Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đen gió lộng, thật hợp để đi giết người.

Tuy rằng ta không định giết người, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để ‘xuống tay’.

Nhìn bốn phía xung quanh không có ai, ta cười thầm một tiếng rồi luồn tay qua cửa sổ, mò mẫm tới bên cạnh cửa. May mắn là khoảng cách giữa cửa sổ và cửa chính không xa. Chỉ một lát sau, đã mò thấy chốt khóa, ta vội vàng kéo.

Hì hì, quả nhiên lần nào cũng đúng.

Kiễng nhẹ đầu ngón chân bước tới, ta khẽ khàng dùng hai tay đẩy cánh cửa ra, “Cót —— két ——” Tiếng trục cửa vang lên khiến cả người ta giật bắn, ngay lập tức vội vàng giữ nó lại. Chết tiệt, ngày mai nhất định phải nhớ tra chút dầu vào cái trục này. Nín thở, ta chột dạ liếc nhìn xung quanh lần nữa, tốt lắm, ngoài vài cơn gió lạnh đang điên cuồng thổi ngoài kia thì chẳng còn gì khả nghi.

Cứ tiếp tục thế nhá, sắp đạt được mục đích rồi.

Trong phòng tối đen như mực, dù có giơ tay lên cũng chẳng thấy được ngón tay. Nhưng không sao, ta đã quá quen với cách bố trí của căn phòng này rồi, sờ soạng một lát, ta đã tiếp cận được với ‘mục tiêu’.

Ta ngóng bọn ngươi lâu lắm rồi đó nha. Lòng vui mừng khôn xiết, ta đắc ý đặt một chân lên bệ, còn tay thì hướng về phía mục tiêu.

“Ai! Ai đang lén lút ở phòng bếp đấy??!!”

Ta lập tức đứng hình.

Không sai, nơi ta tiến vào chính là phòng bếp, và mục tiêu mà ta nói đang nằm ngay trong cái nồi trên bếp lò kia… Chính là mấy chiếc bánh bao táo đỏ. Nhưng xem ra, kế hoạch của ta giờ bị phá hư rồi.

Không được, đầu tiên cũng phải biết kẻ phá đám là ai đã, thì mới có thể tìm ra phương pháp để đối phó ngược với người ta. Nghĩ vậy, tôi nhẹ nhàng quay đầu lại.

A —— Ra là hắn.

“Nhị sư huynh, là muội là muội!” Ta vội vàng nói rõ thân phận.

“Ồ ~ Là sư muội à, huynh còn tưởng rằng ——” Nhị sư huynh cũng thở phào nhẹ nhõm, không dám thốt ra hết câu.

Nhị sư huynh không chỉ là kẻ đầu gỗ, mà còn chẳng giỏi nổi việc gì, tuy thân mình có võ công cao cường, nhưng lại cực kỳ sợ thần sợ quỷ. Mỗi lần đến ngày mười bốn tháng Bảy, hắn đều võ trang đầy đủ phòng thân, khắp người đeo đầy kiếm gỗ đào trừ quỷ. Có lẽ lý do từ nãy đến giờ hắn không hề tức giận với ta, chắc là vì biết ta không phải là quỷ.

“Nhưng sư muội này, muội đang làm gì ở đây thế?” Nhị sư huynh vừa một bên hỏi, một bên cầm chiếc đèn lồng soi rọi khắp phòng, để xác định xem có thật an toàn không.

“Muội…” Hỏng, chẳng lẽ lại nói với hắn mình tới đây để trộm bánh bao sao? Vì thế, ta đành tùy tiện bịa một lý do: “Muội tới bắt chuột, huynh cũng biết đấy, phòng bếp mà có chuột thì đâu có được.”

“Có cần huynh giúp không?” Dù nói thế, nhưng Nhị sư huynh dường như chẳng hề có ý muốn giúp, mà chỉ đứng đó hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

“Không cần không cần, chuyện nhỏ nhặt thế này để mình muội làm là được.” Ta vội vàng từ chối.

“Cũng phải, cũng phải.” Nhị sư huynh lại thở phào nhẹ nhõm lần nữa, quả thật là chẳng có chút nguyện ý bước vào căn phòng tối đen kia mà, dù rất muốn xoay người bỏ đi ngay lập tức, nhưng hắn vẫn ngượng ngùng nói với ta, “Vậy sư muội cố lên.”

“Nhất định, nhất định rồi.” Ta gật gật đầu thúc giục hắn nhanh đi đi.

Chờ bóng đèn lồng đi xa rồi, ta mới cảm thấy thật sự thả lỏng. Quay đầu nhìn mấy cái bánh bao trong nồi, lại vuốt vuốt tay áo. Đêm nay bọn ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta. Một lần nữa, vừa vươn hai tay hướng đến mục tiêu thì…

“Sư muội! Sư muội! Huynh quên nói cho muội biết chuyện này!”

Ta lập tức đứng hình lần nữa.

“Nhị sư huynh có chuyện gì nữa vậy?” Ta khốn khổ nhếch khóe miệng mỉm cười với hắn.

“Vừa rồi sư phụ nói huynh đi tìm muội để bảo muội đến gặp sư phụ, mà huynh quên mất.” Nhị sư huynh gãi gãi đầu ngây ngô cười.

“Sao cơ? Sư phụ tìm muội có việc gì chứ?”

“Chuyện này…” Nhị sư huynh lại xấu hổ gãi gãi đầu, “Huynh, huynh quên mất rồi.” Vốn biết huynh là đầu gỗ không có trí nhớ mà, nhất là vừa mới trải qua một phen sợ hãi.

“Vậy à.” Ta tỏ vẻ chăm chú nghe, nhưng thật ra tâm trí lại đang xoay quanh mấy cái bánh bao trong nồi, “Một lát nữa muội sẽ đi tìm sư phụ, còn giờ để muội xử lý cho xong lũ chuột này đi.”

“Được rồi.” Nhị sư huynh gật gật đầu, nhưng vẫn đứng mãi ở cửa không chịu đi.

“Thế thì…” Ta cố nén giận tươi cười hỏi, “Không biết Nhị sư huynh còn có chuyện gì nữa không?”

“Không có, chỉ là…” Nhị sư huynh nhìn nhìn ta, nghi hoặc, “Huynh đang không hiểu tại sao sư muội bắt chuột lại cần phải có tư thế ấy?”

“Hả?” Nghe hắn hỏi vậy, ta mới cúi đầu nhìn lại chính mình. Lúc này, chân phải ta đang hiên ngang giẫm lên bệ bếp, tay áo được sắn cao, còn hai bàn tay thì như móng vuốt của sói đói đang vươn tới… Mấy cái bánh bao táo đỏ. Tư thế này quả thật cùng với tư thế rình bắt chuột hoàn toàn khác xa nhau.

“Nhị sư huynh…” Trí óc ta nhanh nhẹn hoạt động, rồi bắt đầu nói nhăng nói cuội biện bạch cho mình, “Huynh có biết, cái gì gọi là người sợ quỷ ba phần, nhưng quỷ lại sợ người bảy phần không…”

“Ừ?” Nhị sư huynh vừa nghe thấy ta nhắc đến chữ quỷ, liền bắt đầu nuốt nước bọt, nhưng vẫn giả bộ điềm tĩnh lắng nghe.

“Ở trong bếp này vốn tràn đầy âm khí, nếu muội không dùng tư thế này để giương oai với quỷ, chỉ sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra nha…” Ta vừa nói vừa lim dim đôi mắt, khua tay minh họa cho tăng thêm vài phần li kỳ.

“Sư muội nói không sai.” Nhị sư huynh đã sớm cứng đờ cả người, tay cầm lồng đèn cũng bắt đầu run lên, nhưng vẫn giả bộ tỏ ra đã hiểu, “Vừa nãy huynh còn tưởng lầm là muội vào đây để trộm bánh bao chứ, thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”

“Thế nên…” Ta bắt đầu ngầm ám chỉ hắn, đừng tiếp tục đứng đây quấy rầy tôi.

“Vậy huynh đến chỗ sư phụ trước.” Hắn tựa hồ cũng vô cùng vui vẻ được rời khỏi nơi này, hai tay ôm quyền, “Sư muội bảo trọng.”

Thấy ta gật gật đầu, hắn liền quay người bước nhanh biến mất, bằng tốc độ còn gấp hai lần khi tới, chỉ loáng cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lần này ta lại không dám hành động vội vàng.

Quả nhiên, không lâu sau hắn liền quay trở lại, có điều đã biết thân biết phận đứng cách cửa hai thước, không dám làm ầm ĩ lên.

Ta tiến ra phía trước, dựa vào khung cửa chăm chú nhìn hắn.

“Sư muội, huynh nhớ ra rồi.” Nhị sư huynh vừa nói vừa chột dạ nhìn về phía sau ta xem xét, “Sư phụ tìm muội là để hỏi về việc chậu hoa lan.”

“Hoa lan?” Ta ngẩn người, đột nhiên nhớ tới một tháng trước, trước khi ra khỏi cửa sư phụ đã cố ý dặn dò kỹ lưỡng với ta, là phải chăm sóc thật chu đáo cẩn thận chậu hoa lan lão mới mua, mà tôi lúc ấy lời vào tai này lại ra tai khác, không hề lưu lại chút gì. Sư phụ vừa đi khuất thì ta cũng hoàn toàn quên béng, vì vậy suốt tháng qua ngay cả bộ dạng hoa lan tròn méo ra sao ta cũng chẳng hay. Lần này chết chắc rồi. Ngay lập tức trên đầu ta hiện lên ba đường vạch đen, sắc mặt còn tái xanh hơn cả Nhị sư huynh nữa.

“Sư muội, huynh đã nói xong hết những lời sư phụ dặn, nên giờ huynh đi trước đây.” Nhị sư huynh không hề để ý tới biến hóa trên gương mặt ta, mà chỉ lo hai tay ôm quyền, hành lễ với ta rồi định nhanh chân bỏ chạy.

“Chờ đã!” Ta vội gọi rồi sống chết ôm chặt lấy lưng hắn, rất kiên cường nói: “Muội đi cùng huynh đến gặp sư phụ.”

“Nhưng mà sư muội…” Cái đầu gỗ này thế mà giờ lại nhớ rất rõ nhiệm vụ bắt chuột đang còn dang dở của ta, “Còn chuột trong phòng bếp…” Thật chẳng biết phải nói sao với cái kẻ nãy giờ chỉ biết trốn quỷ, mà vẫn có mặt mũi để nói lời này.

“Thế huynh nghĩ lúc muội và huynh đứng đây nói chuyện ầm ĩ nãy giờ, nó còn đứng đó đợi bị tóm sao? Thế Nhị sư huynh vào bắt đi.” Ta tức giận quát, rồi bước ra khỏi phòng bếp đi vào sân trước, tiến về phía đại sảnh.

“Chờ đã nào!” Lần này đến phiên Nhị sư huynh gọi, “Ấy, sư muội, huynh đi với muội tìm sư phụ.” Rõ ràng là sợ quỷ muốn chết, mà còn làm bộ như nguyện sinh tử có nhau, da mặt thật đúng là dày.

Trên đường đi thấy bộ dạng tôi u sầu, Nhị sư huynh thủ thỉ nhẹ nhàng ra chiều an ủi: “Sư muội đừng lo lắng quá, sư phụ sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà trách phạt nhiều đâu.” Miệng thì nói thế, nhưng đoán không chừng trong đầu hắn lại đang nghĩ: “Lần này sư muội nhất định sẽ bị sư phụ mắng chết.”

Ta không trả lời hắn, chỉ lo cúi đầu suy ngẫm mình nên chuẩn bị nói gì khi lát nữa đối thoại với sư phụ thôi.

“Sư phụ là người rất nhân hậu, sẽ không làm khó muội đâu.” Nhị sư huynh không biết mình đang bị bỏ lơ, vẫn hăng say độc thoại, “Hơn nữa chậu hoa lan cũng không sao cả, huynh xem qua rồi, vẫn bình thường. Yên tâm đi, chỉ cần muội làm nũng với sư phụ một chút, thì sẽ chẳng có việc gì…”

Rất nhanh, ta và Nhị sư huynh đã đến trước cửa sảnh chính. Ngẩng đầu liền thấy sư phụ đã cách xa một tháng của mình đang uy phong ngồi trên chiếc ghế gỗ lim tốt nhất trong phòng, gương mặt thì chuyển sắc xanh. Đứng ở bên cạnh ông chính là vị Đại sư huynh với khuôn mặt lạnh lùng vô biểu cảm như bao ngày, bầu không khí cực kỳ nghiêm túc. Chỉ một chậu hoa lan thôi mà, có cần phải như vậy không? Ài, chết thì chết. Cố nặn ra khuôn mặt rầu rĩ nhất, tôi chầm chậm bước vào trong phòng, quỳ xuống nhỏ giọng: “Đồ nhi bái kiến sư phụ”.

Sư phụ hừ một tiếng, một lúc sau mới mở miệng run giọng hỏi: “Con xem xem… Đây là cái gì!”

Ta ngẩng đầu nhìn từng thớ thịt đang co giật trên gương mặt sư phụ, rồi lại nhìn sang dị vật được chỉ vào kia. Ngoài một chậu sứ men xanh hảo hạng bám đầy bụi đất, cùng vài cuống hoa lan đã chết héo quấn lấy nhau như mấy rễ hành, thì chẳng còn lại gì cả. Sắc mặt của ta cũng theo sư phụ chuyển sang xanh lét. Nhị sư huynh, đây là chậu hoa lan ‘Không sao cả’ mà huynh nói sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#hài