Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vào triều!" Một thị vệ kêu một tiếng vang dội khắp cung điện, Sơ Tuyết Lãnh chậm rãi tiến vào, ngồi lên long ỷ.

Các vị đại tướng văn võ phía dưới nhất tề quỳ xuống, khẩu hô vạn tuế.

Giơ lên mi, Sơ Tuyết Lãnh cảm thấy lời gọi này đồng dạng phụ họa hơn so với từ đáy lòng. A!

Đại điện đều im lặng, chờ Sơ Tuyết Lãnh cho bình thân.

"Kêu lại!" Không ngờ, Sơ Tuyết Lãnh lại đạm nhạt nói một câu, bắt họ kêu lại.

Chúng thần sửng sốt, sao cơ!?  Từ xưa đến này triều đình chưa gặp phải chuyện như vậy, các lão thần lại nghi hoặc nhìn Sơ Tuyết Lãnh, thấy ánh mắt của nàng, cả người đều run lên. Nữ hài tử kia cao cao thượng thượng, trong ánh mắt tràn ngập vương quỳên, toàn thân đều bao phủ hàm khí vương giả!

Như vậy, bọn họ cảm dám không tuân theo!?

"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Chúng thần lại một lần nữa hô lên.

"Kêu lại!" âm thanh vẫn như trước không có một tia độ ấm.

Tất cả mọi người trong lòng đều chấn kinh rồi, lại kêu thêm lần nữa. Thanh âm lúc này mới hùng hồn, thỏa mãn, Sơ Tuyết Lãnh lúc này mới hạ giọng: "Bình thân!"

"Nhớ kĩ" lại nói thêm: "Trẫm mới là Vương!".

Lúc này mới hòa hoãn được một chút, các vị quan thần mới đứng lên: "Tạ ơn bệ hạ!"

Này Vương, quả thật khác xưa nhiều nhiều lắm!

"Các khanh có việc muốn tấu?"

"Bẩm bệ hạ" Một quan đại thần bước ra, chắp hai tay: "Thần Vương Trạch có việc muốn tâu với bệ hạ!"

"Chuẩn"

"Mấy ngày trước đây, bệ hạ bị ngã ngựa sự việc này được điều tra rõ chính là Nhạc Vương gia phái người hành khích bệ hạ. Nhạc Vương gia đã sớm có lòng muốn mưu hại bệ hạ để thoái ngôi, mong bệ hạ hãy trừng trị thích đáng!"

Sơ Tuyết Lãnh nhíu mày, vậy cái Nạp Lan Ngạo Sương kia là bị người hại chết!

Lúc này, một quan đại thần khác lại bước ra: "Bẩm bệ hạ, Vương Trạch chuẩn tấu không chuẩn

Sơ Tuyết Lãnh mặt lạnh nhìn thấy Ảnh Chi Mộng, biểu hiện thoáng chốc kinh hách...

Đứng lên, lạnh giọng nói: "Hai cái loại bất đồng khi nãy đâu?"

"Hiện tại, bên nào thấy Nhạc Vương gia vô tội hãy đứng sang bên phải, còn không thì đứng về bên trái!"

Mọi người nhìn nhau, rất nhanh chia làm hai bên. Lạnh lùng nhìn đám người trước mắt, tốt, xem ra người ủng hộ Nhạc Vương gia cũng thật nhiều a! Văn võ đều đủ cả!

"Như vậy, những người bên phải đều viết tên lên danh sách đi! Trung thành muốn bảo hộ hoàng thúc, ta rất muốn hảo hảo nhớ các ngươi!"

Bên phải các quan đại thần mừng rỡ như điên, đây không chỉ chiếm được Vương tín nhiệm, bọn họ còn không trở thành sủng thần sao!? Rất nhanh tất cả đều viết tên lên danh sách.

Các quan đại thần phía bên trái thì nước mắt lưng tròng mà bi ai. Vương triều này, rốt cuộc là cũng bị hủy!

Lấy danh sách, Sơ Tuyết Lãnh cười hài lòng, lại nhìn Ảnh Chi Mộng, thấy nàng cũng cười, như vậy nàng cũng nhận ra bản thân là Sơ Tuyết Lãnh sao!?

"Hảo" ngồi trên long ỷ, tiếng cười của nàng càng lúc càng lớn, mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, bao gồm cả Nhạc Vương gia, mà trong toàn thượng điện này, chỉ có Sơ Tuyết Lãnh và Ảnh Chi Mộng hai người trên gương mặt đều mang ý cười mà thôi.

"Làm càn!" Quát lớn một tiếng, Sơ Tuyết Lãnh gương mặt đầy hàn ý phẫn nộ cũng khiến Ảnh Chi Mộng cũng có chút sợ hãi, nàng khinh miệt nhìn đám quan đại thần đứng về phía Nhạc Vương gia, sẵng giọng: "Vương hậu của trẫm mà cũng để cho các ngươi nói xấu!"

Thoáng chốc cả điện đều im lặng, các quan đại thần miệng đều gần như há hốc, Nhạc Vương gia mắt còn không trừng đến lớn liệt!

Vương hậu! Cái này đùa có gì vui, Vương từ khi nào đã có Vương hậu!? Nhưng Vương hậu thế nào lại trở thành thích khách!?

Ảnh Chi Mộng tròng mắt rưng rưng-- nàng thật sự, nàng thật sự thực hiện lời hứa.

Nếu ta là Vương, ngươi phải là Hậu!

Này, nữ hài tử...

"Người đâu, đem Nhạc Vương gia ra chém!" Sơ Tuyết Lãnh quát lớn.

Các quan đại thần kia còn không quỳ xuống hướng Sơ Tuyết Lãnh cầu tình. Đám thị vệ thấy vậy cũng không dám tiến lên.

"Đây chính là kết cục của việc phản lại trẫm!" Rút kiếm, lao tới phía Nhạc Vương gia "xích" một tiếng, đem hắn đâm chết tại chỗ. Cả triều đều ngạc nhiên, tất cả đều không kịp phản ứng, đây Sơ Tuyết Lãnh cư nhiên như vậy tước đoạt một mạng người!

Quay sang, đau lòng đỡ lấy Ảnh Chi Mộng: "Trẫm đã nói qua, các ngươi nhớ kĩ, đây chính là kết cục của việc phản quốc và Trẫm là Vương!"

Cùng Ảnh Chi Mộng đến trước long ỷ, Sơ Tuyết Lạnh lại bổ sung: "Đồng dạng, các ngươi hãy nhớ cho rõ, đây là Vương hậu trẫm, Ảnh Vương hậu!"

Ảnh Chi Mộng nhìn nàng, nữ tử này là Vương!? Nhưng cũng lại là Sơ Tuyết Lãnh, bằng không thế nào lại nhớ rõ nàng!

Bãi triều, Sơ Tuyết Lãnh khẩn cấp ôn lấy tấm thân gầy yếu của Ảnh Chi Mộng hướng tới tẩm cung, chính nàng có luyện qua võ thuật nên ôm lấy cơ thể ốm yếu của Ảnh Chi Mộng vẫn là có thể.

"Lãnh..." người trong lòng dựa vào ngực nàng nhẹ giọng nói: "ngươi thế nào..."

"Đây vẫn là linh hồn của ta!" biết nàng thắc mắc cái gì, Sơ Tuyết Lãnh ôn nhu trả lời, mày lại nhíu lại, Mộng quả thật gầy trong khi bản thân lại cẩm y ngọc thực...

Nghĩ đến đây, bước chân không khỏi nhanh hơn.

Đám cung nữ thấy vậy thì không khỏi kinh hãi trợn lớn mắt, nữ tử kia là ai lại khiến cho Vương đối xử như vậy!!?

"Người tới, tuyên thái y, các ngươi chuẩn bị  nước ấm!"

Sắp xếp một hồi, Ảnh Chi Mộng đã sớm được ngâm trong nước ấm áp, mùi hương lan tỏa, nàng đỏ mặt, có chút mất tự nhiên nói: "Lãnh, ngươi trước hãy ra ngoài một chút đi"

Sơ Tuyết Lãnh sửng sốt một chút, bỗng cười có chút gian xảo, điểm điểm mũi nàng: "Hảo, vậy Mộng cứ thong thả đi" xoay người ra lệnh cho những người khác: "Các ngươi cũng đều ra ngoài đi!"

Người nàng thích, người khác cũng không được nhìn đến...

Thái y đã sớm đến trước tẩm cung, ở ngoài cửa thấy Sơ Tuyết Lãnh bước ra, liền quỳ xuống thi lễ.

"Lão thái y xin đứng lên!" đỡ lão y đứng dậy, Sơ Tuyết Lãnh cười cười nhu hòa, lão thái y thấy được sủng mà sợ, run rẩy đứng lên.

"Lão thái y, trẫm biết ngươi trung thành tận tâm, tất nhiên trẫm cũng sẽ không bạc đãi ngươi!" Sơ Tuyết Lãnh cười nhu hòa nhìn hắn. Khi nàng bị hôn mê tỉnh lại, chỉ có mình hắn là vui mừng, phần tình này nàng nhớ rất kĩ.

"Thần vì Vương mà tận sự, tuyệt không dối lòng!" Lão thái y đáp lại, trong mắt tràn đầy cảm kích. Vương từ khi tỉnh lại rất tàn bạo thế nhưng lại đối vậy với mình, hỏi xem tại sao ông lại không cảm động.

Bình tĩnh nhìn phản ứng của hắn, lúc này trong phòng truyền ra tiếng nói: "Lãnh, ngươi mau vào đi"

Một tiếng này khiến lão thái y kinh ngạc, như thế nào lại có người trong nội phòng của Vương!?

"Ân" đáp lại, Sơ Tuyết Lãnh liền đẩy cửa tiến vào.

Lão thái y không dám đi theo, cũng không dám ngẩng đầu nhìn.

Sơ Tuyết Lãnh thấy phản ứng của hắn thì hài lòng, tiến vào trong tẩm cung.

Mộng thật xinh đẹp nha. Quần áo ngủ màu tuyết trắng để lộ ra xương quai xanh, vô cùng quyến rũ động lòng người. Mái tóc đen dài ướt sũng tản sang một bên, khuôn mặt hồng hồng đỏ ửng say lòng người. Vẻ đẹp thanh nhã thoát tục, quả thật là một bức tranh mỹ họa.

Sơ Tuyết Lãnh cười ôn nhu hướng Ảnh Chi Mộng tiến đến, nàng nhìn Sơ Tuyết Lãnh mỉm cười.

"Mộng, ngươi thật đẹp!" Sơ Tuyết Lãnh tự đáy lòng tán thưởng.

"Mộng, ngươi lên giường nghỉ ngơi đi, ta kêu lão thái y đến chuẩn mạch cho ngươi" Sơ Tuyết Lãnh ôm lấy nàng, hướng trên giường tiến tới.

"Ta nào muốn được chiều chuộng như vậy" Ảnh Chi Mộng không có phản kháng, nhưng chỉ là không được tự nhiên cho lắm. Ngoan ngoãn nằm trên long giáp thượng (giường vua) Ảnh Chi Mộng nói nhỏ: "Lãnh, ta đói bụng"

"Kêu ta Ngạo Sương, Vương này tên gọi là Nạp Lan Ngạo Sương, nếu ngươi gọi Lãnh thì có chút lộ liễu" ôn nhu nói: "Để ta cho thái y đến chuẩn mạch cho ngươi rồi ta cho người mang thức ăn tới"

"Ân, Ngạo Sương"

"Nếu ngươi thích thì khi chỉ có hai ta, ngươi gọi ta Lãnh cũng được"

"Ân"

"Vào đi" Nói với người đang đứng trước cửa.

Lão thái y nghe vậy liền tiến vào, nhẹ giọng: "Bệ hạ"

"Đến đây, thay ta hảo hảo chuẩn mạch cho Vương hậu" Sơ Tuyết Lãnh nói xpng liền đứng sang một bên.

Lão thái y có chút kinh sợ nhìn Vương hậu, thấy Ảnh Chi Mộng ánh mắt ôn hòa liền an tâm, bước tới bắt mạch.

Sau một lát, hắn đứng dậy: "Bẩm bệ hạ..."

"Thế nào?" có chút lo lắng hỏi.

"Vương hậu nương nương cơ thể không có gì trở ngại, chỉ là bị suy nhược thân thể rất là suy yếu, cần phải hảo hảo bồi dưỡng"

"Vậy, người tới" Sơ Tuyết Lãnh phân phó: "Dẫn lão thái y đi chuẩn bị dược, tiên thể mang chút thức ăn đến!"

"Bệ hạ, vi thần cáo lui!" Lão thái y liền theo cung nữ cáo lui khỏi tẩm cung.

Sơ Tuyết Lãnh ngồi bên giường, ôm lấy Ảnh Chi Mộng, đau lòng nói: "Mộng, ngươi chịu khổ rồi"

"Trọng sinh, luôn có một chút khổ, có gì can hệ đâu" mềm nhẹ trả lời nàng.

Sơ Tuyết Lãnh nhìn nàng, càng nhìn càng thích, thật sự là  thích vô cùng.

Chỉ chốc lát sau, một chén bổ dưỡng được mang đến, Sơ Tuyết Lãnh nhận lấy, đem từng miếng đút cho Ảnh Chi Mộng, mỗi một đỗng tác, cử chỉ đều là cẩn thận, ôn nhu nhu vô cùng.

Ảnh Chi Mộng cũng không chối từ, hạnh phúc nhận ấm áp mà nàng mang đến, cẩn thận đặt vài sau trong trái tim.

Các cung nữ thấy vậy thì không khỏi choáng váng. Vương ngày thường bá đạo uy nghiêm, bây giờ thì lại là nhu tình cùng thương tiếc. Nhưng tất cả đều chỉ hướng về phía nữ nhân kia mà bộc lộ. Loại ôn nhu độc quyền thật khiến con người ta--- ê ẩm...

Thay nàng đút hết một chén, Sơ Tuyết Lãnh ôn nhu đắp chăn cho nàng: "Mộng, ngươi trước hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta có chút việc cần xử lí!"

"Ân, ngươi đi đi" Ảnh Chi Mộng mệt mỏi nhắm mắt lại, nụ cười vẫn vương trên môi.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Sơ Tuyết Lãnh giờ đây chỉ còn lại sự uy nghiêm, lãnh khốc thường ngày, dặn dò các cung nữ hầu hạ cần phải nhẹ nhàng để Ảnh Chi Mộng được nghỉ ngơi, bản thân lại hướng tới thượng phòng giải quyết chính sự.

Giờ đây, Sơ Tuyết Lãnh muốn thông cáo với thiên hạ rằng, Ảnh Chi Mộng là vương hậu của nàng, không cho bất cứ kẻ nào động tới!

Mà, vào giờ phút này, hậu cung gần như muốn nổ tung!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro