Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Hiểu Hiểu trước khi sang bên kia muốn dành hai ngày để bên cạnh Đại tiểu thư, nhưng cả hai đều quá bận rộn. Cô nhi viện vừa ổn định thì Mục Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc đó Tần Di lại bận rộn với công việc ở Nam Dương và Thắng Lam.

Tần Di hiện tại một ngày hận không thể tự mình chia làm hai để giải quyết công việc. Tuy năng lực và khí chất của cô đều mạnh mẽ, nhưng cũng không thể chịu đựng được việc phải chạy qua chạy lại giữa hai công ty như vậy.

Trong khoảng thời gian này, cô đặt trọng tâm vào việc tìm kiếm cấp dưới đắc lực cùng Lữ tổng. Đối với Đại tiểu thư, tuy rằng cô sinh ra tại Nam Dương và nơi đó vốn là đại bản doanh của cô, nhưng Tố Lam và Tần Sương đã không quản lý tốt trong nhiều năm qua, làm tổn hại đến công ty. Trong khi đó, Thắng Lam tuy là công ty mới nổi nhưng lại ẩn ẩn có tiềm năng vượt trội hơn. Cô có thể uỷ quyền công việc tại Thắng Lam cho Lữ tổng, nhưng Nam Dương lại gặp khó khăn trong việc tìm người thích hợp để phối hợp.

Mag vốn là ứng viên tiềm năng, cô ấy có ánh mắt sắc bén và ra tay quyết đoán, có thể cùng Đại tiểu thư hợp tác tốt. Nhưng từ khi cha của Mag vào thời khắc mấu chốt đã đứng về phía Tần Hải Long, Mag đã hoàn toàn bị tổn thương và quyết định không tham gia vào công việc liên quan đến người bạn thân thiết của mình nữa.

Dùng lời của cô ấy mà nói, tình cảm quan trọng hơn tiền bạc, cô ấy không muốn cuối cùng phải đối đầu với người bạn duy nhất của mình và rơi vào kết cục đường cùng bí lối.

Tần Sương vốn dĩ sau khi đưa ra quyết định tại cổ đông đại hội đã định rời Nam Dương để sống một cuộc đời nhàn vân dã hạc. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Tần Di bận rộn như vậy, cô ấy lại trầm mặc, không lập tức rời đi mà từng bước phối hợp với Tần Di để thu xếp mọi chuyện.

Đã từng có những chuyện không phải do Tần Sương quyết định, thân bất do kỷ, nhưng hiện tại cô ấy chỉ muốn tận lực bù đắp. Tần Sương cũng biết mình không phải là một người lãnh đạo xuất sắc, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm tại Nam Dương, uy tín của cô ấy vẫn còn và có thể phối hợp với Đại tiểu thư để ổn định nhân tâm.

Tuy nhiên, việc Tần Sương ở lại cũng không tránh được việc bị những người từng đứng về phía Tần Hải Long chỉ trích. Bên cạnh nàng, A Khuê chịu không nổi sự nhục nhã, nhiều lần muốn gây chuyện, nhưng Tần Sương chỉ nhàn nhạt nói: "Được rồi, không phải vẫn luôn đều như vậy sao?"

Từ ngày đầu tiên tiếp nhận Nam Dương, Tần Sương đã bị gắn với những lời chỉ trích như "Gà rừng muốn bay lên làm phượng hoàng", "Năng lực không đủ, dựa vào cha mẹ để lên chức", Tần Sương sớm đã thành thói quen. Cô ấy vốn vô tâm với việc kinh doanh, nhưng cô ấy muốn thực hiện lời hứa cuối cùng của mình.

A Khuê chịu không nổi, cô ta nhịn không được nói: "Cô không cần thiết phải hạ mình như vậy."

Tần Sương tuy rằng từ vị trí lãnh đạo cấp cao đã xuống, nhưng cô ấy vẫn có đủ khả năng để ngẩng cao đầu và sống một cuộc đời tiêu sái, thoải mái. Cô ấy căn bản là không cần phải tiếp tục giúp Tần Di.

Trong mắt A Khuê, việc chuyển nhượng cổ phần đã là việc cô ấy trao hết mọi thứ cho Tần Di.

Tần Sương nhàn nhạt đáp: "Tôi biết cô muốn hỏi tôi, vì cái gì làm như vậy?"

A Khuê nhìn vào đôi mắt của cô ấy, Tần Sương trầm tư nhìn bức ảnh chụp chung của cô ấy và Tần Di trên bàn, "Vì em ấy từng chân thành đối đãi với tôi."

......

Mọi thứ đều từng bước tiến triển.

Đã từng có nhiều người bên phía Tần Hải Long nói rằng Đại tiểu thư và ông ta có khí chất rất giống nhau, trong công việc đều quyết đoán và mạnh mẽ, mang theo một chút tàn nhẫn. Nhưng ai cũng không ngờ rằng khi Đại tiểu thư thực sự trở nên tàn nhẫn, thì nó thực sự tàn bạo không ai sánh được.

Trong thời gian ngắn, cô đã ổn định Nam Dương bằng cách áp dụng phương pháp cực đoan "Đoạn cổ tay", thanh trừng toàn bộ nội bộ Nam Dương.

Bất kể ai có hai lòng, những kẻ từng thông đồng với Tố Lam và nhóm của bà ta, bất kể niên hạn hay tư lịch, bất kể đã từng cống hiến gì cho Nam Dương, đều bị cô loại bỏ, thậm chí bao gồm cả họ hàng xa của Tần gia. Cô không chút lưu tình.

Đại tiểu thư biết rằng hiện tại đã có không ít người sau lưng gọi cô bằng những từ như "độc quả phụ" hay "nhện đen".

Nhưng cô không quan tâm, vẫn tiếp tục thanh trừng, và đưa những người của mình vào các vị trí quan trọng.

Ban đầu, điều này gây ra sự hoảng sợ trong nhân tâm, mọi người đều cảm thấy bất an. Trừ những tầng lớp cao cấp đấu tranh quyền lực, đại đa số nhân viên chỉ vì miếng cơm manh áo mà sợ bát cơm khó giữ.

Động thái mạnh tay của Đại tiểu thư không chỉ là việc tẩy bài mà còn là một lời cảnh báo và kinh sợ. Điều này khiến phó tổng giải trí của Nam Dương, người từng một lần lầm lạc và giữ vị trí quan trọng trong bộ phận Giải Trí của Nam Dương, phải nỗ lực hết mình để giữ chiếc ghế của bản thân, hằng ngày mở các cuộc họp lớn nhỏ để thúc đẩy thành tích.

Lĩnh vực lớn nhất của Nam Dương chính là bộ phận Giải Trí, và mối lo ngại của Mục Hiểu Hiểu về việc này cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực.

Sáng sớm, nàng mang theo bánh tart trứng mà Đại tiểu thư thích, cưỡi chiếc tiểu motor mới mua đến Nam Dương để an ủi cô. Không ngờ, vừa tới nơi thì bị thư ký Như Yên chặn lại. Cô nàng mỉm cười: "Tần tổng hiện đang có cuộc họp, đại khái còn khoảng nửa giờ nữa. Cô chờ một chút nhé."

Như Yên không biết rõ thân phận của Mục Hiểu Hiểu, nhưng Lưu Vạn Niên đã từng dặn cô nàng phải cẩn trọng và tôn trọng Mục Hiểu Hiểu.

Như Yên, với bản năng nhạy bén của một thư ký, có thể thấy rằng Tần tổng đối xử với cô gái này khác hẳn so với người khác.

Với người khác, Tần Di luôn lạnh lùng, kể cả khi cười cũng chỉ là vẻ ngoài. Nhưng với Mục Hiểu Hiểu, chỉ cần nhìn thấy nàng, khóe môi Tần Di sẽ không tự giác mà nhếch lên, mang theo một chút... sự sủng ái.

Mục Hiểu Hiểu hiểu rõ quy tắc, nàng gật đầu rồi đi vào phòng nghỉ dành cho nhân viên để chờ Đại tiểu thư.

Sau tất cả những gì đã trải qua, dù hiện tại nàng đã trở thành thần tượng của mọi người, nổi tiếng không kém gì các nghệ sĩ mới nổi, nhưng Mục Hiểu Hiểu vẫn duy trì sự khiêm tốn. Nàng mặc quần jeans đơn giản, áo sơmi màu xanh lam, trông vừa thanh xuân lại vừa sạch sẽ, đặc biệt là làn da trắng như tuyết. Khi nàng đang uống cà phê trong phòng nghỉ, có hai nhân viên bước vào. Họ liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu nhưng không để ý, chỉ tưởng nàng là một thực tập sinh mới đến công ty.

Hai người ngồi ở một bên, ban đầu chỉ ăn chút đồ ngọt, sau đó bắt đầu trò chuyện.

Mục Hiểu Hiểu vốn không phải người tò mò chuyện người khác, nhưng ai mà biết được hai nhân viên này lại đang bàn luận về lãnh đạo trực tiếp của mình.

"Cậu nghe tin gì chưa? Hôm nay đến đây là một phó tổng mới của Ức Dương, nghe nói anh ta rất trẻ và được coi trọng. Người cao ráo, đẹp trai, nghe nói giống như minh tinh, khí chất rất đặc biệt."

Mục Hiểu Hiểu không thể không dựng tai lên.

"Đúng vậy, hơn nữa Lưu tổng này hình như mới du học về, trước đây còn là bạn học cũ với Tần tổng của chúng ta. Sáng nay, mình may mắn nhìn thấy họ đi cùng nhau, quả thực là soái ca mỹ nữ, như trong phim thần tượng."

"A, Thật sao? Cậu nói Tần tổng tuổi cũng không nhỏ, có thể nào..."

"A a a a, ai biết được, không phải nói chị họ của cô ấy từng yêu tổng tài Ức Dương sao? Nếu cô ấy cùng Lưu tổng..."

Hai cô gái nhìn nhau, thiếu chút nữa vỗ tay khen "Tuyệt phối a!".

Họ hoàn toàn không biết rằng, trong bất tri bất giác, những lời này đã lọt vào tai vợ tương lai của bà chủ.

Mục Hiểu Hiểu ngồi trên sô pha, nghe xong mấy câu chuyện bát quái về Đại tiểu thư mà có phần ngẩn ngơ. Nàng vuốt cằm, suy nghĩ rồi mở Baidu để tìm kiếm thông tin về Lưu tổng bên Ức Dương.

Trên mạng đúng là có thông tin liên quan đến Lưu tổng. Thời đại bây giờ mà, không chỉ có một mình Mục Hiểu Hiểu tìm kiếm thông tin về Lưu tổng, mà thậm chí có người còn kỹ lưỡng viết về tiểu sử của anh ta.

Ái chà, xuất thân từ hào môn, từ nhỏ đã là học bá, một đường đi lên như được trải hoa hồng, điểm quan trọng là Lưu tổng và Tần Di từng học chung ở cao trung Giang Đức, đúng như lời đồn là bạn học cũ.

Bạn học cũ...

Cao trung...

17-18 tuổi...

Mục Hiểu Hiểu bắt đầu phát tán ghen tuông làm nàng tưởng tượng ra một loạt kịch bản thanh xuân cẩu huyết, lời thoại của Thu Thu như chú ngữ lởn vởn trong đầu nàng.

"Chị Nhất vừa đẹp, dáng người tốt, lại có tiền có khí chất, chị không lo thì em cũng sốt ruột thay. Sau này sẽ có bao nhiêu tình địch đây?"

"Chị nhìn chị xem, ngày nào cũng ăn mặc như nhặt ve chai. Em không nói chị phải ăn mặc hoa lệ, nhưng dụ hoặc bên ngoài nhiều như vậy, chị không thể cứ để mặt mộc như vậy trước mặt chị Nhất. Ngẫu nhiên cũng phải để chị ấy cảm nhận được mị lực của chị chứ, còn nữa, chị định để cơ bụng của mình làm ván giặt đồ sao?"

......

Mục Hiểu Hiểu một mình ngồi trong phòng nghỉ tự gặm nhấm cơn ghen, sau khi cảm thấy vừa đủ, nàng đi tới cửa văn phòng tổng tài.

Như Yên không dám ngăn cản nàng, chỉ lễ phép hỏi có cần lấy ghế cho nàng ngồi chờ không, Mục Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không cần, tôi chỉ đứng đây một lát thôi, cô không cần nói cho Tần tổng biết."

Không cần nói với Tần tổng...

Những ai ở bên Tần Di, không ai lại không nắm bắt được ý đồ này.

Như Yên đi vào rót trà, mỉm cười nhìn Tần Di: "Tần tổng, cô Mục đang đợi bên ngoài."

Tần Di đang trò chuyện với Lưu tổng và ba của anh ta, không ngờ Mục Hiểu Hiểu lại đến giờ này, dù giữa trưa mới đến hẹn cùng nhau ăn cơm.

Lưu tổng ánh mắt luôn dõi theo Tần Di, nghe thư ký nhắc đến "Cô Mục" biết chắc là người đặc biệt quan trọng với cô, anh ta cười đứng dậy: "Ba, nếu Tần tổng có hẹn, chúng ta nên đi trước, hẹn dịp khác uống trà chiều."

Ba anh ta gật đầu, mỉm cười đứng dậy, nhìn qua con trai mình.

Lưu tổng rất hiểu lý, anh không cố tình gượng ép mối quan hệ. Khoảng cách giữ chừng rất đúng mực.

Tần Di đứng dậy tiễn hai người ra ngoài. Lưu tổng hôm nay mang theo ba mình, nhất định đại diện cho thái độ của Ức Dương đối với cô, điều này rất quan trọng với Tần Di lúc này.

Ra cửa, Đại tiểu thư liếc mắt thấy Mục Hiểu Hiểu tránh ở cửa cầu thang, nửa híp mắt nhìn qua.

Ách.

Cao thế?

Cái thang sao?

Dáng người thật đáng sợ, nhìn như kiểu sẽ bạo lực đánh người ấy.

Lưu tổng cao 1m87, với cơ bụng và cơ ngực rắn chắc, dáng người mê đảo muôn vàn thiếu nữ, là vũ khí tất sát. Anh ta thuộc loại nhìn mặt thì có vẻ hơi "nãi," nhưng dáng người lại rất nam tính, kiểu mà các phú bà đều thích. Sau khi trở về, anh ta luôn chú ý đến tình hình bên phía Tần Di, nhìn người con gái mà mình đã thưởng thức từ thời cao trung một đường trưởng thành, đi đến đỉnh cao, thậm chí cần ngước nhìn mới thấy, trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác không tên.

Đặc biệt là lần này gặp Tần Di, cô đã rũ bỏ tính trẻ con thời cao trung, diện bộ tây váy ôm sát, siêu thoát khí chất, cách nói năng ưu nhã làm anh ta không tự giác mà bị ánh mắt cô cuốn theo.

Mục Hiểu Hiểu nghề gì chứ?

Nghề cũ của nàng là chuyên gia tâm lý, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tên ngốc to con này có ý xấu.

Vì vậy, khi Đại tiểu thư dẫn người ra ngoài, nàng trốn đến bên cạnh cầu thang, lén lút nhìn qua.

Tần Di dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cánh cửa đen nhánh kia. Lưu tổng và ba anh ta cũng ngừng lại, nghi hoặc nhìn theo cô.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Má ơi.

Sẽ không bị phát hiện chứ?

Đại tiểu thư tạm dừng vài giây, cô nhíu nhíu mày, "Ra đây, trốn ở đó làm gì?"

Một cái đầu to đùng lộ ra như cú mèo, nghĩ trốn trong đó mà không bị phát hiện sao?

Mục Hiểu Hiểu cứng người bước ra, nàng mặc trang phục giản dị, nổi bật giữa đám người tây trang giày da, nàng trông quá đỗi thanh xuân và hưu nhàn, rõ ràng như một sinh viên chưa ra khỏi vườn trường.

Lưu tổng lịch sự gật đầu chào nàng, ánh mắt đánh giá, có chút tò mò về mối quan hệ giữa nàng và Tần tổng.

Tần Di nhìn nàng đã đến gần, "Em vào trong phòng chờ chị."

Mục Hiểu Hiểu "Dạ" một tiếng, cúi đầu nhìn Tần Di một cái rồi hướng vào trong phòng. Xuất phát từ lễ phép, Tần Di để Lưu tổng và ba anh ta đi trước một bước. Khi Mục Hiểu Hiểu đi vào trong phòng, vừa nhìn thấy Đại tiểu thư dừng lại phía sau, liền chuẩn bị "vô tình" vấp vào Đại tiểu thư.

Nhưng Tần Di là ai chứ?

Người có thể chơi xe lăn mà cảm giác như chơi xe máy, giờ đây chân cẳng nhanh nhẹn, sao có thể dễ dàng bị Hiểu Hiểu khi dễ?

Cô híp mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu, gót giày cao gót giẫm xuống, nhẹ nhàng xoay một vòng tròn trên chân Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, cắn môi nhìn Tần Di, làm gì?!

Tần Di hừ lạnh một tiếng, dẫn người tiếp tục đi ra ngoài.

Bên cạnh, Như Yên yên lặng thu hết mọi sự vào đáy mắt: "..."

Chuyện gì đây?

Tần tổng vừa làm gì?

Cô ấy là ai? Những gì mình thấy là thật sao???

Mục Hiểu Hiểu bị Đại tiểu thư dẫm mạnh suýt thành tai nạn lao động, nàng khập khiễng đi vào phòng, liền cởi giày ngay khi vào cửa, chạy nhanh vào phòng nghỉ ngơi.

Có đôi khi nàng đến thăm Đại tiểu thư, giữa trưa thường nghỉ ngơi đơn giản ở đó một chút, nằm trên giường có mùi hương của Đại tiểu thư, điều này khiến nàng luôn thích thú.

Nhanh chóng vào phòng, Mục Hiểu Hiểu mở tủ quần áo bắt đầu lục lọi, bên trong toàn là quần áo của Đại tiểu thư, phần lớn nhãn hiệu vẫn còn nguyên.

Mục Hiểu Hiểu chọn một chiếc váy dài màu rượu đỏ, nhanh chóng thay đồ, tóc xõa xuống mềm mại.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Thấy Đại tiểu thư còn đang tiễn khách, chưa quay lại ngay, Mục Hiểu Hiểu liền tiến tới bàn trang điểm, cầm lấy bộ trang điểm sang quý của Đại tiểu thư, bắt đầu tỉ mỉ trang điểm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

Chăm chú mân mê, khoảng hơn mười phút.

Nàng nghe tiếng giày cao gót lộp cộp ngoài hành lang, Mục Hiểu Hiểu vung mái tóc dài, bước ra cửa, thân mình nghiêng về phía trước một chút, để lộ vẻ tự tin quyến rũ, nhìn ra ngoài cửa.

Từng bước một, là Đại tiểu thư đang nện bước trở về.

Ở khoảnh khắc cửa mở, Mục Hiểu Hiểu liền đánh đòn phủ đầu, tay nàng duỗi ra, làm một cách đầy quyến rũ câu lấy cổ áo Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư nhìn thấy nàng trong trang phục này, không khỏi giật mình. Mục Hiểu Hiểu liếm liếm môi, thân mình lùi lại phía sau, dẫn Đại tiểu thư vào trong, "Đóng cửa lại."

Từ khi mẹ qua đời, nàng đã rất lâu không cảm thấy thả lỏng như vậy.

Dáng người của Mục Hiểu Hiểu quyến rũ vô cùng, chiếc váy dài tôn lên vẻ đẹp vũ mị. Đại tiểu thư vốn đang trong trạng thái mệt mỏi cực độ, nhưng trước mắt cô, hình ảnh của Mục Hiểu Hiểu làm trái tim cô lập tức điên cuồng nhảy dựng. Như bị thôi miên, Đại tiểu thư trở tay khóa cửa lại.

Ban đầu Mục Hiểu Hiểu kéo Đại tiểu thư vào phòng, nhưng sau khi cửa khóa lại, thế cục có chút biến hóa.

Đại tiểu thư từng bước tiến tới, Mục Hiểu Hiểu cười nhìn cô, từng bước bị buộc lùi lại, cho đến khi bị ép sát vào cửa sổ. Đại tiểu thư không nhịn được muốn hôn Mục Hiểu Hiểu, nhưng nàng lại nâng ngón tay chặn lên môi Đại tiểu thư, cười cợt, "Rèm còn chưa kéo xuống, Tần tổng muốn cho người toàn công ty xem chị abc với em như thế nào sao?"

Đại tiểu thư: "..."

Một câu như một bật lửa thổi bùng lên lý trí.

Mục Hiểu Hiểu trong những tình huống thế này luôn biết cách "thấy chết không sờn" thốt ra những lời thách thức cực hạn của Đại tiểu thư.

Đặc biệt, trong khi cô thường mang khí chất ưu nhã thanh tao, lúc này cơ hồ toát lên sự thô bạo. Đại tiểu thư kéo mạnh bức màn, âm thanh cọ xát chói tai vang lên. Cô nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, trong mắt bùng lên ngọn lửa khao khát.

Lập tức liền phải tỏ rõ uy phong.

Buổi chiều hôm đó, Đại tiểu thư vốn dĩ đã lên kế hoạch tạm gác công việc để dành thời gian bên Mục Hiểu Hiểu, không ngờ nàng lại chủ động dâng đến cửa, đã vậy còn đột nhiên...câu dẫn mình.

Cảm nhận được sự bức thiết từ Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu nở nụ cười càng thêm lợi hại. Nàng nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, môi áp sát vành tai Tần Di, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng của cô, Mục Hiểu Hiểu cười, nụ cười như một đóa hoa nở rộ quyến rũ người hái, khiến trái tim Đại tiểu thư rạo rực.

"Em muốn chị ôm em." nàng thì thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro