Chương 7: Thuận theo tự nhiên, tự sinh tự diệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bệ hạ."

Bọn họ trợn mắt kinh ngạc, ngàn vạn lần không nghĩ đến bệ hạ không những không tin lời họ nói, còn đem bọn họ về quê dưỡng lão, đây là sự thật sao?

Cẩn Đường vội vã dập đầu xuống đất, vẻ mặt đưa đám nói: "Tạ bệ hạ long ân!"

Mấy người khác đồng thời nhìn về phía Cẩn Đường, phát hiện vẻ mặt của hắn, suy nghĩ một chút liền hiểu ra.

Bây giờ ôn dịch lan tràn, nếu như Bách Lý Tình Thiên loại bỏ được ôn dịch, bọn họ không phải liền chết chung một chỗ sao.

Tâm ý của bệ hạ như vậy, đã quá khoan dung rồi. Bọn họ sao không biết thời thế, cáo lão về quê, thuận lợi tránh được cái tai họa này.

Nghĩ tới đây, bọn họ vẻ mặt như đưa đám, lại như không không nỡ lòng rời bỏ hoàng triều, nhưng cũng giống như không thể không tuân lệnh mà làm: "Tạ bệ hạ long ân!"

Liễu Hằng xem thường nở nụ cười, không cần nghĩ cũng biết tâm tư của bọn họ, chỉ là hắn không phải bạo chúa.

Dù biết trong lòng bọn họ ích kỉ, nhưng cũng không muốn việc thêm phức tạp, hắn vung tay lên: "Lui ra đi."

Vài tên ngự y vội vã lui ra, chính là lòng bàn chân trơn nhẫy muốn mau chóng rời đi.

Liễu Hằng trở lại nội cung, đột nhiên rất muốn đến thăm Hoàng hậu, hình như từ khi ôn dịch bắt đầu lan ra, hắn liền không bước vào nơi ở của nàng.

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn không nhịn được, lập tức bãi giá Phượng Các.

Mùi máu tanh lắng đọng bởi vì tác dụng của huân hương mà biến mất không còn gì, toàn bộ Hoàng cung liền khôi phục trong sáng.

Trời vẫn xanh như vậy, mây như trước trắng noãn. Hoa vẫn rực rỡ màu sắc như xưa, mà rượu, càng uống càng tốt đẹp.

Bách Lý Tình Thiên nghiêng người dựa vào trong ghế tựa, một bên vừa uống một bên vừa thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Một loạt hoàng liễn đi qua, khí thế mạnh mẽ, uy nghiêm. Nhìn kỹ bên dưới, là Hoàng đế đang tọa niện.

Thần sắc của Bách Lý Tình Thiên cân nhắc, phía trước có một cung các rất xa hoa, bên trong lộ ra khí thế mĩ lệ, có lẽ là nơi sang trọng nhất trong hậu cung.

Nơi trang trọng nhất trong hậu cung, đương nhiên phải do người có địa vị cao nhất nắm giữ.

Bách Lý Tình Thiên nhìn thôi cũng biết Hoàng đế đi nơi nào, thật không nghĩ Hoàng đế lại sắp xếp nàng ở gần Hoàng hậu đến vậy, hiện tại rất thú vị.

Liễu Hằng không biết được mình đã bị theo dõi, thời khắc này hắn chỉ lo lắng muốn gặp được Hoàng hậu, đã hơn một tháng không gặp mặt, hắn nhớ nàng vô cùng.

Cửa cung Phượng Các vì Hoàng đế rộng mở, cảnh sắc bên trong vô cùng mỹ lệ. Những đóa hoa đầy màu sắc tranh nhau đua nở, rực rỡ động lòng người.

Xuyên qua rừng hoa đào, một lương đình hiện ra. Cùng lúc đó, là một tiếng đàn đầy rung cảm.

Giai điệu duyên dáng chẳng khác nào gió xuân nhẹ thổi, lẳng lặng, chậm rãi chảy vào nội tâm.

Lương đình tứ lăng bát giác, cực kì trang nhã.

Một nữ tử khoác áo choàng hoa nhẹ nhàng gảy đàn, màn mỏng phấp phới, tóc đen đổ dài như thác nước.

Nàng không mang bất kì loại trang sức nào, mái tóc thoải mái tùy ý không bị ràng buộc. Giai điệu duyên dáng cùng gió mát uyển chuyển nhảy múa cùng nhau, chạm vào lòng người, lẻ loi đến tận cùng.

Liễu Hằng đã hoàn toàn bị cảnh tượng hoàn mỹ này mê hoặc, cả đời hắn chỉ yêu có nữ nhân này, nàng liền hiện lên trước mắt hắn, đôi tay ôn nhu đang thỏa thích biểu diễn hiển lộ ra nét thản nhiên vui vẻ chỉ thuộc về nàng.

Hắn đặc biệt vì nàng mà dựng nên hoa viên mỹ lệ, không bị thế tục cùng hậu cung ô uế nhuộm đẫm, khiến nàng có thể an an ổn ổn mà hưởng thụ nhân sinh.

Nữ tử dường như phát giác ra, bỗng nhiên dừng đánh đàn. Mắt đẹp khẽ nâng lên, phía trước màn mỏng lộ ra một nam nhân đang đứng nhìn.

Trong chốc lát, nàng nhẹ nhàng đứng dậy, khom lưng quỳ gối bên cạnh lương đình: "Bệ hạ vạn an."

Âm thanh nhu hòa chẳng khác nào mây gió, ở trước mặt hắn hiển lộ nhưng thật khó để nắm bắt.

Liễu Hằng miễn cưỡng rời khỏi cảm giác ôn nhu, hấp tấp đẩy màn mỏng ra.

Hắn đem nữ tử nâng dậy, nhẹ nhàng nói: "Không phải đã nói với ngươi rồi sao, sau này thấy ta không cần hành lễ. Ngươi với ta là phu thê, ngươi làm như vậy, là muốn ta đau lòng sao?"

"Bệ hạ là thiên hạ chi chủ, lẽ ra nên đạt được tôn trọng." Nữ tử nhẹ nhàng đặt tay xuống nơi nào đó của bàn đá, một ngăn bí mật mở ra, đàn cổ trên bàn biến mất. Thay vào đó là một bộ trà cụ tinh xảo, cùng nước trà ấm áp.

Nữ tử nhẹ nhàng rút cánh tay ra, vì Liễu Hằng rót một chén trà: "Bệ hạ, xin mời dùng"

Liễu Hằng thở dài, nhìn nữ tử vẻ mặt bình thản, cử động thực tế lại âm thầm xa cách, trong lòng vô cùng khó chịu.

Từ khi tiến cung đến nay, ngươi chưa từng đối với ta cười qua, đến cùng là vì lí do gì? Trước giờ ngươi chưa từng nói ra, chỉ đem phần tâm tình này nén xuống đáy lòng, Hinh Nhi, là cái gì khiến chúng ta xa cách đến như vậy.

Liễu Hằng uống một hớp trà, nụ cười nhạt nhòa nói: "Lần này quốc sự bận rộn, ta không cách nào rút ra cũng không thể bồi bên ngươi . Ngươi có phải là oán giận ta rồi không?"

Nữ tử lắc lắc đầu, bình thản nói: "Người là quân vương, bận bịu quốc sự là chuyện bình thường. Nếu như sa vào tư tình với nhi nữ, ngược lại sẽ khiến kẻ khác cười chê."

Khuôn mặt của nàng ôn nhu động lòng người, năm tháng căn bản không bắt được vết tích của nàng dù là một cái nhíu mày hay một nụ cười. Nhưng mà, nàng thật sự rất lâu rồi không cười.

Liễu Hằng thương cảm nói: "Ta tình nguyện ngươi oán giận ta không đến thăm ngươi, còn tốt hơn tương kính như tân thế này."

Nữ tử hơi run run, bình thản nói: "Ta ở đây quá lâu rồi, đã thành thói quen một thân một mình. Chỉ là, Trường Ca đã rất lâu không đến thăm ta."

Trong lòng Liễu Hằng nhảy lên một cái, trên mặt không chút biến sắc, "Trường Ca xuất cung rồi, ta bảo nàng vì ta làm một việc, hai ngày nữa thì hồi cung. Nàng đến lúc đó sẽ tới, bởi vì nàng thích nhất bồi tiếp mẫu hậu của mình."

Nữ tử rót cho bản thân chén trà, lơ đãng nói: "Nàng là công chúa, không thể giúp ngươi thủ thổ an cương, cũng không thể kiến công lập nghiệp. Ngươi nhiều hoàng tử như vậy lại không chọn, nhất định phải để nàng vì ngươi làm việc. Suy nghĩ của bệ hạ, làm ta có chút hồ đồ ."

Liễu Hằng suy nghĩ một chút, cười nói: "Trường Ca là nữ nhi ta coi trọng nhất, cũng là trụ cột tinh thần của ta và ngươi, những hoàng tử kia sao có thể so sánh. Đáng tiếc, nàng thân là nữ tử, nếu là nam nhi ta nhất định phong nàng là Thái tử, kế thừa thiên hạ."

Nữ tử khẽ thưởng thức một ngụm trà: "Vẫn là không được, trách nhiệm này quá lớn, cũng quá mức  nặng nề. Ta tình nguyện để nàng vui vẻ làm một công chúa, cũng không muốn nàng bước chân vào hoàng triều đầy nguy cơ."

Liễu Hằng hô hấp không thông, cảm thấy lời nói có chút khó khăn, nhưng hắn như trước miễn cưỡng cười: "Đúng vậy, nàng là con của chúng ta, ta nhất định đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian này tặng cho nàng, cũng sẽ không để cho nàng chịu một chút thương tổn. Nhất định sẽ không!"

Nữ tử giương mắt liếc mắt nhìn hắn, dường như muốn nói lại thôi, cũng không biết làm thế nào để mở miệng, cuối cùng, liền không nói nữa.

Giờ khắc này trong lương đình chỉ có Liễu Hằng cùng nữ tử, nhìn đôi tay ngọc nhỏ dài kia cầm chén trà, hắn không kìm lòng được vuốt lên.

Nữ tử nhàn nhạt nhìn tất cả, một lát sau, nàng than thở: "Hôm nay ta có chút không thoải mái, xin mời bệ hạ di giá cung khác."

Trong lòng Liễu Hằng thở dài, nhẹ nhàng thu tay về,dù là không muốn, nhưng hắn không nghĩ tới việc ép buộc nàng, "Vậy được, ta phải đi rồi. Ngày khác trở lại với ngươi."

Nữ tử đứng dậy hành lễ, tầm mắt nhìn theo hoàng đế chầm chậm biến mất. Nàng bỗng nhiên hô hấp không thông, dáng người xụi lơ đổ xuống.

"Ngươi đã trúng độc, vì sao không nói cho hoàng đế biết?" Một âm thanh thanh nhã ôn hòa bỗng nhiên truyền vào bên tai nữ tử.

Trong lòng nàng nhảy lên một cái, đảo mắt nhìn chung quanh, nhưng trước mắt, tất cả đều là rừng hoa đào tươi tốt, căn bản không có người khác tồn tại.

Hơn nữa nghe âm thanh thanh nhã này, có lẽ là một nữ tử trẻ tuổi, nàng che ngực, cau mày nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là ai?"

"Nhìn ngươi dáng vẻ kiên cường chống đỡ, e rằng độc tố đã sớm xâm nhập tâm mạch của ngươi. Ngươi lẽ nào thật sự có thể bỏ qua vinh hoa phú quý, sống cuộc sống tự do tự tại sao?"

Hoa đào bốn phía lương đình thay đổi phương vị, giống như trận pháp na di, như ẩn như hiện một bóng người tao nhã hờ hững.

Nữ tử thấy rõ hình dáng của nàng, trong con ngươi xẹt qua một vệt kinh diễm, trong chốc lát liền tiêu tan.

Bách Lý Tình Thiên một bên uống rượu, một bên chậm rãi hướng nàng đi đến, lạnh nhạt nói: "Trúng loại độc này rồi, ngươi căn bản không thể cùng hắn sinh hoạt vợ chồng, nếu không sẽ đem độc lan truyền cho hắn. Ngươi đối mặt với thâm tình của Hoàng đế, lại có thể khống chế bản thân mình suy nghĩ vì hắn. Phần tâm tư này, quả thật đáng quý. Tình ái trên thế gian là thứ khiến người ta khó hiểu nhất, cũng khiến người ta đau lòng nhất. Người mình yêu rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại không thể cùng người đó thân cận, quả thật rất đau khổ."

Nữ tử nhíu nhíu mày, thân thể nhu nhược không xương, giống như một trận gió thổi qua liền có thể mang nàng đẩy ngã, trái tim lại bắt đầu nổi lên đau đớn, đã không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng là lần này, dường như so với thường ngày càng thêm nghiêm trọng, khiến cho nàng đau đến không kiềm chế được.

Khóe miệng bỗng nhiên chảy ra một tia máu tươi, đằng sau y phục đỏ thẫm kia là đôi môi trắng xám làm cho người khác sợ hãi. "Vậy thì thế nào, loại độc này thế gian không ai có thể giải. Nói ra cũng chỉ thêm buồn phiền, chẳng bằng để tất cả thuận theo tự nhiên."

"Thuận theo tự nhiên, tự sinh tự diệt." Bách Lý Tình Thiên khe khẽ thở dài. Nhẹ nhàng nhấc chân lên, đã ngồi xuống bên cạnh nữ tử, nhanh chóng điểm hai đại huyệt trước ngực nàng: "Ta giúp ngươi dừng lại đau đớn. Xem ra ngươi đối với Hoàng đế vẫn còn phần tình cảm, nếu ngươi muốn ở bên cạnh hắn, độc này, ta có thể giải cho ngươi."

"Ngươi có thể giải độc cho ta? Rốt cuộc ngươi là ai?" Nữ tử bình tĩnh nhìn Bách Lý Tình Thiên.

Độc từ Nam Cương, căn bản không ai giải được, lại có thể giải, là thế nào?

Độc trên cơ thể có thể dùng dược liệu để loại bỏ, còn độc trong tim? Giải quyết thế nào đây?

Bách Lý Tình Thiên đem nữ tử dìu đến chỗ ngồi, nhìn đến bộ trà cụ tinh xảo trên bàn, khẽ mỉm cười, "Ngươi thực sự là thông tuệ hơn người. Hoàng đế có được Hoàng hậu như ngươi, là phúc khí cả đời hắn tu luyện được."

Nữ tử cảm giác thân thể thực sự không còn đau đớn nữa, nàng giật mình nhìn nữ tử cười tao nhã trước mặt.

Lát sau, khóe mắt nhu hòa lộ ra một tia cân nhắc: "Ngươi có thể nói rõ hơn không?"

Bách Lý Tình Thiên ngồi ở đối diện nàng, dường như rất chuyên tâm quan sát bộ trà cụ tinh xảo trên bàn, trong ánh mắt cũng lóe qua một chút cân nhắc: "Nơi này bất kể là hoa hay cỏ, lương đình đến ghế dựa, còn bộ đàn cổ kia nữa, tất cả đều dính đầy độc tố chết người. Chỉ có bộ trà cụ này, lại là thuốc giải độc. Trà này cũng bị hạ độc, nhưng bị bộ trà cụ khắc chế theo tử vi. Hoàng đế vào đến nơi này đã trúng độc, dùng đến chén này uống trà, độc liền được giải."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit