Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng dường như sa vào thời khắc tươi đẹp này, đôi mắt tràn đầy mê ly, liền như vậy lẳng lặng ở bờ sông, một bên uống rượu một bên nhàn nhã quan sát phong cảnh.

Sau lưng bỗng thổi đến một cơn gió mạnh, đem lá rụng trên mặt đất đẩy ra xa mấy trượng.  

Gió ngừng, lẳng lặng dừng ở phía sau.  

Nàng không quay mặt lại, môi nhẹ nhàng cong lên, "Đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi sẽ tìm được ta. Thiên hạ rộng lớn, quả thật còn tồn tại trùng hợp."  

Không phải một cơn gió, mà là một người  

Hắn lẳng lặng bước lên phía trước, cùng nàng sóng vai, giống như bằng hữu nhiều năm cùng nói chuyện phiếm, "Ngươi cho là trùng hợp nhiều hơn tính toán?"  

"Chẳng lẽ ngươi tính toán ta? Ngươi cho rằng ngươi có thể sao?" Nàng chăm chú nhìn hắn, trong lòng có chút nghi ngờ.  

Hắn không ở tại sơn trang phong lưu khoái hoạt, lại xuất hiện ở kinh thành, hắn tới đây làm gì? Tìm nàng uống rượu? Không có khả năng.

Nam tử nhẹ nhàng nở nụ cười, âm thanh như ẩn chứa mê phù, khiến cho người không nhịn được rơi vào giọng nói mê hoặc, cam nguyện trầm luân.  

Nam tử thật ra rất ít cười, chỉ khi hắn diện đối với nữ nhân này từ nụ cười từ trong nội tâm mới có thể xuất hiện. 

Mái tóc như dòng mực đen của hắn lay động trong gió.

Bào phục màu lam nhạt tôn thêm dáng người kiên cường như tùng bách của hắn, còn có loại trang nhã ôn hòa khí khái.  

Đôi chân mày lưỡi kiếm mạnh mẽ, tinh quang trong mắt khiến cho người ta có cảm giác ấm áp. 

Loại khí tức này quá mức lộ liễu, quá mức tà ác.

Còn có nơi đường phố, trong đám người trên cầu, cùng hai bên  bờ sông, những nữ tử vừa nhìn thấy hắn đã thích, đang nhao nhao nhìn trộm, chỉ còn thiếu nước chạy tới.

Nàng bất đắc dĩ bĩu bĩu môi, lời nói có chút khinh bỉ hiềm nghi: "Bất luận lúc nào, mị lực của Tư Mã đại công tử ngươi đều là có một không hai. Bất quá ngươi đem nụ cười quá mức chói mắt này thu liễm lại một chút, những cô nương kia đều muốn vì ngươi mà nhảy sông tự vận rồi. Kinh đô phồn hoa như vậy, gây ra án mạng cũng không tốt lắm."

"Nếu ngươi tình nguyện vì ta mà nhảy sông, ta cười cả đời cũng cam nguyện ." Tư Mã Vân Hải nửa đùa nửa thật nói.

Nàng lắc đầu: "Ta không có nhã hứng xuống sông chơi đùa, còn ngươi cũng sẽ không cười cả đời. Ngươi mà cười cả đời, chẳng phải thành kẻ ngốc rồi sao?"

Tư Mã Vân Hải ngây ra một lúc, dở khóc dở cười nói: "Tình Thiên, ngươi chán ghét ta đến như vậy sao?"  

Bách Lý Tình Thiên khuôn mặt không biểu tình uống một hớp rượu, ánh mắt vẫn là quyến luyến cảnh núi sông hùng vĩ kia, "Ta không biết ngươi đến kinh thành làm cái gì, thế nhưng, ngươi tới gặp ta, hẳn là có chuyện muốn bàn bạc?"  

Tư Mã Vân Hải gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Ngươi thực sự là thông tuệ hơn người, một điểm liền rõ ràng."  

"Được rồi, đừng nói nữa, ngươi biết ta không nuốt nổi mấy câu khách sáo này." Ánh mắt Bách Lý Tình Thiên nhìn về phía xa, ngón tay cái cẩn thận xoa xoa hoa văn trên túi rượu, bỗng nhiên cau mày nói: "Hiện tại cũng chỉ có một việc liên quan đến ta."

"Tiếp tục."  Tư Mã Vân Hải dáng người cao lớn, cặp mắt tràn đầy dương quang, an tĩnh nhìn nữ tử bên cạnh.

Nàng ta vẫn như vậy phong vân lỗi lạc, vẫn như vậy yêu thích uống rượu.

Đáng tiếc, hôm nay hắn đi vội vàng, nếu không nhất định sẽ đem đến cho nàng hai vò rượu ngon làm quà gặp mặt.

Bách Lý Tình Thiên cười nhạt, ánh mắt có chút lạnh, "Hoàng đế đến cùng có bao nhiêu lợi hại, lại có thể làm cho giang hồ tuyệt thế kiếm phái trang chủ Vân Hải sơn trang tự thân xuất mã. Ngươi hiểu được tâm tư của ta, biết được ta không muốn vào cung, cho nên tới làm thuyết khách đúng không?"  

Tư Mã Vân Hải trịnh trọng nói: "Ta tìm đến ngươi, cũng không phải vì hoàng đế. Ngươi hẳn là rõ ràng, giang hồ cùng hoàng triều vẫn luôn là nước sông không phạm nước giếng. Ta đang ở giang hồ, há có thể vì là hoàng triều làm việc. Lần này là có người giao phó ta, cần phải tìm thấy ngươi, khiến cho ngươi phải đến hoàng cung cứu người."  

Bách Lý Tình Thiên hơi run run, lẩm bẩm nói: "Có thể làm cho Tư Mã Vân Hải ngươi tình nguyện tự mình đi một chuyến, thân phận của người này giống như đã không cần nói cũng biết."  

"Trong lòng ngươi nghĩ tới, có lẽ, chính là "người kia"." Tư Mã Vân Hải bên môi giương lên cười nhẹ, tựa như gió mát, tựa như trăng sáng, tựa như mây trắng, càng như ánh mặt trời đầu xuân, ấm áp lòng người.  

Bách Lý Tình Thiên hít sâu một cái, chuyện này thậm chí đã kinh động tới "người kia".

Chỉ sợ là không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn nàng ra tay rồi, ai nàng cũng có thể xem thường, liền ngay cả hoàng đế cũng có thể lơ là, nhưng không thể bỏ qua ý tứ của "người kia".

Bởi vì người này, bất luận là thân phận hay địa vị, ở trong giang hồ, đều là làm người khác theo không kịp chỉ có thể ngước nhìn.

Nàng dù không tình nguyện, cũng không thể không đến hoàng cung một lần rồi.  

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Càn Khôn ẩn chứa bên trong.

Nữ tử mặc trường sam thuần một màu trắng, mang phong thái tao nhã chầm chậm bước đến trước cửa thành.

Mọi người lúc này đang tự tập lại một chỗ, đều hơi kinh ngạc nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện.

Dù nàng ăn mặc đơn giản, nhưng khí chất tao nhã vô cùng. 

Nàng đến cùng là tới từ đâu? Mọi người xung quanh đều trợn mắt ngoác mồm, căn bản cũng không hề lưu ý tới việc này.

Mà nữ tử cử động càng khiến cho người khác giật mình

Chỉ thấy nàng một bên uống rượu, một bên vung lên ống tay áo, động tác tràn ngập thản nhiên mà thoải mái.

Mà tấm hoàng bảng khổng lồ chỉ có thể dùng thang mang xuống kia lại giống như tơ liễu quấn quýt bay lượn, nhẹ nhàng rơi xuống.

Hoàng bảng rơi trên mặt đất, kích lên một trận bụi.

Nữ tử nghiêng thân uống rượu, cầm lấy hoàng bảng xem lại lần nữa rồi ngoảnh mặt làm ngơ.

Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, nàng là lấy phần cảnh giới ung dung này để thách thức uy quyền của hoàng thất?

Trong thiên hạ căn bản không ai có thể làm được điều đó, như vậy là phạm phải tội danh có thể mất đầu nha.

Bọn quan binh canh gác cổng thành đã lâu, gặp nữ tử có cử chỉ như vậy, cư nhiên nắm lấy hoàng bảng sau đó còn uống rượu, có hơi quá phận rồi.

Quan binh mặt không cảm xúc vừa muốn tiến lên, lại bị một người nam tử lãnh tuấn mặc huyễn giáp ngăn lại.

Hắn quan sát vị nữ tử này một chút, phát hiện trong tay nàng là túi rượu tinh xảo, trong lòng liền hiểu rõ.

Như vậy, thân phận của nữ tử này không cần nói cũng đã biết.

Quả thật là quá trùng hợp, hoàng bảng vừa dán lên, còn chưa đến giữa trưa, vị thần y kia liền hiện thân, công chúa được cứu rồi.

Nghĩ tới đây, nam tử vội vã tiến tới trước mặt nàng.

Bọn thị vệ vẻ mặt không thôi kinh ngạc, nam tử hơi chắp tay, "Vị cô nương này nếu đã cầm đến hoàng bảng, chắc hẳn là giang hồ đệ nhất thần y được ghi trong bảng, Bách Lý Tình Thiên. Vậy thì, mời ngài mau chóng theo ta vào cung."

Bách Lý Tình Thiên khẽ gật đầu, nàng đương nhiên là có chút lưu ý tới những quan binh sắc mặt kinh ngạc cùng tái nhợt kia.

Như vậy là thế nào? Nàng luôn là loại tư thế này, mặc kệ là người phương nào cũng sẽ không thể đem nàng thay đổi.

Vị  nam tử lãnh tuấn này cấp bậc hẳn là cao hơn so với thống lĩnh thị vệ, bởi nàng nhìn thấy bên hông hắn đeo lơ lửng một cái lệnh bài, tín vật chỉ có đại nội thị vệ của hoàng cung mới có thể đeo.

Mãi đến khi hai người biến mất một khoảng thời gian, mọi người mới đột nhiên tỉnh ngộ.

Nguyên lai nữ tử tràn đầy khí tức tao nhã kia, là giang hồ thần y.

Trẻ tuổi đến như vậy, động tác không có một chút e dè, rõ ràng là người mang võ công.

Trời ạ! Trên đời này còn có nữ tử giỏi y thuật lại xinh đẹp đến vậy, quả thật khiến người ta kinh diễm vạn phần.

Bước vào hoàng cung khổng lồ cùng tĩnh lặng, theo đường đến chiêu dương điện, đi vào hành lang.

Trong lòng Bách Lý Tình Thiên thở dài, xem ra hoàng cung cũng không phải không có chỗ tốt, chí ít phong cảnh độc đáo.

Ngự Hoa Viên phía trước ý cảnh cao xa, giả sơn uy nga cùng hoa cỏ tươi tốt kia, hợp thành một thể.

Nhìn kỹ lại đều là sắp đặt mô phỏng theo phong cảnh mỹ lệ nhất của đại giang nam bắc,  như ảo lại như thực, khiến cho người nhìn không kìm được mơ màng tràn ngập trong lòng.

Thời gian trôi qua, liền như đặt mình vào giữa non sông gấm vóc, núi cao sông dài, toàn thân như chìm trong cảm giác hư thực.

Hơn nữa bốn phía đều là kì hoa dị thảo khắp nam bắc, có vài loại còn có công dụng chữa bệnh, quả nhiên trân quý.

Bách Lý Tình Thiên một bên uống rượu một bên nhàn nhạt theo nam tử đến gần một cung điện hoa lệ, bên ngoài cửa cung, có rất nhiều thị vệ cùng thái giám, thân phậnchủ nhânbên trong không cần nói cũng biết.  

Dừng lại bước chân, Bách Lý Tình Thiên khiêu mi nhìn, nhếch môi nở nụ cười: "Long Ẩn Cung, không hổ là nơi hoàng đế nghị chính, quả thực khí thế hào hùng, người khác không dám xâm phạm."  

"Mạc thống lĩnh." Bọn thị vệ nhìn thấy nam tử, đồng loạt cung kính chắp tay, mà bọn thái giám, đều nhất định phải khom lưng chào.  

Mạc Tòng Hàn gật gật đầu, hờ hững nói: "Tất cả lui đi."  

Tất cả mọi người sau khi đứng dậy tránh lui xa, vẫn giữ bổn phận bảo vệ Long Ẩn Cung.  

Mạc Tòng Hàn tiến lên một bước, quỳ một gối xuống bên ngoài cửa cung: "Bệ hạ, Bách Lý thần y đã được mời tới."  

"Vào đi." Một âm thanh trầm ổn nội liễm từ trong cung truyền ra, mang một loại khí thế lẫm liệt.  

Mạc Tòng Hàn đứng dậy lùi qua một bên, tạo thành tư thế xin mời: "Bách Lý thần y, bệ hạ cho mời."  

Cái tư thế xin mời này như vậy mà hữu lực

Bách Lý Tình Thiên làm sao có thể khôngnghe ra hàm nghĩa của câu này.

Hoàng đế cư nhiên dùng chữ "xin mời" đối xử nàng, e rằng ở trong mắt của thiên hạ, nàng là đem vô hạn ân sủng tập trung vào trên mình.  

Nhưng sự tình cũng không phải như vậy, ý tứ của hoàng đế sao nàng có thể không rõ ràng, cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Bách Lý Tình Thiên chậm rãi bước vào cung, đập vào mắt chính là một luồng khí thế mạnh mẽ.

Ngoại trừ bốn phía rực rỡ trầm tĩnh cùng nghiêm nghị, cao cao tại thượng trên Cửu Long đài khiến cho người ta mang loại phong tháitrang nghiêm tuyệt lệ .  

Mà nam tử lẳng lặng ngồi trên long ỷ cao nhất kia, lại càng đem địa vị cao quý vô thượng cùng với khí thếvương giả có một không hai hợp lại với nhau.  

Khuôn mặt Hoàng đế rất trầm ổn, góc cạnh rõ ràng, tuy không che giấu được vết tích của năm tháng, nhưng đối với kẻ đã được tôi luyện lâu năm trên chính đàn, căn bản cũng không cần để ý đến.  

Chỉ có hai từ cao quý cùng bình thản ung dung là có thể hình dung hắn, cũng chỉ có cỗ vương giả hùng phong kia mới có thể đem khí thế hoàng thất biểu hiện ra trước mắt.  

Bách Lý Tình Thiên khẽ cảm thán, tên hoàng đế này không chỉ là quân vương được kính ngưỡng, còn là một người cha tốt.

Liền lấy chuyện ôn dịch nói đến, nếu như hắn không coi trọng chuyện sống chết của công chúa, căn bản sẽ không nôn nóng tìm nàng đến vậy.

Bởi vì hoàng đế hẳn phải biết, trong thiên hạ, khả năng tìm được nàng nhỏ bé đến không đáng kể.  

Cho dù nàng dưới mắt hắn thấp bé cỡ nào, nếu như nàng không muốn, mặc cho hắn có khí độquân lâm thiên hạ cùng ngàn vạn  hứa hẹn vinh hoa, cũng không giúp ích được gì.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit