Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ đây ta đang nằm lăn lộn trên chiếc giường cực lớn ở phòng khách vương phủ. Lớn đến cỡ nào à, lớn đến nỗi lật người năm lần còn chưa tới mép. Họ thật là hạnh phúc, đến cả giường trong phòng dành cho khách cũng lớn như vậy. Chả biết đến lúc nào ở phòng mình mới có một chiếc giường lớn thế này để lăn qua lăn lại đây.

Nhưng lại có người tới đập cửa gây rối.

“Ai —— đó ——?” Ta miễn cưỡng đáp, chẳng muốn nhúc nhích chút nào.

“Sư muội, sư muội, là Nhị sư huynh.” Nhị sư huynh ở ngoài cửa đáp.

Ai có thể giúp ta làm cái người không hiểu chuyện này biến mất một ngày không.

“Không thấy muội mệt chết rồi sao, có chuyện gì ngày mai nói nhé.” Nói rồi, ta tiếp tục lăn từ bên ngoài đến tận cùng bên trong giường.

“Sư muội đừng giỡn nữa, là về bệnh của quận chúa!” Nhị sư huynh nói xong lại gõ cửa.

Bệnh của quận chúa…

“Rốt cuộc làm sao…” Vừa mở cửa liền thấy Nhị sư huynh tay đang cầm nồi thuốc cỡ lớn đứng chờ, ta bỗng có dự cảm xấu, “Cái này, các huynh tính làm gì?” Đại sư huynh cũng đứng cạnh Nhị sư huynh, mặt không chút biểu cảm.

Nhị sư huynh nói: “Sư muội, đây là thuốc của quận chúa.” Đúng là nói thừa.

“Xin hỏi, thế trong cái phủ này còn có vị thứ hai bị bệnh sao?” Ta tức giận hỏi ngược lại.

“Loại thuốc này yêu cầu cần luôn phải canh chừng bên cạnh, lúc bắt đầu dùng lửa nhỏ, một lúc sau dùng lửa lớn, rồi ba canh giờ…”

“Dừng dừng dừng, bình thường đều là muội phụ trách sắc thuốc, cái đó muội còn hiểu rõ hơn huynh, vấn đề là sao phải giải thích cho muội nghe!” Thật sự chịu không nổi.

“Vì thế nên…” Nhị sư huynh cười cười.

“Khoan đã nào…” Ta quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt chẳng lộ vẻ gì của Đại sư huynh, lại quay về nhìn Nhị sư huynh, “Không phải mấy huynh định để cho muội sắc thuốc đấy chứ?”

“Làm phiền sư muội!” Chỉ trong chớp mắt, Nhị sư huynh đã nhét nồi thuốc lớn kia vào lòng ta.

“Chờ đã nào!!” Hai tay tôi giữ chặt bả vai Nhị sư huynh, “Đây là phủ vương gia, có rất nhiều hạ nhân, vì sao các huynh không bảo bọn họ sắc thuốc mà lại tới tìm muội chứ?”

“Nhưng mà loại thuốc này không phải tùy tiện gọi đại một người bảo họ sắc là sắc ra được.” Nhị sư huynh nhíu mày, “Sư muội cũng biết mà, ngộ nhỡ không giữ đúng độ lửa, bát thuốc này sẽ thành nước sôi, chẳng hề có chút công hiệu nào.”

“Vậy thì dặn dò thật kỹ càng từng bước cho họ.” Ta liếc mắt.

“Nếu sư muội cho rằng cứ tùy tiện dặn dò một chút mà người ta có thể sắc thuốc được, thế chẳng phải mười tám năm nay muội sống vô dụng rồi sao?” Nhị sư huynh, huynh thật ác độc.

“Thế chính huynh sắc đi! Không phải Nhị sư huynh cũng học y à?!”

“Muội cũng biết huynh chỉ chuyên hái thuốc.”

“Chờ chút, bắt mạch là muội, sắc thuốc cũng là muội, vậy các huynh, các huynh đến đây để ngắm cảnh à?” Ta bắt đầu cuồng loạn, ê ẩm suốt chín ngày trời, mới lên giường lăn được mấy vòng lại bị kêu đi sắc thuốc, sư phụ, không phải ngài nói con chỉ phụ trách động não thôi sao?!

Đại sư huynh, giờ đây một lời nói của huynh thôi cũng giống như cứu vớt một mạng người vậy, huynh cũng thấy không được phải không, mau ra lệnh cho Nhị sư đệ của huynh đi sắc thuốc đi!

Huynh ấy nói: “Thế… Rốt cuộc có sắc không.”

Dường như huynh ấy khá bực tức khi thấy ta và Nhị sư huynh cứ mãi ríu rít, mãi mới thốt ra được một lời cũng chỉ là thúc giục, lão huynh à, thật ra huynh cũng có thể sắc thuốc mà, đừng đặt mình ra ngoài rìa như thế.

“Sư muội ~” Nhị sư huynh lại cười híp mắt.

“Rồi rồi!” Ta tức giận túm lấy nồi thuốc, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai kẻ kia. Bỏ đi, dù có tranh cãi nữa, thì người thua chắc chắn vẫn là ta thôi.

Vương phủ quả đúng là vương phủ, đi tìm phòng bếp cũng phải lạc đường. Cuối cùng một gia đinh đang đi bồn cầu bắt gặp ta muốn bước lầm vào phòng vệ sinh, nhịn cười dẫn tôi tới phòng bếp.

Đúng là tồi tệ mà.

Có điều, phòng bếp cũng tốt hơn hẳn, có đến chín bếp nấu, còn tách ra làm hai hàng. Ngẫm lại, mỗi lần tôi sắc thuốc ở y quán, dù chỉ có ta và Nhị sư huynh thôi cũng đã chen lấn tới nỗi suýt đánh nhau. Vương phủ quả đúng là vương phủ, không phải nơi người bình thường như bọn ta có thể so sánh ~

Phụ trách phòng bếp là một bác gái rất tốt, thấy ta sặc khói đến cả rơi lệ, đã làm riêng vài miếng lê cho ta ăn, tuy ta không hiểu giữa lê và bị sặc khói bếp thì có liên quan gì, nhưng ta vẫn thực cảm kích. Còn hai vị sư huynh kia nữa, từ sau khi ném nồi thuốc sang cho ta, thì hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng, không phải bọn họ thật sự đã chạy đi ngắm cảnh chứ. Thuốc của quận chúa phải sắc ít nhất năm canh giờ, mỗi lần sắc xong ta đều lập tức giao thuốc cho người hầu bên cạnh quận chúa, còn mình thì chạy về phòng rửa mặt, vì cả mặt đều đã nám đen.

Tuy trước mắt mọi người ta dùng thân phận nam tử, nhưng bản tính nữ tử của ta thì chưa bao giờ nhạt phai nha.

Đúng rồi, đồ ăn của vương phủ cũng không hề tầm thường, gà vịt thịt bò cái nào cũng có, ta được ăn rất no nê, chỉ là mỗi sáng sau khi sắc thuốc xong, thì dù ăn được bao nhiêu cũng đều cạn sạch.

Dáng vóc của quận chúa thế nào đến giờ ta vẫn chưa từng được thấy, hình như vì thân thể yếu đuối, nên quận chúa hay dùng bữa ngay tại phòng, thời gian khác thì nàng lại chẳng hề bước ra khỏi cửa. Thật ra ta cảm thấy, chỉ là nhiễm phong hàn thôi mà, đi qua đi lại nhiều thì bệnh mới mau khỏi chứ. Nhưng cứ nhìn vương gia lúc nào cũng lo lắng sốt ruột không muốn nghe khuyên bảo, ta cũng đành thôi. Chả như sư phụ ta, dù giữa mùa đông tuyết lớn, nước mũi ta có chảy thành dòng, thì ông vẫn bắt ta phải tới bếp sắc thuốc, thật không cam lòng mà.

Mấy ngày qua ta phải sắc thuốc cũng khá vất vả, tính nhẩm thấy chắc chỉ cần sắc thêm hai ba ngày nữa thì bệnh của quận chúa cũng điều trị xong, liền cảm thấy khá vui vẻ. Vì thế, cầm theo mấy miếng lê mà đại nương ở phòng bếp trước khi đi đã đặt sẵn trên bếp lò, ta tung tăng chạy ra vườn sau hóng mát.

Tuy nói là vườn sau, nhưng trong mắt ta, nó cũng có thể xem như là sau núi, lần đầu nhìn thấy ta không thể không kinh hãi mà than. Nên bắt đầu kể từ mấy ngày trước, sau khi sắc thuốc và rửa mặt xong, ta đều đến chòi nghỉ mát ở nơi này ngồi ăn lê, tuy chỉ có một mình chẳng có ai để cùng nói chuyện, nhưng thế cũng thoải mái rồi.

Nhưng mà hôm nay, hình như trong chòi… Có một người đã nhanh chân đến trước?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#hài