Chương 56 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Đôi môi mềm mại của Lê Phi Yên từ từ chuyển tới vành tai mẫn cảm, há miệng ngầm lấy, cắn nhè nhẹ, Ôn Mạt Uyển cắn chặt môi, mắt nhắm chặt giống như không chịu nổi kích thích, môi Lê Phi Yên rất ấm lại trượt xuống cổ thon dài của cô, vươn lưỡi mềm mại kiếm quanh, Ôn Mạt Uyển không còn sức để phản kháng, cô nửa ôm nửa giúp đầu nàng chôn sâu vào cổ mình hơn, cô hoàn toàn không chống cự được môi lưỡi Lê Phi Yên tra tấn.

Ôn Mạt Uyển cố gắng che dấu hô hấp gấp gáp của mình, cả người Lê Phi Yên khô nóng khó chịu, người dưới thân giống như là mòi lửa làm nàng ngày càng nóng bức, máu trong người vì Ôn Mạt Uyển mà sôi trào.

Không để ý là tình nhân hay người đã kết hôn, Diệp Nam Thành là ai, ngay bây giờ trong không gian này, không phải chỉ có hai người thôi sao, không phải chỉ có hai người đang yêu nhau thôi sao?

Lê Phi Yên nghĩ như vậy, không hề muốn có một chút khoảng cách nào, tinh tế mật mật hôn Ôn Mạt Uyển, lúc mới bắt đầu Ôn Mạt Uyển còn né tránh Lê Phi Yên, nhưng Lê Phi Yên lại đuổi sát, lưng cô đã hoàn toàn dán vào dựa lưng, cô không còn đường lui, nửa thân người ngồi lệch qua một chút, đầu gối Lê Phi Yên đang chen giữa hai đùi cô, cả người nàng giống như con bạch tuột bám vào cô, chặt chẽ bao bọc, thân thể giống như có lực hấp dẫn hút hai người sát vào nhau.

Ôn Mạt Uyển thấy hoảng hốt không nói được gì, chỉ có thể dùng hành động biểu đạt, cô vươn tay đẩy bả vai Lê Phi Yên mấy cái, nhưng bất luận ở vị trí nào, thì sức lực cũng không chiếm ưu thế được, ngược lại bị Lê Phi Yên nắm tay cô để lên đỉnh đầu, ấn xuống ghế mềm mại, tư thế này làm cô không thể nào nhúc nhích được, chỉ còn lại hai chân, đang muốn hành động, thì Lê Phi Yên đã điều chỉnh tư thế khóa chặt cô trong lòng.

Cả người Ôn Mạt Uyển thấy rung động không thôi, áp bức vô cùng.

"Phi Yên... Phi Yên..." Hô hấp Ôn Mạt Uyển hết sức rối loạn, ngửa đầu nhìn Lê Phi Yên, dùng toàn bộ sức lực còn lại trong người nói: "Em quên chị đã nói gì với em sao?"

"Nói cho em biết, chị muốn ở riêng với Diệp Nam Thành là vì em sao?" Lê Phi Yên nhìn Ôn Mạt Uyển thật sâu, tay đặt ở chỗ cao ngất dùng lực như có như không, nàng rất vui, rõ ràng Ôn Mạt Uyển cũng có cảm giác, chỉ là cố gắng làm mình bình tĩnh mà thôi.

"Đương nhiên." Ôn Mạt Uyển trả lời, Lê Phi Yên khiêu khích làm cô tức giận, có thể duy trì bình tĩnh đã là chuyện không dễ dàng rồi.

"Chị yêu em sao?" Lê Phi Yên lại hỏi, tay nàng linh hoạt như Tiểu Ngư chậm rãi dời xuống bụng Ôn Mạt Uyển, cách lớp vải dệt nhẹ nhàng vuốt ve.

"Chị yêu em." Ôn Mạt Uyển thành thật trả lời, nếu cô không có tình cảm với Lê Phi Yên, thì nàng làm sao có thể hôn cô, huống chi lại làm càn như bây giờ.

"Vậy không còn vấn đề gì." Lê Phi Yên rũ con ngươi xuống: "Chỉ cần chị yêu em, tất cả đều không có vấn đề gì. Em cũng yêu chị." Lê Phi Yên chậm rãi gục xuống, nằm úp xuống ngực Ôn Mạt Uyển, dùng má cọ vào ngực cô, rồi ngước lên, nhẹ nhàng cắn cằm cô một cái, tiếp tục nói: "Chuyện chị làm em đều thấy tất cả, bây giờ cho em làm một chút, được không?"

Giọng nói Lê Phi Yên trầm thấp, nho nhỏ, giống như cái đuôi phe phẩy, như cái móng nhỏ của tiểu manh sủng, cho dù Ôn Mạt Uyển có dùng một trăm lý do cũng không nói nên lời từ chối nàng trong lúc này, bất quá, giữa nữ nhân với nữ nhân, phải làm cái gì tiếp theo đây?

Lê Phi Yên muốn làm bước kia sao?

"Phi Yên, chị..." Ôn Mạt Uyển không biết nên đồng ý hay từ chối, cô thật sự có chút, có chút khó xử, có lẽ còn cần thêm một chút thời gian. Nhưng Lê Phi Yên lại không có cô thêm thời gian nghĩ ngợi, nàng hôn nhẹ mặt cô, không tự giác chuyển tới vành tai, ở chỗ đó, nàng ngửi ngửi rồi khẽ liếm, đột nhiên đầu lưỡi ấm áp đụng vào, nhẹ mà nhanh kích thích chỗ mẫn cảm của cô, Ôn Mạt Uyển run rẩy một trận, cùng lúc đó động tác Lê Phi Yên cũng tăng lên.

Rốt cuộc Ôn Mạt Uyển cũng không chịu nỗi, lên tiếng nức nở, ý thức mình có chút thất thố, Ôn Mạt Uyển lập tức thu âm thanh lại, Lê Phi Yên cảm nhận được ý đồ của Ôn Mạt Uyển, cố tình tăng độ mạnh yếu khác nhau, liếm – mút – cắn, kích thích quá mức mãnh liệt làm Ôn Mạt Uyển không tự giác muốn thoát khỏi trói buộc của Lê Phi Yên, đưa tay ôm chặt nàng, há miệng cắn bã vai nàng, Lê Phi Yên nghe thấy Ôn Mạt Uyển ẩn ẩn than nhẹ, âm thanh như có như không, là chất xúc tác đánh bay lý trí còn xót lại của Lê Phi Yên.

Không muốn nhẫn nại nữa, Lê Phi Yên duỗi thẳng tay luồng xuống dưới, kéo váy Ôn Mạt Uyển lên cao, tay rất nhanh chạm vào lớp vải mỏng giữa hai chân cô, nàng ấn vào nhè nhẹ, cảm nhận lớp vải lụa thượng hạng đã thấm ướt.

Lê Phi Yên vén lớp vải qua một bên thăm dò tính kìm, Ôn Mạt Uyển giãy dụa muốn ngồi xuống, nhưng Lê Phi Yên nhanh hơn cô một bước bắt lấy trung tâm mẫn cảm của nữ nhân ấn  xuống, một trận tê dại lạ lẫm từ xuống truyền lên đại não, Ôn Mạt Uyển miễn cưỡng duỗi tay chống đỡ để mình không ngã xuống, nhưng thân thể đã không còn chút lực nào, cũng như không thể đẩy Lê Phi Yên ra được.

"Không cần, Phi Yên, không cần, chị..." Ôn Mạt Uyển nghiêng người cúi đầu, theo bản năng cô muốn cự tuyệt, nhưng trong cơ thể thì xuất hiện cảm giác sung sướng làm cho cô không khống chế được, nếu một chút lý trí cuối cùng cũng không còn, nói không chừng cô sẽ không thể nào chống cự được khoái mái Lê Phi Yên mang tới cho cô.

Trước khi tình huống này xảy ra, cô phải đẩy nàng ra.

Ôn Mạt Uyển trở mình ra bên ngoài một chút, ý đồ muốn thoát khỏi khống chế của Lê Phi Yên, chỉ là cô vừa nhếch lên một chút, Lê Phi Yên đã lập tức túm mắt cá chân cô. Ôn Mạt Uyển một bên trốn tránh, cả người gần như nằm xuống ghế dài, Lê Phi Yên ôm hông cô cẩn thận để cô nằm xuống sợ cô bị thương: "Làm sao? Động tĩnh lớn như vậy là muốn em vây chị giống bây giờ sao?"

Điều là người này làm hại, còn nói lời trêu chọc.

Ôn Mạt Uyển nghĩ, thấy tư thế hiện tại còn bất lợi với cô hơn, không gian bên trong xe tương đối nhỏ, lại bị Lê Phi Yên vây kín.

"Chị không sao?" Lê Phi Yên ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi. Không đợi Ôn Mạt Uyển trả lời, hai tay Lê Phi Yên đã mò tò cổ áo cô, tay dùng chút sức, kéo vai cô xuống tới cánh tay.

Da thịt trắng noãn xuất hiện, không biết lúc này sức lực ở đâu hay là do Ôn Mạt Uyển cũng phối hợp, nàng mượn thế xoay người Ôn Mạt Uyển nghiêng qua một chút, Lê Phi Yên một đường theo cột sống liếm xuống, quả nhiên Ôn Mạt Uyển run nhè nhẹ, cô nghiêng hơn phân nửa thân mình, làm như muốn né tránh kích thích này, lại giống như rất hưởng thụ mà ngẩng đầu lên, tóc dài tản ra ái muội rớt xuống bã vai, Lê Phi Yên nắm gọn tóc lại đẩy ra, tận tình rong chơi trên tấm lưng bóng loáng, cho đến khi Ôn Mạt Uyển không chịu nỗi phải đưa tay lên kính xe chống đỡ, Lê Phi Yên mới yêu thương nắm tay Ôn Mạt Uyển vòng qua người, thuận thế nắm chân cô cao hơn, làm cho chân cô hoàn toàn gác lên chân mình.

Ôn Mạt Uyển nghiêng đầu thở hổn hển trong chốc lát, rồi mới mở miệng nói: "Có thể không?"

Lê Phi Yên gợi lên mủi chân, làm cho Ôn Mạt Uyển gần mình hơn chút nữa, cười cười nói: "Làm sao có thể chứ, vừa rồi chỉ mới bắt đầu."

Vừa nói chuyện tay vừa di chuyển tới đùi Ôn Mạt Uyển nhẹ mơn trớn, rồi vuốt ve tới gốc đùi, dù sao Ôn Mạt Uyển cũng đã trải qua quan hệ, đương nhiên biết Lê Phi Yên muốn làm cái gì, kỳ quái hơn là cô lại thấy có chút mong chờ, mong chờ Lê Phi Yên tiến thêm bước nữa.

Lần đầu tiên hai người không thể không gián đoạn, lướt qua cả lần thứ hai, nhưng lúc này tất cả mọi cảm xúc ẩn sâu trong cơ thể lại lần lượt chui ra, chỉ chờ thời điểm thích hợp thì nở hoa, hoàn toàn nở rộ.

Tóc dài của Ôn Mạt Uyển có chút hổn độn, không khí ấm áp trong xe lại càng lãng mạng hơn, đôi môi đỏ bừng cùng hai gò má ửng đỏ làm người ta rục rịch, sương mù trong mắt lộ ra bất lực vô tội, Lê Phi Yên cảm nhận được khoái cảm rục rịch trong lòng.

"Chị ướt rồi" Lê Phi Yên lần nữa vuốt ve quần lót Ôn Mạt Uyển, một mặt muốn cảm thụ dịch thủy chảy ra ngày càng nhiều, cảm giác miệng khô lưỡi khô, rốt lại luyến tiếc cảm xúc mềm mại triền miên này.

Ôn Mạt Uyển thẹn đỏ mặt, Lê Phi Yên thả tay ở trước ngực cô ra, trung tâm mẫn cảm còn dính đầy nước bọt cùng dấu răng, Lê Phi Yên cảm thấy mình đang phạm tội, nàng muốn Ôn Mạt Uyển càng hỗn độn, càng xụi lơ, tốt nhất là ở trong ngực nàng hóa thành một vũng nước, mặc nàng bài bố, vậy là tốt nhất.

Lê Phi Yên nắm cằm để Ôn Mạt Uyển đối mặt với mình, trong mắt cô mang theo sương mù, Lê Phi Yên rất muốn hỏi cảm thụ của cô, bởi vì trực giác của nàng thì Ôn Mạt Uyển không bài xích thân mật với nàng, nhưng Lê Phi Yên cũng hiểu nếu bây giờ hỏi rõ nàng sẽ vượt qua sức chịu đựng của Ôn Mạt Uyển, cho nên hôm nay coi như xong.

"Ôn Mạt Uyển." Lê Phi Yên gọi cô, tay tiếp tục khẽ vuốt ve chân cô, khi thì vuốt ve như trấn an: "Chị có thật là yêu em không?"

Ôn Mạt Uyển cảm thấy thân thể bắt đầu khô nóng, loại cảm giác xa lạ này làm cô thấy không an toàn, nhưng mà trái phải đều không căn cứ, cô đành phải chuyển người nắm chặt bả vai Lê Phi Yên.

"Trả lời em, yêu em sao?" Lê Phi Yên rất kiên nhẫn, nàng biết câu trả lời của Ôn Mạt Uyển là như thế nào, nhưng nàng lại muốn chính miệng Ôn Mạt Uyển nói ra, có chút thú vị.

"Chị yêu em." Ôn Mạt Uyển mềm nhẹ nói, Lê Phi Yên của hiện tại, cô chỉ có khả năng phải thuận theo.

Lê Phi Yên một tay nắm thắt lưng Ôn Mạt Uyển, một tay nhu hòa vuốt ve, lập tức đi tới lối vào của u cốc, lối vào tràn đầy mật dịch nên rất dễ dàng, cánh hoa hai bên mép như kẹp lấy ngón tay nàng: "Em cũng yêu chị!"

Đầu ngón tay Lê Phi Yên không hề báo trước mà xâm nhập, cơ thể Lê Phi Yên run rẩy, âm thanh từ miệng vọt ra như con mèo nhỏ kêu.

"Em yêu chị." Lê Phi Yên đè xuống nội tâm rung động, tiếp tục xâm nhập thẳng vào trong cho đến khi cả lòng bàn tay đều dán chặt vào chỗ tư mật của Ôn Mạt Uyển, cũng không quên khẳng định lần nữa: "Rất yêu chị." Tuyên cáo chiếm hữu, rồi sau đó dùng kỹ xảo tăng thêm chút sức muốn hai người trao đổi linh hồn.

Lần đầu tiên Lê Phi Yên làm yêu với nữ nhân, nhưng nữ nhân có ưu thế gì nàng tự nhiên hiểu rõ, nàng rất nhanh nắm giữ được cảm xúc của Ôn Mạt Uyển, tốc độ và tiết tấu đều đều, nhìn trán Ôn Mạt Uyển chảy mồ hồi xuống, xoay người nhìn đôi môi đỏ mọng và sương mù trong mắt cô giống như sứ giả Câu Hồn, trong nháy mắt Lê Phi Yên đột nhiên hiểu rõ đạo lý chết dưới hoa mẫu đơn là quỷ cũng phong lưu.

Bên trong Ôn Mạt Uyển ấm áp vô cùng, Lê Phi Yên ở giữa tùy ý thăm dò tiến công, ngón tay di chuyển tìm chỗ mẫn cảm, nàng thích nhìn Ôn Mạt Uyển khi chỗ bí ẩn nhất bị nàng khơi lên, ánh mắt mê ly, môi khẽ mở ra, nàng thích nắm Ôn Mạt Uyển trong tay, mỗi tấc da thịt cô đều chạm qua, mỗi một loại cảm xúc, nàng muốn đầu ngón tay mình có thể hóa Ôn Mạt Uyển thành mỹ nhân ngư quyến rũ thật sự.

Như vậy nàng có thể hoàn toàn chiếm hữu được đại tiểu thư này, cùng nàng dung hòa làm một.

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Hôm nay giao hàng a.

Thịt ăn đủ không?...

Hôm nay rất kịch liệt, xà tử có chút hư, cho nên ngày mai nghỉ ngơi một chút a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro