.  

Nếu Trần Minh Triết có nửa lời nói dối, dù cho y thuật cao siêu đến đâu, hắn cũng chắc chắn chém đầu nam tử phạm thượng này cùng cả nhà hắn.

Trần Minh Triết nói: "Độc này không phải sinh ra từ Trung Nguyên, chỉ khu vực Nam Cương mới có thể xuất hiện cổ độc. Thời gian tiềm tàng bên trong cơ thể cũng không biểu hiện bệnh trạng, mà là thời gian bộc phát, độc liên tục xuyên qua các kinh mạch ở thân thể, tấn công vào thần kinh trong não, khiến cho người nhiễm độc lâm vào hôn mê. Thần vừa bắt mạch cho công chúa, phát hiện cổ độc đã xâm nhập vào tâm mạch. Bệ hạ hiện tại nên hạ chỉ, nhất định trong ba ngày phải tìm ra Bách Lý Tình Thiên. Bằng không sau ba ngày, coi như thần tiên giáng thế cũng không thể cứu vãn."

Liễu Hằng trên trán tràn ra mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn con gái của mình, bỗng nhiên cao giọng thét một tiếng, "Người đâu! Truyền ý chỉ của, điều động toàn bộ cấm quân Bát kỳ, nhất định trong vòng ba ngày, tìm ra cho trẫm giang hồ thần y danh hiệu Bách Lý Tình Thiên. Bất luận nàng muốn điều kiện gì, trẫm đều thỏa mãn. Coi như dốc hết một nửa giang sơn, trẫm cũng không tiếc."  

Âm thanh này chẳng khác nào một cơn sóng, mạnh mẽ đập vào trái tim tất cả mọi người.  

Bên ngoài cửa cung Tàng Thứ run rẩy quỳ xuống, "Tuân chỉ!"  

........

Bầu trời quang đãng, thỉnh thoảng có vài con chim tước bay lên, tiếng chim hót ríu rít khác nào giai điệu động lòng người lấp đầy bên tai. 

Không gì đẹp bằng khi ngắm nhìn mặt trời mọc, hoặc lúc tà dương tiễn biệt.

Mà bây giờ, ánh nắng sớm càng khiến người ta khó quên.  

Nhìn về phía chân trời, một mảnh xanh thẳm bên dưới khác nào biển rộng, như cơn sóng cuồn cuộn tuyến đầu, đánh vào lòng người cô đơn.  

Cô đơn, giống như uống rượu

Rượu vào bụng, say mê say ngọa, say mộng men say.

Đem hết thảy buồn phiền toàn bộ vứt bỏ, chuyên tâm thưởng thức rượu ngon.  

Tại nhã gian kinh thành đệ nhất tửu lâu, Ngọc Mãn Lâu, một nữ tử nâng chén thưởng thức.  

Động tác uống rượu của nàng vô cùng tao nhã, thật giống như trong chén không phải rượu, mà là tình nhân của nàng.  

Nhẹ nhàng uống rượu, môi mỏng khe khẽ nhếch lên.

Đường phố phồn hoa ánh vào mắt nàng, tròng mắt phảng phất ẩn chứa hờ hững mờ ảo.  

Da thịt như tuyết trắng chạm khắc mà thành

Tóc đen dài phân tán sau lưng, một phần buông xuống trước vai như thác nước đổ dài.

Trước trán một sợi tóc trắng như tuyết theo gió nhẹ đung đưa, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ phong nhã như ẩn như hiện kia.

Nàng nghiêng người dựa vào tay vịn, một bên uống rượu một bên thưởng thức khung cảnh thiên nhiên.

Ngọc Mãn Lâu không chỉ có hai tầng, chỉ là nàng phát hiện tại vị trí này, phía dưới có thể quan sát được khu vực phồn hoa nhất của kinh thành, hướng lên trên lại dễ dàng phóng tầm mắt về phía núi cao.

Như vậy có thể lĩnh hội được ý cảnh cao xa, lại có thể thư thái uống rượu, quả thực là một thú vui lớn trong đời.

Nhưng hôm nay có chút gì đó không giống, quan binh trong kinh thành không chỉ nhiều gấp đôi so với thường ngày.

Hơn nữa, đông tây nam bắc, bốn hướng cửa thành đều dán hoàng bảng, nhìn kỹ chữ viết kia chính là tìm y... tìm giang hồ thần y Bách Lý Tình Thiên...

Nữ tử dừng động tác uống rượu lại, ...khụ khụ khụ...

Nàng suýt nữa nghẹn vì rượu, kể cả là ho khan, cũng là tao nhã.

Trong mắt nàng lập tức ánh lên một tia hứng thú, hoàng cung xuất hiện ôn dịch? Hơn nữa đã chết mất vài người?

Thật lạ, quả thực rất lạ.

Nàng thay đổi tư thế, lấy làm thoải mái.

Bốn chữ Bách Lý Tình Thiên thật lớn lung lay trước mắt, nhưng là trong hoàng cung khép kín kia, ai lại biết được danh hiệu của nàng.

Đáng tiếc, trong khắp đại giang nam bắc, bất kì điều gì cũng không thể trói buộc được nàng, nàng muốn đi đâu liền đi đó, không muốn sẽ không đi.

Bỏ xuống chuyện hoàng bảng, nữ tử tao nhã đứng dậy, chậm rãi đi xuống lầu.

Một bộ trường sang màu trắng, vóc người có chút gầy gò, bên hông mang một túi rượu trang trí tinh xảo, dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác.

Hết thảy khách hàng của Ngọc Mãn Lâu đều đồng thời đem ánh mắt hướng đến người đang chậm rãi bước xuống, mỗi bước của nàng đều là tao nhã, như vậy phiêu dật.

Điều hấp dẫn người ta nhất chính là phong thái ung dung nhàn nhạt mơ hồ chen lẫn chút lười biếng.

Rõ ràng là một bộ tố sam thông thường, nhưng lại đem khí chất của nàng trở nên cao quý đến không thể chạm vào.

Nhìn đến dung nhan của nàng một lần nữa, các thực khách trong lâu đều trợn mắt ngoác mồm, cảm giác nhãn cầu có chút đau.

Chi tiết cùng cảm giác này không chỉ của một người, mà là tất cả cùng chớp mắt.

Giống như trong đôi mắt đồng thời có thứ gì đó tiến vào rồi ngưng đọng một chỗ.

Có lẽ đây là cái đẹp không thể dùng mắt thường mà khinh nhờn đi, tướng mạo của nàng thực sự dễ nhìn.

Ấn tượng khắc sâu nhất chính là phong thái hài hòa giữa đôi chân mày kia, không phải nữ tử nào cũng có được.

Trên trán nàng, sợi tóc bạc bồng bềnh đón gió, phối hợp với loại khí chất thản nhiên, càng khiến người ta kích động muốn tìm hiểu.

Mọi người vừa ngẩng đầu, nàng đã biến mất.

Sao lại có chuyện đó? Nàng giống như cơn gió thổi qua, tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng không để lại chút dấu tích gì.

Đường phố cuồn cuộn người qua lại, rìa đường hay góc đường đều là chen chúc.

Cũng không thể cản trở được một người.

Nữ tử nhẹ nhàng dừng bước, dáng người tao nhã. Cánh tay với lấy túi rượu bên hông, khẽ thưởng thức một ngụm rượu.

Bóng người nàng tựa như mây, lửng lơ bất định, lại như cơn gió, nhẹ nhàng cất bước, thoáng chốc đã đi rất xa rồi.

Càng ngày càng xa cách phồn hoa náo nhiệt, một mảnh tươi xanh thanh nhã hiện ra. 

Ánh mặt trời như một hài đồng nghịch ngợm, từ sóng nước nơi dòng sông nhảy lên lấp lánh.

Gió thổi làm từng nhánh dương liễu dập dờn theo, thỉnh thoảng có vài con chim nhỏ đậu ở đầu cành cây, tiếng chim ríu rít, thật là mỹ cảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit