Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Phòng nhỏ bên cạnh trại tạm giam không ngờ cũng rất phong nhã, tuy thiết bị đơn sơ một chút nhưng hoàn cảnh rất tốt, Lê Phi Yên ở M thị đã lâu rồi, lần đầu tiên phát hiện có một nơi hẻo lánh như vậy, ngồi ở cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài, cảm giác cũng không tệ, thời gian cũng vô thanh vô tức trôi qua.

Chính là Lê Phi Yên vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, rất trống trải.

Trong lòng Lê Phi Yên vắng vẻ, di động thì không có tín hiệu, những mỗi ngày vẫn theo quán tính lấy ra nhìn một cái, trái lo phải nghĩ, quả nhiên vẫn không có một chút tin tức gì của Ôn Mạt Uyển.

Lê Phi Yên càng nghĩ càng thấy bị đè nén, rốt cuộc chừng nào Ôn Mạt Uyển mới xuất hiện?

"Cô đi tới đi lui làm cái gì? Muốn ra ngoài sao?" Giữa trưa, Lục Băng Ngưng xuất hiện đúng giờ, không hề bất đắc dĩ khi thấy bộ dáng thiếu kiên nhẫn của Lê Phi Yên.

"Đổi lại là cô, cô có thể ở đây ngây ngốc cả ngày không?" Lê Phi Yên nhanh mồm nhanh miệng, hoàn toàn không cho vị cảnh sát tiểu thư này một chút mặt mũi.

Cũng khó có được lúc tâm tình Lục Băng Ngưng tốt, không chấp nhất lên tiếng: "Nếu không thì sao? Cô phải cố gắng chờ đợi thôi."

Ánh mắt Lê Phi Yên phiêu tới chỗ khác: "Đừng nói chuyện không đau thắt lưng."

Lục Băng Ngưng đem vật dụng hằng ngày mà Lê Phi Yên muốn để lên bàn: "Những thứ cô muốn đều ở trong này, còn không hài lòng sao? Lê đại tiểu thư, nếu không phải tôi thiếu người khác nhân tình, tôi sẽ không làm loại chuyện này đâu?"

Lê Phi Yên nghĩ nghĩ lại: "Cô thiếu Tô Tô nhân tình?"

Lục Băng Ngưng nói: "Đúng vậy."

Lê Phi Yên lại nói: "Vậy chừng nào mới trả xong?" Có vẻ Lục Băng Ngưng đã làm rất nhiều rồi.

Lục Băng Ngưng nói: "Tô Kiều Diễm nói xong thì xong."

Lê Phi Yên khinh thường: "Chờ Tô Tô nói mới tính? Cô chờ đợi tới già đi." Thật ra Lê Phi Yên có chút tò mò, Lục Băng Ngưng có thể tùy ý để người khác khi dễ sao? Nàng còn nhớ rất rõ lần đầu tiên Tô Kiều Diễm và Lục Băng Ngưng gặp nhau, Lục Băng Ngưng hoàn toàn không nể tình gì, không hề cho Tô Kiều Diễm một chút đường để lui, làm Tô Kiều Diễm tức muốn chết.

Lục Băng Ngưng nói: "Nếu không thì thế nào? Cô giúp tôi nói với Tô Kiều Diễm sao?"

Lê Phi Yên âm thầm muốn cười: "Một người muốn đánh, một người nguyện bị đánh, tôi xen vào làm cái gì?" Là người ngoài cuộc đương nhiên Lê Phi Yên nhìn ra mờ ám giữa hai người. Với sự hiểu biết của nàng về Tô Kiều Diễm, Lê Phi Yên biết Tô Kiều Diễm sẽ không bao giờ thân cận với người ngoài, trừ người cô thấy đáng để thân cận, cô luôn là bộ dáng muốn gió được gió muốn mưa được mưa, kiêu ngạo vô cùng, làm gì đối với ai kính trọng chứ.

Đây chính là tật xấu được hình thành do có quá nhiều nam nhân theo đuổi, chẳng lẽ Lục Băng Ngưng xuất hiện sẽ sửa được sao?

Lục Băng Ngưng thích nữ nhân,Lê Phi Yên cũng biết nhưng còn Tô Kiều Diễm, cô thẳng không gì có thể thẳng hơn, như vậy không có vấn đề sao?

Lúc Lê Phi Yên nâng má nhìn Lục Băng Ngưng thì mới cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi, bởi vì nàng vô tình nhìn thấy khi Lục Băng Ngưng lấy cái ví ra, bên trong là ảnh chụp của một người phấn nộn, thanh thuần, rõ ràng chính là Quế Vi Vi.

Hai người này không phải đã chia tay rồi sao? Nếu như không có, Lục Băng Ngưng không có khả năng di tình biệt luyến, nếu đã chia tay rồi, tại sao trong ví còn có hình với lại còn cùng nữ nhân khác quan hệ mập mờ. Cho nên, đem Lục Băng Ngưng cùng Tô Kiều Diễm đặt cùng một chỗ, là chuyện không thể nào, cũng không có căn cứ lý luận.

Lo lắng không phải vô ích sao?

"Có chuyện gì? Tự nhiên cô cười nhộn nhạo như vậy?" Lục Băng Ngưng rất hoài nghi về Lê Phi Yên, chỉ là ăn điểm tâm ngọt thôi có thể làm cho nàng thỏa mãn như vậy sao?

Lê Phi Yên nhìn Lục Băng Ngưng liếc mắt một cái: "Cái này gọi là sự thỏa mãn đơn giản."

Lục Băng Ngưng nói: "Vậy cô cũng là người biết đủ là thế nào."

Lê Phi Yên thản nhiên lên tiếng: "Bằng không thì như thế nào, chẳng lẽ ở trong này mà mặt mày ủ ê, thời gian càng khó qua hơn."

Lục Băng Ngưng nhìn Lê Phi Yên, đột nhiên cười rộ lên: "Cô có tính ở chỗ này mấy ngày rồi không?"

Lê Phi Yên chỉ chỉ lịch trên tường: "Hôm nay là ngày thứ sáu." Vốn dĩ định ở ba ngày là tốt rồi, kết quả đã ở chỗ này sáu ngày, hơn nữa không hề có chút tin tức nào của Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên càng cảm thấy mệnh mình thật khổ.

Lục Băng Ngưng dựa vào ghế, ngáp một cái rồi hỏi: "Có muốn ra ngoài không?"

Lê Phi Yên nhịn xuống xúc động muốn đánh Lục Băng Ngưng, nói: "Đương nhiên muốn." Lúc này không nên cứng miệng làm gì, người thiệt chỉ là nàng mà thôi.

Lục Băng Ngưng cười cười: "Không được."

Lê Phi Yên nuốt không trôi cục tức, thế nhưng chỉ có thể nhìn chằm chằm Lục Băng Ngưng mà không thể nói lời nào.

"Được rồi, tôi phải đi." Lục Băng Ngưng cầm nón lên, dừng một chút quay đầu lại: "Chút nữa sẽ có người đưa cơm trưa tới cho cô."

Lê Phi Yên rất tự nhiên nói: "Khách khí quá rồi." Mấy ngày nay đều có nhân viên công tác đưa cơm cho nàng rất đúng giờ, Lê Phi Yên cũng không cảm thấy có gì không tốt.

Lục Băng Ngưng cười cười: "Ta cũng không thuận nước dong thuyền."

Lê Phi Yên cái hiểu cái không, sau khi ăn cơm trưa xong nàng nằm úp trên giường định nhắm mắt một chút, nhưng sau khi tỉnh lại mới phát hiện ngoài trời đã tối đen.

Trong phòng không có bật đèn.

Lê Phi Yên chớp chớp mắt: "Sao lại trễ như vậy rồi?"

"Em tỉnh rồi?" Âm thanh trong trẻo trong bóng tối truyền tới tai Lê Phi Yên.

Lê Phi Yên giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, cho dù nàng không nhìn thấy được cái gì, thì nàng vẫn nhận ra đây chính là giọng nói của Ôn Mạt Uyển.

"Mạt Uyển!" Lê Phi Yên xốc mềm lên, đồng thời nhanh chân nhảy xuống giường, Ôn Mạt Uyển cũng cùng lúc mở đèn, ánh sáng lập tức bao trùm cả căn phòng, Lê Phi Yên không biết nói cái gì nữa, chạy tới trước mặt Ôn Mạt Uyển, ôm lấy cổ cô.

Quả nhiên, ở bên cạnh Ôn Mạt Uyển là ấm áp và an toàn nhất.

Sáu ngày, đã sáu ngày rồi, nàng không có được ấm áp này.

Hơn nữa, cũng không cần suy nghĩ tại sao Ôn Mạt Uyển lại xuất hiện ở chỗ này, cô đã tới bao lâu, tại sao chỉ có một mình cô ở đây, cái gì Lê Phi Yên cũng không muốn nghĩ, bây giờ nàng chỉ muốn ôm Ôn Mạt Uyển.

"Nhớ chị sao?" Ôn Mạt Uyển chậm rãi lên tiếng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lê Phi Yên, cảm giác được cơ thể Lê Phi Yên thả lỏng, thật giống như con mèo nhỏ đang hưởng thụ chủ nhân vuốt ve.

"Rất nhớ chị, nhớ... Nhớ lắm." Lê Phi Yên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ vào vai Ôn Mạt Uyển, hương vị trên người cô rất thơm.

"Theo chị về nhà thôi." Ôn Mạt Uyển đỡ hai vai Lê Phi Yên, khẽ mỉm cười nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Lê Phi Yên gật gật đầu: "Được."

Rất giống đang mơ, khiến nàng cảm thấy có chút khó tin. Cho đến khi Lê Phi Yên lên xe ngồi ở vị trí phó lái, nhìn Ôn Mạt Uyển thong thả chạy xe ra khỏi cửa lớn, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng thật sự cùng Ôn Mạt Uyển về nhà.

"Chị tại sao..." cuối cùng Lê Phi Yên cũng có thể lên tiếng để nói chuyện với Ôn Mạt Uyển.

Ôn Mạt Uyển nhìn thẳng phía trước, khóe miệng thì giơ lên tươi cười: "Tại sao giờ này mới đến?"

Không phải rồi, là tại sao lại tới đây? Trong lòng Lê Phi Yên nghĩ như vậy, nhưng nếu Ôn Mạt Uyển đã hỏi, thì cũng thuận theo tự nhiên nói: "Đúng vậy, em đã đợi chị rất lâu rồi." Thuận tiên bày tỏ nỗi lòng, Lê Phi Yên phát hiện, nàng càng ngày càng thích làm nũng với Ôn Mạt Uyển, những lúc đó nụ cười trên mặt Ôn Mạt Uyển càng đậm hơn.

Lê Phi Yên rất thích bộ dáng Ôn Mạt Uyển tươi cười như vậy.

"Có một số việc mới được xử lý tốt." Ôn Mạt Uyển nghiêng đầu, thấy có lỗi cười cười: "Em trách chị sao?"

Làm sao có thể trách chị được, biết chị vì em mới vất vả, Lê Phi Yêm âm thầm nghĩ trong lòng, lắc lắc đầu.

Ôn Mạt Uyển vươn tay qua nằm lấy tay Lê Phi Yên đặt trên đầu gối mình: "Chị biết để em một mình ở chỗ đó sẽ rất mệt mỏi, hôm nay về nhà hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Lê Phi Yên gật gật đầu nói: "Đúng vậy, giường ở chỗ đó quá cứng, sáng nào thức dậy xương sống thắt lưng của em cũng đau, đầu cũng đau."

Ôn Mạt Uyển cười cười: "Về nhà chị mát xa cho em chịu không?"

Lê Phi Yên nhịn cười: "Chị biết sao?"

Ôn Mạt Uyển nhanh chóng trả lời: "Trước đây thường xuyên mát xa cho ba chị, nên có am hiểu đôi chút."

Lê Phi Yên cười nói: "Vậy em sẽ không khách khí."

Ôn Mạt Uyển cười cười, không nói nữa. Đợi trong chốc lát, đột nhiên Lê Phi Yên phát hiện đường đi có chút không đúng.

"Chị có phải đi nhầm đường rồi không? Đi Thúy Ngọc Các hẳn là phải đi hướng Đông." Lê Phi Yên hỏi, Ôn Mạt Uyển đang chạy về hướng Nam.

Ôn Mạt Uyển không có động tĩnh gì khác, thản nhiên lên tiếng: "Đúng vậy."

Lê Phi Yên nghĩ nghĩ, cho dù tới nhà của Ôn Mạt Uyển cũng không phải đi đường này.

Ngay lúc Lê Phi Yên còn đang nghi hoặc tự hỏi, thì Ôn Mạt Uyển quay đầu nhìn nàng: "Là nhà mới, nhà của chị và em."

Sau khi Ôn Mạt Uyển nói xong thì tim Lê Phi Yên đập gia tốc, vừa rồi nàng đã ẩn ẩn cảm thấy Ôn Mạt Uyển có chút khác với thường ngày, nhưng tới lúc này nàng mới hiểu được, Ôn Mạt Uyển không giống ở chỗ nào.

"Nhà mới, nhà của chúng ta?" Lê Phi Yên có chút không thể tin được, 'nhà' chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của nàng, nhưng Ôn Mạt Uyển lại có thể nói ra một cách tự nhiên, giống như mọi chuyện đều là chuyện tất nhiên.

Xe không biết chạy trong bóng đêm bao lâu, rốt cuộc cũng thấy Ôn Mạt Uyển dừng lại ở một khu dân cư, sau giờ cơm tối đúng là thời gian rất nhàn nhã, có nhiều người ở khuôn viên tản bộ, loại sinh hoạt này hoàn toàn khác với Thúy Ngọc Các vắng vẻ.

Nhìn xung quanh tường hồng ngói đen, hoa tinh xảo trên treo ở cửa sổ ngoài ban công, mùi cỏ xanh um thoang thoảng trong không khí, Lê Phi Yên vừa nhìn đã thấy yêu thích không thôi.

"Đi thôi, ở lầu sáu." Ôn Mạt Uyển cười cười, kéo tay Lê Phi Yên, thản nhiên đi vào trong.

Lê Phi Yên cũng tùy ý để Ôn Mạt Uyển nắm tay, đi theo cô, hai người vào thang máy tới lầu sau, Ôn Mạt Uyển mở cửa, nội thất sinh hoạt trong phòng đều đã được chuẩn bị rất chu đáo.

Lê Phi Yên nhìn Ôn Mạt Uyển, không nói gì. Ôn Mạt Uyển vẫn rất tự nhiên trấn định, hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Lê Phi Yên nói: "Chị không có gì muốn giải thích với em sao?" Tuy Lê Phi Yên rất vui vẻ, nhưng nếu Ôn Mạt Uyển không nói rõ ràng thì nàng vẫn cảm thấy bất an.

Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên, tự nhiên cười thành tiếng, tiếng lại sát tai Lê Phi Yên, mềm nhẹ lên tiếng: "Vậy em muốn nghe cái gì?"

Lê Phi Yên còn chưa kịp trả lời, đã cảm thấy hơi thở Ôn Mạt Uyển phả lên tai nàng, vừa nhột vừa ngứa, nàng đang muốn né tránh, không ngờ Ôn Mạt Uyển lại vươn tay ôm hông nàng. Lê Phi Yên chỉ có thể thuận thế ngoan ngoãn dựa vào lòng cô.

Hai người ôm sát như vậy, Lê Phi Yên cảm nhận tim mình đập nhanh vô cùng, vào lúc da thịt hai người tiếp xúc không khoảng cách thì tiếng tim đập phá lên rõ ràng, lần đầu tiên Lê Phi Yên thấy khẩn trương khi ở cùng một chỗ với Ôn Mạt Uyển.

Khẩn trương tới nỗi nàng sắp không thể hô hấp nữa.

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các bạn học nói Ôn đại tiểu thư rất tuấn tú... Ha ha... Thật sự sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro