Chương 6: Sáng sớm nếm rượu, niềm vui lớn của đời người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Lý Tình Thiên bỗng nhiên nở nụ cười, tên thống lĩnh thị vệ này coi như không tệ, tốc độ rất tốt.

Nàng đã đáp ứng "người kia", dù thế nào cũng sẽ đem công chúa chữa khỏi, Mạc Tòng Hàn không đem rượu đến, nàng cũng sẽ không nuốt lời. Nếu rượu ngon đã đem ra, không uống thì rất lãng phí.

Một tay của Bách Lý tình Thiên giơ ra, vò rượu tinh xảo đã ở trong lòng bàn tay, đẩy ra nắp vò, nhẹ hớp một cái. Haa! Quả nhiên rượu ngon đều giấu ở Đại nội.

Sáng sớm liền thưởng thức được rượu ngon, thực là một việc vui lớn trong đời.

Bách Lý Tình Thiên xuống giường, sợi tóc liền như vậy lười biếng rối tung, so với bình thường, lúc này nàng tràn ngập vẻ nhu nhược mê người.

Vài cung nữ cung kính gõ cửa tiến vào, đem mấy món mỹ vị đặt lên trên bàn.

Bách Lý Tình Thiên nhìn các nàng qua qua lại lại, trong lòng có chút cảm thán, nói hoàng cung sinh hoạt xa xỉ, thực tế được tận mắt nhìn thấy quả nhiên xa xỉ đến cực điểm.

Trên bàn đầy những sơn hào hải vị, hoàng đế đối với nàng không phải khoan dung bình thường nha.

Tiểu Đinh Tử đi vào đến cửa, thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: "Nô tài đa tạ ơn cứu giúp của thần y."

Bách Lý Tình Thiên khẽ mỉm cười, uống một hớp rượu, nhàn nhạt nói: "Suốt ngày dập đầu, ngươi không sợ đem cái trán đập ra vết chai sao, đứng dậy đi."

Tiểu Đinh Tử liền vội vàng đứng lên, khiêm tốn nói: "Những lễ nghi này vẫn nên có."

Bách Lý Tình Thiên khe khẽ thở dài, quên đi, nàng không muốn nhiều lời.

Những người này coi chính bản thân mình là nô tài, dù nàng có nói đến toạc lưỡi, cũng không thay đổi được nhận thức của bọn họ. Rửa mặt một chút, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn.

Những sơn trân mĩ vị này có ở bên ngoài nhưng đầu bếp mấy nơi đó không làm ra được, nàng trong này thưởng thức một chút cũng không có gì đáng trách.

Vài cung nữ trố mắt nhìn nàng, hóa ra tao nhã cũng có thể hình dung như thế này.

Bách Lý thần y khi ăn quả thực tao nhã, ung dung thong thả như thể trời sập xuống cũng không ngăn nổi nàng hiện ra tư thái này.

Một có thức ăn hai có rượu ngon, mỹ vị khiến lòng nàng vui thích.

Bách Lý Tình Thiên nhìn quét qua các cung nữ một cái, nhàn nhạt hỏi: "Trong Hoàng cung này, ngoại trừ Ngự Hoa Viên, còn có nơi nào cảnh đẹp không?"

Các nàng liếc nhìn nhau, trầm mặc một hồi. Ôn dịch quấy quá, cho dùng là mỹ cảnh cũng bị máu tanh làm ô nhiễm rồi, căn bản không có gì đáng giá để lưu luyến.

Thần sắc Tiểu Đinh Tử thê lương: "Hiện tại ôn dịch đang dần mở rộng phạm vi, nhiều cung nhân chết do ôn dịch truyền nhiễm. Nơi có phong cảnh mỹ lệ, cũng chỉ còn có Ngự Hoa Viên thôi."

Bách Lý Tình Thiên tâm trạng không đành lòng, duỗi tay chỉ vào vò rượu chưa mở: "Đem rượu này mang sang Ngự Y Lâu, bảo bọn họ cho thêm vào bên trong vài giọt dược liệu. Sau đó cầm đến huân hương ở các cung, đặc biệt là nơi có ôn dịch nghiêm trọng, huân nhiều hơn hai ngày."

Mọi người ngây ra một lúc, Tiểu Đinh Tử kinh ngạc: "Chuyện này...đây chỉ là một vò rượu. Thật sự có thể bài trừ ôn dịch sao?"

Bách Lý Tình Thiên trên môi lộ ra một vệt cân nhắc: "Ngươi cảm thấy là rượu nó là rượu, nếu cảm thấy nó là thuốc thì chính là thuốc, có thể thanh trừ tất cả chướng khí."

Tiểu Đinh Tử có chút mơ hồ vừa hiểu vừa không, bất quá thần y sẽ có đạo lí của nàng, hắn vẫn là nên tuân lệnh làm việc.

Nghĩ tới đây, hắn liền vội vàng tiến lên ôm lấy vò rượu kia, như là bảo vệ trân bảo, sau đó xoay người hướng Ngự Y Lâu chạy đi.

Ngự Y Lâu nằm ở phía tây Hoàng cung, chỉ cách Long Ẩn cung một cái hành lang.

Mấy vị ngự y đang tụ tập một chỗ, nhỏ giọng trao đổi.

Một nam tử vóc người  hơi béo nói: "Các ngươi nói xem, thần y mới tới kia, rốt cuộc nàng có bao nhiêu bản lĩnh? Đã qua một ngày rồi, phương hướng ôn dịch còn không khống chế lại được, thực sự không hiểu nàng đang làm gì. Bệ hạ giống như đang có ý định giữ nàng, đem nàng sắp xếp đến Nhất Nam Cung, cũng là nơi gần Phượng Các của Hoàng hậu nhất."

"Đúng vậy, một thầy thuốc trong giang hồ, sao có thể có loại bản lĩnh này. Chỉ sợ là hư danh" Một nam tử trung niên mặt mũi thanh tú với việc này cực kì coi thường. Giang hồ thần y, lại là nữ tử, hừ, có thể lợi hại cỡ nào đây.

"Các ngươi có công phu suy đoán thị phi, không bằng chuyên tâm nghiên cứu cách chữa trị đi." Một âm thanh ôn hòa bình tĩnh vang lên, đánh gãy lời huyên thuyên của các ngự y kia.

Nam tử có vóc người đẫy đà này là ngự y đứng đầu nơi đây, Cẩn Đường, hắn rất bất mãn đối với Trần Minh Triết, kẻ mới đến Ngự Y Lâu nhậm chức chưa đầy ba tháng.

Ôn dịch nghiêm trọng như thế, cả mấy người y thuật cao minh như bọn họ đều bó tay, một y sư trẻ tuổi như hắn có thể có bản lĩnh đến đâu.

Nhưng có thể khiến bệ hạ nghe lời mà dán hoàng bảng, tìm giang hồ thần y đến uy hiếp năng lực của bọn họ, Trần Minh Triết đã dùng đến cách nào?

Đối với sự thờ ơ lạnh nhạt của Cẩn Đường cùng các ngự y khác, Trần Minh Triết như trước bình thản nhìn sách thuốc trên tay.

Cái loại thấy biến tới nơi mà như không có gì càng làm cho vài tên ngự y tức giận.

Cẩn Đường đứng dậy, muốn tiến liên quở trách hắn vài câu, ngoài cửa liền xuất hiện tiếng hô hoán: "Trần ngự y."

Trần Minh Triết thả sách thuốc trong tay quay đầu nhìn lại, là một vị tiểu thái giám mi thanh mục tú, hắn mỉm cười: "Vào đi."

Tiểu Đinh Tử hêt sức thận trọng ôm vò rượu bước tới, đối mặt với sắc diện khó coi của mấy vị ngự y, trong lòng hắn khó tránh khỏi rung lên một cái, suýt nữa đem rượu trong vò làm đổ.

May mà Trần Minh Triết đỡ lấy hắn, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tìm ta?"

Tiểu Đinh Tử gật gật đầu, đem vò rượu giao cho Trần Minh Triết: "Là Bách Lý thần y muốn ta tới đây, bảo rằng đem vào huân hương, sẽ loại bỏ được ôn dịch."

"Cái gì? Đại nội ngự tửu?" Vài tên ngự y giật mình.

Đại nội ngự tửu chỉ có thể cho Hoàng đế cùng các Hoàng tử dùng, căn bản sẽ không cấp cho người ngoài, Bách Lý Tình Thiên đúng thật gan to bằng trời.

"Rượu này khẳng định là trộm được." Cẩn Đường đen mặt.

Tiểu Đinh Tử theo bản năng phản bác: "Không đúng. Rượu này là do Mạc đại nhân từ Đại nội đem ra, đặc biệt đem cho Bách Lý thần y thưởng thức."

"Tên tiểu thái giám lại có thể lấy loại thái độ này mà nói chuyện với chúng ta, có phải là chán sống rồi không?" Mấy tên ngự y trừng mắt nhìn chằm chằm hắn.

Trần Minh Triết đem Tiểu Đinh Tử sắc mặt e ngại kéo ra phía sau, nghiêng đầu nói: "Các ngươi có thể ở một bên nghiên cứu dược lý, nơi này không cần các ngươi nói xen vào."

Cẩn Đường nở nụ cười xem thường, nói: "Rất tốt, ôn dịch lan tràn, ta thấy một cái vò rượu nho nhỏ này, rốt cuộc có hiệu quả thần kì gì để ngăn chặn. Nếu như đến cuối cùng ôn dịch không thể loại bỏ, có lẽ Bách Lý Tình Thiên khó tránh khỏi tội chết. Mà ngươi, hừ, cũng khó thoát tội."

"Việc này không khiến các ngươi bận tâm." Trần Minh Triết không muốn dây dưa cùng bạn họ nữa, liền vội vàng đem vò rượu đặt lên bàn, nhẹ nhàng đẩy nắp vò ra.

Hương thơm của mỹ tửu tràn ngập ngập Ngự Y Lâu, lại nhìn đến mấy vị ngự y liên tục nuốt nước bọt kia, rượu cất trong Đại nội, quả là thiên hạ chi trân.

Người bình thường không có tư cách gì để thưởng thức, kể cả bọn họ là ngự y, cũng không thể.

Không để ý đến mấy khuôn mặt đang thèm rõ dãi kia, Trần Minh Triết cẩn thận ngửi vò rượu. Ngoại trừ mùi thuần hương mỹ vị lan tràn ra ngoài, căn bản không có mùi vị của các dược liệu khác, hay là hắn quá đa nghi? Thứ này cũng chỉ đơn giản là một vò rượu.

Tiểu Đinh Tử không biết trong lòng Trần Minh Triết đang nghĩ cái gì, chắp ta nói: "Vậy nô tài xin cáo lui trước."

Trần Minh Triết nhàn nhạt nói: "Được, ngươi về trước đi."

Tiểu Đinh Tử đi rồi, hắn đem vò rượu đến phòng mình cẩn thận nghiên cứu, nửa buổi sau, cửa mở ra.

Mấy ngự y vội vã dồn lại một chỗ, cùng theo dõi hắn.

Trần Minh Triết đem đến rất nhiều huân hương, sau đó, dựa theo lời Bách Lý Tình Thiên căn dặn, đem rượu trong vò pha trộn thêm hương thảo rồi bỏ vào bên trong lư hương.

Đó là rượu ngon của Đại nội nha, thật là lãng phí.

Tim của mấy người kia như bị dao cắt, đặc biệt là Cẩn Đường, hắn cảm thấy sự việc sao có thể hoang đường đến mức này, loại bỏ ôn dịch, một vò rượu liền làm được.

Làm gì vậy? Đem địa vị của ngự y bọn họ hướng này sắp, mặt mũi của bọn họ hướng kia đặt? Quả thực quá mức hoang đường.

Cẩn Đường cảm thấy không thể nghe theo một kẻ giang hồ hồ đồ đến như vậy, hắn âm thầm dùng đến ánh mắt, làm cho mấy người kia lập tức hiểu rõ.

Dưới vẻ mặt bình thản của Trần Minh Triết, mấy người kia rút lui khỏi Ngự Y Lâu, chạy thẳng đến Long Ẩn Cung.

Mặc cho những ngự y kia đi cáo trạng, Trần Minh Triết không thèm để ý đến. Hoàng đế có thể đem Bách Lý Tình Thiên mời vào cung, chính là ủng hộ y thuật của nàng.

Kể cả khi đám Cẩn Đường có múa ba tấc lưỡi, cũng không thể ngăn chặn được sự việc hiện tại. Bách Lý Tình Thiên càng không có vấn đề gì, chỉ là, khó nói long nhan sẽ giận dữ hay không.

Trần Minh Triết đem tất cả mọi việc chuẩn bị xong, liền căn dặn mấy tên thị vệ, đem mấy cái lò huân hương đưa đến các cung, vạn phần căn dặn, nhất định không được đình chỉ huân hương.

Bọn thị vệ biết rõ quan hệ của Trần Minh Triết cùng Mạc thống lĩnh, cũng biết y thuật hắn hơn người, vì lẽ đó đều ra sức vì hắn làm việc.

Trên vách tường của Long Ẩn Cung chạm khắc rất nhiều Bàn Long sống động, đều là tượng trưng cho uy nghiêm của vương quốc.

Liễu Hằng chắp tay sau lưng, lẳng lặng thưởng thức những Bàn Long đang giương nanh múa vuốt kia, đồng thời đang lẳng lặng nghe vài tên ngự y, cùng với lời mỉa mai của bọn họ.

"Bách Lý Tình Thiên kia lại trộm lấy rượu ngon cất trong Đại nội, hoàn toàn không đem bệ hạ để ở trong mắt.'

"Chính là, bây giờ nàng còn lấy rượu này làm cớ. Nói cái gì trộn lẫn huân hương bên trong liền có thể loại bỏ được ôn dịch, quả là nói dối không biết ngượng."

Vài tên ngự y đối với việc làm của Bách Lý Tình Thiên luân phiên công kích, thao thao bất tuyệt, căn bản không thể dừng lại được.

Liễu Hàng chân mày nhăn lại, đột nhiên gầm lên một tiếng: "Đủ rồi!"

Trong lòng vài tên ngự y run rẩy một cái, âm thanh này chẳng khác nào hướng đến họ cảnh cáo, khiến đầu óc bọn họ trong chốc lát trở nên trống rỗng.

Sau đó, mấy ngự y vội vã quỳ xuống đất: "Bệ hạ bớt giận."

Liễu Hằng sao có thể không tức giận, hắn xoay người lại, lạnh lùng nhìn chăm chú bọn họ.

Mấy kẻ này ngày thường cố làm ra vẻ, đến lúc có việc thì một chút bản lĩnh ngự y đều không có, hắn phất áo choàng ngồi lên Long ỷ, cười lạnh nói: "Các ngươi muốn cùng nhau khiêu chiến Bách Lý Tình Thiên sao? Trẫm có thể đem nàng gọi ra. Nhưng các ngươi cũng nên nhìn lại bản thân của mình một chút, xem các ngươi có bao nhiêu cân lượng để có thể ở sau lưng người khác khua môi múa mép. Ôn dịch lan tràn hơn một tháng nay, các ngươi lực bất tòng tâm, đã là thất trách. Bây giờ người khác có biện pháp, các ngươi lại ngờ vực đố kỵ. Trẫm nuôi các ngươi thực sự uổng công vô ích, bất quá, không có công lao cũng có khổ cực, trẫm luôn thưởng phạt phân minh. Các ngươi, kể cả Cẩn Đường, ngày mai không cần đến Ngự Y Lâu, tất cả đều về quê dưỡng lão đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit