Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Nếu giữa hai người chỉ có một người sống, Lê Phi Yên tình nguyện người chết là nàng, để cơ hội cho Ôn Mạt Uyển sống.

Ôn Mạt Uyển thông minh như vậy sao không hiểu ý Lê Phi Yên được chứ, từ lúc mới bắt đầu tình huống hai người không được lạc quan thì Lê Phi Yên luôn nói không cần lo cho nàng, nhưng Ôn Mạt Uyển làm sao có thể mặc kệ nàng được chứ! Lê Phi Yên vì che chở cô mới bị thương nặng tới vậy, lui một bước, cho dù Lê Phi Yên và cô chỉ là người xa lạ, Ôn Mạt Uyển cũng không có khả năng mặc kệ buông tay.

Lê Phi Yên đang lo lắng cái gì đâu, Ôn Mạt Uyển có chút tức giận, lại có điểm nghi hoặc, trong mắt Lê Phi Yên thì cô là người lãnh huyết vô tình như vậy sao? Hay là nói, căn bản Lê Phi Yên không hề hiểu cô...

Xuất phát điểm của Lê Phi Yên là vì muốn tốt cho cô, nhưng đối với Ôn Mạt Uyển mà nói, đây rõ ràng là không tin tưởng cô cũng không hiểu cô.

"Lê Phi Yên, em nghe cho kỹ, chị sẽ không bỏ lại một mình em, nếu em muốn làm cái gì, không bằng tập trung tinh thần nắm chặt tay chị, nếu không chẳng những chị sẽ không cám ơn em, còn từ chối tiếp nhận ý tốt của em." Ôn Mạt Uyển chậm rãi nói, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, tuy rằng bây giờ cô cũng mệt chết, nhưng cô cũng cố gắng bảo trì dùng ngữ khí nhẹ nhàng, cô không muốn làm cho Lê Phi Yên cảm thấy cô vất vả duy trì sự sống hai người, lại tiếp tục có ý nghĩ muốn hy sinh mình.

"Em..." Lê Phi Yên không biết nói cái gì cho phải, trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên nàng thấy mình hiên ngang lẫm liệt, ngẫm lại bình thường nàng là người mềm mỏng dựa vào nam nhân mà sống, vậy mà bây giờ lại muốn nhường cơ hội sống lại cho người khác, nói ra ai mà tin chứ? Nhưng Lê Phi Yên hiện giờ chính là đại công vô tư, nàng muốn bảo vệ Ôn Mạt Uyển.

"Em còn muốn nói cái gì?" Ôn Mạt Uyển nhẹ nhàng thản nhiên lên tiếng, nói năng có khí phách, chân thật đáng tin.

Lê Phi Yên rốt cuộc cũng lặng lẽ không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm dùng lực nắm lấy tay Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển cảm giác được Lê Phi Yên thay đổi, hơi hơi quay đầu lại nói: "Vậy là được rồi."

"Bên trong có ai không, có ai không?" Đỉnh đầu truyền tới âm thanh ồn ào, còn có đèn pha chiếu từ trên xuống, ánh sáng chói mắt.

Ôn Mạt Uyển ý thức được rốt cuộc có người tới cứu rồi, cô lên tiếng, rồi nói với Lê Phi Yên: "Lê Phi Yên, có người tới rồi, còn chịu được không?"

"Ân..." Lê Phi Yên chỉ hơi hơi yếu yếu mà hừ một tiếng.

Ôn Mạt Uyển một tay đang cố bám khung cửa làm nhân viên cứu viện chú ý, một bên tiếp tục lên tiếng: "Lê Phi Yên, Lê Phi Yên..."

Lê Phi Yên nhẹ nhàng trả lời, Ôn Mạt Uyển không biết tình huống nàng thế nào, cũng không có thể quay đầu lại nhìn, nhưng nghe được Lê Phi Yên không có sức sống như vậy đúng là có chút lo lắng.

"Lê Phi Yên, có thể nghe chị nói chuyện không?" Ôn Mạt Uyển hỏi, không hề nghe được câu trả lời, trong lòng bắt đầu sốt ruột, tuy rằng nghe được âm thanh, thế nhưng nhân viên cứu viện có khả năng không biết hai người ở đây nên chậm chạp chưa có ai mở cửa, Ôn Mạt Uyển vẫn luôn cố gắng bám vào, tuy tằng với tư thế này Lê Phi Yên có chút nặng, nhưng cô biết rõ cho dù như thế nào cô cũng sẽ không buông tay.

Không chỉ vì bản thân, còn vì Lê Phi Yên.

Ngay lúc Ôn Mạt Uyển cảm thấy mình không thể nào chống đỡ thêm được nữa, thì cửa mở, giống như phim Hollywood, ngay lúc những lúc sống chết thì có anh hùng cứu giúp, Ôn Mạt Uyển và Lê Phi Yên được người cứu lên.

Nhân viên cứu viện kéo hai người lên, Ôn Mạt Uyển mới phát hiện, Lê Phi Yên đã sớm ngủ rồi, có lẽ ngất thì đúng hơn, vết thương trên người lại rỉ máu, sắc mặt trắng bạch, nhân viên cứu viện không khỏi cảm thán: "Hai vị nữ sĩ đêm khuya trong thang máy làm cái gì, may mắn hôm nay có lịch sắp xếp tuần tra nên mới phát hiện được chuyện không may này, nếu không thì không biết có chuyện gì xảy ra đâu."

Ôn Mạt Uyển cũng sức cùng lực kiệt, hiện tại cô chỉ mềm nhũn tựa vào cửa bên cạnh, nhìn nhân viên cứu viện kéo giúp Lê Phi Yên vững vàng đặt một bên.

Lúc này nhân viên cũng nhanh chóng gọi cấp cứu 120, Ôn Mạt Uyển miễn cưỡng bước tới gần bên cạnh Lê Phi Yên, nàng hoàn toàn mất đi ý thức, than thể vừa rồi vì lạnh mà run rẩy, nhờ có cái áo của cô khoác ở ngoài nên đỡ hơn nhiều, mắt của nàng gắt gao nhắm chặt, lông mi theo hô hấp mà phập phồng dao động, đôi môi anh đào lúc này tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có, ý thức nàng không rõ lắm, nằm đó lầm bẩm cái gì đó.

Ôn Mạt Uyển khom lưng xuống, vén tóc nàng qua một bên, lại cúi đầu, nghe thấy Lê Phi Yên nói lẩm bẩm: "Em... Không bỏ cuộc..."

Âm thanh nho nhỏ, mềm mại, muốn bao nhiêu nhu nhược thì có bấy nhiêu nhu nhược, Ôn Mạt Uyển đột nhiên cảm thấy, ngay lúc này nếu Lê Phi Yên đứng lên nếu cô hái sao trên trời cho nàng, thì cô sẽ không chút do dự đồng ý với nàng.

Trước mắt là nữ nhân bị thương yếu ớt như tiểu bạch thỏ, giờ phút này liền ngoan ngoãn nằm ở đây, thấy nàng lại tiếp tục lầm bầm gì đó, cô cúi đầu lần nữa, hình như nghe mơ màng: "Ôn Mạt Uyển, em bị thương, chị thổi thổi..."

Cho dù không rõ ràng lắm, Ôn Mạt Uyển cũng có thể hiểu được hết ý của Lê Phi Yên, mà cô cũng biết mình không hề nghe lầm.

"Bác sĩ cấp cứu năm phút sẽ tới." Nhân viên cứu viện để điện thoại xuống đi tới: "Họ nói phải kiểm tra cho nàng trước, tránh cho não có khả năng bị xuất huyết."

Mở áo khoác ra, nhân viên cứu viện phát hiện Lê Phi Yên hầu như là lỏa thể, vẻ mặt xấu hổ vô cùng, giương mắt nhìn Ôn Mạt Uyển. Thật ra khi hắn vừa mở áo khoác ra thì Ôn Mạt Uyển đã thấy không được thoải mái rồi, bởi vậy vì hắn tự giác, Ôn Mạt Uyển thở dài một hơi.

"Cần phải kiểm tra cái gì, tôi sẽ làm." Ôn Mạt Uyển bước lên trước nói. Đại khái lúc này phải làm kiểm tra làm chuyện đương nhiên rồi, đạo lý này Ôn Mạt Uyển hiểu rõ.

Nhân viên cứu viện ngẩn người, sau đó phản ứng máy móc gật đầu: "Được." Còn kiểm tra giúp nữa chứ! Thật là kỳ lạ.

"Đầu tiên vỗ nhẹ hai má người bị thương..." Nhân viên cứu viện đứng qua một bên bắt đầu chỉ Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển nhất nhất nghe theo, tiếp đó kiểm tra xem có bị gãy xương không, trên cơ bản là đem người bị thương toàn bộ toàn sờ một lần, Ôn Mạt Uyển một bên vỗ về tay chân Lê Phi Yên, một bên âm thầm cảm thấy may mắn vì cô tự mình làm kiểm tra, nếu không bây giờ người vuốt ve thân thể Lê Phi Yên là người khác rồi.

Như vậy sao có thể được chứ!!!

Ôn Mạt Uyển thấy mình tự phủ định loại tình huống này là chuyện hợp tình hợp lý, cô không biết Lê Phi Yên đối với mình ý vị như thế nào, điều duy nhất xác định trong lúc này là, một phần của Lê Phi Yên là của cô, một phần này muốn tỉ lê bao nhiêu, có bao nhiêu phân lượng, cô cũng không rõ ràng lắm, có lẽ đây là vấn đề không phải một người có thể nghĩ ra, đây là chuyện của hai người, phải từ hai người thương lượng mới có kết luận.

Cho nên, nhanh chóng tỉnh lại, phải mau khỏe lại.

Ôn Mạt Uyển vuốt thương tích chất chồng trên cánh tay Lê Phi Yên, tâm bỗng dưng có rút, thân thể Lê Phi Yên vừa nhuyễn vừa lạnh, giống như một khối bánh đúc đậu, chỉ cần một trận gió, một trận mưa, thậm chí chỉ cần khẽ chạm một chút, đều làm nàng bị thương nặng hơn. Ôn Mạt Uyển nghĩ như vậy, nguyên bản chỉ vì muốn kiểm tra xem xương có bị tổn thương không nhưng tay bất tri bất giác cảm thấy có vài phần triền miên, lực đạo thì như vuốt ve an ủi đứa nhỏ bị thương.

Mà nếu chỉ là một đứa nhỏ bị thương, thì làm sao lại có lực hấp dẫn lớn như vậy? Tuy bây giờ Lê Phi Yên đã mất đi ý thức, trên người chỗ nào cũng bị thương, vẫn không ngăn cản được lực hấp dẫn tỏa ra từ xương tủy nàng, váy rộng thùng thình làm đường cong thấp thoáng như ẩn như hiện, đầu ngón tay Ôn Mạt Uyển lơ đãng lướt qua bộ ngực Lê Phi yên, cũng đã nhợt nhạt nhấm nhạp tới chỗ mềm mại ngạo nhân đó, tất cả vẻ đẹp cần có cũng một nữ nhân đều xuất hiện trên người nàng, đúng là sống - sắc - sinh - hương, quả thật làm tất cả ánh mắt đều muốn dồn về phía nàng.

Lê Phi Yên đã từng nhiều lần tiếp xúc với thân thể của Ôn Mạt Uyển, nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động tiếp xúc thân mật với cơ thể nàng, từ trước tới giờ cô luôn thấy thân thể nữ nhân ai cũng giống ai, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy có bất luận xúc động nào, hôm nay lại không hiểu tại sao lại dung túng bản thân một lần rồi một lần rong chơi trên thân thể Lê Phi Yên, tay giống như bị nam châm hút vào, từ bả vai nàng, cánh tay từ từ chuyển xuống hông, bụng, đùi, mượn danh nghĩa kiểm tra, cảm thụ được đầu ngón tay tiếp xúc thân mật.

Thì ra thân thể nữ nhân là kỳ diệu như thế, cao có thấp có, nhuyễn có cứng rắn có, có nóng có lạnh, có lẽ, còn có nhiều mật mã nữa, còn có nhiều khúc kính thông u, Ôn Mạt Uyển chưa bao giờ làm càn như vậy, bây giờ cô giống như bị cây thuốc phiện làm bản thân mê muội, không chỉ không rời đi được, ngược lại còn muốn tiến thêm một bước, càng sâu một bước, tìm kiếm bí mật thật sự trên thân thể nàng.

Làm kiểm tra đơn giản, Lê Phi Yên chỉ bị thương ngoài da, khả năng não bị xuất huyết rất là nhỏ.

Nhân viên cứu viện bắt đầu vây quanh thang máy đổi tới đổi lui kiểm tra sửa chữa, Ôn Mạt Uyển xoay người, dùng lưng ngăn cản tầm mắt của những người xung quanh, cúi xuống tinh tế kiểm tra khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Phi Yên, tay phóng tới thì giống như được ngâm trong sữa, lại nhuyễn lại miên, nhẵn nhụi, dán ngón tay không chịu buông ra.

Trong lòng Ôn Mạt Uyển bắt đầu xuất hiện một loại ý nghĩ không hiểu, loại ý nghĩa này thúc giục cô phải làm cái gì đó, không thể chỉ biết nhìn như vậy, không thể.

Có thể làm cái gì đây?

"Nói cho chị biết, chị có thể làm cái gì?" Ôn Mạt Uyển cúi đầu hỏi Lê Phi Yên, nhưng Lê Phi Yên nghe không được, tự nhiên sẽ không thể trả lời được.

Khoảng cách thật sự quá thân cận rồi, trán Ôn Mạt Uyển đích thật đã rũ xuống gần tới mặt Lê Phi Yên, Ôn Mạt Uyển không biết phải làm sao, cúi đầu hôn xuống môi gần như bị đông lạnh của Lê Phi Yên.

Lành lạnh, một chút độ ấm cũng không có, ngay lúc Ôn Mạt Uyển ngậm lấy môi Lê Phi Yên, Lê Phi Yên hình như cũng cảm nhận được khẽ hừ một tiếng, sau đó hơi hơi mở môi, nhẹ nhàng trái phải càng quét, muốn tìm nguồn gốc hơi ấm này.

Ôn Mạt Uyển bị loại cảm giác này làm chấn động, đáy lòng thần kinh căng thẳng tựa hồ trong chốc lát đó muốn buông ra toàn bộ để có người dưới thân, trong đầu suy nghĩ đăm chiêu chỉ cần người này muốn, mặc kệ là cái gì, đều muốn cấp cho nàng.

Phía sau truyền tới bước chân rõ ràng, Ôn Mạt Uyển ngồi thẳng dậy, nhân viên cứu viện đi tới với một người nữa rồi đưa cái túi cho Ôn Mạt Uyển: "Nữ sĩ, chúng tôi phát hiện cái này, của hai người đúng không?"

Ôn Mạt Uyển gật đầu tiếp nhận, mở túi ra, thấy di động của mình có nhiều tin báo, có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ của Diệp Nam Thành, ở giữa còn trộn lẫn vài cuộc của Ôn Nhĩ Khiêm.

Tay chân Diệp Nam Thanh nhanh thật, mới đây đã cáo trạng tới chỗ ba vợ rồi.

Ôn Mạt Uyển ghét bỏ nhíu mày, ngồi xuống tại chỗ, thì đúng lúc Diệp Nam Thành gọi tới. Vang lên vài tiếng, cô cũng không có nghe, Ôn Mạt Uyển nghĩ cũng không nghĩ thì bấm tắt, sau đó gọi điện cho em trai mình Ôn Hữu Cung, để cho hắn nói với ba, cô rất tốt không có chuyện gì, hơn nữa còn nói với hắn, sáng thứ hai tới công ty một chuyến.

Tới lúc hai người ngồi trên xe cấp cứu tới bệnh viện, Diệp Nam Thành lại gọi tới lần nữa, Ôn Mạt Uyển một bên nhìn bác sĩ đang làm kiểm tra cho Lê Phi Yên, một bên nghe điện thoại: "Chuyện gì?"

"Làm vợ mà cả đêm không về nhà, cô còn hỏi tôi chuyện gì sao?" Diệp Nam Thanh nóng giận tra hỏi.

Ôn Mạt Uyển cảm thấy buồn cười: "Anh là quản viên kiểm tra phòng ngủ nữ sinh sao?"

Diệp Nam Thành dĩ nhiên nghe ra được sự chế nhạo trong đó, bất đắc dĩ nói: "Mạt Uyển, rốt cuộc em bị làm sao vậy?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Không có gì, tôi lái xe không cẩn thận gặp một chút chuyện ngoài ý muốn, bây giờ đang tới bệnh viện."

Diệp Nam Thanh cả kinh: "Em ở chỗ nào? Anh lập tức tới ngay."

Tiếp đó nghe được tiếng Diệp Nam Thành rời giường, nghe được âm thanh hắn mặc quần áo, nếu là trước kia, Ôn Mạt Uyển sẽ cảm động muốn rơi lệ, Diệp Nam Thành là một người chồng hoàn mỹ, cho dù ở bên ngoài kim ốc tàng kiều, thì ở trước mặt cô quả thật không thể soi mói. Chỉ có điều bây giờ, Ôn Mạt Uyển đối với người chồng này không hề có một chút cảm giác gì.

"Anh không cần tới." Ôn Mạt Uyển uyển chuyển từ chối: "Em đã nói Hữu Cung tới rồi."

"Cái gì?" Diệp Nam Thành kinh ngạc: "Anh là chồng em, chẳng lẽ cũng không bằng cậu em vợ, để em dựa vào lúc này sao?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Em không biết anh có ý nghĩ này ở đâu, chỗ nào, tóm lại ý của em là anh không cần tới đây. Còn có, bất luận có chuyện gì, đừng quấy rầy ba em, ban đêm ba rất khó ngủ."

"Mạt Uyển, nghe anh giải thích..." Diệp Nam Thanh đang muốn giải thích, thì nghe được âm thanh đô đô truyền tới, Ôn Mạt Uyển đã cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro