Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả một đêm ta không ngủ.

Không phải vì ngày mai ta sẽ lên kinh, mà vì đêm nay sư phụ lại ngăn cản ta được quay trở về thân phận nữ nhi của mình. Mười tám năm, đã mười tám năm rồi ta luôn phải dùng thân phận nam nhi để sống giữa mọi người, biết rõ thân phận thật sự của ta chỉ có sư phụ, Đại sư huynh và Nhị sư huynh thôi. Chuyện này thật là khó chấp nhận. Nhớ rõ năm ta được mười lăm tuổi, lúc đó ta thầm mến Nhị thiếu gia ở võ quán đối diện kia, nên mới muốn qua đó kết giao bằng hữu với hắn, kết quả lại nhận được câu trả lời, “Sư phụ các người chẳng có chuyện gì làm hay sao mà lại vừa mở y quán vừa truyền thụ võ công vậy, rõ ràng là muốn cướp đoạt miếng cơm của chúng ta mà. Ta không thèm làm bạn với ngươi.”

Ngày hôm đó, ta đã khóc suốt năm canh giờ.

Ta nghĩ, nếu như ta dùng thân phận nữ nhi để đến hỏi Nhị thiếu gia ấy, ắt hẳn hắn sẽ không chút do dự mà gật đầu đồng ý với ta. Bởi vì ta không xấu, không những thế còn rất xinh đẹp. Ta nhớ khi Tiểu Hoa được mười tuổi, nàng đã từng kéo góc áo của ta, dùng giọng nũng nịu năn nỉ ta hãy làm tướng công tương lai của nàng, nhưng ta đã từ chối. Tuy rằng bộ dạng mặc đồ nam nhi của ta rất tuấn tú, nhưng thật sâu trong lòng ta vẫn hiểu được một đạo lý, nữ nhi và nữ nhi không thể bên nhau.

Tại sao sư phụ lại cứ gắng bắt ép ta phải giữ thân phận nam nhi chứ? Ta cảm thấy ngoài mấy lý do lão thường nói, dường như vẫn còn một nguyên nhân khác. Có đôi khi, ta thật hy vọng bản thân mình là nam nhân chân chính, nhưng lại sợ hãi sư phụ sẽ ép ta mặc đồ nữ nhi. Hay là, sư phụ có sở thích đó?

Trong lúc miên man suy nghĩ, ta đã ngủ thiếp đi, tuy rằng bụng ta vẫn còn đang rất đói.

“Sư muội! Sư muội.” Gần như chưa kịp ngủ không được bao lâu, thì trước phòng ta đã vang lên tiếng gõ cửa.

“A… Gì thế…” Ta trở mình, muốn đi vào giấc ngủ lần nữa.

“Trời sáng rồi! Lên đường thôi!” Tiếng nói là của Nhị sư huynh, nghe thì có vẻ hắn đang rất hưng phấn. Nhưng sao hắn lại hưng phấn nhỉ?

“Trời bây giờ còn chưa sáng mà?” Ta ngồi dậy, dụi dụi mắt.

“Sư phụ và Đại sư huynh đang chờ muội kìa, xe ngựa cũng đã đến rồi.” Giọng điệu Nhị sư huynh nghe thật giống như chuẩn bị đi chơi xuân, xin huynh, nhìn biểu hiện của sư phụ kia kìa, là chúng ta sắp đi chịu chết đó.

Ngước đầu nhìn bầu trời vẫn còn tối đen một mảnh, ta thật chẳng muốn động chút nào.

“Sư muội? Sư muội, muội có ở bên trong không?!” Nhị sư huynh bỗng nhiên tỏ ra khá nôn nóng.

Sợ Nhị sư huynh suy diễn thành ta đã ‘đột tử’ ở bên trong rồi xông cửa mà vào, nên ta vội vàng đáp, “Có, muội đây.”

Xe ngựa đã đứng chờ trước cửa, còn sư phụ thì vẻ mặt nghiêm túc đứng cạnh bên tường, Đại sư huynh thì dường như đã ở trên xe. Nhị sư huynh tay cầm hành lý của ta, hưng phấn vui vẻ chào sư phụ một tiếng rồi nhảy lên xe ngựa, hoàn toàn chẳng còn chút bộ dạng lưu luyến nào như tối qua cả.

Ta nhìn về phía sư phụ nói một tiếng bảo trọng rồi cũng bước lên xe, ông lại bất chợt gọi.

“Nhược Hề.” Lần này thậm chí còn gọi cả nhũ danh nữa. Sư phụ, không phải người thật sự cho rằng chúng con sẽ không trở lại đó chứ?

Ta có chút kinh ngạc quay đầu nhìn, lại nhìn thấy sư phụ đang chảy ra hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Mẹ ơi, xem ra lần này thật sự chỉ có đi mà không có về rồi. Để bảo toàn tính mệnh, ngay lúc này ta có nên cự tuyệt việc lên kinh hay không đây?

“Haizz, vi sư, vi sư thật không nỡ…” Sư phụ bắt đầu nghẹn ngào, rồi khóc tựa như một đứa trẻ, mặc dù bình thường lão cũng đã là một ông già có tính trẻ con.

“Sư phụ…” Ta có chút đau lòng gọi lão, lần đầu tiên ta thấy bộ dạng sư phụ luống cuống thế này. Được rồi, Thành Nhược Hề, mau nắm chắc cơ hội đi!

“Sư phụ, đồ nhi cũng không nỡ xa người…” Ta đi tới ôm lấy sư phụ, rồi vừa vờ sụt sịt vừa nói, “Sư phụ, nếu như vậy, hay là người chỉ phái A Vân cùng A Mộc đi thôi, còn đồ nhi sẽ ở lại đây hầu hạ chăm sóc người.” Mau đồng ý đi nào, mau trả lời đồng ý đi nào.

“Haizz, A Thành.” Lại khôi phục rồi, cái danh xưng chỉ dành cho công nhân bến tàu kia, “Con hãy giữ gìn thân thể cẩn thận, vi sư ở đây không sao cả, con cứ an tâm đi đi.” Quả nhiên, cái lão đầu này quan tâm nhất vẫn là chính mình.

Không còn cách nào khác ngoài việc phải kết thúc màn thầy trò chia li đầy cảm động, ta đành nói tiếng ‘Bảo trọng’, rồi xoay người dứt khoát lên xe.

Đại sư huynh vẫn vẻ mặt lạnh lùng, tay ôm lấy kiếm, ngồi sát trong cùng. Còn Nhị sư huynh thì nhấc rèm cửa đưa mắt nhìn ngắm ngoài cửa sổ. Này này này, xe ngựa vẫn chưa chạy mà, vội vã ngắm cảnh thế làm chi!?

“Đi!!” Người đánh xe thét to một tiếng, chiếc xe ngựa lập tức chạy nhanh về trước. Điên thật, xe xóc quá, ta không thể ngờ lão đầu kia sau khi đã đang tâm ném chúng ta vào ‘dầu sôi lửa bỏng’, vậy mà vẫn chẳng chịu bỏ thêm chút tiền để thuê một cái xe tốt hơn.

“Lần này sư phụ đối với chúng ta tốt quá.” Nhị sư huynh đột nhiên thực thỏa mãn nói.

“Hả?” Ta cho là mình nghe lầm.

“Lần trước huynh cùng sư phụ ra ngoại thành xem bệnh, chiếc xe ngựa đó còn tệ hơn chiếc này nhiều, lần này chắc hẳn sư phụ phải bỏ ra không ít tiền đâu.” Nghe xong lời Nhị sư huynh nói, ta thật sự không còn bất kỳ ý kiến gì với lão đầu kia.

Trong xe nhất thời yên lặng, Đại sư huynh bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, dù đôi mày vẫn đang cau lại, ta thì tiếp tục lo lắng cho tương lai sắp tới, còn Nhị sư huynh chỉ biết hướng đầu ra ngoài cửa sổ thưởng thức phong cảnh. Hình như trong ba người bọn ta, chỉ có mình hắn ta là chẳng hề có chút phiền muộn nào.

Mất chín ngày để đến được kinh thành. Đôi khi chúng ta được ngủ ở dịch trạm ven đường, có đôi khi lại cứ vậy mà ngủ ngay trong xe ngựa. Suốt cả đoạn đường Đại sư huynh chẳng hề nói gì, Nhị sư huynh thì cũng dần dần từ ngắm phong cảnh chuyển sang cúi đầu ngủ gà ngủ gật, còn ta thì từ tâm trạng lo lắng bắt đầu chuyển sang mong chờ hãy mau mau đến nơi. Cứ đi xe ngựa thế này chắc ta phát điên lên mất, nếu còn không mau đến kinh thành, chẳng sớm thì muộn chắc ta sẽ bị chết vì xóc nảy mất thôi.

“Mấy vị quan khách, đã đến Tấn vương phủ rồi.” Xe ngựa đột nhiên dừng lại, người đánh xe ngồi ở phía trước vén màn lên nói với bọn ta.

Ta bước xuống xe ngựa, nhưng xuất hiện trước mặt chúng ta chẳng phải là cánh cửa lớn sơn vàng xanh rực rỡ như trong tưởng tượng, mà chỉ là một cái cửa gỗ nho nhỏ chẳng khác gì cánh cửa phòng chứa củi ở y quán là bao. Ta quay sang nhìn người đánh xe, vẻ mặt như đang hỏi, vị huynh đài này, có phải huynh đã đi nhầm rồi chăng?

“Đây là cửa sau của Tấn vương phủ.” Người đánh xe đang bận rộn giúp bê hành lý từ trên xe xuống, lúc nhìn thấy vẻ mặt của ta thì có lòng tốt nói cho tôi hay.

“Mấy vị đây chắc là do Lương đại phu phái tới.” Có hai gia đình bước ra cửa, làm tư thế xin mời ba người bọn ta đi vào, “Vương gia đã đợi các vị từ lâu.” Tiến vào trong rồi ta mới thật sự cảm thấy được nơi đây đích thực là vương phủ, bởi vì xung quanh có rất nhiều chi tiết được trang trí bằng vàng và ngọc cực kỳ đẹp mắt xa hoa.

Lúc vào chính sảnh, ta thấy một người đàn ông trung niên để râu hình chữ bát đang ngồi trong đó, hẳn đây chính là vương gia rồi. Vẻ ngoài của ông vẫn như xưa, chỉ có hai phiết râu mép là dài thêm không ít, làm cho ông nhìn qua càng giống một con rùa già, ta phải cố gắng nén nhịn lắm mới không bật cười ra tiếng.

“Bái kiến vương gia.” Bước đến trước mặt vương gia, ba người bọn ta cùng ôm quyền hành lễ.

“Không cần đa lễ.” Vương gia đứng dậy tươi cười, nhưng trên gương mặt vẫn khộng giấu được sự mỏi mệt, “Các vị đường xa bôn ba đến đây, thật là khổ cực.” Biết là tốt rồi.

Thế nhưng, Nhị sư huynh lại tỏ vẻ lo lắng nói: “Vương gia, ngài còn đang bệnh nặng trong người, sao không ở phòng nghỉ ngơi, sao còn đặc biệt đến đây nghênh đón các tiểu dân như chúng ta chứ?” Chắc chắn đêm hôm đó cái người này chẳng thèm nghe sư phụ nói gì đây mà, nên giờ mới hoàn toàn chẳng nắm được điều chi.

Tấn vương gia có chút kinh ngạc, trên mặt ta thì hiện ngay ba đường vạch đen, còn Đại sư huynh lại đổi tay cầm kiếm.

“Ha ha ha ha, xem ra Lương đại phu còn chưa nói rõ hết sự tình cho các vị biết. Vậy mời các vị ngồi xuống, nghe ta nói rõ sự tình…” Vương gia vừa nói vừa định kêu người dâng trà, thì ta đã bước lên ngăn cản: “Vương gia. Không cần đâu. Xin ngài không cần để tâm đến những lời Nhị sư huynh vừa nói, hãy cứ nói thẳng vào điểm chính đi.”

Vương gia có chút kinh ngạc nhìn ta, một lúc sau mới nói: “Được, vậy ta sẽ nói rõ luôn.”

“Chắc hẳn các vị đã biết, ta bị gian thần vu tội muốn cướp ngôi, chuyện như vậy nếu hoàng thượng tưởng thật, không những ta phải mất đầu, mà nhất định người nhà của ta cũng bị liên lụy. Vì thế, lần này ta mời các vị đến đây, là muốn các vị mang theo nữ nhi của ta rời khỏi kinh thành.” Điểm chính này quả thật có tính công phá mạnh.

“Vương gia, ngài muốn ba người bọn ta, đưa hài nhi của ngài đi lẩn trốn?” Hai lần kinh ngạc vừa rồi của vương gia cũng chẳng thể nào so với kinh ngạc lần này của ta, việc thế này nếu bị phát hiện sẽ là chém đầu đó.

“Aiz, bổn vương già rồi, dù đã tốn không biết bao nhiêu công sức muốn làm sáng tỏ những lời bịa đặt ấy, cũng như để chứng minh cho sự trong sạch của bản thân. Nhưng các vị biết đấy, lời nói nhiều thì dù có giả cũng sợ rồi có người tin là thật, chỉ sợ hoàng thượng cũng tin những lời giả dối kia…” Vương gia nói rồi, sắc mặt càng ảm đạm, “Bổn vương chỉ có duy nhất một khuê nữ mới tròn mười tám tuổi, thật không đành lòng để nữ nhi ở cạnh rồi bị liên lụy theo.”

“Vậy…” Mặc dù có chút không phải lúc, nhưng ta vẫn muốm hỏi rõ ngọn ngành, “Vì cớ gì vương gia lại tìm sự giúp đỡ từ một vị đại phu đã cứu ngài nhiều năm trước chứ, chẳng lẽ không còn người nào khác đáng tin hơn sao?”

Vậy mà vẻ mặt vương gia lại cực kỳ kiên định nói: “Xưa nay Lương đại phu là người rất đáng tin cậy, hơn nữa còn từng cứu mạng bổn vương, cho nên bổn vương rất tin ông ấy.” Ách, xin hỏi một người nói chậu hoa lan người bệnh tặng thành chính mình tốn mấy trăm lượng bạc đi mua về, thì liệu có phải là người đáng tin không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#hài