Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Sư phụ, người tha thứ cho sư muội lần này đi.” Nhị sư huynh hai tay ôm quyền, một bộ hiên ngang lẫm liệt chen miệng nói, “Mới vừa nãy, con còn thấy sư muội hơn nửa đêm rồi mà ở trong phòng bếp bắt chuột, không có công lao cũng có khổ lao…” Này này này, dù huynh có đầu gỗ đến đâu, cũng đừng nói thêm gì nữa để mang phiền phức cho ta chứ.

Quả nhiên, vừa nghe Nhị sư huynh nói xong sư phụ như bị châm ngòi nổ, đứng bật dậy hét lớn: “Con đừng có xin tha thay cho sư muội! Bắt chuột hả? Có mà vào đó ăn vụng thì có!” Lão đầu, ông có mắt thần của Tôn Ngộ Không à?

“Sư phụ, không phải như vậy mà, sư muội vừa nãy…” Trong khi hoảng hốt, Nhị sư huynh lại đổ thêm dầu vào lửa.

“Vừa nãy vừa nãy cái gì, vi sư chỉ nhìn thấy chậu hoa lan vừa mới mua giờ đây đã biến thành một đống chất thải bón phân cho cây thôi!” Rõ ràng chậu hoa lan đó là do người bệnh tặng, vậy mà giờ lại chẳng biết xấu hổ nói ra như thế.

“Nhưng thưa sư phụ, thật là sư muội không cố ý…”

“Con không cần nói nữa, ta muốn phạt, tâm ý ta quyết rồi.”

“Sư phụ, nếu người đã muốn trách phạt thì xin hãy phạt cả đồ nhi đi!”

“Đồ nhi, con!”

Giờ lại là chuyện gì đây? Bọn họ có cần phải bỏ ta sang một bên để trình diễn tiết mục cảm động, ‘sư huynh vì sư muội cầu tình trước sư phụ’ không chứ? Vì không để tình thế chuyển xấu đến mức sư phụ tức giận muốn giết luôn ta, ta vội vàng ngăn Nhị sư huynh lại, cúi đầu làm ra vẻ ‘mặc vua muốn chém muốn giết thì tùy’: “Sư phụ, đều là lỗi của đồ nhi, người muốn phạt thì cứ trách phạt đi.”

“Haizz…” Thấy bộ dạng đáng thương của ta, sư phụ ngồi trở lại ghế, thở dài: “Con nói xem, để cho con có thể sống thoải mái ở y quán vốn có nhiều người qua lại, nên ta mới quyết định cho con từ nhỏ ăn mặc giả nam nhi, ai ngờ con lớn lên lại thật cư xử ngang ngược càn rỡ như nam nhi vậy, thật là tức chết ta mà. Thôi thôi, ta nghĩ bây giờ con vẫn nên mặc lại quần áo nữ nhi đi…”

“Được được.” Nghe sư phụ nói vậy, hai mắt ta lập tức sáng rực, “Sư phụ, người cho con mặc lại quần áo nữ nhi đi.”

Từ nhỏ ta đã bị trói buộc trong trang phục của nam nhi, đã sớm không ngừng oán hận. Nhìn thấy Tiểu Hoa cạnh nhà mỗi ngày đều mặc quần áo nữ nhi đáng yêu đi trên đường phố, ta thường âm thầm ghen tị rất nhiều. Tại sao vậy chứ? Rõ ràng đều là nữ tử, vì sao ngay từ nhỏ ta đã phải giả dạng nam nhân, còn bị kẹp trong cái đám phàm phu tục tử ấy sống suốt mười tám năm trời??  Hơn nữa còn bị mấy kẻ không biết nội tình chê cười gọi là đồ ‘ẻo lả’, thật sự khó chịu vô cùng.

Ai ngờ sư phụ thấy tôi háo hức như vậy, liền đứng lên quát lớn: “Con đừng vội đắc ý!” Chậc chậc, tuổi đã cao rồi còn vừa ngồi đã đứng dậy ngay như thế, không sợ tăng huyết áp sao.

“A Thành, không phải vi sư không muốn cho con mặc đồ nữ tử, con cũng biết đấy, nữ tử mà ở trong y quán sẽ rất không tiện mà.” Sư phụ thấy ta không phản bác, nhẹ nhàng khuyên.

Ta họ Thành, tên Nhược Hề, A Thành chính là danh xưng mà sư phụ dùng để gọi ta. Không biết sư phụ cố ý hay vô ý, mà tên ta vốn của nữ, lại bị sư phụ kêu thành tên của công nhân khiêng vác bến tàu. A Thành, A Thành, mười tám năm qua cứ như vậy gọi, mỗi lần sư phụ cất tiếng gọi, ta đều cảm thấy như mình đúng thật là nam nhân. Nghĩ là như vậy nhưng lại chẳng dám phản bác, chỉ có thể ở sau lưng một mực bắt các sư huynh tuyệt đối không được kêu A Thành, bằng không ta sẽ đại khai sát giới.

“A Thành, nhớ lại năm đó, sư phụ con là ta đây, đã nhặt được một hài nhi cả thân rét run trước cửa y quán, cũng chính là con. Khi đó ta đã lao tâm khổ tứ biết bao để chăm sóc cho con…” Lại nữa, sư phụ lại đang bắt đầu kể chuyện xưa, mỗi lần ta gây ra họa gì sư phụ đều sẽ: “A Thành, nhớ lại năm đó…” Bắt đầu là thế, và kết thúc sẽ là “Đến bây giờ con vẫn chẳng có tiền đồ gì.” mới thôi. Nhưng mấy năm gần đây thì lại đổi thành: “Ta xem xem về sau con sẽ làm nên công trạng gì.” rồi mới chịu bỏ qua. Chẳng lẽ đây là bệnh chung của người già?

Ta bắt đầu thả hồn đi rong.

Một lát sau, khi sư phụ chỉ mới niệm được một nửa, ta mờ mịt khẽ liếc mắt nhìn Nhị sư huynh đang quỳ ở cạnh bên, hắn tuy không dám cử động, nhưng ánh mắt thì đã sớm trống rỗng từ lâu rồi, có lẽ cũng đang giống ta vậy. Còn Đại sư huynh thì dù gương mặt lạnh lùng tuyệt không một chút biểu cảm, nhưng tay cầm kiếm cứ liên tục đổi, thế nghĩa là hắn cũng chẳng còn kiên nhẫn nữa.

Được rồi, mọi người cùng thả hồn nào.

“…A Thành, để ta xem xem về sau con sẽ làm nên công trạng gì.” Như đang nằm mộng đột nhiên bừng tỉnh, rốt cục thì sư phụ cũng đã niệm xong.

Nhị sư huynh cũng khẽ giật mình, còn Đại sư huynh lại vừa đổi xong tay cầm kiếm.

“Tạ ơn sư phụ dạy bảo.” Như thường lệ, ta vội vàng bưng chén trà dâng lên cho sư phụ, rồi dập đầu một cái cảm ơn.

“Các con đứng lên đi.” Cuối cùng sư phụ cũng đại xá cho tavà Nhị sư huynh.

“Ừm… Thật ra lần này vi sư trở về, là có chuyện muốn giao cho các con…” Vậy sao ngay từ đầu không nói ra chứ? Mặc kệ cho nội tâm ta gào thét, sư phụ vẫn thong thả uống ngụm trà, vuốt vuốt chòm râu khổ công nuôi bảy năm qua: “Tháng trước vi sư vào kinh, là để xem bệnh cho Tấn vương gia, các con cũng biết đấy, y thuật của vi sư đã sớm vang danh khắp chốn…” Muốn nói gì thì cứ nói đi, há chi còn phải xả thêm vài câu thổi phồng bản thân nữa.

“Chính là, khi vào phủ Tấn vương, vi sư mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.” Lại uống một ngụm trà.

“Để nói hết thì thật là một câu chuyện dài.” Lại tiếp tục uống.

“Sư phụ, không thể bỏ bớt những phần chẳng liên quan sao.” Ta nhịn không được nhỏ giọng than vãn.

Sư phụ trừng mắt với ta một cái, rồi tiếp tục, “Năm năm trước, Tấn vương gia phụng mệnh hoàng thượng đến nơi đây thị sát, không may bị nhiễm phong hàn, lúc đó nhờ y nghệ tinh thông của vi sư mà mới kéo được vương gia từ Quỷ Môn quan trở về, từ đó về sau chúng ta có giao tình nồng hậu…” Ta đã gặp qua vị Tấn vương gia ấy, năm đó ta theo sư phụ trợ giúp cho người, vương gia thật ra là một ông già để râu hình chữ bát.

“Vương gia sau khi khỏi bệnh liền quay về kinh, đến nay từ biệt cũng năm năm rồi.”

Ta cảm giác như mình lại muốn thả hồn.

“Chính là, khi vào phủ Tấn vương, vi sư mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.” Nếu ta không nhầm, thì lời này đã nói lần thứ hai.

Ta bắt đầu chính thức để hồn phiêu du, Nhị sư huynh cũng đã ánh mắt vô hồn gãi gãi đùi, còn Đại sư huynh thì tiếp tục đổi tay cầm kiếm.

“Không biết vương gia bị gian thần nào hãm hại, mà trong kinh thành dấy lên lời đồn Tấn vương gia muốn cướp ngôi, vì vậy vương gia đã phải giả bệnh, mời vi sư lên kinh.” Cuối cùng sư phụ cũng đã nói đến điểm chính.

“Cướp ngôi?” Ta nhíu mày, ý thức được đây là một từ rất nghiêm trọng, nên cũng hạ giọng xuống thấp hơn.

“Cướp ngôi á…” Nhị sư huynh cũng học tôi, nói thì thào.

Đại sư huynh thoáng nhíu mày, hắn cũng có suy nghĩ tương tự.

“Phải.” Sư phụ lại nâng chén trà, nhấp một ngụm. Lát sau, dù đã buông chén trà nhưng sư phụ chẳng nói thêm gì nữa, ta không nhịn được hỏi: “Sư phụ, sau đó thì sao?”

“Vi sư quay trở về.” Sư phụ nói.

“Sư phụ, nếu không có việc gì thì đồ nhi xin phép về phòng nghỉ ngơi trước.” Ta ôm quyền, chuẩn bị xoay người cáo lui.

“Vi sư còn chưa nói đến điểm chính mà.” Sư phụ gọi ta lại, “Lần này vi sư trở về, chính là muốn để cho các con thay vi sư lên kinh, xem bệnh cho vương gia.”

“Lên kinh?” Đại sư huynh cuối cùng cũng chịu phản ứng.

“Vi sư đã ở vương phủ một tháng, nếu còn nán lại sẽ bị ngộ nhận là người vương gia sắp xếp để hỗ trợ cho ngài ấy cướp ngôi, hơn nữa ở kinh thành có rất nhiều do thám đã nhớ rõ khuôn mặt vi sư rồi, thế nên đành để cho các con thay vi sư vào kinh trợ giúp vương gia vậy.”

“Trợ giúp vương gia? Thế chẳng phải là trợ giúp cướp ngôi à?” Nhị sư huynh hiếm hoi lắm mới nói được một câu đúng ý.

“Nói bậy.” Sư phụ trừng mắt liếc Nhị sư huynh, “Tấn vương gia xưa nay là người chính trực, đối với triều đình lại càng trung thành tận tâm, tuyệt không có nửa điểm không an phận.” Nói mà cứ như đang tự khen mình.

“Nhưng mà sư phụ, vì sao người lại không tự mình trợ giúp vương gia?” Ta hỏi.

Sư phụ thở dài: “Bởi vì ở phủ vương gia, vi sư chỉ có một mình, không thể lo chu toàn hết mọi chuyện được.” Nói qua nói lại, hóa ra là lão đầu này sợ chết.

“Nhưng mà, mấy sư huynh muội chúng con cũng gánh vác không nổi nha.” Ta nhắc nhở sư phụ.

“Vi sư biết. Nhưng vương gia đã không còn đường lui nữa, vi sư cũng không thể thấy chết mà không cứu được.” Vậy sao người không tự mình cứu đi.

“Sư phụ, vậy khi nào thì chúng con lên đường?” Đại sư huynh hỏi, vẻ mặt nghiêm túc, dường như ở đây chỉ có mình huynh ấy là thật tâm lắng nghe từ nãy đến giờ.

“Sáng mai.” Nét mặt sư phụ nghiêm nghị, “Vi sư đã dặn dò người đánh xe của vương gia rồi, sáng mai các con khởi hành.” Này này này, nói vậy chẳng phải là muốn đưa chúng con vào chỗ chết sao.

“Sư phụ, người không đi cùng ư?” Nhị sư huynh hỏi.

“Vi sư nói rồi, bọn hắn đã nhớ rõ mặt của vi sư rồi, như vậy rất không tiện.” Nói qua nói lại cũng chỉ là sợ chết thôi.

Bốn thầy trò rơi vào trầm mặc.

Sư phụ phá vỡ im lặng đầu tiên: “A Vân, A Mộc.” A Vân là Đại sư huynh, A Mộc là Nhị sư huynh, “Vi sư mặc dù là thầy thuốc, nhưng cũng biết một ít võ công, cho nên khi vi sư mở ra y quán này, đồng thời cũng dạy võ công nữa…” Nói thì nghe hay như vậy, nhưng rõ ràng chỉ muốn tranh thủ kiếm thêm chút tiền, “Các con từ nhỏ nếu không cùng vi sư lên núi hái thuốc, cũng sẽ cùng vi sư trao dồi võ công, bây giờ, chính là lúc các con phát huy khả năng của mình.”

“Đồ nhi quyết không phụ sự kỳ vọng của sư phụ!” Hai sư huynh cực kỳ ăn ý ôm quyền cùng đáp, ta chỉ có thể đứng bên dùng chân vẽ hoa vẽ lá, bởi từ nhỏ ta vốn chẳng cần lên núi hái thuốc, cũng không phải rèn luyện võ công, mà chỉ phụ trách việc sắc thuốc thôi.

“A Thành.” Sư phụ quay sang gọi ta, “Con tuy là nữ nhi, nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt, lần này lên kinh, chính là muốn con nghĩ kế, đừng để hai cái đầu gỗ này phá hỏng đại sự.” Sư phụ cũng ý thức được hai đồ đệ yêu quý của mình vốn là đầu gỗ sao.

“Vâng, sư phụ.” Ta gật đầu đáp.

“Hai người các con nhất định phải cẩn thận bảo vệ sư muội, đừng để cho sư muội của mình gặp bất trắc nào, biết chưa?” Sư phụ nói câu này thật hay.

“Vâng!” Hai sư huynh lại ăn ý đáp.

Bốn thầy trò tiếp tục rơi vào trầm mặc.

Lần này vẫn là sư phụ lên tiếng trước, “Vi sư biết, các con đi chuyến này chẳng khác nào đi vào hang cọp,” Vậy thì đừng để chúng con đi, “Các con nhất định phải bảo vệ mình cẩn thận, vi sư nhất định sẽ ở đây chờ các con bình an trở về.” Nói mà chẳng khác nào không nói.

“Sư phụ…” Thế nhưng, Nhị sư huynh bắt đầu nghẹn ngào, đầu gỗ quả đúng là đầu gỗ.

Bốn thầy trò lại rơi vào trầm mặc.

Lần này đến phiên ta lên tiếng, cùng với hy vọng chờ mong: “Sư phụ, lần này lên kinh con muốn… “

“Không được! Con vẫn phải mặc nam trang lên kinh.” Sư phụ nổi giận.

“Vâng ~ sư phụ.” Ta yếu ớt trả lời.

Vậy là vẫn phải làm nam nhân rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#hài