Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Ôn Mạt Uyển chạy xe rất đầm, ngoài cửa sổ từng cơn gió thổi nhẹ, bên trong xe thì rất im lặng.

Vốn Lê Phi Yên định ngồi ở vị trí phó lái, nhưng vì vết thương trên người chưa hoàn toàn hồi phục, sợ ngồi ở đó sẽ ảnh hưởng tới vết thương, nên Lê Phi Yên đành ngồi ở phía sau, nàng nghiêng người dựa hẳn vào ghế, miễn cưỡng nhìn Ôn Mạt Uyển thông qua kính chiếu hậu, kính chiếu hậu to bằng bàn tay đủ nhìn được gương mặt Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên đem thân mình ẩn ở sau nắng chiều, lặng lẽ nhìn giống như đang thưởng thức con mồi của mình.

"Muốn đi đâu?" Lê Phi Yên hỏi, nàng biết Ôn Mạt Uyển chắc sẽ nói ra suy nghĩ của mình, bất quá Ôn Mạt Uyển không đề cập tới, cô cũng không chủ động hỏi, gian đoạn của hai người bây giờ là đang cho nhau một chút không gian riêng.

"Em muốn đi chỗ nào?" Ôn Mạt Uyển hỏi lại, khóe mắt nhìn Lê Phi Yên qua kính chiếu hậu, thấy bộ dáng mềm mại lười biếng của Lê Phi Yên ở đằng sau.

Vừa nhìn là biết Ôn Mạt Uyển muốn tới chỗ nào đó để giải sầu rồi, Lê Phi Yên nhìn nhìn, hai tay khoát lên chỗ ngồi ở phía trước, đầu hơi hơi nghiêng, cười khanh khách nói: "Em dẫn chị tới một chỗ tốt."

Chỗ Lê Phi Yên nói là một quán bar, hoàn cảnh rất đặc biệt, người tới đây giải trí cũng rất đông, đa phần giả dạng rất quỷ dị, Lê Phi Yên dẫn Ôn Mạt Uyển đi vào cửa, người bảo vệ hóa tranh thành người da đen, nhìn rất khoa trương, lên tiếng: "Hải, tịnh nữu, vé vào cửa không mang thì về."

Lê Phi Yên ngẩng đầu nhìn nhìn hắn: "Quy cũ sao?"

"Đương nhiên."

Lê Phi Yên hiểu rõ mà gật gật đầu, kéo Ôn Mạt Uyển qua một bên, lên tiếng: "Vội tới đây không có chuẩn bị."

Không đợi Ôn Mạt Uyển nói chuyện, Lê Phi Yên đã hành động cởi cái áo khoác nghiêm trang chững chạc của cô ra, bên trong là thân váy màu đen không có tay, Lê Phi Yên nhìn nhìn, cân nhắc một lúc, đưa tay đem cái váy xé rách một chút, tháo vòng tay của mình đeo vào cho Ôn Mạt Uyển, cuối cùng giúp cô cột tóc lên.

Ôn Mạt Uyển không có từ chối Lê Phi Yên thay đổi giúp mình, chờ Lê Phi Yên đùa nghịch vừa lòng, Ôn Mạt Uyển mới nhìn mình qua cửa thủy tinh, nói: "Bộ dáng này, không giống chị." Cho dù cô ở trong độ tuổi phản nghịch cũng không có ăn mặc to gan như vậy, lúc đó lớn gan lắm là sơn móng tay màu đỏ mà thôi, nhưng chỉ duy trì cả một đêm trong phòng, sáng hôm sau là rửa đi, bị Lê Phi Yên chỉnh lại thành như vậy, Ôn Mạt Uyển đột nhiên cảm thấy mình trở về thời thiếu niên.

Lê Phi Yên ở một bên biến mình thành cô gái chiến sĩ xinh đẹp, cũng cười nói: "Hôm nay em làm cái gì, chị cũng phải làm theo nhe."

Ôn Mạt Uyển mỉm cười: "Quy tắc của em?"

Ngữ khí Ôn Mạt Uyển chân thật đáng tin: "Đương nhiên rồi."

Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng, cười cười: "Tuân mệnh."

Một người kiêu căng, một người sủng ái, ăn khớp với nhau, vui mừng cũng là hai người.

Lê Phi Yên lôi kéo tay Ôn Mạt Uyển đi vào quán bar, nhấm nháp đủ loại rượu, ngồi ở đó nghe nhạc, không biết khi nào mà Lê Phi Yên với Ôn Mạt Uyển mười ngón đan xen, một nam nhân quá trang thành kỵ sĩ đến gần hai người, Lê Phi Yên cười thần bí, quay đầu lại cắn môi Ôn Mạt Uyển, nam nhân ngẩn người, hiểu ý cười cười, biết điều tránh ra chỗ khác, Lê Phi Yên cười tới run rẩy cả người: "Chị là của em, xem ai còn dám tới đây nữa không!"

Ôn Mạt Uyển mỉm cười, nhìn Lê Phi Yên, hai người liền uống hết ly rượu của mình rồi gọi thêm băng mã Boutini, đợi khi hai người cảm thấy có chút say, thì đã hơn mười hai giờ đêm rồi.

"Chị đi lấy xe, em ở chỗ này chờ chị." Ra khỏi cửa, Ôn Mạt Uyển nói với Lê Phi Yên, rồi đi tới chỗ đậu xe, thời tiết thoải mái thích hợp, Lê Phi Yên cảm nhận tâm tình Ôn Mạt Uyển đã tốt hơn, vì thế nàng cũng vui vẻ không ít, nàng duỗi cái lưng lười biếng ra, điện thoại đột nhiên run lên, Lê Phi Yên lấy ra xem, là tin nhắn ngắn của Diệp Nam Thành.

Cho tới bây giờ Diệp Nam Thanh đều là lời ít mà ý nhiều, nên luôn gọi điện, lúc nào thì nhắn cho nàng? Chính là có chuyện gì đó đặc biệt.

Lê Phi Yên mở tin xem, Diệp Nam Thành nói, Ôn Mạt Uyển ở riêng với hắn, lý do là muốn mỗi người tự mình yên tĩnh.

Diệp Nam Thành chắc là uể oải tới cực điểm, nếu không hắn sẽ không đem những chuyện này nói ra, hắn đã muốn kiệt lực để giữ gìn bộ dáng phu thê tình thâm với Ôn Mạt Uyển ở trước mặt mọi người rồi, nhưng đây không chỉ có lợi đối với hình tượng của hắn mà còn công ty của hắn cũng rất vinh dự.

Bất quá chú ý của Lê Phi Yên không đặt trên người Diệp Nam Thành, nàng chỉ quan tâm Ôn Mạt Uyển mà thôi, ở trước mặt nàng, Ôn Mạt Uyển đã từng nói rất để ý tới chuyện mình đã kết hôn, cho nên bây giờ cô ở riêng với Diệp Nam Thành là vì muốn cho nàng hoàn cảnh thích hợp sao?

Từ trước tới nay Ôn Mạt Uyển đều lo lắng rất chu toàn, cô đề xuất yêu cầu này với Diệp Nam Thành giống như là chúng ta ly hôn đi.

Cho dù Ôn Mạt Uyển làm vậy là vì Diệp Nam Thành ngoại tình, vẫn là Ôn Mạt Uyển lo lắng muốn biến mình độc thân, tất cả như vậy đều là vì Lê Phi Yên.

Đột nhiên Lê Phi Yên cảm thấy rất vinh hạnh, nàng trở thành một nhân tố quan trọng trong nhân sinh của Ôn Mạt Uyển, vô luận như thế nào, nàng đều sẽ nhớ kỹ Ôn Mạt Uyển, cho dù hai người không thể ở bên nhau tới cuối con đường.

Nhưng nàng cùng Ôn Mạt Uyển có thể ở bên nhau tới cuối cùng không?

Nữ nhân cùng nữ nhân có thể không?

Lê Phi Yên cũng chưa tiếp xúc vấn đề này nhiều, nàng nhớ rõ đã từng xem tin tức ở nước ngoài cũng không ít chuyện hai nữ nhân kết hôn, lúc đó nàng còn nói đùa, trên thế giới này đúng là vô kỳ bất hữu, nữ nhân và nữ nhân có thể kết hôn sao?

Bây giờ Lê Phi Yên lại cảm thấy nữ nhân có thể kết hôn với nữ nhân, nhưng để được như vậy thì có bao nhiêu khó khăn?

Nàng có thể trực tiếp nói với Ôn Mạt Uyển, cùng hắn ly hôn đi, em cưới chị.

Nếu có thể như vậy, Ôn Mạt Uyển cũng không cần tự mình để ý những việc này, Lê Phi Yên có thể quang minh chính đại tham gia, cùng cô đối phó với Diệp Nam Thành, ứng phó với người nhà, ứng phó với những khó khăn bên ngoài, sau đó nắm tay cô nói với tất cả mọi người, đây là nữ nhân của nàng, là người nàng yêu, bây giờ sẽ cưới cô, hai người sẽ cùng nhau sinh sống, không ai có thể ngăn cản.

Nhưng bởi vì hai người đều là nữ nhân, cho nên muốn hạnh phúc cũng trở thành một chuyện rất xa xỉ.

Nên Ôn Mạt Uyển mới băn khoăn nhiều như vậy.

Lê Phi Yên hít sâu một hơi, nhắn tin trả lời: "Vậy anh nói như thế nào?"

Diệp Nam Thành trả lời: "Phi Yên, tuy rằng anh cũng rất yêu em, nhưng anh không thể ly hôn với vợ anh được, em có biết không, anh với Mạt Uyển đã ở bên nhau tám năm rồi, anh không thể buông tay, tha thứ cho anh.

Ai rãnh hận hắn, cần gì phải tha thứ.

Lê Phi Yên thầm nghĩ định trả lời như vậy, nàng biết cho dù Diệp Nam Thành không bao giờ muốn chia tay với Ôn Mạt Uyển, nhưng nếu Ôn Mạt Uyển muốn ra đi, thì hắn có dùng trăm ngàn lần sức lực cũng không cản được.

Lê Phi Yên nhắn lại: Làm chuyện anh nên làm đi, em chưa bao giờ trách anh.

Một câu hai ý nghĩa, nhưng Diệp Nam Thành vĩnh viễn không hiểu được ý nghĩa thực sự trong đó.

Mà tất cả những chuyện này không có quan hệ với nàng, vì quyền quyết định nằm trong tay Ôn Mạt Uyển.

Lê Phi Yên tiếp tục nhắn lại: Em mệt, em ngủ đây.

Gửi đi rồi tắt máy.

Lê Phi Yên không muốn để ý tới ai nữa, nàng nhìn ngõ nhỏ tối đen mà ngẩn người, không biết lúc nào có đèn xe từ cuối hẻm chiếu tới, xe từ từ dừng trước mặt nàng, Ôn Mạt Uyển hơi hơi nghiêng đầu nhìn nàng mỉm cười, Lê Phi Yên cũng cong khóe miệng, không muốn động.

Ôn Mạt Uyển thấy cảm xúc nàng không tốt, thì mở cửa xe bước xuống, thuận tay cởi áo khoác trên người phủ lên người Lê Phi Yên, đồng thời không quên lên tiếng giải thích: "Xin lỗi em, vừa rồi lấy xe có chút vấn đề, lạnh không?"

Quả thật Lê Phi Yên bị lạnh nên mũi có chút hồng, ánh mắt nàng thẳng ngoắc ngoắc nhìn Ôn Mạt Uyển, chỉ thiếu không thể toát ra tình yêu từ đó, Ôn Mạt Uyển phong độ như vậy làm sao có thể không làm người khác tim đập thình thích được chứ!

Thấy Lê Phi Yên không trả lời mình, Ôn Mạt Uyển cũng không hề ngại, cô kéo Lê Phi Yên tới chỗ ngồi ở phía sau, giúp nàng mở cửa rồi nói: "Chúng ta về thôi, lên xe đi."

Lê Phi Yên cúi đầu bước vào xe, Ôn Mạt Uyển cúi đầu nhìn nàng cười cười, đang muốn xoay người, Lê Phi Yên đột nhiên lên tiếng: "Có thể vào ngồi với em một chút không?"

Ôn Mạt Uyển có chút giật mình, chần chờ trong chốc lát, vẫn theo lời nàng ngồi vào kế bên Lê Phi Yên, thuận tay đóng cửa xe: "Làm sao vậy, em tức giận chuyện gì?"

Lê Phi Yên lắc đầu: "Không có."

Lê Phi Yên buông xuống con ngươi suy nghĩ, lông mi giống như dính nước mắt, trên mặt như là bị ủy khuất, hoặc như là đang hờn dỗi, Ôn Mạt Uyển cũng không đoán được, dù sao cô với Lê Phi Yên cùng nhau sinh hoạt chỉ mới đây thôi, có nhiều chuyện chưa thể hiểu nhau được, giống như hôm nay nàng dẫn cô tới đây là một kinh hỉ, hai người cần phải có thêm thời gian. Nên ngay lúc này chuyện cô có thể làm, chính là lẳng lặng ở bên cạnh nàng, chậm rãi nắm tay nàng.

Ôn Mạt Uyển vươn tay cầm tay Lê Phi Yên, tay cả hai người đều rất ấm áp, khô ráo nên khi chạm nhau sinh ra ngứa ngáy và khoái cảm, nhưng Lê Phi Yên vẫn không có phản ứng, chỉ khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống mũi chân.

Không thể không nói, bộ dáng ngẩn người của Lê Phi Yên nhìn rất mĩ, lại dễ thương, giống như vừa xuất hiện một tiểu thiên nga, lăng lăng đích, quanh thân cao thấp đều tản ra sự chân thật đáng tin.

Giống như tiểu động vật chờ chủ nhân tới yêu mến.

Một tay Ôn Mạt Uyển nắm tay Lê Phi Yên, một tay thì vỗ về bả vai nàng, nhích lại gần hôn trán nàng.

Không có làm nhiều hơn thì dừng lại, một nụ hôn hàm chứa ý tức hàm xúc sủng ái vô hạn, Ôn Mạt Uyển cứ tưởng Lê Phi Yên sẽ có phản ứng, bởi vì từ trước tới nay Lê Phi Yên luôn luôn mẫn cảm với tiếp xúc thân mật giữa hai người, mà hôm nay lại kỳ lạ, nàng chỉ chớp chớp mắt, không nói cái gì.

Ôn Mạt Uyển ẩn ẩn có chút không rõ, mang theo mục đích muốn thăm dò, cô tới sát Lê Phi Yên lần nữa, hôn xuống khóe môi nàng, mùi son môi thản nhiên xông vào khoang mũi cô, Ôn Mạt Uyển cảm thấy rất thơm, Lê Phi Yên hơi hơi nghiêng người, giống như tự động điều chỉnh để dễ dàng hôn môi hơn, trong lòng Ôn Mạt Uyển cũng không biết làm sao, cô làm như vậy, vừa thấy thỏa mãn, vừa muốn lấy lòng vì cảm xúc Lê Phi Yên không tốt, hôn đơn giản giờ đây tăng thêm vài phần triền miên, hai người gắn bó ma sát, không biết cảm giác này đã vượt qua cảm giác muốn an ủi, Ôn Mạt Uyển phản ứng lại thì rời khỏi, Lê Phi Yên chậm rãi mở to mắt, nhìn cô, lại không biết phải nói gì.

"Có thể nói với chị không?" Ôn Mạt Uyển hướng dẫn từng bước: "Nói với chị tại sao đột nhiên lại không vui?"

Đây là sự khác biệt giữa nữ nhân với nam nhân, nam nhân đối với nữ nhân phát tính tình, luôn làm như không thấy, nhưng đối với nữ nhân, thì luôn chú ý tới mỗi cảm xúc biến hóa của người yêu mình, chuẩn xác bắt giữ được lúc nào người yêu mình tức giận, lúc nào thì ghen tị, sau đó sẽ tới bên cạnh an ủi, yêu thương.

Rốt cuộc Lê Phi Yên cũng lên tiếng: "Diệp Nam Thành nói cho em biết, chị muốn cùng hắn ở riêng."

Ôn Mạt Uyển rất bình tĩnh, ngữ khí cũng không tạm dừng: "Sao?"

Lê Phi Yên cũng không nhắc lại, chỉ cụp khóe mắt xuống, thì thào lầm bầm lầu bầu: "Đây là chuyện chị muốn làm, em cũng không quản được..."

Ôn Mạt Uyển lại lôi kéo tay Lê Phi Yên ngắt ngang: "Đừng nói như vậy, chị chỉ không muốn em suy nghĩ này nọ nhiều thôi."

Lê Phi Yên buông xuống suy nghĩ, liếc mắt nhìn Ôn Mạt Uyển, cái nhìn này có chút ủy khuất, có chút ai oán, lực đạo lại vừa đủ, Ôn Mạt Uyển không hề phòng bị, tâm tư đang bình yên thì bị Lê Phi Yên kéo lên. Ôn Mạt Uyển thừa nhận, cho dù cô có rất nhiều cách để đối phó với người khác, trong bất cứ tình huống nào đều dễ dàng như cá gặp nước, nhưng cô lại hoàn toàn hoàn toàn bị bộ dáng này của Lê Phi Yên đánh bại, cô không có biện pháp nào để đối phó được.

Bởi vì thích nàng nên phá lệ muốn quý trọng ngược lại không biết nên làm cái gì...

"Chị thật sự, giảo đến lòng em thật phiền." Lê Phi Yên nhỏ giọng oán giận, đồng thời nghiêng người lại gần, Ôn Mạt Uyển thấy áy náy, chỉ mặc Lê Phi Yên ghé xác mình, cứ tưởng Lê Phi Yên phát tiết sẽ hung hăng hôn cô, không ngờ nàng chỉ nâng mặt cô lên rồi hôn như chuồn chuồn lướt qua, nhưng tay thì luồng vào áo cô, cách nội y chuẩn xác chạm tới trung tâm mềm mại.

Ôn Mạt Uyển thất thố không kịp đề phòng, thân thể như bị điện giật rồi mềm nhũn, một tay khác ôm hông cô, ôm xác vào, biên độ quá lớn làm Ôn Mạt Uyển chống đỡ không được, ngã ra sau một chút, Lê Phi Yên thuận thế áp cô vào dựa vào ghế, tay Ôn Mạt Uyển miễn cưỡng chống đỡ, Lê Phi Yên chuyển thân, quỳ một gối giữa hai chân cô, một giây cũng không ngừng, luôn kích thích điểm mẫn cảm trên cơ thể cô.

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Thịt viết không xong... Muốn canh hai sao? Các bạn học mạo cái phao phao cấp xà tử phình kính thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro