Chương 57 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Bóng đêm như giao, nhiệt độ bên trong xe Bentley hoàn toàn không có giảm.

Ôn Mạt Uyển đã muốn bị Lê Phi Yên nửa hống nửa lừa di chuyển đến chỗ ngồi xem, ngồi xuống hôn mắt cá chân cô, tại ngọn đèn sắc quất chiếu xuống cái quần lót màu đen đang lộ ra, cùng da thịt trắng như tuyết.

"Em giúp chị cởi ra." Lê Phi Yên lên tiếng, cởi xuống theo đường cong thân thể Ôn Mạt Uyển, duỗi thân mình kéo cổ cô xuống, ngậm lấy môi, tinh tế triền miên mút lấy.

Ôn Mạt Uyển cảm thấy hơi nóng, cùng Lê Phi Yên dây dưa giống như cá sống rơi xuống vũng bùn, không ngừng không ngừng giãy dụa, nhiệt độ không ngừng không ngừng tăng lên, nhĩ - tấn - tư - ma, suyễn - tức - thấp - ngâm, mềm nhẵn ngọt lịm, cảm giác hết sức tốt đẹp, cô bị sự nhiệt tình của Lê Phi Yên câu dẫn.

Bình sinh lần đầu tiền nếm trải thân mật cũng nữ nhân - ngọt ngào không thể tả, Lê Phi Yên rất kiên nhẫn khiêu khích, làm dục niệm chưa bao giờ có tuôn ra không ngừng, lục phủ ngũ tạng từng chút từng chút bị hòa tan, trái phải muốn có chỗ để phát tiết, tất cả đều bị Lê Phi Yên nắm trong tay, thị giác cũng bị ánh mắt ái muội của Lê Phi Yên chiếm đoạt, xúc giác vì nàng triền miên vuốt ve làm run rẩy, khứu giác tràn đầy mùi từ người Lê Phi Yên toát ra giống như ly kem, bên tai là hơi thở ức chế của nàng.

Lúc Ôn Mạt Uyển cảm nhận được mình bị đưa lên chín tầng mây vô cùng nhuần nhuyễn, vừa không khống chế được muốn nhiều hơn, cô bị ném lên cao, tận tình hưởng thụ sự say mê này.

Đang mê mang thì Lê Phi Yên lại kéo cô ôm vào ngực, động tác rất tự nhiên, thủy - nhũ - giao - dung, nàng rất trân trọng nhẹ nhàng, Ôn Mạt Uyển chỉ cần an tâm hưởng thụ cảm giác nàng mang lại cho cô.

Ôn Mạt Uyển không biết mình trả lời Lê Phi Yên như thế nào, cô chỉ thấy Lê Phi Yên cười nhạt, từ giữa hai chân cô nhỏm lên, hai mắt xinh đẹp trong suốt nhìn thẳng cô, trán nàng cũng lấm tấm mồ hôi, Ôn Mạt Uyển muốn đưa tay giúp nàng lau đi, Lê Phi Yên lại rất nhanh nhắm lấy tay cô để xuống hai bên, đồng thời nghiêng bả vai ngăn Ôn Mạt Uyển khép hai chân lại, tái nghiêm thân thể, Lê Phi Yên hoàn toàn lọt vào giữa hai chân Ôn Mạt Uyển.

"Phi Yên." Ôn Mạt Uyển cả kinh, nàng đoán Lê Phi Yên muốn làm cái gì, cái này làm cô thẹn thùng, tuyệt đối không thể: "Không được như vậy."

"Để em liếm một chút thôi." Âm thanh Lê Phi Yên ấm áp không hề có cảm giác áp bách, phảng phất giống như một đứa trẻ đang muốn được ăn kẹo, nhẹ nhàng, mềm mại, bay tới tai Ôn Mạt Uyển liền hóa thành mật ngọt. Lê Phi Yên chỉ biết nhắc nhở Ôn Mạt Uyển hãy tiếp tục sủng nàng, mới có thể tiếp tục dung túng Lê Phi Yên.

"Rất phóng đãng, chị..." Ôn Mạt Uyển không cần nói hết thì Lê Phi Yên cũng biết, nàng đơn giản không nghe cô, nữ nhân mà, hoặc nhiều hoặc ít những lúc này đều là khẩu thị tâm phi. Bán cường ngạnh vươn tay tắt đèn trong xe, không gian nhất thời tối đen, Lê Phi Yên vì muốn bịt tay trộm chuông, làm Đại tiểu thư của nàng có thể thả lỏng một chút.

Cũng có thể để bản thân làm càn thêm chút nữa.

Lê Phi Yên kéo váy Ôn Mạt Uyển lên tới eo, dễ dàng đem hai chân cô nâng lên, ấp tới chỗ ngồi trong xe, nếu bây giờ ánh sáng cho phép, nàng đã có thể nhìn rõ nơi tư mật mà Ôn Mạt Uyển đang cố gắng che dấu, nơi tư mật đã hoàn toàn bị bại lộ trong không khí.

Còn lưu lại dấu vết vừa trải qua hoan ái, rất ẩm ướt, nóng bỏng, sờ lên da thịt mềm mại có hơi hơi thũng, giống như không chịu nỗi mà cầu xin tha thứ, lại như bất mãn vì chưa hưởng thụ đủ.

Lê Phi Yên đương nhiên vì người trước mặt lý giải, Ôn Mạt Uyển là người được thừa hưởng sự giáo dục tốt đẹp, đối với vấn đề giường sự thì giữ kín như bưng, loại chuyện này đối với người thường mà nói rất tốt đẹp nhưng đối với cô mà nói thì không phải là chuyện tốt đẹp gì, cô không ham muốn, cho nên Lê Phi Yên quyết định nhân cơ hội này muốn Ôn Mạt Uyển thay đổi thái độ với chuyện này.

Lê Phi Yên chậm rãi vỗ về hông của Ôn Mạt Uyển. Tuy không nhìn thấy nhưng đối mặt với nơi tư mật trước mặt, ánh mắt nhu hòa vô cùng, Lê Phi Yên nhẹ nhàng hôn xuống, liếm, nhẹ chạm vào, nàng cảm nhận rõ thân thể Ôn Mạt Uyển thay đổi, giống như càng ngày càng nóng, càng ngày càng ôn nhuận, càng ngày càng ngọt ngào, như chờ đợi nàng tiến thêm bước nước để được thỏa mãn.

Nhưng Lê Phi Yên cố ý xem nhẹ, chỉ thật sâu kích thích Ôn Mạt Uyển, chờ Lê Phi Yên vuốt ve tay đang nắm chặt đệm dưới tay, biết Ôn Mạt Uyển đã đủ mẫn cảm, nàng quyết định làm cho cô thoải mái hơn, rút tay về, kìm hãm trung tâm mẫn cảm, nhẹ nhàng xoa, hô hấp Ôn Mạt Uyển bắt đầu tăng lên, nàng cảm nhận được ngay cả mũi chân của Ôn Mạt Uyển cũng câu lên.

Trêu chọc Ôn Mạt Uyển tới trình độ này rồi, Lê Phi Yên tính nhẫm là thỏa mãn, bất quá, nàng còn muốn nhấm nháp thành quả thắng lợi của mình.

Theo hô hấp vội vàng của Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên dùng chóp mũi cọ cọ vào chỗ nhô ra nơi tư mật, rồi nhanh chóng mở môi anh đào ra, ngậm lấy chỗ mẫn cảm nhất của nữ nhân.

Ôn Mạt Uyển đã không thể khống chế được hô hấp của mình, bị kích thích nên theo bản năng muốn khép chân lại để phòng ngự, Lê Phi Yên làm sao cho cô có cơ hội đó, dùng hai tay giữ chân cô lại không để cô thực hiện được, đồng thời miệng dùng sức mút, liếm, tầng tất đất nơi đó, tham lam nuốt mật ngọt đang chảy ra ngày càng nhiều.

Lê Phi Yên cố ý liếm mút hai cánh hoa, tạo ra tiếng nước phá lệ rõ ràng trong không gian yên tĩnh này, nàng muốn phản ứng của Ôn Mạt Uyển kích liệt hơn nữa.

"Hô... Ân... Ân..." Âm thanh Ôn Mạt Uyển giống như lực hấp dẫn trí mạng, cô đưa tay vuốt ve luồng vào giữa tóc Lê Phi Yên, khó nhịn mà đặt tay lên đỉnh đầu nàng, kích thích quá mức kịch liệt làm thân thể Ôn Mạt Uyển không ngừng lui ra sau, lúc Lê Phi Yên rời đi một chút thì Ôn Mạt Uyển giống như dán ngược lại gần miệng nàng hơn. Lê Phi Yên biết Ôn Mạt Uyển muốn nàng, trong lòng mềm nũng, từng trận từng trận cảm động, một trận rung động ê ẩm giống như điện giật, truyền tới tim nàng, trộn lẫn vào máu chạy khắp toàn thân nàng, cuối cùng tập trung ở thần kinh cột sống, làm lưng nàng tê dại, Lê Phi Yên kìm lòng không được lưỡi di chuyển nhanh hơn, nàng muốn giảm bớt loại xao động này, biện pháp duy nhất chính là làm cho Ôn Mạt Uyển nở rộ.

"Không được, a, không được, Phi Yên... Phi Yên..." Ôn Mạt Uyển cúi đầu khẽ gọi nàng, Lê Phi Yên biết cô đã gần như không chịu được, lại tăng nhanh tốc độ hơn nữa, đồng thời không hề báo trước lần thứ hai xâm nhập vào hang động, ngón tay trong cơ thể Ôn Mạt Uyển hơi câu lên, trên dưới trái phái càng quét, ra vào rất nhịp nhàng.

Song phương kích thích, quá mãnh liệt, Ôn Mạt Uyển không cách nào khống chế được âm thanh, hàng loạt tiếng rên rỉ tràn ra, giữa không gian yên tĩnh tiếng nước mỗi khi ngón tay Lê Phi Yên ra vào và tiếng liếm mút phá lệ rõ ràng, dục vọng nguyên thủy trong cơ thể như nhọng phá kén.

Cảm xúc nâng cao, khoảng thời gian này Ôn Mạt Uyển cảm thấy mình bị Lê Phi Yên mang tới một thế giới khác, thân thể gần như bị đào rỗng, cả người lâm vào trạng thái mông lung, không có biện pháp tự hỏi, không có cách ngừng lại, chỉ có thể gắt gao nắm chặt người trước mặt, Lê Phi Yên cũng giống cô thở dốc rung động, không biết qua bao lâu, Ôn Mạt Uyển cao giọng rên một tiếng, da thịt lộ ra bên ngoài lúc này mới cảm nhận được gió lạnh từ điều hòa, Lê Phi Yên hừ một tiếng, ôm Ôn Mạt Uyển còn đang giật giật vào trong ngực, Ôn Mạt Uyển quay đầu đem mặt dán vào giữa cổ Lê Phi Yên, trong bóng đêm hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, thở dốc, cố gắng bình tĩnh, nhiệt độ trong người cũng hạ xuống, Lê Phi Yên mới ngồi bên cạnh, nhưng vẫn ôn thắt lưng Ôn Mạt Uyển không buông ra.

Ôn Mạt Uyển vuốt ve tay của nàng, nói: "Để chị sửa sang lại đi."

Lúc này Lê Phi Yên mới buông Ôn Mạt Uyển ra, sau đó nghe được âm thanh vải vóc xa mát vang lên trong bóng tối, Lê Phi yên biết Ôn Mạt Uyển đang mặc lại đồ lại, đợi Ôn Mạt Uyển chủ động mở đèn, Lê Phi Yên mới nhìn rõ Ôn Mạt Uyển đã chỉnh tóc, váy trên người được rất gọn gàng, cô mặc áo khoác vào, tóc tùy ý xõa trên vai, đang muốn cúi người mang lại giày cao gót, Lê Phi Yên đã nhanh tay hơn, cười khanh khách nói: "Để em."

Ôn Mạt Uyển không nói, Lê Phi Yên xem như cô đồng ý, nói xong liền nâng chân Ôn Mạt Uyển để lên đầu gối mình, tinh tế vuốt ve rồi hôn xuống mắt cá chân cô, rồi mới giúp cô mang giày vào.

"Trở về thôi." Lê Phi Yên chủ động nói, nàng có chút lo lắng Ôn Mạt Uyển ăn không tiêu.

Ôn Mạt Uyển nhìn nhìn nàng, mỉm cười, mở cửa xe chui ra, đổi vị trí, cô khởi động xe, đánh tay lái rời khỏi hẻm nhỏ, chạy về nhà.

Lê Phi Yên có chút mệt mỏi, nàng cuộn mình ngồi ở ghế sau, thông qua kính chiếu hậu nhìn mặt Ôn Mạt Uyển, ánh mắt cô lúc này không giống như trước khi đi, ánh mắt bây giờ nhiều hơn một tầng sương mù mênh mông, Lê Phi Yên biết tầng sương mù này vì mình mới xuất hiện, trong lòng bỗng dưng xuất hiện một cảm giác kỳ diệu.

Bây giờ Ôn Mạt Uyển hoàn toàn thuộc về nàng.

Thời điểm về tới biệt thự, Ôn Mạt Uyển chạy thẳng vào ga ra, một bóng người đột ngột xuất hiện ở cửa xe, Ôn Mạt Uyển nhíu mày, mở đèn trong xe, mới phát hiện là người làm trong nhà cô - A Linh.

"Có chuyện gì?" Ôn Mạt Uyển lúc này mới tắt máy xe, đồng thời mở kính xuống hỏi.

A Linh thấp giọng nói: "Diệp tiên sinh tới, em đã nói Đại tiểu thư không có ở nhà, tiên sinh vẫn luôn kiên trì, em không có..."

Diệp Nam Thành tới làm cái gì?

Đầu tiên Ôn Mạt Uyển nghĩ phải ứng phó với Diệp Nam Thành như thế nào, liếc mắt nhìn Lê Phi Yên đang ngồi ở ghế sau.

Đương nhiên Lê Phi Yên cũng nghe A Linh nói, nàng biết phải lảng tránh nhưng cũng muốn biết Ôn Mạt Uyển sẽ làm như thế nào?

Chỉ nghe Ôn Mạt Uyển thản nhiên nói: "Tới bao lâu rồi?"

A Linh nhìn nhìn rồi trả lời: "Dạ, từ bảy giờ chờ tới hiện tại."

Bảy giờ? Sau khi xem thư điện tử không lâu, Diệp Nam Thành nói mấy ngày nữa sẽ bàn lại, thực tế là muốn tức tốc chạy tới đây. Ôn Mạt Uyển đã từng tỏ vẻ cô muốn ở biệt thự một mình, ý tứ rõ ràng không muốn bị quấy rầy, trước đây Diệp Nam Thành vẫn luôn tuân theo quy tắc của Ôn Mạt Uyển, chỉ cần Ôn Mạt Uyển tới đây, hắn sẽ biết khó tự động thối lui.

Nhưng hôm nay lại không báo trước một tiếng, mà cứng rắn tới đây.

Ôn Mạt Uyển một bên thong dong xuống xe, đồng thời cũng không quên tỏ ý Lê Phi Yên xuống cùng, quay qua nói với A Linh: "Đi mở cửa hông, tôi về phòng thay đồ trước."

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : xà tử đích ** bệnh lại tái phát, thịt thịt một viết đứng lên liền sát không được bàn phím, về sau hai người cùng một chỗ sẽ sống sắc sinh hương đích, phù hộ biểu bị khóa đi, A-men...
Bởi vì hai ngày này viết thịt nội thương nghiêm trọng, cho nên ngạo kiều mà cầu an ủi cầu vuốt ve.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro