Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên lai là nữ tử.

Sơ Tuyết Lãnh bình tĩnh ngồi trước máy tính, nhìn thông báo trong hội: Ba ngày sau, ở bảo tàng X thị tụ hội.

Sơ Tuyết Lãnh mỉm cười, trong lòng thập phần kích động, nếu là tụ họp, vậy thì phó hội trưởng kia cũng sẽ xuất hiện đi!!

Nàng gia nhập hội này cũng đã lâu, gia nhập hội cũng đều là những người cá tính và tài hoa cho nên Sơ Tuyết Lãnh thập phần thích thú cùng mê luyến, đặc biệt là với phó hội trưởng, Ảnh Chi Mộng.

Đó là người cỡ nào bí hiểm a, học thức uyên bác, kiến thức rộng rãi, tính tình thanh lãnh nhưng không mất đi sự ôn hòa, tuy nhiên nàng chưa bao giờ để lộ tin tức cá nhân cho bất kì ai, mọi người ai cũng phỏng đoán nhưng cũng chỉ nhận được sự mơ hồ...

Sơ Tuyết Lãnh đối với nàng lại là vô cùng thích, đau khổ để trong lòng nhưng cũng chẳng sưu tập được một chút tin tức liên quan mà lần này, hiệp hội phát lệnh hội họp, đây quả thật là một cái cơ hội tốt.

Nhắn tin hỏi nàng: "Mộng, ngươi sẽ đi sao?"

"Ân"

Nhận được đáp án,Sơ Tuyết Lãnh mắt sáng lên.

Ba ngày sau.

Sơ Tuyết Lãnh thức dậy thật sớm, tuy rằng vội vàng từ nơi này đuổi đến thành thị xa xôi nhưng nàng không hề cảm thấy mệt mỏi... chỉ vì người đó.

Đứng trước gương, đối với bản thân hài lòng mà gật đầu, chỉnh sửa một chút lại nhìn tới đồng hồ, ừm, thời gian không sai biệt lắm, chạy xuống lầu ăn sáng, rồi chạy tới viện bảo tàng.

Thâth đúng giờ, mọi người đều có mặt đông đủ ở trước cửa viện bảo tàng.

Một tên thiếu niên khẽ mỉm cười: "Xin chào mọi người, ta là hội trưởng Tuyền, lần đầu ra mắt"

A! Hội trưởng trẻ tuổi như vậy, bộ dáng chỉ mới mười bảy mười tám thôi, xem ra thật sự rất lợi hại!

"Xin chào, ta là Ảnh Chi Mộng" thanh âm bình thản, nhu hòa nhưng câu nhân.

Sơ Tuyết Lãnh sóng mắt lưu chuyển đến một nữ tử thân màu thiển.

Nàng chính là Mộng!

Thong dong, tao nhã, lạnh nhạt, khí chất kia liền biết được là một nữ tử trí tuệ học bác, quả thực là tài hoa.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Sơ Tuyết Lãnh ánh mắt gần như không thể buông dời.

Kế tiếp, mọi người đều là khéo léo tự giới thiệu bản thân.

"Ta tên Lãnh" Sơ Tuyết Lãnh vẫn như cũ nhìn Ảnh Chi Mộng, nhẹ nhàng nói.

Ảnh Chi Mộng có chút kinh ngạc, cô gái trước mắt này là người có cách nói chuyện không tầm thường, khí phách mười phần, là một bông hoa hòe sáng lóa Sơ Tuyết Lãnh sao.

Nàng rất đẹp, trên người mặc chiếc áo khoác màu trắng kiện thêm áo gió màu lam có vẻ thanh mát, thoát tục, đôi mắt quyến rũ hơi nheo lại để lại hàng lông mi thật dài, cong vút đa tình. Ánh mắt mọi người nhất thời đều đình chỉ trước người Sơ Tuyết Lãnh.

Sơ Tuyết Lãnh cũng không để ý, nàng bị người ngoài nhìn như vậy đã sớm thành thói quen chỉ là, mắt nàng chỉ thủy chung đặt trên người Ảnh Chi Mộng.

Loại cảm giác này, chính là thích sao...?

Đột nhiên lại muốn hảo hảo ôm lấy nàng, ngửi lấy mùi hương của nàng, không cho nàng rời đi.

"Kìa, nếu mọi người đều đã đến đông đủ vậy thì chúng ta mau mau vào thôi" một lời cắt đứt suy nghĩ của Sơ Tuyết Lãnh, mọi người đều cười cười nói nói, chân tiến vào trong bảo tàng.

Sơ Tuyết Lãnh di chuyển đến bên người Ảnh Chi Mộng, tà tà cười: "Thực hoan nghênh ngươi, Mộng, đến gặp ngươi quả thật không dễ dàng chút nào"

Ảnh Chi Mộng mỉm cười: " Lãnh, ngươi quả thực rất sáng lóa"

Ha ha!

Sơ Tuyết Lãnh cười nhẹ nhàng, đem Ảnh Chi Mộng đẩy đến một bên, cả hai dính sát vào nhau, miệng chạm vài tai nàng: "Mộng, khi trước ta tưởng ngươi là nam sinh, ta thực yêu ngươi"

Bị nàng thở ra nhiệt khí, Ảnh Chi Mộng đỏ mặt nhưng vẫn duy trì bình tĩnh: "Hiện tại phát hiện ra ta là nữ sinh hẳn là ngươi rất thất vọng đi. Thật có lỗi, khiến ngươi nảy sinh tình cảm với ta"

"Không đúng nha" Sơ Tuyết Lãnh lại dán sát nàng hơn nữa.

Nếu ta là Vương, ngươi phải là Hậu.

Không hiểu sao, một câu nói không biết từ đâu truyền tới khiến Ảnh Chi Mộng kinh ngạc,  không đợi nàng trả lời, Sơ Tuyết Lãnh nói tiếp: "Ta vẫn như cũ yêu ngươi, vẫn như vậy yêu ngươi, muốn cùng ngươi có mối quan hệ thân thiết"

Ảnh Chi Mộng ngạc nhiên: "Lãnh, ngươi nói gì vậy, chúng ta đều là nữ sinh"

"Nữ sinh thì sao, nếu đã yêu thì nên cùng một chỗ, không phải sao"

"Ta..."  Ảnh Chi Mộng luôn là người bình tĩnh giờ phút này cũng phải nghẹn lại.

"Ta yêu ngươi nhất, Mộng" Sơ Tuyết Lãnh cười ấm áp. Tuyệt không hề giống cái người luôn tràn ngập khí phách trước kia.

"Mọi người đến xem, cái bức điêu khắc này thực đặc biệt nha" Hội trưởng Tuyền nhẹ giọng nói với các thành viên.

Mọi người đều tề tụ lại trước bức điêu khắc, vật thể này phiếm màu lục quang, nhìn như trong suốt, nhìn kĩ lại thì thấy đục, hình dạng rất cổ quái, nhìn không ra là thứ gì.

"Tuy rằng tạo hình cổ quái nhưng dựa theo phỏng đoán một chút thì đây hẳn là của vương thất gì đó" Ảnh Chi Mộng bước tới nhẹ nhàng nói.

Phải không!? Mọi người đều ngạc nhiên.

"Thật đúng vậy" một nhân viên viện bảo tàng cười cười đến gần: "vị tiểu thư này nhãn lực thật tốt, đây quả đúng là tác phẩm hoàng thất, là lễ vật quốc vương đưa cho vương hậu..."

"Ảnh Chi Mộng thật lợi hại" Các thành viên trong hội không khỏi dùng ánh mắt sùng bái nhìn Ảnh Chi Mộng nhưng nàng lại không có phản ứng gì, như cũ thản nhiên nhìn bức điêu khắc.

Sơ Tuyết Lãnh dùng thanh âm mà chỉ hai người nghe được: "Nếu ta là vương, ngươi phải là hậu"

"Ách..." Ảnh Chi Mộng không biết nói gì cho phải.

"Tác phẩm này có ý nghĩa là...." không đợi nhân viên công tác nói xong, mặt đất dưới chân mọi người đều rung chuyển kịch liệt, là động đất!!!

Đây không phải là chấn động thông thường, cây cột trong bảo tàng đều bị sập, mọi người hoảng loạn hét chói tai. Làm sao bây giờ!??

Sơ Tuyết Lãnh theo bản năng ôm lấy Ảnh Chi Mộng vào trong ngực: "Mộng, đừng sợ, có ta ở đây"

Một câu lại khiến cho Ảnh Chi Mộng trở nên bình tĩnh hơn, đột nhiên nàng lại có cảm giác an toàn.

Oanh...

Bức điêu khắc to lớn không chịu nổi cũng rơi xuống, cái cột đổ về phía của hai người, vốn là không thể trốn, nhưng, ....a... cảm thấy một mạt ấm áp trên mặt mình, Ảnh Chi Mộng mở mắt ra...

Sơ Tuyết Lãnh quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao dang ngang, chắn đỡ lấy cái cột, chỉ để lại một khe nhỏ an toàn, Ảnh Chi Mộng được nàng bao bọc, cái thứ ấm áp trên mặt chính là máu của nàng...

"Lãnh..." run run, Ảnh Chi Mộng ngạc nhiên không nói được hết lời.

"Ta... ta yêu ngươi nhất... Mộng...yêu" Sơ Tuyết Lãnh người đầy máu liền mất đi tri giác.

Ảnh Chi Mộng cũng không nhận ra, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng giờ đã tràn đầy nước mắt, một đạo ánh sáng xuất hiện, bản thân nàng cũng mất đi tri giác.

Đau quá...

Sơ Tuyết Lãnh cắn răng, mở mắt ra, tầm mắt từ từ trở nên rõ ràng hơn, nàng dần dần nhìn được hết thảy: mặt cỏ xanh chi chít, mùi hoa thơm cỏ, chính nàng lại đang ghé vào và... bên cạnh còn một người nữa...

Là Mộng!!!

Đúng vậy, là nàng! Kia khuôn mặt xinh đẹp, quần áo kia, đúng là nàng, nhưng rõ ràng Sơ Tuyết Lãnh đang bảo vệ nàng trong viện bảo tàng, thế nào lại ở chỗ này, mà, nơi này là nơi nào!!??

Mới mở mắt ra mà đã suy nghĩ một đống vấn đề, Sơ Tuyết Lãnh cảm thấy đầu đau như cắt, lại ngất lịm đi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro