Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Lê Phi Yên đối với chuyện Ôn Mạt Uyển tự nhiên nhắc tới Diệp Nam Thành ở trước mặt nàng, thấy rất kinh ngạc, Ôn Mạt Uyển là người kiêu ngạo, có lẽ Ôn Mạt Uyển căn bản không đem loại quan hệ qua đường này để trong mắt, bao gồm cả Diệp Nam Thanh hay là người đầu sỏ Lê Phi Yên.

Cho nên Lê Phi Yên không biết được ý nghĩ thật sự của Ôn Mạt Uyển, bởi vì Ôn Mạt Uyển thoạt nhìn không giống với suy nghĩ của Lê Phi Yên, tình cảm phải hoàn mỹ, cô ngay cả nói cũng không muốn nói, lúc Ôn Mạt Uyển nhắc tới Diệp Nam Thành ngữ khi rất bình tĩnh, ánh mắt cũng tĩnh lặng, bộ dáng giống như không hề biết người cô đang nói chuyện, chính là đối tượng ngoại tình của chồng cô, cô rất thoải mái và tự nhiên.

Lê Phi Yên suy nghĩ, nàng cần phải giống như Ôn Mạt Uyển tự nhiên bàn luận về chuyện này, hay là vẫn tiếp tục giả ngu, hoàn toàn phủ nhận tất cả chuyện đã xảy ra?

"Sao cô lại nghĩ như vậy?" Lê Phi Yên tùy tiện hỏi, nàng tham lam còn muốn biết ý nghĩ thật sự của Ôn Mạt Uyển.

Ôn Mạt Uyển bình tĩnh lên tiếng: "Trừ hắn ra, còn ai có thể làm cô bị thương? Tề Thịnh Ba đang muốn theo đuổi cô, không có khả năng làm chuyện như vậy. Nếu như cô tự mình làm bị thương, sao lại không đi gặp bác sĩ? Thuận theo tự nhiên mà suy đoán, chỉ có Diệp Nam Thành."

Lê Phi Yên nói: "Nếu cô biết rồi thì hỏi tôi làm cái gì? Muốn chính miệng tôi nói, sau đó cười nhạo tôi bị kim chủ của mình ngược đãi sao?" Ôn Mạt Uyển rất thông minh, Lê Phi Yên biết mình không lừa được cô.

Ôn Mạt Uyển nói: "Nếu tôi muốn cười nhạo cô thì có rất nhiều cách, không đáng để dùng cách tự rước lấy nhục này, cô cho là ai cũng có thể tùy tiện nói chuyện với người đã cùng với chồng mình lén lúc sao?"

Lê Phi Yên cảm nhận được Ôn Mạt Uyển vẫn có chút khó chịu, liền quyết định không nói tiếp chuyện này nữa, chỉ nói: "Tôi thừa nhận là chồng cô làm, hắn rất bất mãn chuyện ta tham gia lễ kỷ niệm của hai người, nghĩ tôi tới để khiêu chiến, muốn được trở thành vợ chính thức của hắn."

Ôn Mạt Uyển không hề cảm thấy ngoài ý muốn, cô nói với Lê Phi Yên: "Đây cũng không phải là chuyện cô muốn làm sao?"

Lê Phi Yên cười khinh thường: "Cho dù tôi muốn phá hoại hôn nhân của hai người cũng chưa chắc thành công. Lúc vừa bắt đầu Diệp Nam Thành đã nói, người hắn yêu là cô, hắn không yêu tôi, cũng sẽ không buông tay cô, hắn sẽ không bao giờ vì tôi là ly hôn với cô. Nếu cô biết hắn vì muốn cho cô yên tâm, đã kiếm người kết hôn giả với tôi, cô chắc sẽ cảm thấy rất vui đi?"

Lê Phi Yên đơn giản nói những chuyện đã xảy ra với Ôn Mạt Uyển, dù sao Diệp Nam Thành cũng là chồng hợp pháp của Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên cảm thấy ở một mức độ nào đó Ôn Mạt Uyển cần Diệp Nam Thành hơn nàng, tùy rằng chuyện này cùng với yêu hay không yêu hoàn toàn không quan hệ.

Ngữ khí Ôn Mạt Uyển vẫn bình tĩnh như cũ, ngữ điệu không có gì phập phồng: "Cô cũng quá xem thường tôi rồi."

Lê Phi Yên lên tiếng: "Tôi biết cô lợi hại, nhưng suy cho cùng cũng là nữ nhân."

Ôn Mạt Uyển nói: "Nữ nhân cũng được chia ra nhiều loại khác nhau, hay trong mắt cô, nữ nhân phải dựa vào người khác mới có thể tiếp tục sinh tồn?" Ôn Mạt Uyển chưa bao giờ cảm thấy nữ nhân thì nên thế nào, hoặc là không nên thế nào, lấy chính mình làm ví dụ, cô chính là hậu bối ưu tú nhất trong gia tộc, tuy rằng hiện tại Ôn Mạt Uyển cũng không nắm giữ mạch máu của sản nghiệp, nhưng chỉ cần cô đồng ý, Ôn gia không có một người nào có thể cạnh tranh với cô được.

Lê Phi Yên nói: "Cô ngậm chìa khóa vàng ra đời, cao cao tại thượng, tự nhiên không biết cuộc sống khó khăn, cô có thể sống tự do tự tại, nhưng với tôi mà nói chỉ có một con đường để đi." Lê Phi Yên nói cũng rất nhẹ nhàng tự nhiên, nàng thừa nhận quan niệm của mình từ trước tới nay, nữ nhân nên sử dụng cái nữ nhân có, sẽ có người muốn sử dụng cái nữ nhân có, hoặc là không, mà cho dù là dùng hay không dùng cũng không quan hệ gì tới đạo đức, nhưng đối với Ôn Mạt Uyển thì xem ra chuyện này đã chạm tới mấu chốt của cô, cho nên cô đối với Lê Phi Yên mới mâu thuẫn như vậy. Lúc Lê Phi Yên bị thương, sinh bệnh, cô sẽ giúp đỡ chăm sóc, nhưng về những phương diện khác, Ôn Mạt Uyển không muốn tiếp xúc với nàng.

Chuyện này thì chứng tỏ được cái gì đây? Lê Phi Yên liền bổ sung thêm: "Ôn Mạt Uyển, cô vì cái gì lại không thừa nhận cô khinh thường nữ nhân như tôi?" Lê Phi Yên đem những lời này nói ra giống như rút củi dưới đáy nồi, nói ra suy đoán của mình, mà cũng ẩn ẩn hy vọng đối phương sẽ phản bác lại nàng, nói cho nàng biết, không phải như vậy.

Ôn Mạt Uyển ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, nhìn Lê Phi Yên yên lặng nói: "Tôi chưa bao giờ giống như cô nói, kết luận đánh giá cô, Lê Phi Yên, cô đi con đường của cô, tôi cũng vậy. Cô không cần phải tự coi nhẹ mình. Có lẽ trong mắt cô, tôi mới là người đáng thương."

Lê Phi Yên nghe như vậy, còn chưa kịp nói gì thì sàn thang máy đột nhiên lung lay một chút, Lê Phi Yên giật mình, giãy dụa muốn đứng lên, ai ngờ thang máy lại lần nữa lắc mạnh.

"Cô đừng động." Một tay Ôn Mạt Uyển nắm chặt tay vịn, quì một gối kéo Lê Phi Yên: "Thang máy hư rồi."

Lê Phi Yên thật sự bội phục Ôn Mạt Uyển, đối mặt với tình huống khẩn cấp này mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ cô không biết lúc nửa đêm mà thang máy lại hư là chuyện rất khủng bố sao?

Hơn nữa hiện tại đang ở lầu hai mươi đó!!!

Lê Phi Yên đang cố gắng đứng lên, một trận không trọng lượng đột nhiên đánh úp, Lê Phi Yên mới kịp phản ứng, thang máy đang rơi tự do!

"Ôn Mạt Uyển." Phản ứng đầu tiên là Lê Phi Yên ôm chặt người bên cạnh, vội vàng hỏi: "Cô có sao không?"

"Không sao." Âm thanh của Ôn Mạt Uyển đột nhiên trở nên rất mờ ảo, nhưng Lê Phi Yên đã không có cách nào ngẩng đầu lên nhìn cô, nàng chỉ cảm giác thông qua tay đang nắm chặt Ôn Mạt Uyển, nếu không phải tình hình thực tế, nàng sẽ cảm thấy Ôn Mạt Uyển đang bay phất phới.

Có phải sẽ có chuyện không may xảy ra? Trong đầu Lê Phi Yên toát ra một ý nghĩ, nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều như vậy, hiện tại chuyện duy nhất nàng muốn chính là không buông tay Ôn Mạt Uyển ra, cho dù chuyện xấu nhất xảy ra thì nàng cũng muốn cùng Ôn Mạt Uyển ở chung một chỗ.

Thang máy rơi xuống quá nhanh, bên tai toàn là âm thanh ồn ào, áp lực quá lớn làm bể đèn trên trần thang máy, lắc lư thêm vài cái thì đèn báo cũng nổ tung, mảnh thủy tinh bắn ra khắp nơi, Ôn Mạt Uyển đứng cao hơn Lê Phi Yên một chút, trên cánh tay bị thủy tinh rạch một đường.

Tay và vai của Lê Phi Yên cũng bị cắt trúng, không biết sức lực ở đâu, Lê Phi Yên kéo Ôn Mạt Uyển lại gần mình, làm cho hơn phân nửa cơ thể cô nằm gọn trong ngực nàng, làm toàn bộ thủy tinh đều cắt vào người nàng.

"Lê Phi Yên." Ôn Mạt Uyển còn chưa kịp phản ứng đã được Lê Phi Yên ôm vào trong ngực, cô muốn tránh ra: "Buông tôi ra, tự bảo vệ mình đi..." Ôn Mạt Uyển hoàn toàn không ngờ Lê Phi Yên sẽ bảo vệ mình, vào tình huống sống chết này, Lê Phi Yên chỉ mới mười chín tuổi không phải sợ đến run rẩy, khóc nháo sao?

Nhưng hiện tại, Lê Phi Yên lại ôm cô chặt chẽ, bảo vệ cô, giống như người mẹ muốn bảo vệ con mình.

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cái kia, từ này chương có thể phân ra công bị...

Ngày mai muốn lâm thời thêm cái ban, không biết có thể bảo chứng đổi mới không, nếu tám giờ không đúng sự thật đã nói lên xà tử còn bị khấu lưu , không có biện pháp mã tự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro