Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Thang máy được thiết kế được coi là còn tình người, gót giày cộng với kim cương quả thật là có thể cạy được trần thang máy, Ôn Mạt Uyển không mất quá nhiều sức đẩy ra được một khoảng trống, có thể đủ được một người chui qua.

"Tôi lên trước, sau đó kéo cô lên." Ôn Mạt Uyển thong dong ra lệnh.

Lê Phi Yên gật gật đầu, Ôn Mạt Uyển nhìn nhìn dưới chân nàng còn đang chảy ra, chậm rãi hỏi: "Có thể không?"

Lê Phi Yên xoa xoa thắt lưng: "Chắc là có thể, em..."

"Lê Phi Yên." Ôn Mạt Uyển lại lần nữa cắt ngang lời nói của Lê Phi Yên, âm thanh thản nhiên nhưng lại nhu hòa hơn nhiều, Lê Phi Yên theo âm thanh là nâng mắt nhìn cô, tóc của Ôn Mạt Uyển rủ xuống hai bên, ánh mắt xinh đẹp, nhìn qua có cảm giác tao nhã vô cùng.

"Sao?" Lê Phi Yên lên tiếng.

"Chị nghĩ, chị thích em." Ôn Mạt Uyển lần thứ hai đưa tay sờ má Lê Phi Yên: "Cho nên, kiên cường lên."

Không phải ám chỉ, không phải đánh Thái Cực, mà xác thực rõ ràng 'Chị thích em".

Hơn nữa, chỗ này không có tạp âm, từng chữ từng chữ vang lên rất rõ ràng, Lê Phi Yên đều nghe tất cả.

Ôn Mạt Uyển nói thích.

Ôn Mạt Uyển thật sự cũng thích Lê Phi Yên.

"Chuẩn bị xong chưa? Nắm tay của chị." Lúc Lê Phi Yên còn đang ngẩng người thì Ôn Mạt Uyển đã chui qua được khe hở, rồi vươn tay xuống, kêu Lê Phi Yên nắm lấy tay mình.

Lê Phi Yên chậm rãi đạp lên tay vịn, đưa tay nắm lấy tay Ôn Mạt Uyển, hai người đồng thời gắng sức ở trong thang máy, thang máy không nhẹ không nặng mà hoảng động, Lê Phi Yên nhìn xuống, nàng còn phân nửa người ở bên trong, còn đang có bám vào, nếu toàn bộ người leo lên trên trần, có phải sẽ tăng lên gánh nặng lên thang máy không? Có thể hai người sẽ phải rơi xuống lần nữa...

Lê Phi Yên không nghĩ nhiều nữa nói: "Chị đừng lo cho em, chị leo lên trước đi." Đã biết Ôn Mạt Uyển cũng thích nàng, những chuyện khác không còn quan trọng nữa, Lê Phi Yên tự giác muốn làm cái gì cho Ôn Mạt Uyển.

Ôn Mạt Uyển giống như không nghe Lê Phi Yên nói: "Thang máy bắt đầu run rồi, không biết còn có thể kiên trì được bao lâu, nắm lấy tay chị."

Lê Phi Yên vẫn do dự như cũ, ngữ khí Ôn Mạt Uyển chậm lại: "Chị biết em lo lắng cái gì, nhưng nếu thang máy tiếp tục ngã xuống cũng không phải vì thêm một chút sức nặng của em." Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Em nói em thích chị, thì phải nghe lời chị, bằng không chị sẽ không vui."

Nửa dụ dỗ, nửa lừa gạt, từ trước tới giờ Lê Phi Yên đều dùng chiêu này để dụ dỗ nam nhân, nhưng nàng chưa bao giờ biết tại sao khi nam nhân nghe ngữ điệu như vậy sẽ ngoan ngoãn đầu hàng, nói gì nghe nấy, bây giờ, Ôn Mạt Uyển lại dùng cách này để hống nàng, nàng mới biết, được người mình thích đối đãi như vậy chính là thuật thao túng tất cả.

Bởi vì nàng thích, cho nên sẽ thỏa hiệp, sẽ làm theo, không muốn làm người kia thất vọng, không muốn người kia lo lắng.

Ngay lúc Ôn Mạt Uyển nói cũng thích nàng, thì tình cảm trong lòng Lê Phi Yên cũng tự động thăng cấp, có lẽ nữ nhân sống theo tình cảm là bản tính trời sinh, đối với tình cảm có thể vô sự tự thông, hơn nữa nữ nhân cùng với nữ nhân càng thêm cầm sắt cùng minh, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, tinh xảo, giống như mỗi một lời nói đơn giản, một ánh mắt, đều có thể làm đối phương an tâm mười phần.

Lê Phi Yên rốt cuộc cũng lên tiếng: "Được." Đồng thời cũng vươn tay hướng tới chỗ Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển thuận thế nắm chặt tay nàng.

Cuối cùng hai người cũng từ trần thang máy leo ra, Ôn Mạt Uyển kéo Lê Phi Yên nằm ở thông đạo thang máy, rạng sáng nên nhiệt độ có chút thấp, gió thổi mạnh, làm thông đạo đen nhánh càng thêm âm trầm u ám, quần áo trên người Lê Phi Yên không thể chống lại cái lạnh, nàng bắt đầu lạnh run.

Ôn Mạt Uyển kéo Lê Phi Yên lại gần mình hơn: "Cới nút áo chị ra, dán sát vào cơ thể chị sẽ ấm hơn."

Lê Phi Yên đưa tay chặn ngang Ôn Mạt Uyển nói: "Để em ôm chị một chút là tốt." Rất kỳ lạ, trước đây Lê Phi Yên cảm thấy thân thể Ôn Mạt Uyển rất hấp dẫn, luôn muốn tìm tòi tới cùng, cô càng từ chối thì nàng càng muốn tiến thêm một bước, nhưng bây giờ cho dù cô nói muốn cởi áo ra, dán chặt vào, vậy mà nàng lại phát hiện mình không có ý nghĩ muốn chiếm hữu thân thể của cô.

Không phải không thích, mà vào lúc yêu thương thật sự, chỉ cần tiếp xúc một chút thôi cũng làm nàng cảm thấy rất thỏa mãn, chỉ cần ôm Ôn Mạt Uyển, cũng làm nàng cảm thấy ấm áp vô cùng, đơn giản vì người này là Ôn Mạt Uyển.

Ôn Mạt Uyển không nói gì thêm, chính là nắm tay Lê Phi Yên chặt hơn, cô ngẩng đầu nhìn lên trên, khoảng cách từ chỗ này tới trên kia cách ba bốn thước, nếu cẩn thận một chút xác thực có thể thuận lợi leo lên, nhưng Ôn Mạt Uyển không biết thể lực của Lê Phi Yên có chịu được không? Cô nghĩ nghĩ, cúi đầu hỏi: "Em có mệt không?"

Lê Phi Yên rủ mắt xuống, bộ dáng có chút mệt mỏi, vết thương trên người đã không có chảy máu nữa, nhưng bị thương với không khí lạnh như hiện tại đã muốn ăn mòn nàng, thân thể vẫn run rẩy một chút, lại nhuyễn không có khí lực, âm thanh Lê Phi Yên hơi khàn khàn: "Em muốn ngủ."

Ôn Mạt Uyển vỗ vỗ bả vai nàng: "Chờ ra ngoài rồi hãy ngủ, bây giờ thì không được, theo chị leo lên trên đi."

Lê Phi Yên nói: "Chỗ nào em cũng không muốn đi, mệt mỏi quá." Lê Phi Yên không phải phát tính tình trong lúc này mà nàng không còn sức nữa, chính là Lê Phi Yên cũng muốn được Ôn Mạt Uyển hống lại, lúc này nàng có cơ hội thấy được một Ôn Mạt Uyển hoàn toàn không giống với thường ngày, Ôn Mạt Uyển như vậy, Lê Phi Yên rất thưởng thụ.

Ôn Mạt Uyển đương nhiên không biết tiểu tâm tư của Lê Phi Yên, cô chỉ cho là nàng đích thực rất mệt, Ôn Mạt Uyển nghĩ nghĩ, nói với nàng: "Chị cõng em." Nói xong liền xoay người lại, ý bảo Lê Phi Yên hãy leo lên, Lê Phi Yên ngẩn người, hỏi: "Chị chắc chứ?"

Ôn Mạt Uyển quay đầu lại nhìn Lê Phi Yên, chắc chắn nói: "Chỉ cần em đừng buông tay, ôm chặt chị."

Thân thể Ôn Mạt Uyển chỗ nào cũng ấm áp, Lê Phi Yên không tự chủ được mà dựa vào, Ôn Mạt Uyển hơi cong người một chút, để Lê Phi Yên dán hoàn toàn trên lưng mình, sau khi xác định nàng đã ôm chặt mình, bắt đầu theo thông đạo bám vào vách hướng lên trên.

Khoảng cách chỉ ba bốn thước, mà đối với hai người như ba bốn trăm mét, toàn bộ thông đạo xuyên suốt từ trên xuống, gió gào thét bên tai, Lê Phi Yên cảm thấy gió thổi mạnh làm bản thân nàng cũng lắc lư, Ôn Mạt Uyển không ngừng nhắc nhở nàng phải ôm chặt vào, mà chính xác thì Lê Phi Yên không hề nghe được Ôn Mạt Uyển nói cái gì, nhưng nàng biết Ôn Mạt Uyển đang nói lời cổ vũ nàng, nên Lê Phi Yên cố gắng dán sát thân mình vào lưng cô hơn, hai người thân mật không có khoảng cách, Lê Phi Yên có thể nghe được tiếng tim đập của mình, giương mắt, phảng phất có thể nhìn thấy được bầu trời đầy sao.

Trong bất cứ hoàn cảnh nào, thế giới đều cho ta một cái cửa sổ, chỉ cần qua được cửa sổ, ta sẽ nhìn thấy được một khung cảnh hoàn toàn khác biệt, say mê hoặc thoát đi, đều cấp cho tâm linh một cơ hội nữa.

Hoàn cảnh hiện tại đúng là rất ác liệt, không có lãng mạn, hoa tươi, không có mùi thơm của ngọn nến, nhưng mà Lê Phi Yên lại hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút, nàng ôm chặt Ôn Mạt Uyển, giống như chỉ cần buông lòng thì cái gì cũng không có.

"Kiên trì thêm một chút nữa." Cuối cùng Ôn Mạt Uyển cũng đi tới bên cửa thang máy, một tay miễn cưỡng bám vào trong, một tay buông ra nghỉ ngơi một chút, Lê Phi Yên vì luôn tập trung cao độ, nghe được Ôn Mạt Uyển nói như vậy rốt cuộc cũng thả lỏng được một chút, nếu vẫn tiếp tục trạng thái khẩn trương thì không hề biết mệt, vừa thả lỏng một chút, tất cả mệt mỏi đều cảm nhận rất rõ ràng, Lê Phi Yên cảm thấy hai mí mắt muốn dính chặt nhau, vết thương trên người đau đến mất cảm giác, nàng rất muốn nhắm mắt ngủ.

"Ôn Mạt Uyển." Trước khi nhắm mắt, Lê Phi Yên còn muốn nói với Ôn Mạt Uyển một tiếng: "Em muốn ngủ, chị..."

"Không được, kiên trì thêm chút nữa thôi..."

"Không được, tay em không còn sức..."

"Lê Phi Yên!"

Ôn Mạt Uyển cũng cảm giác được tay Lê Phi Yên bắt đầu buông lỏng, Lê Phi Yên chắc là rất mệt, nhưng căn bản chỗ này không có chỗ đặt chân, làm gì có chỗ cho nàng nghỉ ngơi, hai người chỉ có thể vực lên tinh thần mới có thể sống sót được, Ôn Mạt Uyển kêu Lê Phi Yên vài tiếng cũng không nghe nàng trả lời, trong lòng bỗng dưng chìm xuống.

Ôn Mạt Uyển xoay người muốn ôm Lê Phi Yên, ai ngờ chân vừa đặt sát thông đạo, tay không chịu nổi áp lực mà trớt xuống, thoáng chốc hai người đều chênh vênh, Ôn Mạt Uyển chỉ miễn tay bám một tay vào vách tường bên cạnh.

Hay tay Lê Phi Yên vẫn còn câu trên vai Ôn Mạt Uyển, cả người treo giữa thông đạo tối như mực, gió thổi mạnh làm hai người lung lây qua lại.

Có lẽ đột nhiên bị treo lơ lửng làm Lê Phi Yên mở mắt.

"Lê Phi Yên, ôm chặt chị, ngàn vạn lần không được buông ra." Ôn Mạt Uyển nói với Lê Phi Yên, âm thanh có chút vội vàng.

Lê Phi Yên phản ứng nhanh, biết hai người đang ở trong tình huống gì, nói: "Hai người quá nặng, chị sẽ không chịu nổi."

Ôn Mạt Uyển vẫn dùng một tay ôm chặt Lê Phi Yên, nói: "Không được nói lung tung, chúng ta có thể cùng nhau đi lên, chỉ thiếu chút nữa thôi."

Lê Phi Yên cũng không phải là người dễ dàng buông sinh mệnh của mình, nhưng tình hình lúc này, nàng nghĩ muốn hy sinh để Ôn Mạt Uyển được an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro