Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hơn nữa…” Vương gia tiếp tục, “Trong kinh thành đã có người đang âm thầm giám sát bổn vương rồi, nên rất nhiều người quen biết lại chẳng thể tùy ý ra vào vương phủ. Vì thế, bổn vương đành nhờ tới người đã từng cứu mình một mạng là Lương đại phu. Mà việc lẩn trốn lần này, chỉ có những người trẻ tuổi khỏe mạnh mới đảm nhận được, cho nên Lương đại phu mới nghĩ đến giao trọng trách nặng nề này cho các vị.” Lão đầu kia, ‘những người trẻ tuổi khỏe mạnh’ cũng đâu chỉ có mỗi chúng con?

Đại sư huynh đột nhiên tiến lên một bước, “Vương gia, vậy phiền ngài mời quận chúa lập tức ra đây, rồi cùng chúng tôi mau chóng rời khỏi kinh thành.” Đại sư huynh à, huynh đúng là người chẳng lên tiếng thì thôi, chứ đã lên tiếng thì ai cũng phải kinh ngạc đó. Chúng ta vừa mới mất chín ngày đường xóc nảy như điên để tới đây đấy!

Vương gia phẩy tay áo, thở dài: “Đừng vội, đừng vội.” Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn ngài không điên giống như Đại sư huynh, “Ngưng nhi mấy hôm trước bỗng nhiên bị nhiễm phong hàn, không thể lập tức đi ngay được.” Nói cách khác là, nếu nàng ta không bị bệnh, thì ngài cũng muốn bọn ta lập tức đi ngay sao?

“Nhiễm phong hàn?” Cuối cùng Nhị sư huynh đã có cơ hội nói chen miệng.

“Các vị cũng là người học y, liệu có thể bắt mạch cho Ngưng nhi được không?” Vương gia cười híp mắt hỏi.

“Đương nhiên có thể, vương gia.” Nhị sư huynh gật đầu.

“Vậy các vị đi bên này. Mời!” Vương gia dẫn ba người bọn ta rời khỏi sảnh chính, đi chưa được bao lâu đã quay đầu hỏi, “Thật có lỗi, các vị đã phải bôn ba rất nhiều ngày mới đến được đây như vậy, hay là trước hết vẫn cứ nên sắp xếp nghỉ ngơi chút nhỉ?” Những lời này của ngài rất hay, nhưng hẳn nên cần nói sớm hơn chứ.

“Xin vương gia hãy cứ dẫn đường, bệnh của quận chúa mới quan trọng hơn cả.” Ta miễn cưỡng cười nói, dù sao ta cũng rất muốn nhìn thấy dung mạo của vị quận chúa này.

“Được được, mời các vị theo ta.” Vương gia cũng cười cười với ta rồi tiếp tục đi về phía trước.

Lúc đến trước một căn phòng được trang trí đặc biệt trang nhã, thì vương gia dừng chân.

“Phiền các vị hãy chờ ở nơi này, để ta vào trong nói vài lời với Ngưng nhi trước.” Vương gia lại cười cười, rồi xoay người đi vào bên trong, đóng cánh cửa lại.

Nhìn thấy cửa gỗ thượng hạng được điêu khắc cực kỳ tinh xảo trước mặt, ta nhịn không được cảm thán: “Ài… Quả nhiên là tiểu thư khuê các… ngay cả cánh cửa cũng chẳng giống bình thường.”

“Đương nhiên, chúng ta đều là nam nhân, đâu cần mấy loại họa tiết sặc sỡ này chứ.” Nhị sư huynh A Mộc nói.

“Này này này, đừng quên muội là…” Ý thức được giọng nói của mình quá lớn, ta liền hạ thấp giọng hơn, “Muội là nữ nhân nha!!”

“Nhưng muội đã sống mười tám năm là nam nhân mà.” Nhị sư huynh vẫn tỏ ra ngây ngô nói, nhưng ta vô cùng hồ nghi đó là hắn cố ý nhắc nhở ta không.

“Cái này khác mà… muội là bị ép… Hơn nữa, kể cả là đồ đặt trong phòng của muội mà sư phụ cũng chẳng cho phép trang trí nữa kia.” Ta rầu rĩ oán hận.

“Aiz… Sư muội, thôi đừng mà… Sư phụ cũng là vì muốn tốt cho muội mà thôi.” Nhị sư huynh làm ra vẻ mặt ‘huynh đây rất hiểu sư phụ’, nhưng rõ ràng lão đầu ấy không nỡ xài tiền thì có.

Ta muốn có được sự ủng hộ từ Đại sư huynh, nhưng khi quay đầu nhìn thấy bộ dạng ‘ngàn thu lạnh lùng’ của hắn thì lại thôi, để một người như vậy giúp đỡ, thà rằng tự mình cố gắng còn hơn.

“Mời các vị vào.” Bỗng vương gia đi ra cửa rồi gọi.

Bước vào trong phòng, ta lập tức được một hương thơm ngào ngạt phảng phất vây quanh, mùi này thật dễ chịu quá. Ngẫm lại căn phòng của mình cũng là phòng của nữ nhân, nhưng lúc nào cũng chỉ nồng nặc toàn mùi thuốc đông y. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là ‘xuất thân khác nên cuộc đời cũng khác’?

“Thân thể Ngưng nhi suy yếu, nên không thể ngồi dậy cho các vị bắt mạch được, xin thứ lỗi.” Vương gia vừa nói, vừa dẫn bước đưa bọn ta tới trước giường.

Quận chúa quả nhiên đúng là quận chúa, chiếc giường cũng được làm từ loại gỗ thượng hảo hạng, khắc đủ loại hoa văn tinh tế, bên trên còn treo một tấm lụa mỏng màu hồng nhạt, phủ xuống ngăn cản những người đứng ngoài không thể nhìn thấy rõ dung mạo người nằm trong. Chắc hẳn chiếc giường này phải do các bậc thầy thợ mộc giỏi nhất ở trong kinh thành tạo ra. Lại nghĩ đến chiếc giường cứng ngắc thô kệch trong gian phòng mình, mà ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Xin hỏi các vị…” Thấy ba người bọn ta cứ một mực đứng ngơ ngác trước giường không chút động tĩnh, nét mặt vương gia đầy tò mò, bước lên phía trước hỏi.

Ta cũng cảm thấy thật kỳ quái. Tại sao hai vị sư huynh còn không mau đi bắt mạch cho vị quận chúa đó đi, cứ đứng yên ở đây làm gì? Nghĩ thế cho nên ta quay đầu lại, liền nhìn thấy hai người bọn họ đang mở lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta.

“Hai huynh nhìn đệ làm gì?” Ta có một dự cảm xấu.

“Sư đệ này, đệ nhanh nhanh đến bắt mạch đi.” Nhị sư huynh đỏ mặt, gãi gãi đầu nói.

Đại sư huynh cũng không hề thay đổi một chút sắc mặt, chỉ nhìn ta, vậy là hắn đang ngầm đồng ý đấy ư?

“Hai huynh…” Ta tức giận nhìn bọn họ, sao đột nhiên có thể đùn đẩy việc bắt mạch người bệnh cho một kẻ bình thường chỉ chuyên phụ trách đi sắc thuốc như ta? Các người mạo hiểm quá rồi đó.

“Các vị có gì không tiện sao?” Vương gia thấy bọn ta nói chuyện nãy giờ nhưng lại không có chút tiến triển, nên lại cất tiếng hỏi.

“Vương gia xin chờ một chút, tiểu bối muốn trao đổi một chút với hai vị sư huynh đây.” Ta vừa cười hì hì vừa lôi kéo hai vị sư huynh ra một góc.

“Hai người các huynh đang nghĩ cái gì vậy hả?” Ta nhỏ giọng nói, “Đây chính là quận chúa, là khuê nữ của vương gia đấy nha. Sao hai huynh lại có thể để cho muội bắt mạch được chứ? Trước giờ muội chỉ phụ trách sắc thuốc thôi mà.”

“Sư muội, huynh… Bình thường huynh cũng chỉ phụ trách lên núi hái thuốc thôi.” Nhị sư huynh ngượng ngùng đáp.

Ta quay sang nhìn Đại sư huynh, nhưng hắn lại chẳng có ý tứ muốn trả lời câu hỏi ấy.

“Bình thường Đại sư huynh cũng chỉ phụ trách luyện võ thôi.” Nhị sư huynh vội vàng đáp thay.

Lão đầu kia, mấy chục năm nay, lão có thật sự muốn truyền thụ y thuật cho bọn ta hay không vậy?

“Nhưng muội cũng đâu tốt hơn hai huynh chứ!” Ta nhẹ giọng rên lên, định bụng nhắc lại một lần nữa nhiệm vụ chỉ phụ trách sắc thuốc của mình.

“Sư muội này, bình thường muội là người ở trong y quán nhiều nhất. Huống hồ, mỗi lần có nữ bệnh nhân, sư phụ đều tự mình bắt mạch cả, sư phụ nói huynh hãy còn nhỏ, rồi còn ‘nam nữ thụ thụ bất tương thân’. Cho nên…” Nhị sư huynh lại ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Huynh thật ngốc, sư phụ cũng là  nam nhân đấy thôi! Rõ ràng là do sư phụ háo sắc, thế mà huynh chẳng nhìn ra?!” Ta nhịn không được mắng.

“Không nên nói sư phụ như vậy, sư phụ là người rất quang minh lỗi lạc, y thuật của người còn rất cao minh. Huống hồ…” Nhị sư huynh đỏ mặt, “Sư muội là nữ nhi, quận chúa cũng là nữ nhi, cho nên chuyện này đối với muội tương đối dễ hơn mà.”

Ta hoàn toàn chẳng còn lời gì để nói, chỉ có thể đen mặt thốt rằng: “Nếu đã vậy, muội mà lỡ bắt sai mạch thì hai huynh đừng có oán trách đấy nha.”

“Không đâu không đâu mà, sư muội cố lên.” Nhị sư huynh cười híp mắt. Này này này, huynh nói thế nghĩa là, nếu muội mà bắt đúng mạch thì huynh sẽ oán trách đó sao?

Vẻ mặt của Đại sư huynh vẫn là ‘ngàn năm không đổi’. Vị huynh đài này, nói đã không thèm nói, ngay đến biểu cảm cũng tiết kiệm nữa sao.

“Xin hỏi các vị đã bàn bạc ổn thỏa chưa?” Giọng của vương gia từ xa truyền đến.

“Vương gia yên tâm, đã ổn thỏa, đã ổn thỏa rồi.” Nhị sư huynh xoay người, ngữ khí thập phần thoải mái.

Ta từ từ đi đến rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim được đặt cạnh mép giường, liếc mắt lần cuối nhìn về phía hai kẻ đang đeo vẻ mặt như chẳng có chút gì liên quan kia, cố gắng nuốt hết những lời lầm bầm vào trong miệng, sau đó mới quay đầu nhìn về phía giường.

“Quận chúa.” Ta gắng sức vơ vét chút vốn từ nho nhã, “Tại hạ muốn bắt mạch cho người, người có thể cho tại hạ mượn bàn tay của người một chút được không?” Vốn định nói ‘mượn bàn tay ngọc của người’, nhưng có vẻ như làm bộ quá nên thôi vậy.

“Làm phiền công tử.” Thanh âm rất ngọt ngào, có chút yếu ớt nhưng cũng thật mềm mại, khiến cho ta không khỏi tò mò muốn được một lần diện kiến dung nhan của chủ nhân giọng nói này.

Theo sau giọng nói ngọt ngào đó, là một bàn tay mềm được vươn ra khỏi màn lụa. Á á á, cuối cùng ta đã biết được cái gọi là ‘thon thon tay ngọc’ rồi, thật là mịn màng như lụa, như một món đồ trân quý vậy.

“Sư đệ này, đệ đang ngẩn người đấy sao?” Phía sau truyền đến tiếng thúc giục của Nhị sư huynh. Làm ơn đi, đã đứng ở một bên xem chuyện vui thì đừng có mà xen miệng vào nói chứ, được không?

“Đệ… đệ đang điều hòa hơi thở của mình!” Ta đáp bừa, “Như vậy bắt mạch mới chính xác hơn.”

Giờ là thật đây. Ta hít sâu một hơi, nhớ lại khẩu quyết bình thường sư phụ vẫn đọc thường ngày “Mạch kiêm phù trầm, phù dỗ ngũ mạch yếu minh khám, trầm hàm tứ mạch trọng phương đắc, phù trung trầm lý tứ mạch yên.(*)” Tuy rằng câu này nghe thật khó hiểu, nhưng nếu cứ nhẩm trong đầu vài lần hẳn cũng sẽ có chút manh mối nào đó.– –

– – – – – – – – – – – – – – – – – –

(*): Bắt mạch cần chú ý đến sự nổi ‘phù’ và chìm ‘trầm’ của mạc, nếu mạch phù nhẹ như sự sợi tơ năm lần liên tiếp cần phải kiểm tra lại thật kỹ. nếu mạch trầm quá nhẹ bốn lần liên tiếp là có vấn đề. Chỉ khi mạch phù có độ mạnh vừa phải và mạch trầm cảm nhận được mới là khỏe mạnh.

– – – – – – – – – – – – – – – – – –

Lại âm thầm niệm năm sáu lần, ta vươn tay phải ra, nhẹ nhàng đặt trên chỉ mạch của ‘bàn tay ngọc’ kia.

Tuy rằng kinh nghiệm bắt mạch của ta chẳng phải cao siêu gì, nhưng một chút kỹ năng vốn vẫn phải có, hơn nữa mạch đập của quận chúa dường như cũng đơn giản, một lát sau, ta dần dần đã có đôi chút kết luận trong lòng.

Buông tay ra, ta quay đầu về phía vương gia: “Vương gia, xin yên tâm, quận chúa đích thực chỉ bị nhiễm chút phong hàn, thân thể của quận chúa cũng tương đối yếu, cho nên chỉ cần sắc mấy vị thuốc, tiếp tục nghỉ ngơi vài ngày là sẽ hồi phục.”

Vương gia khẽ thở phào, đôi chân mày nhíu lại rốt cục cũng được thả lỏng, cười nói: “Như vậy ta an tâm rồi. Giờ ta lập tức phái người đi lấy thuốc, nhân tiện cũng đưa các vị đến phòng nghỉ ngơi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#hài