Chương 5: Nữ tửu quỷ có thể ưu nhã như vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vâng" Tiểu Đinh Tử vội vã bò dậy, run rẩy chạy ra ngoài.

Trở lại Ngự Hoa Viên, Tiểu Đinh Tử nhụt chí xụi lơ ngồi ở bên cạnh ao, muốn hắn như vậy đi hồi bẩm vị nữ thần y mỹ mạo như tiên kia, hắn nào dám chứ.

Rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ? Ánh mắt Tiểu Đinh Tử chằm chằm nhìn đến một nơi nào đó, mi mắt bỗng nhiên trầm xuống.

Có rồi, hắn có thể đến một chỗ, chỗ đó chắc chắn gặp được Mạc thống lĩnh.

Bóng đêm dày đặc vây quanh một mảng màu xanh nhạt, mùi hương thơm ngát cùng với ánh trăng lọt vào màn mỏng. Bên trong ẩn giấu một người, hai mắt đang nhắm lại cực kỳ an tường.

Dung mạo nàng thực thanh lệ, làm cho người ta có cảm giác bình thản cùng coi nhẹ thế tục phong sương. Da thịt hơn hẳn băng tuyết, phong thái trang nhã tự nhiên, đều là hào hoa phú quý.

Mà ấn đường của nàng như có như không hiển lộ u ám, so với phần da thịt xung quanh không chút tương đồng.

Bên trong Tinh Nguyệt Lâu u tối chỉ có chập chờn ánh nến, lẳng lặng chiếu sáng.

Một bóng đen lẳng lặng bước đến, bởi vì bên trong mờ mịt thiếu đi ánh sáng, hắn có chút không thấy rõ sự vật, giống như vì chính mình mà đánh bạo, hướng chiếc giường kia đi đến.

Muộn như vậy, cung nữ gác đêm đã sớm ngủ say, vì lẽ đó sẽ không có ai phát hiện hắn.

Rất tốt, hắn nhất định đạt được mục đích, cũng sắp rồi. Khoảng cách đến chiếc giường đã rất gần, bóng đen tiếp tục bước đến.

Dưới bóng đêm, gió thổi lành lạnh.

Một quang ảnh như muốn đem không khí cắt ra, lay động trước mắt hắn, ngay tức khắc, cái cổ có cảm giác lành lạnh.

Bóng đen kinh hô một tiếng, đánh thức cung nữ ngủ say ngoài cửa, bọn họ thấy thế lập tức la lên.

"Câm miệng!" Âm thanh quát mắng lạnh nhạt chặn ngang tiếng kêu của hai người.

Ánh nến sáng thêm mấy phần, chiếu rọi khuôn mặt tuấn lãnh.

Mà trường đao trong tay hắn, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lộng lẫy, vững vàng đặt trên cổ của bóng đen kia.

Nhìn kĩ, bóng đen kia lại là một tiểu thái giám mi thanh mục tú.

Cung nữ ngẩn ra, cả kinh nói: "Tiểu Đinh Tử? Ngươi sao lại đến nơi này? Nửa đêm lại lén lút như vậy? Đây là tẩm cung của công chúa, lén lút như vậy đến cùng muốn làm gì?"

Tiểu Đinh Tử không dám nhúc nhích cổ cùng thân thể, hắn sợ hãi đến toàn thân tê liệt rồi, lưỡi đao trước mặt gắt gao tựa lên người hắn.

Nhìn nam tử ánh mắt vô cùng lãnh khốc cùng ác liệt trước mặt, nam tử nước mắt rớt xuống, run rẩy nói: "Mạc, Mạc đại nhân, Bách Lý thần y cho mời"

Mạc Tòng Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Đinh Tử, đột nhiên cười lạnh: "Nửa đêm ngươi tới đây, tự tiện xông vào Tinh Nguyệt cung, đã là tội chết. Đợi ta xử lí ngươi xong, sẽ đi gặp Bách Lý Tình Thiên.

"A!" Tiểu Đinh Tử hét lên một tiếng.

Một mạt u hương thổi tới, màn mỏng của công chúa hơi chút lay động.

Mạc Tòng Hàn lập tức múa đao bổ xuống, dùng đao khí ngăn cách cỗ khí lực kia lại

Vết đao suýt nữa lấy mạng Tiểu Đinh Tử, hai mắt hắn đảo một cái suýt nữa ngất đi, thân thể như bùn xụi lơ ngã trên mặt đất.

Mà cung nữ gác đêm bên kia lại có cảm giác một luồng giótừ sau lưng nhẹ nhàng thổi tới, cuốn góc áo của nàng tung bay.

Vài ngọn nến trên bàn bùng cháy, toàn bộ Tinh Nguyệt Cung đột nhiên sáng sủa, bên cạnh Tiểu Đinh Tử là một người.

Cung nữ giật mình.

Ánh nến sáng sủa chập chờn, đem nữ tử thân thể như ngọc kia chiếu rõ.

Ánh sáng mông lung lưu chuyển trên người, nàng thật giống như tiên tử, khuôn mặt phong nhã, một tia tóc bạc hơi bồng bềnh trên trán, khí chất thanh lệ thoáng chốc khiến người ta lóa mắt.

Không chỉ có cung nữ, cả Mạc Tòng Hàn cũng ngạc nhiên vô cùng.

Thì ra tình huống tại cửa thành lúc đó không phải là hoa mắt, mà vốn dĩ Bách Lý Tình Thiên thâm tàn bất lộ.

Luồng khí lực kia đến thật đúng lúc, vừa lúc đao của hắn hơi hướng lên, cỗ khí liền đồng thời hướng đến, chính là không nghĩ hắn có ý định giết chết Tiểu Đinh Tử.

Đao khí của hắn vừa chạm đến, cỗ khí lực lập tức hóa thành nhu khí, nhẹ nhàng tiêu tán thành mây gió.

Căn bản không có ý định đả thương công chúa, chỉ là đem sự chú ý của hắn cùng binh khí dời đi mà thôi. Bách Lý Tình Thiên này thật không đơn giản.

Bách Lý Tình Thiên uống một chút rượu, ngáp một cái, lười biếng nói: "Ta thấy rồi, trong Hoàng cung này, Thống lĩnh thị vệ như ngươi so với Hoàng đế càng hữu dụng hơn."

"To gan! Câu này quả là phạm thượng. Dù cho ngươi là giang hồ thần y, cũng không thể không chú ý đến uy nghiêm của hoàng gia." Mạc Tòng HÀn trầm mặt nhìn nàng, nếu đã cấp cho Tiểu Đinh Tử giáo huấn sâu sắc, hắn không cần ra tay nữa.Bàn tay khẽ động, đao đã trở vào bao.

Bách Lý Tình Thiên nhìn kỹ thủ pháp của hắn, cảm thấy Mạc Tòng Hàn cũng không đơn giản, có thể đem đao pháp sử dụng đến mức này, không vào giang hồ quả thực đáng tiếc.

Nàng nhàn nhạt nói: "Ta tùy việc mà xem xét. Bởi vì hoàng đế muốn ta hôm nay lập tức đến trị liệu cho công chúa, nhưng ta liền gạt đi. Mà ngươi, lại có thể đem ta dẫn tới nơi này. Việc này so với Hoàng đế, càng thêm bản lĩnh.

Mặt Mạc Tòng Hàn lạnh xuống, liếc mắt đến Tiểu Đinh Tử đang không ngừng run rẩy, bỗng nhiên nở nụ cười, "Thật ra đều do công lao của hắn, nếu không có hắn đến nơi này dò hỏi tung tích, chắc chắn ta sẽ không ra mặt. Ta không ra mặt, ngươi cũng sẽ không hiện thân cứu người. Không hổ là thần y, không chịu nổi người khác chết trước mặt mình. Nếu đã như vậy, Bách Lý thần y, ngươi đã đến rồi, thì hãy vì công chúa chẩn đoán một chút đi."

Mạc Tòng Hàn vung tay lên, đồng thời quay lưng lại.

Màn mỏng quanh giường như bị một luồng gió mát thổi ra, tự động treo lên hai bên, lộ ra Trưởng công chúa sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường.

Bách Lý Tình Thiên liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt trở về bình thường, từ từ đi đến bên giường.

Nàng cẩn thận quan sát sắc mặt của công chúa, phát hiện trên cổ có vài vệt ban đỏ nhạt màu, chân mày khẽ động: "Các ngươi ra ngoài hết đi."

Mạc Tòng Hàn lạnh nhạt căn dặn: "Các ngươi lui ra, ta sẽ lưu lại."

"Ngươi cũng ra ngoài." Bách Lý Tình Thiên âm thanh nhàn nhạt nhìn khuôn mặt hắn đang dần chìm xuống.

Mạc Tòng Hàn không chịu nhượng bộ, cau mày: "Ta là thị vệ thiếp thâp của công chúa, muốn đảm bảo an toàn cho nàng. Sẽ đứng canh tại nơi này, cũng không quấy rầy ngươi."

"Vậy cũng không được, ngươi càng phải ra ngoài." Bách Lý Tình Thiên ngồi bên giường, uống một hớp rượu, "Ta muốn đem y phục của công chúa thoát ra để xem rõ nguyên nhân, ngươi là một đại nam nhân, đứng đó canh chừng, lý do không hợp."

"Ngươi muốn thoát quần áo của công chúa? Tại sao?" Mạc Tòng Hàn giật mình, công chúa là thiên kim thân thể, sao có thể để cho người lạ nhìn được.

Bách Lý Tình Thiên trầm mặc, đem túi rượu đeo lại bên hông, cười nhạt: "Nếu nghĩ công chúa của ngươi không gặp chuyện gì, lập tức biến mất trước mắt ta. Còn không, chớ trách ta không nhắc nhở ngươi. Lúc công chúa hương tiêu ngọc vãn, ngươi sẽ được chôn cùng nàng."

Mạc Tòng Hàn hít sâu một hơi, là không muốn rời đi, nhưng gò má công chúa tái nhợt khiến cho hắn đau lòng, liền cắn răng nói: "Làm phiền thần y, phải đem công chúa chúa chữa khỏi."

Mạc Tòng Hàn gương mặt bình tĩnh, bước ra khỏi cửa cung.

Cung nữ đã tỉnh táo lại từ lâu, cũng tốn chút sức lực kéo Tiểu Đinh Tử đang xụi lơ rời khỏi Tinh Nguyệt Cung.

Ngắm ánh trăng tròn mờ ảo, cảnh nhận ngọn gió xào xạc thổi xung quanh.

Đáy lòng Mạc Tòng Hàn một mảnh trầm lặng, nếu Bách Lý Tình Thiên không trị cho công chúa, hắn dù có liều mạng, cũng sẽ khiến cho nàng trả một cái giá thật lớn.

Bên trong một mảnh lành lạnh, chỉ có ánh nến mới khiến người ta có cảm giác ấm áp.

Bách Lý Tình Thiên chăm chú nhìn gò má công chúa trong chốc lát, đưa tay mở ra vạt áo trước ngực nàng.

Đập vào mắt chính là một vết ban đỏ lớn, vết ban đỏ này từ phía cổ, có chút giống như hoa văn của mạn đà la quấn quýt xung quanh, lan tràn xuống dưới.

Lại có phần giống như thứ gông xiềng không thể cởi bỏ, giam giữ cơ thể cùng tâm hồn của con người. Vết ban đỏ trên da thịt mềm mại, dưới ánh trăng lập lòe tỏa ra tia sáng trong suốt như  ngọc.

Hai bên ngực công chúa, vết ban đỏ ngày càng dày đặc, hiển nhiên là đi dọc theo các kinh mạch tụ tập đến xung quanh trái tim.

Công chúa từ nhỏ sinh hoạt trong Hoàng cung, cao lương mỹ vị cùng nhung lụa, đồ ăn toàn dùng đến loại tốt nhất trong thiên hạ, nếu đổi lại là người bình thường, đã sớm mất mạng rồi.

Bách Lý Tình Thiên cảm thán một tiếng, đem cẩm phục tán loạn sửa lại.

Chẳng trách "người kia" sẽ ra mặt, thì ra việc này không chỉ đơn thuần là ôn dịch.

Trên người công chúa trúng loại cổ độc đã thất truyền từ lâu của Nam Cương, nàng nhíu mày, cổ độc vùng Nam Cương sao lại có thể xuất hiện tại Hoàng cung?

Nếu muốn đầu độc, tại sao không phải là Hoàng đế mà lại dùng trên người một công chúa mong manh yếu đuối.

Bách Lý Tình Thiên bước ra Tinh Nguyệt Cung, giơ lên túi rượu uống một hớp.

Mạc Tòng Hàn lập tức hỏi: "Thế nào?"

Bách Lý Tình Thiên lắc lắc túi rượu, nhạn nhạt nói: "Không còn rượu, ngươi đến hầm rượu của đại nội lấy cho ta chút rượu ngon. Không cần nổi khùng nhìn ta như vậy, đây là ý của Hoàng đế."

Mạc Tòng Hàn căn bản không để ý đến việc còn rượu hay không, từng chữ một hỏi: "Ngươi đến cùng có chắc chắn chữa khỏi cho công chúa?"

Bách Lý Tình Thiên mất kiên nhẫn nói: "Ta nói bệnh tình của công chúa cho người biết, ngươi nghe có thể hiểu sao? Hiện tại việc ngươi đang làm, chính là đem ta truy hỏi. Bây giờ ta chỉ muốn uống rượu, rốt cuộc ngươi có đem đến hay không?"

Mạc Tòng Hàn đè xuống kiêu ngạo, âm thanh trầm lạnh nói: "Ta thật hoài nghi ngươi có phải là nữ nhân không, nữ nhân sao lại có sở thích uống rượu!"

"Ta là nữ nhân hay không cũng không phải là việc mà ngươi cần quan tâm, ngươi chỉ cần đem rượu ngon trong Hoàng cung đưa đến trước mặt ta, những chuyện khác, không cần ngươi bận tâm." Bách Lý Tình Thiên thoáng chốc bước lên phía trước, một ánh mắt cũng không lưu lại.

Giờ phút này nàng có chút say rồi, bởi vì tất cả rượu trong túi đều uống hết, của nàng đều là rượu ngon thượng hạng, uống nhiều tự nhiên sẽ say.

Cho nên nàng phải về nghỉ rồi, nhịp chân phiêu dật, mang theo một tia lười biếng, "Nếu như sáng sớm ngày mai ta không nhìn thấy rượu ngon, ngươi cứ chờ nhặt xác công chúa đi."

Mạc Tòng Hàn đáy lòng thở dài, thần y lại có bộ dạng như vậy, quả thực là Tửu Quỷ mà.

Ánh nắng sớm ấm áp xuyên thấu tầng mây trắng nõn đi xuống, cũng đồng thời sưởi ấm cho mọi người.

Bách Lý Tình Thiên từ trong giấc mộng xa xăm chuyển tỉnh, đôi mắt mông lung buồn ngủ khơi lên một loại gợi cảm.

Khi đã quen với mùi vị ấm áp từ ánh bình binh, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, tóc như thác nước đổ xuống, biểu lộ một loại cảm giác ôn hòa nhu nhược. Dư quang trên bàn, liếc mắt nhìn qua, là hai vò rượu tinh xảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit