Chương 2: Tôi là Mạc Du Tâm, cũng biết chút đỉnh về điêu khắc ngọc thạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Du Tâm vừa thoát khỏi Phùng Duyệt Duyệt, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ mong rằng những nhân vật trong mục yêu thích WeChat của nguyên chủ như "phú bà số 1", "phú bà số 2" sẽ không tự nhiên tìm đến cửa. Ở thế giới trước cô vốn là một F.A chính hiệu, làm sao có thể xử lý được những tình huống như thế này. Cô nghĩ tốt nhất là nên nhanh chóng tìm cách kiếm tiền để trả hết nợ cho mấy vị tiểu thư Omega kia trước đã.

Cùng lúc đó, cuốn sách trong đầu Mạc Du Tâm bỗng nhiên có động tĩnh, tự động lật đến trang mô tả sự kiện vừa mới xảy ra. Trong nguyên tác, vào thời điểm tương tự, nguyên chủ cũng gặp Tô Ngữ Băng và Phó Chi Đào, tuy nhiên nguyên chủ lại hoàn toàn phớt lờ, coi như không quen biết bọn họ; thay vào đó tiếp tục âu yếm và bàn luận với Phùng Duyệt Duyệt về việc đi ăn cháo hải sản.

Chỉ trong chớp mắt, nội dung trang sách đó đã bị xóa sạch và thay thế bằng những dòng chữ mô tả về sự kiện vừa mới xảy ra.

Mạc Du Tâm không khỏi ngạc nhiên, thầm thắc mắc liệu những hành động của mình có thể thật sự thay đổi nội dung cuốn sách này không.

Nếu có thể thay đổi, Mạc Du Tâm hy vọng mình sẽ có một kết cục tốt đẹp. Cô cũng mong muốn nữ chính và đứa bé - những người đã bị nguyên chủ lừa gạt - cũng sẽ có một kết thúc hạnh phúc. Có điều trước mắt, cô nghĩ rằng cần phải tìm hiểu về tình hình đời sống hiện tại của nguyên chủ đã.

Để dễ bề quan sát toàn bộ thành phố này, Mạc Du Tâm quyết định đi xe buýt từ trạm xe trước cổng trường đến tận trạm xe cuối cùng. Chuyến đi này quả nhiên không uổng phí, đã giúp Mạc Du Tâm cơ bản nắm được các đặc điểm khu vực này.

Thành phố Tây Ninh là trung tâm kinh tế quan trọng ở khu vực Tây Nam - Trung Quốc, phát triển vô cùng mạnh mẽ về mặt kinh tế, đời sống dân cư cũng rất hiện đại với nhiều tòa nhà văn phòng cao tầng mọc lên khắp nơi. Đặc biệt, thành phố Tây Ninh còn nổi tiếng bởi số lượng lớn các cửa hàng kinh doanh đá quý.

Mặc dù Tây Ninh không phải là nơi sản xuất đá quý nhưng lại đóng vai trò quan trọng trong việc nhập khẩu và phân phối đá quý từ nước ngoài vào Trung Quốc. Hầu hết các loại đá quý nhập khẩu đều phải thông qua Tây Ninh trước khi được phân phối đi các nơi khác. Vì vậy, ngành công nghiệp giao dịch và chế tác đá quý đã trở thành một trong những ngành kinh tế chủ đạo của hầu hết các hộ kinh doanh trong khu vực này.

Mạc Du Tâm lúc này xem như đã hiểu rõ về bối cảnh xung quanh. Ở thế giới trước cô đã gầy dựng sự nghiệp dựa vào ngành chế tác và phân phối đá quý, từng dành ra vài năm theo người khác đến vùng biên giới để tìm hiểu về các nguyên liệu đá quý, từ đó không ngừng tích lũy kiến thức về các loại đá có màu sắc và hình dạng khác nhau.

Theo thời gian, Mạc Du Tâm đã luyện ra được "đôi mắt tinh như lửa", có khả năng nhận biết đá quý rất tốt, đồng thời cô cũng không quên trau dồi kỹ năng võ thuật của mình. Nhờ tinh thần ham học hỏi và chí cầu tiến, cô có một khởi đầu vô cùng thuận lợi bằng công việc mở đá ( đổ thạch ), kiếm được không ít tiền.

Tuy nhiên ngành nghề này cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro. Những người làm nghề này thường xuyên phải đối mặt với nguy cơ bị trộm cướp hoặc bị các băng nhóm côn đồ theo dõi. Nếu không có kỹ năng tự vệ tốt, ngay cả khi tìm được viên đá quý có giá trị cao, họ cũng khó có thể giữ được nguyên vẹn để mang về, thậm chí là còn nguy hiểm đến tính mạng.

Mạc Du Tâm cũng đã từng là học trò của một nhà điêu khắc nổi tiếng trong nước. Cô đã kiên trì học hỏi, phấn đấu không ngừng nghỉ và trở thành một nghệ nhân điêu khắc tài ba. Để đạt được điều này, Mạc Du Tâm đã phải đầu tư rất nhiều, chỉ riêng chi phí học tập và thực hành của cô đã dao động từ vài chục vạn đến hàng trăm vạn. Nhưng cũng nhờ vậy, Mạc Du Tâm đã trở thành một trong những nghệ nhân điêu khắc trẻ tuổi nổi tiếng nhất trong nước lúc bấy giờ.

Mạc Du Tâm thầm nghĩ, với số lượng lớn các cửa hàng đá quý như thế này thì trong thành phố chắc chắn sẽ có những nơi bán nguyên liệu chế tác đá quý. Sau khi xuống xe, cô bắt đầu tra thông tin trên điện thoại, không mất bao lâu liền tìm thấy thông tin về khu chợ mua bán nguyên liệu đá quý lớn nhất ở Tây Ninh.

Khu chợ này nằm ở Ninh Đường Xa, gần ngoại ô thành phố. Không chần chừ, Mạc Du Tâm quyết định gọi taxi đi đến đó ngay lập tức.

Khu chợ tấp nập người qua lại, không chỉ có người địa phương mà còn có nhiều người yêu thích đá quý từ các nơi khác tụ tập về đây. Mạc Du Tâm không vội, cô dành thời gian đi dạo quanh chợ để lấy lại cảm giác.

Ở thế giới cũ, sau khi kiếm được đủ tiền thì cô chỉ tập trung chủ yếu vào việc điêu khắc, cũng khá lâu không trực tiếp đi ngắm nhìn các loại đá quý. Cô cần thời gian để khôi phục lại "con mắt nhìn đá" như trước kia khi còn làm nghề đổ thạch.

Mạc Du Tâm dành cả ngày ở khu chợ, thậm chí ăn trưa cũng chỉ qua loa ăn ở gần đó. Sau bữa trưa, cô tiếp tục đi tản bộ quan sát. Mạc Du Tâm ở lại khu chợ cho đến khi trời tối mà vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời đi.

Với vẻ ngoài nổi bật và khí chất tiêu sái vốn có, Mạc Du Tâm vô tình thu hút sự chú ý của nhiều người ngay cả trong khu chợ đông đúc này. Vài kẻ liên tục ngoái nhìn cô, nhưng Mạc Du Tâm dường như đã quen với điều đó. Cô nhớ lại khi còn ở thế giới cũ, ngoại hình của cô thậm chí còn đẹp hơn thế này, sớm bị người ta dòm ngó đến quen rồi.

Cô đi một lúc thì bất ngờ đụng phải một cửa hàng đá quý lớn đang có một nhóm người tụ tập. Mạc Du Tâm quyết định tiến lại gần hóng hớt.

Cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm một tảng đá. Tảng đá này có kích thước bằng một quả dưa hấu nhỏ và đã được mở một lỗ ở bề mặt để có thể lộ ra phần bên trong. Chủ cửa hàng đang chào giá tảng đá này với con số 20 vạn.

Nhìn qua lỗ nhỏ đã được khéo léo đục ra trên tảng đá thì có thể thấy chất lượng của nó quả thực khá tốt. Rõ ràng người đàn ông trung niên cũng nghĩ vậy, chỉ thấy ông ta liên tục mặc cả với chủ cửa hàng, cuối cùng mua được tảng đá với giá 18 vạn.

Trong số những người tới xem có một người lớn tuổi lắc đầu. Mạc Du Tâm cũng thở dài. Cô biết rằng người đàn ông trung niên này đã bị lừa rồi. Lỗ nhỏ trên tảng đá có khả năng đã bị động tay động chân, chất liệu bằng ngọc nằm ở miệng lỗ có thể đã bị người bán âm thầm gắn vào. Chỉ là tình huống này vẫn luôn rất phổ biến ở chợ đá quý. Nếu mua nhầm, người mua chỉ có thể tự trách mình vì thiếu kinh nghiệm và mắt quan sát thôi.

Quả nhiên, sau khi người đàn ông trung niên thanh toán xong, yêu cầu người thợ cắt mở tảng đá ra. Đúng như dự đoán, bên trong hầu như không có gì đáng giá. Người đàn ông trung niên lập tức thay đổi sắc mặt, tỏ rõ vẻ thất vọng và tức giận.

Cùng lúc này, Mạc Du Tâm cũng bắt đầu xem xét các khối đá nguyên liệu xung quanh. Những khối đá này chỉ khoảng cỡ nắm tay. Cô lấy ra chiếc đèn pin cường quang mà mình đã chuẩn bị trước đó và chiếu vào từng tảng đá, quan sát kỹ lưỡng và cẩn thận đánh giá về chất lượng của chúng.

Chủ cửa hàng tỏ ra không vui. Ông ta đang mong muốn bán được những món hàng có giá trị cao, trong khi những tảng đá nguyên liệu trên bàn và trong tủ kính chỉ có giá khoảng một ngàn đồng mỗi viên. Thấy Mạc Du Tâm cứ xem đi xem lại những viên đá này, ông cho rằng cô là một người nghèo không có tiền mua, chỉ đến xem cho vui.

Vì vậy giọng điệu của ông ta trở nên không mấy thân thiện: "Cháu có mua hay không? Nếu không mua thì đừng đứng đây chiếu đèn lung tung. Mấy món hàng vài trăm ngàn đồng có cần phải xem kỹ đến thế không?"

Mặc dù bị chủ cửa hàng ăn nói khó nghe, Mạc Du Tâm không chút tức giận. Cô mỉm cười:

"Chú đừng nóng, cháu hiện tại vẫn còn đang đi học, không giàu có như ông chú vừa nãy đâu. Với lại cháu chỉ đang xem xét nên mua cái nào rồi mới trả tiền mà. Hơn nữa... cháu đứng đây chọn lựa thực ra cũng giúp cửa hàng chú thu hút thêm khách đấy chứ. Nơi này người ta không phải thường hay có xu hướng tụ tập ở chỗ đông người sao?"

Chủ cửa hàng vẫn giữ thái độ không mấy chào đón như thể ông ta đã sớm đoán ra Mạc Du Tâm là một học sinh nghèo. Có điều khi ngẫm lại về những gì cô nói, ông cũng nhận ra những gì cô nói hoàn toàn không sai, có người đứng ở đó vẫn tốt hơn là không có ai, thế là quyết định không quấy rầy cô nữa.

Được sự ngầm đồng thuận của chủ cửa hàng, Mạc Du Tâm tiếp tục tỉ mỉ nghiên cứu, không chỉ xem xét những viên đá nguyên liệu trên bàn mà còn cúi xuống để kiểm tra những viên trong giỏ phía dưới. Sau khoảng hơn 20 phút chọn lựa rất kỹ lưỡng, cô đã lọc ra được ba khối đá khiến cô tương đối hài lòng. Tuy nhiên, cô vẫn không chắc chắn liệu cả ba khối đá này có thể giữ nguyên chất lượng khi đã được mở ra hay không. Hơn ai hết, cô hiểu rõ rằng trong quá trình mở đá, mỗi một yếu tố từ mắt quan sát, kinh nghiệm cho đến may mắn, một cái cũng không thể thiếu được.

Mạc Du Tâm mỉm cười nói với chủ cửa hàng: "Chú ơi, cháu mua ba khối đá này. Chú có thể giảm giá cho cháu một chút được không ạ?"

Ban đầu những khối đá nguyên liệu này không quá đắt. Khi thấy Mạc Du Tâm mua ba viên, chủ cửa hàng cũng không quá hài lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: "Mỗi viên đá của chú bán một ngàn đồng. Cháu mua ba viên, chú sẽ tính giá rẻ hơn một chút. Ba viên cháu trả chú hai nghìn bảy trăm là được. Cháu trả tiền mặt hay quét mã?"

"Cháu quét mã ạ," Mạc Du Tâm nói và nhanh chóng thanh toán 2.700 đồng. Sau đó cô liền nhờ thợ mở đá giúp đục ra một lỗ nhỏ trên mỗi viên đá. Thực ra Mạc Du Tâm cũng biết cách để mở đá, chỉ là cô hiện tại không mang theo công cụ, hơn nữa cô cũng đang cần tiền nên quyết định mở đá tại chỗ luôn cho nóng.

Ở những nơi có người mở đá thường thu hút sự chú ý của nhiều người. Chẳng mấy chốc đã có hai ba người tụ tập xung quanh Mạc Du Tâm để xem. Ngay cả chủ cửa hàng cũng đến gần để theo dõi tình hình.

Người thợ mở đá làm việc rất nhanh. Chỉ trong vài phút, anh ta đã khéo léo cắt được một lỗ nhỏ trên khối đá đầu tiên. Bên trong hóa ra chỉ là một khối đá phế liệu. Mạc Du Tâm yêu cầu thợ cắt thêm một đường ở giữa, nhưng kết quả vẫn là đá phế liệu.

Khối đá thứ hai cũng cho kết quả tương tự. Những người đứng xem có chút đánh giá nhìn Mạc Du Tâm. Một cô gái trẻ như vậy, đoán chừng chỉ đang mua đá chơi cho vui.

Tuy nhiên khi sang đến khối đá thứ ba thì tình thế đã bị đảo ngược. Người thợ vừa cắt ra một lỗ nhỏ, bên trong liền hiện ra một chất liệu trong suốt, tương tự chất liệu của phỉ thúy.

Có người tinh mắt lập tức ra giá với Mạc Du Tâm, đưa cô 5000 đồng đổi lấy khối đá này, nhưng cô làm sao không nhìn ra rằng khối đá này khả năng rất cao sẽ cho ra phỉ thúy loại tốt, liền từ chối người nọ ngay lập tức.

Mạc Du Tâm hỏi mượn công cụ của thợ mở đá, tự mình bắt đầu mài vỏ ngoài, chẳng bao lâu đã mài ra được một khối phỉ thúy hoàn chỉnh.

Chủ cửa hàng sững sờ, không ngờ hàng rẻ tiền vậy mà lại có thể mở ra một khối phỉ thúy. Nhưng dù sao thì tiền cũng đã nhận, ông ta không còn cách nào khác. Có vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định, ông liền tiến đến hỏi Mạc Du Tâm: "Cháu bán lại cho tôi mười vạn đồng đi, dù sao cháu giữ cũng đâu để làm gì."

Mạc Du Tâm mỉm cười, lắc đầu và cầm lấy khối phỉ thúy, "Chú à, nhà cháu cũng có người làm nghề buôn đá. Khối phỉ thúy này ít nhất cũng bán được hai mươi vạn đồng, ai trong nghề cũng biết điều đó. Nếu có ai muốn mua, chúng ta có thể giao dịch ngay tại đây."

Chủ cửa hàng có chút do dự, ông ta cũng biết khối phỉ thúy này có thể bán được khoảng 25 vạn đồng. Ông ta đang định mặc cả thì một người đàn ông trẻ tuổi đã lên tiếng trước, "Cô gái, tôi mua khối phỉ thúy này, sẽ chuyển khoản cho cô ngay bây giờ."

Mạc Du Tâm thấy người đàn ông rất hào phóng, liền vui vẻ đưa mã QR của mình cho anh ta. Người đàn ông quét mã và chuyển ngay 20 vạn đồng vào tài khoản của Mạc Du Tâm, khiến chủ cửa hàng không khỏi tiếc nuối vì chậm chân.

"Xin chào, tôi tên Chu Hạo, gia đình cũng kinh doanh ngọc thạch, hôm nay tới đây để học hỏi và tìm hiểu thêm. Nếu lần sau cô có loại đá quý nào muốn bán đi thì cứ liên hệ với tôi. Phải rồi, tôi có thể kết bạn WeChat với cô không?" Người đàn ông hồ hởi giới thiệu.

Mạc Du Tâm nhìn người đàn ông, hay chính xác là một nam Alpha, tươi cười gật đầu, "Được chứ, tôi là Mạc Du Tâm, cũng biết chút đỉnh về điêu khắc ngọc thạch. Nếu có nhu cầu, anh cũng có thể tìm tôi. Khối phỉ thúy này tôi gửi anh."

"Cảm ơn." Người đàn ông ôm khối đá quý, mặt mày rạng rỡ.

Mạc Du Tâm không ngờ lần đầu tiên mở đá ở thế giới này lại may mắn như vậy. Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng trước mắt phải trả nợ những khoản vay của các quý bà 1 2 3 4 đã rồi tính tiếp. Chỉ là cô không có khả năng quản lý thời gian và tài chính đỉnh của chóp như nguyên chủ, thật sự không phân biệt được là ai với ai.

Khi Mạc Du Tâm chuẩn bị lên xe trở về trường học, trong đầu cô lại hiện ra vài trang sách, như thể đang muốn cô thử xem. Mạc Du Tâm cũng thuận theo ý cuốn sách, nhìn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro