Chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Hiểu Hiểu không nói lời nào, chỉ chậm rãi kéo bước chân nặng nề, từng bước một ... tiến về phía Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu từng bước đi về phía mình, trong mắt ngập tràn nước mắt. Cô biết, Hiểu Hiểu nhất định sẽ ra ngoài, vì vậy cô vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, không rời đi.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di, trong mắt và trong lòng chỉ có nàng. Nếu mẹ và bà nội như đôi tay kéo nàng ra khỏi sự trầm luân, thì Đại tiểu thư chính là lực đẩy mạnh mẽ giúp nàng mở cánh cửa này.

Nàng không còn trốn tránh, không thể trốn nữa. Như bà nội đã nói, người đã chết rồi, tự hành hạ mình cũng là hành hạ người khác, đặc biệt là Đại tiểu thư.

Suốt quãng đường bên nhau, Mục Hiểu Hiểu luôn muốn che chở và mang đến ấm áp cho Đại tiểu thư, nhưng thực tế, chính Đại tiểu thư mới là người mang lại sự ấm áp cho nàng.

Không rời không bỏ.

Không tha không đừng.

Dù khó khăn thế nào, chỉ cần Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu, luôn có ánh mắt chăm chú của Đại tiểu thư dõi theo nàng.

Giờ khắc này, lúc này đây, trong mắt hai người chỉ còn lẫn nhau, không còn ai khác.

Một cái ôm thật sâu.

Mục Hiểu Hiểu dùng hết toàn thân sức lực, ôm chặt lấy Đại tiểu thư. Nước mắt nàng lặng lẽ trượt xuống.

Cô biết, Mục Hiểu Hiểu của cô sẽ bước ra khỏi bóng tối.

Mục Hiểu Hiểu của cô vĩnh viễn kiên cường như một cây cỏ nhỏ, không sợ mưa gió.

Mục Hiểu Hiểu gắt gao ôm lấy Đại tiểu thư, hàm răng cắn vào môi, thân mình căng thẳng.

Không cần ngôn ngữ, một cái ôm đã nói lên tất cả.

Mấy ngày liền căng thẳng, thể xác và tinh thần mệt mỏi cơ hồ đã đào rỗng Tần Di. Cô đã không còn sức lực, và ngay khoảnh khắc được Mục Hiểu Hiểu ôm lấy, trước mắt cô tối sầm và ngất đi.

Đại tiểu thư nằm mơ.

Không biết có phải vì ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó hay không, nhưng cô mơ thấy Tô Thu Vân.

Tô Thu Vân ngã xuống, mọi chuyện lớn nhỏ trong cô nhi viện đều đè nặng xuống, Tống Khả tuy có năng lực, nhưng còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm.

Trước đây, bất cứ việc gì ở cô nhi viện cũng đều do Tô Thu Vân và bà nội xử lý, và nếu có chuyện gì khó khăn, trước tiên họ sẽ nhờ Mục Hiểu Hiểu.

Bao gồm cả Thu Thu, mọi người đều quen nghe theo sự chỉ dẫn của Mục Hiểu Hiểu. Trước đây, nàng luôn đối nội đối ngoại rất tốt, còn có thời gian tinh lực trò chuyện ba hoa cùng mọi người.

Nhưng hôm nay, Tống Khả phải thực sự tự mình đảm đương mọi việc, cô ấy căn bản không thể chịu đựng nổi áp lực này.

Cũng may lúc này, Đại tiểu thư đã đứng dậy, cô đơn giản nói mấy câu giống như ném cho Tống Khả một cái dây thừng cứu mạng, giúp cô ấy chống đỡ qua mấy ngày khó khăn.

Đại tiểu thư biết cô nhi viện có ý nghĩa như thế nào với Mục Hiểu Hiểu, nên dù có vô cùng mệt mỏi, cô vẫn cắn răng kiên trì.

Cô phải chờ đợi Mục Hiểu Hiểu bước ra khỏi bóng tối, và sẽ luôn chờ đợi nàng.

Trong giấc mơ, Tô Thu Vân hiện ra với khuôn mặt rạng rỡ, dung mạo tươi đẹp và không còn vẻ mệt mỏi như trước. Bà ấy mặc một chiếc áo trắng, từ xa mỉm cười nhìn Tần Di, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Đứa nhỏ ngoan."

Đại tiểu thư cả đời này từ khi sinh ra đã chưa bao giờ gặp mẹ ruột của mình. Tuy rằng chưa từng nói ra với ai, nhưng từ khi Mục Hiểu Hiểu dẫn cô gặp Tô Thu Vân, trong lòng cô đã coi bà như mẹ ruột của mình.

Hiện giờ, gặp lại trong giấc mơ, dù là âm dương cách biệt, cô vẫn cảm thấy như thật. Nhìn Tô Thu Vân cười, nước mắt Tần Di không ngừng rơi.

Tô Thu Vân đi tới, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tần Di, như cách bà ấy vẫn làm với Mục Hiểu Hiểu. Giọng nói của bà ấy dịu dàng: "Có con bồi con bé, mẹ thực yên tâm, mẹ mong các con hãy sống thật hạnh phúc."

Tô Thu Vân dùng từ "Mẹ," và trong mắt bà ấy đầy thương tiếc cùng sủng nịch.

Đại tiểu thư nghẹn ngào: "Mẹ..."

Cô cuối cùng đã kêu lên tiếng "Mẹ," nhưng Tô Thu Vân lại không thể nghe thấy.

Tô Thu Vân mỉm cười gật đầu, dần dần lùi bước về phía sau và cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn của cô.

Nhớ lại thời thiếu niên, Đại tiểu thư đã từng đọc một câu trong cuốn "Nhìn theo" câu này luôn khắc sâu trong trí nhớ của nàng.

"Ta từ từ mà chậm rãi hiểu rằng, cái gọi là cha con mẫu tử một hồi, chỉ đơn giản ngụ ý rằng duyên phận giữa ngươi và họ trong đời này kiếp này chỉ là tạm thời. Ngươi đứng ở đầu con đường nhỏ, nhìn bóng dáng họ dần dần biến mất ở khúc quanh. Còn họ, họ dùng bóng dáng ấy lặng lẽ nói với ngươi: Đừng đuổi theo."

Khi đó, Đại tiểu thư chỉ cảm thấy câu này nhẹ nhàng bâng quơ tự thuật mang theo nỗi thê lương và khổ sở của nhân thế, như một ấn tượng khắc sâu vào tâm trí.

Hiện giờ, cô và Mục Hiểu Hiểu đều đã trở thành những người trong câu chuyện ấy, mới hiểu được ly biệt thật sự đau đớn khắc cốt ghi tâm như thế nào.

Lại lần nữa tỉnh lại...

Đại tiểu thư mê mang nhìn quanh, không biết khi nào mình đã trở lại nhà. Trên tay cô vẫn còn cảm giác đau đớn từng cơn, còn trên bàn vẫn còn bát cháo ấm nóng.

"Tỉnh rồi à?" Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, đôi mắt sưng đỏ nhưng vẫn mang theo nụ cười ôn nhu. Tần Di cố gắng ngồi dậy, Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng đặt một chiếc gối để cô dựa vào.

Trong sáu ngày qua, nàng đã gầy đi mười cân, cả người như chỉ còn da bọc xương. Nhưng may mắn là một chút tinh thần vẫn còn, không còn vẻ chán nản và kháng cự như trước.

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm vào Hiểu Hiểu, ánh mắt không rời. Mục Hiểu Hiểu cầm lấy chén cháo, dịu dàng nói: "Đói rồi đúng không?"

Mấy ngày liền, nàng không ăn không uống, Đại tiểu thư cũng giống như vậy.

Lúc Đại tiểu thư ngất xỉu, Mục Hiểu Hiểu sợ hãi tột độ.

Không thể. Nàng không thể chịu đựng sự mất mát như vậy thêm một lần nào nữa.

Khi bác sĩ Hứa đến kiểm tra, anh ta lắc đầu ngao ngán: "Đại tiểu thư không thể tiếp tục tiêu hao sức lực như vậy nữa, cô ấy gần như kiệt quệ rồi."

Anh ta không biết Tần Di đã trải qua những gì, chỉ nghĩ rằng là do tranh đấu trong Nam Dương làm cô kiệt sức.

Nghe những lời này, Mục Hiểu Hiểu càng thêm tự trách. Đại tiểu thư luôn bao dung và che chở cho nàng, còn mọi mưa gió đều tự mình gánh chịu.

Mục Hiểu Hiểu đút cháo cho Đại tiểu thư, Đại tiểu thư ngoan ngoãn dựa vào gối, Mục Hiểu Hiểu đút một muỗng, cô ăn một muỗng, ánh mắt bình tĩnh dừng trên khuôn mặt Mục Hiểu Hiểu, triền miên lưu luyến, sợ một cái chớp mắt nàng sẽ rời đi.

Ánh mắt ấy, cái nhìn chăm chú ấy làm Mục Hiểu Hiểu chua xót, sau khi đút xong muỗng cháo cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu không kiềm chế được cảm xúc, cúi người ôm chặt lấy Tần Di.

Đại tiểu thư dựa vào cổ nàng, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn nàng.

Hai người ôm nhau trong im lặng một lúc lâu.

Mục Hiểu Hiểu ngửa đầu hôn nhẹ lên môi Đại tiểu thư, Đại tiểu thư tự nhiên cúi đầu, hai người trao nhau một nụ hôn.

Không phải là dục vọng, không liên quan đến tình yêu, chỉ là hai người bị thế sự tôi luyện, vết thương chồng chất, mà an ủi, dựa vào nhau.

......

Mục Hiểu Hiểu không nhắc lại nỗi đau trong lòng mình với Đại tiểu thư, giống như năm đó khi Lan Nhi rời đi, nàng yên lặng chịu đựng mọi thứ.

Cả đời này, nàng không thể quên mẹ, cùng không có cách nào buông bỏ bà ấy.

Nàng chọn cách lặng lẽ đặt Tô Thu Vân vào nơi sâu nhất trong lòng.

Sau khi tỉnh lại, Mục Hiểu Hiểu khôi phục lại tinh thần mạnh mẽ trước công việc. Mỗi ngày, nàng chăm sóc Đại tiểu thư ăn uống và dỗ cô ngủ. Ban ngày, nàng đưa Đại tiểu thư ra cửa, rồi tự mình đạp xe đến cô nhi viện, nơi có rất nhiều người đang chờ nàng, rất nhiều việc cần nàng xử lý.

Người đến viếng mộ vẫn tiếp tục đến từng đợt, ngoài việc bày tỏ lòng thương nhớ, còn có rất nhiều người yêu thương gửi lời an ủi, muốn thể hiện lòng kính trọng của mình.

Theo thói quen trước đây, Mục Hiểu Hiểu không muốn đối mặt với nhiều người xa lạ trong những lúc như thế này, dù họ có thiện chí thế nào.

Nhưng giờ đây, nàng có thể bình tĩnh tiếp đãi từng người đến viếng, một lần nữa sắp xếp lại mọi thứ trong cô nhi viện một cách chu toàn.

Nàng trước kia tuy từng có kinh nghiệm, nhưng phần lớn đều do mẹ và bà nội hỗ trợ. Hiện giờ, mẹ không còn nữa, rất nhiều việc Mục Hiểu Hiểu cảm thấy khó giải quyết. May mắn thay, bà nội toàn lực phối hợp, và Tống Khả cùng Thu Thu, những người luôn được nàng che chở như con cái, cũng nhanh chóng trưởng thành. Họ kiên định đứng bên cạnh Mục Hiểu Hiểu, cùng nhau đương đầu với những sóng gió.

Thu Thu, đứa trẻ ngày thường thường hay nghịch ngợm không đáng tin cậy, một khi nghiêm túc lại rất có tố chất của một người nối nghiệp tương lai.

Cô bé giúp đỡ bà nội quản lý sổ sách, dù là tổ chức công ích nào hay cơ quan phúc lợi xã hội nào, sổ sách luôn là điều dễ khiến người ta chú ý nhất và cũng dễ hủy hoại hết thảy danh dự. Điều này, tuyệt đối không thể sai sót.

Do ảnh hưởng của Mục Hiểu Hiểu, gần đây cô nhi viện nhận được rất nhiều khoản quyên góp. Rất nhiều người quyên góp chỉ vì Mục Hiểu Hiểu, vì họ tin tưởng và yên tâm khi giao phó cho nàng.

Ai cũng không nghĩ tới, sự việc cứ nối tiếp nhau, dư luận trên mạng cũng một đợt lại một đợt đến cao trào. Mục Hiểu Hiểu đã trở thành tấm gương thanh niên của xã hội mới trong mắt mọi người. Lúc này, không chỉ người trưởng thành, mà rất nhiều thanh thiếu niên cũng bắt đầu tiết kiệm tiền và hướng sự chú ý về phía Mục Hiểu Hiểu. Thậm chí có một cậu bé bảy tuổi ôm hũ tiền lẻ của mình đến, ngây thơ nói: "Chị ơi, hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của em, em muốn tặng mình một món quà sinh nhật, dùng tiền tiết kiệm của em để cô nhi viện ăn một miếng bánh kem, được không?"

Sau đó, cậu bé chia sẻ niềm vui của mình với mọi người, và nhận lại rất nhiều lời chúc phúc. Cậu bé rất vui vẻ, cùng ba mẹ ước định, mỗi năm sinh nhật đều phải quay lại đây.

Thu Thu nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi cảm khái: "Ai nói thời đại của chúng ta không tốt, ai nói lứa trẻ của chúng ta không tốt, chỉ là chúng ta tiếp xúc và nhìn thấy quá nhiều mặt trái của xã hội. Thực ra, chúng ta đều có một tấm lòng chân thành và nhiệt huyết."

......

Mọi người đều tiếc thương và cảm thông cho những gì Mục Hiểu Hiểu đã trải qua, đồng thời lo sợ rằng những cú sốc liên tiếp sẽ làm nàng suy sụp.

Hashtag ## Mục Hiểu Hiểu kiên trì chống đỡ, chúng tôi ở sau bảo vệ bạn ## luôn nằm trong top ba của bảng hot search trên Weibo.

Đối với làn sóng quyên góp ủng hộ liên tục này, Mục Hiểu Hiểu đã hỏi ý kiến của Đại tiểu thư. Tần Di, với sự nhạy bén và kinh nghiệm, hiểu rõ hơn Mục Hiểu Hiểu về những việc này. Đại tiểu thư nhìn nàng với ánh mắt lo lắng: "Chị thực sự sợ rằng em sẽ lại phải chịu tổn thương lần nữa."

Tần Di so với bất luận kẻ nào đều biết rõ rằng vinh quang càng lớn thì áp lực cũng càng nặng.

Trong thời đại này, làm một tấm gương mẫu mực không dễ, bên ngoài có vẻ tốt đẹp, nhưng phía sau lại có vô số ánh mắt dò xét, chờ đợi sai lầm. Các nàng đã trải qua nhiều thử thách, và Đại tiểu thư không muốn thấy Mục Hiểu Hiểu phải chịu đựng thêm bất kỳ lời phỉ báng nào nữa. Được mọi người tôn vinh thì càng không cần.

Nếu Mục Hiểu Hiểu muốn, Đại tiểu thư sẵn sàng che chở nàng khỏi bão tố, làm cho cuộc sống của nàng an yên và hạnh phúc. Nhưng nếu nàng thực sự cam tâm núp dưới cánh chim bảo hộ của Đại tiểu thư, thì đó không phải là Mục Hiểu Hiểu.

Cuối cùng, Hiểu Hiểu vẫn quyết định thành lập "Quỹ Tình Yêu Tô Thu Vân".

Nàng từng nói, suốt đời này, nàng không bao giờ quên được mẹ, không bao giờ để mẹ rời xa mình.

Vậy thì hãy để mẹ luôn ở bên nàng theo cách này đi.

Khi tình hình bên Mục Hiểu Hiểu ổn định hơn, Đại tiểu thư dành nhiều thời gian hơn cho công việc ở Nam Dương. Trong thời gian này, Tần Hải Long đến tìm cô một lần.

Hai người lại gặp nhau lần nữa.

Tần Hải Long tóc đã bạc trắng, sắc mặt vàng như nến, trong tay cầm quải trượng, run rẩy.

Tại Thắng Lam, Tần Di ngồi trên ghế sô pha màu xanh, mặt vô biểu cảm nhìn cha mình.

Hình ảnh ông hiện tại khiến cô nhớ về thời thơ ấu, khi ông bế cô lên và nhẹ nhàng vuốt tóc: "Công chúa nhỏ của chúng ta lớn rồi, càng ngày càng giống ba ba."

Đó là một trong những kỷ niệm hiếm hoi ấm áp của cô, từng là nguồn an ủi nhỏ bé trong ngục tù tinh thần của cô. Nhưng giờ đây, những kỷ niệm ấy đã bị cuốn trôi trong dòng mưa gió.

Cô không còn yêu thương, cũng không còn hận thù đối với ông.

Chỉ còn lại sự lạnh nhạt và căm ghét.

Tần Di không hiểu làm sao cha mình lại trở thành như bây giờ, làm sao từng bước tự đẩy mình vào vực sâu. Người cha trong trí nhớ thời thơ ấu của cô đã hoàn toàn thay đổi.

"Ngày mai là cuộc họp cổ đông cuối cùng."

Tần Hải Long nhấn mạnh cụm từ "cuối cùng". Cuộc họp này có thể là sự kết thúc cho ông hoặc cho Tần Di. Ông ngồi trên ghế sô pha, ngửa đầu nhìn con gái, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và xa cách của cô, cắn chặt răng: "Con thật sự không có gì muốn nói với ba sao?"

Ngày mai, tất cả các cổ đông lớn của Nam Dương sẽ có mặt. Gần đây, do mâu thuẫn nội bộ và áp lực bên ngoài khiến Nam Dương bị tổn thương nghiêm trọng.

Tố Lam vì vụ bê bối trên mạng đã bị lập án điều tra, sau khi bước đầu thẩm vấn vào trại tạm giam, hiện đang chờ tòa án phán quyết. Đến lúc này, ngược lại, bà ta lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, kiên quyết nhận hết mọi tội lỗi về mình, không để Tần Hải Long bị liên lụy.

Trước đây, giữa bà ta và Tần Hải Long đã có những hiềm khích không thể hóa giải. Tố Lam biết mình nên lùi bước, nhưng sự chấp niệm sâu sắc trong lòng vẫn tra tấn bà ta, khiến bà ta không cam lòng buông tay.

Bà ta quyết định dùng lần cuối này, khiêng hết tất cả trách nhiệm, để đánh cuộc một ván lớn, buộc Tần Hải Long phải đẩy Tần Sương lên vị trí kế nhiệm.

Tần Sương đã đến trại tạm giam gặp mẹ mình một lần.

Khi thấy Tố Lam mang còng tay, mặc áo ngục, đôi mắt Tần Sương đỏ hoe. Cô ấy nghĩ rằng, đến lúc này, mẹ mình nên tỉnh ngộ, nhưng không ngờ, câu đầu tiên bà ta hỏi là: "Con đến đây làm gì? Buổi chiều có cuộc họp cổ đông! Không thể chậm trễ! Con thế này, làm sao còn dáng vẻ của một tổng tài Nam Dương? Trở về ngay!"

Nhìn Tố Lam với đôi mắt đỏ hoe, Tần Sương cảm giác như có thứ gì đó thật mạnh mẽ rơi xuống trong lòng mình.

Lại là như vậy.

Từ nhỏ, luôn luôn là như thế.

...

"Con muốn chơi? Sao? Đứa trẻ khác được nghỉ ngơi vào ngày Quốc tế Thiếu nhi sao? Con có tư cách gì để hưởng ngày đó? Sương Nhi, con có biết trên vai con gánh vác những gì không?"

"Con mà tiếp tục như thế này, mẹ và con sẽ mãi mãi không có ngày mai. Con sẽ mãi là đứa con gái ngoài giá thú bị người đời khinh miệt và chê cười!"

"Không được sợ đau! Chịu một chút thương tích thì đã sao? Mẹ đã chịu đựng nhiều hơn con gấp bội. Đứng lên, đi đến chỗ bác sĩ Tống rửa vết thương. Con thế này làm sao tiếp cận được Tần Di? Làm sao lấy lại những gì vốn thuộc về con?"

"Tần Sương, con làm mẹ quá thất vọng. Mẹ thật sự muốn cùng con đi chết cho xong."

...

Từ nhỏ đến lớn, luôn luôn là như thế này.

Hiện giờ, vẫn là như vậy.

Tần Sương cũng không biết chính mình đã rời khỏi trại tạm giam như thế nào. Ngồi trên xe, cảnh vật bên đường trôi qua như một bức tranh mờ ảo trước mắt cô ấy.

Những người bên cạnh lo lắng nhìn Tần Sương, nhưng Tần Sương chỉ khẽ nhắm mắt lại.

Vì đây là ngày cuối cùng.

Trở về Nam Dương, Tần Sương không mang theo ai, tự mình đi khắp công ty. Bình thường, khi cô ấy xuất hiện, nhân viên đều hoảng sợ, hận không thể biến mất ngay lập tức để tránh phải đối diện với gương mặt lạnh lùng của cô ấy.

Nhưng hôm nay, Tần Sương lại nhẹ nhàng và đạm nhiên, thậm chí còn hơi gật đầu chào hỏi mọi người.

Mọi người đều bị dọa đến nỗi hồn treo trên cây, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Trở lại văn phòng, kéo rèm lên, Tần Sương đeo mặt nạ Tu La của mình và lấy điện thoại ra để gọi video.

Ở đầu dây bên kia, Trương Xảo đang cười và chụp ảnh bên cạnh Tiểu Hoa: "Đi thôi, cô còn công việc, để bọn họ nghỉ ngơi đi."

Sau khi Mục Hiểu Hiểu rời đi, cô giáo Trương luôn tuân thủ lời hứa, kiên trì đứng vững trên cương vị công tác của mình.

Trường học cũng đã gặp may trong cái rủi, nhận được sự quan tâm của trấn quê nhà. Cơ sở hạ tầng và trang bị giáo viên đều được cải thiện. Hiện tại, bọn nhỏ và các giáo viên chỉ mong chờ cô giáo Tần, cô giáo Mục trở về để cả đại gia đình có thể chụp một tấm ảnh chung.

Hôm nay cũng là ngày cuối cùng Trương Xảo giúp khách hàng Tu La Diện trị liệu. Hai tháng không dài không ngắn, nhưng đã đủ để cả hai trở nên quen thuộc với đối phương. Dù thời gian ngắn ngủi, nhưng sự gắn kết đã trở nên sâu sắc, đến hôm nay họ cần phải tạm biệt rồi.

Trương Xảo cố ý về ký túc xá, đóng cửa lại và bật nhạc nhẹ. Trương Xảo biết vị khách hàng Tu La Diện thích nghe chị Tần hát, nên trong ngày cuối cùng, cô nàng phát ca khúc "Tâm Nghiện" của Tần Di.

Trong giai điệu quen thuộc, Tu La Diện nằm trên sô pha, im lặng, dường như hôm nay cô ấy thực sự thả lỏng, ngôn ngữ cơ thể đã biểu đạt điều này.

Trương Xảo mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì vui vẻ sao?"

Tu La Diện gật đầu: "Ừ, cuối cùng."

Dù không rõ từ "cuối cùng" có ý nghĩa gì, Trương Xảo vẫn cười nhẹ, "Chị này, hôm nay là ngày cuối cùng, tôi có thể hỏi chị một vấn đề không?"

Tu La Diện "Ừm" một tiếng.

Theo giai điệu âm nhạc, Trương Xảo hỏi ra câu hỏi luôn nằm trong lòng: "Chị đến tìm tôi trị liệu vì lý do gì?"

Trương Xảo luôn cảm thấy đối phương là một người có nhiều bí ẩn và câu chuyện đằng sau, nhưng lại luôn cẩn trọng và kháng cự với thế giới bên ngoài. Một người như vậy, dù đối diện từ xa, cũng luôn mang mặt nạ và không bao giờ nói nhiều, nhiều nhất chỉ là nghỉ ngơi và ngủ.

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Tu La Diện sâu kín: "Bởi vì em gái của tôi yêu cầu tôi tìm bác sĩ tâm lý."

Câu nói không đầu không đuôi, nhưng lại khiến Trương Xảo cảm thấy trong lòng có chút xúc động, "Kỳ thật, chị, đời này, có nhiều điều có thể nói ra, đặc biệt là với người thân."

Giọng nói của Tu La Diện trầm lắng, ánh mắt cô ấy nhìn vào khoảng không xa xa: "Em ấy sẽ không tha thứ cho tôi, và tôi cũng không mong em ấy tha thứ cho mình."

......

Nam Dương chiều nay tổ chức đại hội cổ đông, sự kiện này có ảnh hưởng rất lớn. Toàn bộ nhân viên đều biết rằng đây có thể là lần cuối cùng gia đình xung đột, và họ có thể sẽ chào đón một chủ nhân mới.

Đại tiểu thư trang phục chỉnh tề tham dự, cô mặc váy tây màu đen, tóc búi cao, trang điểm nhẹ nhàng, phía sau là một đoàn người mặc toàn đồ đen.

Tần Hải Long chống gậy từ nơi xa bước tới, bên cạnh ông là Tần Sương, Mag, Khúc phó tổng (ba Mag), người đã cố ý từ Mỹ gấp trở về để tham dự đại hội cổ đông này.

Ánh mắt chạm nhau.

Trên gương mặt Đại tiểu thư vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cô không đặt quá nhiều hy vọng vào cuộc họp cổ đông này.'

Nhìn thấy Khúc tổng đứng bên cạnh Tần Hải Long, Đại tiểu thư liền biết hôm nay cô đã thua.

Nhưng điều đó thì có sao?

Cô đã đạt được những gì mình mong muốn.

Ngay cả khi rời khỏi Nam Dương và tự lập tại Thắng Lam, Đại tiểu thư vẫn tự tin vào khả năng của mình mà không phụ thuộc vào Nam Dương.

Cô hôm nay đến đây để thể hiện thái độ, lập trường của mình, và để trả lại công bằng cho những người đã luôn đứng bên cô suốt thời gian qua.

Trong thương trường, không có tình thân, không có cha con, chỉ có quan hệ lợi ích.

Tần Hải Long lần này thật sự là phá thủy trầm thuyền, ông đã ngầm đưa ra những nhượng bộ lớn, thậm chí có nhiều giao dịch mờ ám. Trước những cám dỗ như vậy, Mag và Khúc phó tổng tự nhiên cũng sẽ nhượng bộ.

Ông đĩnh đạc phát biểu, trong khi Đại tiểu thư bình tĩnh đối mặt.

Cuối cùng đến phần bỏ phiếu của các cổ đông.

Không ngoài dự đoán của Đại tiểu thư, Khúc tổng cuối cùng vẫn đứng về phía Tần Hải Long. Cùng với cổ phần trong tay Tần Sương và Tần Hải Long, họ chiếm được ưu thế mỏng manh 5% và Tần Sương sẽ là chủ tịch tiếp theo của Nam Dương.

Ngay lúc này, không ai ngờ đến một cảnh kịch tính xảy ra.

Mọi người tại đó đều ngỡ ngàng nhìn Tần Sương.

Biểu cảm của Tần Sương đạm nhiên, và khoảnh khắc đó, gương mặt cô ấy gần như giống hệt Tần Di. "Tôi chọn Tần Di," cô ấy nói.

Tần Hải Long tức giận đến tím mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Con nói cái gì?!"

Ông đã bôn ba nhiều như vậy, bán mặt già cầu gia gia cáo nãi nãi, Tần Sương đây là điên rồi sao? Tố Lam còn ở trong ngục giam, nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ ra ngoài bóp chết Tần Sương.

Tần Sương nhàn nhạt nhìn Tần Hải Long: "Tôi chọn Tần tổng, Tần Di."

Tần Di cũng không thể tưởng tượng nổi, cô nhìn Tần Sương, tay nắm chặt cây bút, móng tay trở nên trắng bệch.

......

Ai cũng không nghĩ tới, trận nội chiến phân loạn kéo dài nhiều năm của Tần gia lại kết thúc trong một kịch bản đầy kịch tính như vậy.

Tần Hải Long chưa kịp ra khỏi cửa đại hội cổ đông thì đã ngã quỵ, cao huyết áp phát tác phải lập tức đưa đi bệnh viện.

Trong khi đó, Tần Sương hai tay đút túi, giống như lần đầu tiên gặp Tần Di, mỉm cười tiến lại gần nàng, "Di Di."

Tần Di nhìn cô ấy, không có phản ứng gì.

Dưới ánh đèn, đôi mắt Tần Sương ôn nhuận, "Chị đã ký hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần."

Đại tiểu thư nhíu mày, đang muốn nói điều gì, Tần Sương đã nói trước: "Chị không còn xa cầu em tha thứ, chỉ hy vọng em quãng đời còn lại bình an."

Tần Sương sẽ quay lại nơi mà cô ấy đã từng xuất phát, để mọi thứ trở lại vị trí vốn có.

Tần Sương nhìn vào vòng cổ trên cổ Tần Di, món quà Mục Hiểu Hiểu đã thiết kế cho cô, nhẹ nhàng nói: "Em phải thật hạnh phúc nha."

Trước đây, khi cô ấy bảo vệ Tần Di, cô ấy đã nói: "Chị sẽ bảo vệ em, không phải sợ."

Hiện giờ, Tần Sương hiểu rằng, hạnh phúc của em gái không cần cô ấy bảo vệ nữa, bởi vì cô đã có người yêu thương, bảo vệ, để cho cô trở nên mạnh mẽ hơn.

Tin tức này truyền tới trại tạm giam, người mang tin tức đến trong lòng run sợ, nghĩ rằng Tố Lam sẽ lại cuồng loạn, điên cuồng kêu to như mọi lần trước.

Nhưng không ai ngờ tới, ba ta nghe xong tin tức, ngồi lặng yên trên ghế một lát, rồi đứng dậy, khi quay người đi, thân mình chao đảo ngã ngửa.

Bà ta và Tần Hải Long đều bị đưa đến bệnh viện.

Hai người gặp nhau trong hoàn cảnh này, quả thật là nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó tránh.

......

Một tháng trôi qua, đã xảy ra quá nhiều sự tình, có quá nhiều biến cố.

Đã trải qua sóng to gió lớn, Mục Hiểu Hiểu nhìn thấu rất nhiều, nàng như cũ không tiếp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào, chỉ lặng lẽ làm nhiều việc thiện.

Dư luận bên ngoài vẫn luôn sôi nổi, từ việc tiết lộ rằng người đứng sau là phu nhân tổng tài Nam Dương cùng với những chuyện cẩu huyết, cho đến việc cuối cùng Mục Sơn bị kết án 11 năm tù vì nhận hối lộ và không làm tròn trách nhiệm, Tô Khuê bị kết án 3 năm tù vì tội đưa hối lộ, hoãn thi hành hình phạt 1 năm, cùng với biến cố trong hội đồng quản trị Nam Dương và những suy đoán của mọi người về mối quan hệ giữa Tần Di và Mục Hiểu Hiểu.

Một đợt sóng nối tiếp một đợt, trước sau không có đoạn nào ngừng.

Đại tiểu thư cũng từng lo lắng Mục Hiểu Hiểu thừa nhận không nổi, nhưng Mục Hiểu Hiểu lại mỉm cười nhìn cô, ôm cô hôn nhẹ lên trán: "Đại tiểu thư, chị nghĩ những bình luận đó còn có thể làm em tổn thương sao?"

Tâm nàng bây giờ đã không gì có thể làm tổn thương.

Trước kia, Mục Hiểu Hiểu luôn tự hỏi tại sao lại như vậy? Dựa vào cái gì? Luôn có một phần không cam lòng.

Nhưng hiện tại, nàng đã có thể thành thục lý trí đối mặt với hết thảy. Mưa gió có lớn đến đâu cũng không còn quan trọng. Dù là thiện ý nâng cao hay ác ý tổn thương, đối với Mục Hiểu Hiểu, đều không quan trọng.

Nàng đã nhìn thấu, trong cuộc đời này, không cần quá coi trọng hư danh hay những thứ vật chất ngoài thân.

Điều duy nhất quan trọng là chính mình đối mặt và làm như thế nào.

Trước kia, nàng nếu không vì một bình luận hay một cuộc điện thoại mà tan vỡ, rơi lệ trước mặt mẹ, có lẽ mẹ cũng sẽ không đau lòng và lo lắng giày vò như vậy.

Chỉ có khi nội tâm của mình đủ mạnh mẽ mới có thể chống chọi lại mọi sóng gió bên ngoài.

Mục Hiểu Hiểu không còn lo lắng về tương lai hay những gì có thể xảy ra nữa, vì với nàng, tất cả đều không đáng nhắc tới.

Điều nàng cần làm chính là sống hạnh phúc và ý nghĩa mỗi phút mỗi giây hiện tại.

Tháng thứ hai, Mục Hiểu Hiểu đã sắp xếp mọi việc trong cô nhi viện gần xong. Tống Khả đi đến bên cạnh nàng, như khi còn nhỏ, hai người ngồi bên nhau trong viện.

"Chị này, ngày mai chị phải đi rồi sao?" Tống Khả hỏi.

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, vỗ vai Tống Khả: "Trước sau vẹn toàn, còn một tháng nữa chị sẽ quay lại trường học để hoàn thành nốt công việc. Nơi này vất vả cho em."

Mục Hiểu Hiểu thật sự không nghĩ Tống Khả lại có thể đảm đương như vậy, cũng không ngờ cô ấy có thể chịu đựng và vượt qua áp lực lớn trong thời gian ngắn như thế.

Năng lực của con người là vô hạn. Trước đây, Mục Hiểu Hiểu luôn coi Tống Khả như em gái, giống như Tô Thu Vân, luôn che chở và bảo vệ các nàng.

Nhìn hai người trò chuyện, Thu Thu lặng lẽ tiến đến. Vì trái tim cần phẫu thuật, cô bé đã tạm nghỉ học nửa năm. Trong khoảng thời gian này, cô bé cũng trưởng thành không ít, không còn là đứa trẻ luôn đuổi theo chị mình đòi ăn kẹo, mà có thể cùng Mục Hiểu Hiểu che mưa chắn gió cho các em khác.

Ba người ngồi sóng vai, cùng nhìn quanh nơi đã nuôi nấng các nàng trưởng thành, nghĩ về những kỷ niệm thời thơ ấu, cả ba đều đỏ mắt.

Thu Thu sợ không khí quá khó chịu, túm áo Mục Hiểu Hiểu: "Em cũng muốn qua thăm, vừa lúc nhìn xem cái tiểu phá hoa mà chị luôn khen không ngớt kia."

Không trách Thu Thu toan chít chít, gần đây, mỗi lần Mục Hiểu Hiểu liên hệ với Trương Xảo, Trương Xảo đều không thiếu lời khen về Tiểu Hoa. Nói cô bé nhỏ tuổi nhưng tiến bộ thần tốc, lúc đầu vào trường còn e dè, hiện tại đã làm lớp trưởng, đặc biệt thật sự có tài, trời sinh lãnh đạo. Những cậu bé bướng bỉnh nhất cũng nghe lời cô bé.

Tiểu Hoa quả thực là phiên bản thu nhỏ của Mục Hiểu Hiểu, nhỏ tuổi nhưng đã toàn tâm toàn ý giúp đỡ mọi người. Sau giờ học, cô bé đi nhặt chai, học cách giúp cô chú bán hàng, kéo khách, thu hút khách hàng. Trương Xảo thấy vậy mà ngạc nhiên không thôi. Tiểu Hoa tích cóp một ít tiền, nói rằng phải đợi Mục Hiểu Hiểu trở về để đưa cho nàng, tuy không nhiều nhưng là tâm ý của cô bé.

Mục Hiểu Hiểu sờ sờ đầu Thu Thu: "Nhóc con, hiện tại em đã là Nhị đương gia trong nhà, chi phí lên sân khấu thế này chị đây không dám mời, ở lại nơi này giúp đỡ chị Tống Khả của em cho tốt đi."

Thu Thu bĩu môi, rồi lại kéo kéo chị mình: "Được thôi, nhưng mà chị, không phải em thúc giục chị, chị chuẩn bị thế nào rồi? Đã nghĩ kỹ cách nào để cho chị Nhất một cái công đạo chưa? Cả nhà đều gấp đến không chờ nổi kêu chị dâu rồi này. Ngày đó em đến nhà tìm chị, thấy một chiếc xe thể thao oách cực kỳ đỗ bên ngoài, bên trong có một người đàn ông mặc tây trang mang giày da, vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm vào chị Nhất. Có phải người theo đuổi không đấy?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Cái con em chết bằm, thật là không nói điều tốt, chỉ toàn nói điều dở.

Cũng không phải bình thường sao?

Tần tổng đã trải qua nhiều cuộc tranh đấu, quyền lực trong tay, không biết bao nhiêu người mơ ước đến.

Chờ đợi hồi lâu, các fan ngày ngày trên mạng ngao ngao kêu gọi, mong mỏi Tần Di trở về, nhân khí vẫn bùng nổ. Mục Hiểu Hiểu tuy không nói ra, nhưng trong lòng cũng chua lòm. Đặc biệt là ngày đó, vô tình thấy Lưu Phương lấy danh sách nghệ sĩ mới được bồi dưỡng của Nam Dương, ôi chao, một đám tiểu thịt tươi, so với mình thì Mục Hiểu Hiểu đúng là lão thịt khô. Người ta mới vừa tròn mười tám, bao nhiêu là thanh xuân, nhận được bao nhiêu sự yêu thích, trong đó không ít là fan của Tần Di. Chẳng lẽ không được Tần tổng liếc mắt đưa tình sao?

Đại tiểu thư vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt, bình tĩnh. Đối với phóng viên hỏi bao giờ sẽ trở lại giới ca hát, cô chỉ mỉm cười thần bí mà không trả lời.

Chính yếu là không trở lại thì thôi, các fan không nhịn được oán giận, Weibo cũng đã bỏ không mấy năm, đổi mới một chút cho mọi người biết tình hình gần đây cũng tốt chứ? Đại tiểu thư lần cuối đăng Weibo đã ba năm trước, ba năm rồi, dưới mỗi bài đăng nhắn lại đều đã vượt qua trăm vạn, tất cả đều là đang hỏi Tần Di khi nào trở về.

Thu Thu đúng là một cô em gái mười điểm, sợ chị yêu nhà mình quá ngốc, bị người khác cướp mất chị Nhất. Tống Khả thì đã trải qua nhiều việc, cũng hiểu rằng tình cảm của mình dành cho Hiểu Hiểu phần lớn là một loại ngưỡng mộ, chứ không phải tình yêu chân thật. Cô ấy cũng mỉm cười gọi Tần Di là chị, yên lặng chúc phúc cho hai người họ.

Mục Hiểu Hiểu vô thức sờ vào chiếc nhẫn trong túi, nàng nhìn lên bầu trời nơi trăng sáng, khóe môi nhếch lên, "Các người cứ chuẩn bị sẵn tiền mừng đi."

Tống Khả cùng Thu Thu nhìn nhau, trong mắt đầy kinh hỉ.

Chiếc nhẫn đã được thiết kế hoàn hảo, chỉ còn thiếu việc đeo lên tay người trong lòng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro