Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em muốn chị ôm em."

Có thể sử dụng một ngữ khí đơn thuần như vậy trong hoàn cảnh đầy dụ hoặc này để nói ra lời này thì chỉ có thể là Mục Hiểu Hiểu. Đã lâu rồi nàng không làm nũng, giờ đây một câu nói đơn giản lại giống như một cái móc nhỏ, câu vào lòng Đại tiểu thư, mang theo một cảm giác ẩm ướt.

Tần Di nhìn nàng, hai tay ôm lấy eo nàng, giống như trước kia nàng ôm mình, thân mình hơi cong, bế Mục Hiểu Hiểu lên theo kiểu công chúa.

Mục Hiểu Hiểu đã gầy đi rất nhiều.

Trước đây khi hai người đùa giỡn, thường xuyên ôm nhau như vậy, nhưng mới ngắn ngủn mấy tháng, Mục Hiểu Hiểu đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Trong lòng Đại tiểu thư tràn ngập nỗi chua xót. Cô vốn định ôm Mục Hiểu Hiểu vào giường trong căn phòng bên cạnh, nhưng tay Mục Hiểu Hiểu lại không quy củ, khiêu khích vẽ vòng trên xương quai xanh của cô, đôi mắt như câu lấy cô.

Đại tiểu thư run lên, cắn môi nhìn nàng.

—— Em muốn chết sao?

Ôi ôi ôi.

Đã lâu rồi không thấy ánh mắt tràn đầy mười phần sát khí như vậy, thật là đã lâu.

Từ sau khi Tô Thu Vân qua đời, nụ cười trong mắt Mục Hiểu Hiểu luôn thiếu một điều gì đó, như có một khoảng trống vô hình ngăn cách. Hơn nữa, cả hai đều rất bận rộn, Đại tiểu thư đã lâu không được ôm nàng như thế này. Cô bế Mục Hiểu Hiểu lên và đặt nàng xuống ghế sô pha.

Mục Hiểu Hiểu thuận thế nằm gọn trong lòng ngực của cô, tay vẫn không chịu yên phận, ôm lấy eo cô rồi di chuyển dần xuống, "Chị thích em mặc như thế này không?"

Lời này hỏi như không hỏi.

Dù là người thẹn thùng như Đại tiểu thư cũng không thể cưỡng lại việc người mình yêu mặc quần áo của mình, lắc lư trước mặt mình như vậy. Huống chi, Mục Hiểu Hiểu có dáng người hoàn hảo, không gầy guộc như những người trong giới giải trí, nàng có vòng một đầy đặn, eo thon và vòng ba quyến rũ, đặc biệt là đôi chân dài. Bộ đồ ngủ mà Đại tiểu thư mặc lên thì kín đáo, nhưng khi Mục Hiểu Hiểu mặc vào lại trông như hồ ly tinh vừa từ trên núi xuống.

Mục Hiểu Hiểu mị nhãn như tơ, cong môi: "Chị thích phong cách thành thục như thế này hay là phong cách thanh xuân vườn trường?"

Nàng nghĩ đến cái người họ Lưu kia trông rất thành thục.

Đại tiểu thư đôi mắt đen nhánh nhìn Mục Hiểu Hiểu, tay không còn cố gắng áp chế nàng nữa. Mục Hiểu Hiểu càng không chịu thành thật, tay nàng vẫn tiếp tục di chuyển, nàng nhìn Đại tiểu thư và nói, " Cái tên Lưu tổng đó...ưm..."

Đại tiểu thư bất ngờ cúi đầu, hôn lên thật sâu. Mục Hiểu Hiểu run lên, muốn giãy giụa nhưng hai tay đều bị Đại tiểu thư giam lại.

Đây là cách mà trước kia Mục Hiểu Hiểu thường sử dụng để đối phó với Đại tiểu thư, nhưng bây giờ lại bị Đại tiểu thư học theo. Tần Di hôn sâu nàng, muốn so ngày thường mỗi một lần đều phải mãnh liệt hơn. Những nụ hôn của cô từ cổ xuống dưới, dùng hành động thực tế để cho Mục Hiểu Hiểu biết rằng cô yêu thích Mục Hiểu Hiểu mặc bộ đồ này đến mức nào.

"Hiểu Hiểu..."

Tại thời điểm mấu chốt, Đại tiểu thư nhìn vào mắt Mục Hiểu Hiểu. Mục Hiểu Hiểu run rẩy, ý thức dần mờ đi, không biết liệu Đại tiểu thư có cố ý hay không, nhưng theo thói quen trước đây, bộ quần áo trên người đã sớm nên được cởi ra. Nhưng lần này, chỉ có dây đai bị kéo xuống, để lộ vai ngọc, tóc đen dài như mực rủ xuống vai, tạo nên sự đối lập mãnh liệt giữa đen và trắng. Sự hỗn độn này làm Mục Hiểu Hiểu khó chịu, nàng cắn môi nhìn Tần Di, đang muốn nói gì đó thì lại bị tra tấn nghiền áp, nàng run thêm một chút.

Đại tiểu thư nhìn vào mắt nàng, chậm rãi tra tấn "Em có phải nghĩ rằng, chỉ cần không động phòng thì có thể không kiêng nể gì đạp lên lòng chị?"

Mục Hiểu Hiểu thật sự đơn thuần đến vậy sao?

Liền một chút cũng không kiêng kị cô?

Đại tiểu thư tốt xấu cũng lớn tuổi hơn Mục Hiểu Hiểu nhiều tuổi, lại còn là thiên tài gặp một lần liền không quên. Những ngày qua, trong sự vây quanh của tình yêu, cô đã sớm không còn là tay mơ năm đó.

Học đi đôi với hành.

Cô hiện giờ, mọi điều học được đều dùng hết lên người Mục Hiểu Hiểu.

Một buổi sáng, Như Yên không dám đến quấy rầy Tần tổng, chỉ là cô nàng nhìn đồng hồ, trong lòng nhiều ít minh bạch.

Trách không được......

Lưu Vạn Niên phải tiểu tâm hầu hạ, nhắc nhở cô nàng chính là phải cẩn thận, vì đối phương là vợ bà chủ a!

Mục Hiểu Hiểu cũng không biết Đại tiểu thư như thế nào lại như vậy, nàng giống như hư thoát ghé vào trên sô pha, mồ hôi thấm đẫm, sắc mặt tái nhợt có chút huyết sắc, môi đỏ cắn đến phát sưng, trên người khoác áo tây trang của Đại tiểu thư.

Mà Đại tiểu thư đã tắm xong, một tay cầm văn kiện, như thường lệ lật xem.

Mục Hiểu Hiểu đầu tóc bù xù, cả người bơ phờ, cảm giác như mọi khoe khoang trong xương cốt đều bị Đại tiểu thư cuốn đi, nàng không thể tưởng tượng lại không cam lòng hỏi: "Chị như thế nào...... đột nhiên thành thạo như vậy?"

Đại tiểu thư liếc nàng một cái, nhàn nhạt hỏi: "Em là đang châm chọc chị trước kia không được sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Em không có!

Không cần oan uổng em.

Chỉ là...... chị tiến bộ cũng quá nhanh đi.

Hơn nữa...... Mục Hiểu Hiểu vẫn luôn cho rằng chỉ có hoàn toàn chiếm hữu mới có cực hạn vui sướng, nhưng vừa rồi Đại tiểu thư thật sự làm nàng mở rộng tầm mắt.

Đại tiểu thư nhìn nàng, đôi mắt đầy sự thú vị khi thấy Mục Hiểu Hiểu trong chốc lát chui đầu vào áo, trong chốc lát lại cắn môi, rối rắm không biết làm gì. Cô buông văn kiện trong tay, sờ nhẹ lên tóc Mục Hiểu Hiểu: "Em nếu không đủ..."

Ánh mắt của cô kéo dài đầy gợi cảm, Mục Hiểu Hiểu run rẩy một chút, mặt đỏ bừng: "Đủ đủ đủ, phi thường đủ!"

Thốt ra lời này xong, Mục Hiểu Hiểu thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, nghẹn ngào nhìn Đại tiểu thư, chỉ thấy Đại tiểu thư cười, nếp nhăn mấy ngày liền trên mặt cô dần dần giãn ra: "Em nếu muốn, trực tiếp nói cho chị biết, không cần lấy cớ khác để câu dẫn chị."

Cô tuy bận rộn, nhưng nếu là chuyện này thì sẽ luôn ưu tiên thỏa mãn Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu chỉ cần đứng đó đã có thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Đại tiểu thư, chứ đừng nói đến việc mặc quần áo hở hang để dụ hoặc.

Mục Hiểu Hiểu mặt đỏ như gấc, "Chị... Ai biết chị như vậy..."

Thật mở mang tầm mắt mà.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy thẹn thùng chưa từng có trong đời. Nàng nhìn đôi tay đan vào nhau của mình và Đại tiểu thư, thấy nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt Đại tiểu thư, rồi lại nhìn thấy tay Đại tiểu thư cầm lấy tay mình đặt vào nơi đó...

Cảm giác thẹn thùng như vậy, ai mà chịu nổi chứ?!

Còn chờ gì nữa mà không chịu động phòng hoa chúc, Mục Hiểu Hiểu cảm giác hiện tại như bị ép khô.

Quả nhiên, phong cách chơi của tầng lớp thượng lưu khác hẳn với dân thường như nàng.

Nhìn Đại tiểu thư mang kính gọng vàng tiếp tục xem văn kiện, Mục Hiểu Hiểu quấn chăn lăn đến bên cạnh cô, đầu gối lên chân cô: "Ngày kia em đi tàu trở về."

Đại tiểu thư thân mình cứng đờ, buông xuống văn kiện trong tay.

Mục Hiểu Hiểu ngước lên nhìn cô, tuy Đại tiểu thư không nói gì, nhưng cằm cô đã nhếch cao, rõ ràng là không hài lòng.

"Chúng ta đã đồng ý sẽ trở về mà, em biết nơi này rất bận rộn, không thể quay về thường xuyên, nên em tranh thủ đến thăm."

Mục Hiểu Hiểu vùi đầu vào lòng Đại tiểu thư, hít thật sâu hương thơm trên người cô, như thể không bao giờ thấy đủ.

Đại tiểu thư im lặng một lúc, rồi rầu rĩ nói: "Em không thể chờ thêm một chút sao?"

Mục Hiểu Hiểu cười, áp má vào quần áo của Đại tiểu thư, như chú mèo con: "Chị bây giờ là Tần tổng bận rộn, thật sự nghĩ mình còn có thời gian trở về để đánh đàn hát 'Tiểu Bạch Thuyền' cho bọn nhỏ sao?"

Lời nói thật lòng nhưng lại khiến Đại tiểu thư không vui, cô cúi đầu, vươn tay niết nhẹ mặt Mục Hiểu Hiểu: "Vậy em hôm nay đến đây để làm gì?"

Từ lúc Mục Hiểu Hiểu chen chân vướng vào cô, Đại tiểu thư đã hiểu ý đồ của nàng, cô thật sự muốn cười nhưng ngại có người ngoài nên chỉ có thể chịu đựng.

Khi tiễn Lưu tổng và ba của anh ta đi, Đại tiểu thư cố ý nhanh bước, phân phó Như Yên: "Bất kể ai tới đều không tiếp."

Rồi nàng mới quay lại văn phòng.

Cô quá hiểu Mục Hiểu Hiểu.

Từ ánh mắt của nàng, Đại tiểu thư đã biết nàng muốn làm gì.

Đại tiểu thư từng nói, chỉ cần là Mục Hiểu Hiểu muốn, cô nhất định sẽ làm cho nàng.

Dù lần này mong muốn của Mục Hiểu Hiểu có hơi khác thường, một loại tư thế làm cô thập phần nam kham hoàn thành, nhưng nghĩ đến dáng vẻ Mục Hiểu Hiểu run rẩy xin tha, Đại tiểu thư cũng cảm thấy thập phần thỏa mãn.

Nàng dần hiểu rõ tâm tư của Hiểu Hiểu, cái "tiểu biến thái" này luôn muốn dùng sự cường thế tuyệt đối để khống chế Đại tiểu thư trong chuyện tình cảm. Nhưng ngược lại, Đại tiểu thư rất thích cảm giác tra tấn Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu đầy tự tin: "Em đến để làm một chuyện lớn."

Đại tiểu thư cười như không cười, ánh mắt thâm ý quét từ trên xuống dưới Mục Hiểu Hiểu: "Đây là cái mà em gọi là chuyện lớn?"

......

Mục Hiểu Hiểu nghiến răng oán hận: "Chị cái đồ tồi phúc hắc, em chỉ là không vừa mắt với cái họ Lưu kia. Thế nào, thời gian thanh xuân vườn trường...?" nàng nâng tay, áp lên trước ngực Đại tiểu thư, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ: "Có để lại một kỷ niệm nồng đậm rực rỡ?"

Đại tiểu thư nhìn nàng với vẻ mặt ghen tuông, dáng vẻ trẻ con làm cô không nhịn được cười, thân mình hơi nghiêng, hai tay nâng lên gương mặt Mục Hiểu Hiểu, vén ra tóc dài rối tung sang một bên, hôn lên môi nàng: "Hiểu Hiểu, em từng nói nếu có thể cùng chị lớn lên thì sẽ tốt biết bao nhiêu."

Chóp mũi cô nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi Mục Hiểu Hiểu, tóc dài lướt qua gương mặt nàng, ngứa ngáy đến tận lòng.

Đại tiểu thư thì thầm bên tai, hơi thở ấm áp như lan tỏa: "Chị cũng mong vậy."

Nếu thật sự có thể cùng Mục Hiểu Hiểu lớn lên, từ nhỏ nhìn nàng ghen tuông tức giận đáng yêu như thế này, thì thanh xuân của cô hẳn sẽ sáng rực và đẹp đẽ biết bao, không phải như hiện tại, nhạt nhẽo thiếu sức sống.

......

Một buổi sáng triền miên.

Buổi chiều, khi đẩy cửa văn phòng ra, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy chân mình mềm nhũn. Đại tiểu thư từ phía sau đỡ nàng, ánh mắt như trêu chọc.

—— Chậc, em không được rồi.

Mục Hiểu Hiểu bực bội, "Chị câm miệng, không được nói."

Hai người đã quen với sự ăn ý độc đáo này, nàng thực sự có thể hiểu được Đại tiểu thư đang nghĩ gì mà không cần nói ra.

Tần Di khóe môi nhếch lên, tâm trạng rất tốt: "Có một số chuyện, dù không nói ra thì thiên hạ đều biết."

Nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu mặt tái mét, Đại tiểu thư cười nhẹ nhắc: "Giống như Thu Thu, như là Tiểu Hoa, mọi người đều hiểu rõ."

Một kích trí mạng!

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thật là muốn chết luôn cho rồi.

Cửa vừa mở, ánh mắt mọi người xung quanh lập tức đổ dồn về phía họ.

Mọi người đều biết, sau khi Tần tổng tiếp đón một người bạn vào buổi sáng, công việc đã bị hoãn lại, ngay cả những chỉ thị quan trọng cũng bị đẩy đi.

Bây giờ, khi thấy cô bước ra, gương mặt rạng ngời cảnh xuân, đôi mắt sáng long lanh hơn trước, tóc cũng buông xõa, cả người tỏa ra một vẻ đẹp... rất quyến rũ?

Mọi người nhìn nhau, không ai hiểu nổi sao sau một buổi sáng bận rộn lại có thể tràn đầy năng lượng đến thế.

Trái lại, cô gái đi bên cạnh cô lại trông rất mệt mỏi, dáng đi có chút cổ quái.

Sau đó, một chuyện bất ngờ xảy ra, khiến mọi người phải há to miệng.

Mục Hiểu Hiểu, để tránh sự chú ý, bước đi trước, cố gắng tỏ ra như đang được Tần tổng tiễn khách. Nhưng khi Tần tổng nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu bước đi lắc lư như một chú vịt thật sự rất đáng yêu, cô không kiềm được, bước lên trước nắm lấy tay Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu thân mình cứng đờ, không thể tưởng tượng nhìn cô. Làm gì vậy? Nhiều người như vậy đang nhìn!

Ánh mắt Đại tiểu thư khóa chặt lên nàng, ánh mắt bốn phương tám hướng đổ dồn lại đây, phảng phất như bị cô hút đến.

Khoảnh khắc ấy,

Mục Hiểu Hiểu có chút thất thần, nàng ngơ ngẩn nhìn Tần Di. Đại tiểu thư cầm tay nàng, nhợt nhạt cười: "Đi thôi."

Cô nắm lấy tay Hiểu Hiểu, đón ánh sáng, hai người họ cùng nhau chậm rãi tiến về phía trước.

Từ đầu đến giờ, thái độ của Đại tiểu thư đối với đoạn cảm tình này đều không thay đổi.

Cô không e ngại bất luận lời đồn hay dư luận, không bận tâm những lời thị phi, điều cô để ý từ đầu đến cuối đều là cô gái bên cạnh mình.

Mục Hiểu Hiểu cảm động rối bời, nàng đưa tay sờ sờ chiếc nhẫn trong túi, thanh thanh giọng nói: "Đại tiểu thư, chị bồi bồi em một chút được không?"

Đây là lần đầu tiên Mục Hiểu Hiểu đưa ra yêu cầu như vậy.

Hai người đã lâu không có thời gian thả lỏng bên nhau.

Thỉnh thoảng, Mục Hiểu Hiểu thật sự hoài niệm thời gian khi Đại tiểu thư còn ngồi xe lăn, khi đó các nàng có rất nhiều thời gian bên nhau, như hình với bóng. Nàng có thể làm càn trêu chọc Đại tiểu thư, còn ánh mắt của Đại tiểu thư luôn tràn đầy sủng nịch cười.

Hiện giờ, cả hai đều bận rộn, như thể ở riêng hai thế giới.

Mục Hiểu Hiểu không ngừng một lần cùng Đại tiểu thư nói: "Chị đua như vậy làm gì?"

Hiện tại, Đại tiểu thư đã có đủ tiền để sống xa hoa mấy đời, hẳn nên dừng lại nghỉ ngơi.

Mỗi lần, Đại tiểu thư đều chỉ đạm đạm cười, không tỏ ý kiến.

Giờ đây, khi Mục Hiểu Hiểu đưa ra yêu cầu, Tần Di gật gật đầu: "Được."

Đại tiểu thư luôn là người nói chuyện giữ lời.

Cô đã từng nói, chỉ cần Mục Hiểu Hiểu muốn, cô sẽ luôn làm cho Mục Hiểu Hiểu như mong muốn.

Đã từng, khi các nàng bị ngoại giới áp lực đè ép không dám ngẩng đầu, Đại tiểu thư vẫn có thể bỏ xuống hết thảy để bồi nàng, càng không cần phải nói đến hiện tại.

Hiện tại, mọi thứ Đại tiểu thư làm đều là vì tương lai cùng Mục Hiểu Hiểu.

Đại tiểu thư, trong nửa đời người này, đã trải qua bao nhiêu nhấp nhô, nhìn thấu những tang thương của cuộc đời. Nhưng cô vẫn giữ lại những điều đơn thuần và nhiệt huyết nhất, tất cả đều dành cho Mục Hiểu Hiểu.

Cô giáo Mục không phải một ngọn đèn cạn dầu. Sau khi dụ Đại tiểu thư ra ngoài, nàng liền bắt đầu đưa yêu cầu.

"Chị nói chúng ta ở bên nhau, chưa từng làm những việc tình nhân nên làm."

Đại tiểu thư kinh ngạc nhìn nàng: "Em còn chưa đủ sao?"

Không phải mới vừa rồi đã làm sao?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Trời xanh ơi.

Làm ơn đem Đại tiểu thư trong sáng không tì vết trả lại cho con đi.

Mục Hiểu Hiểu mặt đỏ lên, phẫn nộ rít gào: "Là chuyện bình thường, chuyện bình thường!"

Đại tiểu thư nhướn mày: "Vừa rồi làm không bình thường sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thôi, với Đại tiểu thư không thể nào lý giải được.

Mục Hiểu Hiểu bắt đầu lấy điện thoại ra, tìm kiếm và đọc cho Đại tiểu thư nghe: "Mười việc tình nhân cần phải làm, gồm có..."

Đại tiểu thư nghe đến đây lập tức thay đổi sắc mặt, cô âm u nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Ấu trĩ, chị tuyệt đối không làm, nếu không tên chị viết ngược lại."

......

Mười phút sau.

Tần Di và Mục Hiểu Hiểu tay trong tay đi trên đường phố, thực hiện hai việc đầu tiên trong danh sách "Mười việc mà tình nhân nhất định phải làm".

Đầu tiên là nắm tay nhau băng qua đường, thứ hai là mặc đồ đôi.

Thật ra, khi thực hiện điều này, Mục Hiểu Hiểu còn có chút lo lắng, vì Đại tiểu thư là nhân vật của công chúng. Mặc dù cả hai đều đeo khẩu trang, nhưng vẫn không hoàn toàn yên tâm.

Mục Hiểu Hiểu do dự nói: "Đại tiểu thư, hay là chị đội thêm mũ lưỡi trai đi."

Đại tiểu thư quay đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng: "Trong mắt em, chị không đáng để lộ sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Mục Hiểu Hiểu chịu đựng ngọt ngào, cúi đầu đưa cho Đại tiểu thư áo đôi mà nàng đã chuẩn bị sẵn, "Đại tiểu thư, chị xem, có đáng yêu không?"

Áo thun trắng rất đơn giản, trên đó là bức tranh hoạt hình do Mục Hiểu Hiểu tự tay thiết kế với hình ảnh một con mèo kiêu ngạo, lãnh đạm và một con chó cười tươi như hoa, trong mắt đầy sự chân thành. Những người biết họ nhìn vào cũng có thể nhận ra đó chính là Đại tiểu thư và Mục Hiểu Hiểu.

Đại tiểu thư vô ngữ nhìn chằm chằm vào Mục Hiểu Hiểu, cô không thể tin rằng trên đời này lại có người ấu trĩ đến mức này, "Đây là cái gì?"

Năm phút sau.

Đổi xong áo thun, Đại tiểu thư vuốt vuốt hình con chó trên áo, khẽ cười, "Đáng yêu."

Mục Hiểu Hiểu mỹ tư tư nói, "Đó là đương nhiên, sau khi em thiết kế xong, xưởng chế tác còn khen đặc biệt đáng yêu, còn muốn tìm em xin mua bản quyền để sản xuất hàng loạt nữa."

Đại tiểu thư nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Mục Hiểu Hiểu, dường như muốn hỏi: "Em định bán luôn hai chúng ta sao?"

Cô giáo Mục vừa thấy Đại tiểu thư này chăm chú nhìn, lập tức cười ôm lấy eo cô, "Nói chơi thôi, làm sao mà sản xuất hàng loạt được, đây là dành riêng cho chị và em thôi."

Độc nhất vô nhị.

Mặc áo thun in hình mèo và chó, hai người tay trong tay bước đi trên đường phố, tận hưởng ánh nắng dịu dàng, thập phần thoải mái.

Trên đường, có người nhận ra Tần Di, kinh ngạc che miệng, không thể tin được: "Tần... Tần..."

Đại tiểu thư mỉm cười gật đầu. Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, cười nói: "Chị không sợ phóng viên quay lại viết bậy sao?"

Đại tiểu thư nhìn sâu vào mắt nàng: "Em có sợ không?"

Mục Hiểu Hiểu lắc đầu, đôi mắt ướt át, "Có chị ở đây, em sớm đã không sợ gì cả."

Tần Di cười, cô nâng tay vuốt nhẹ mái tóc Mục Hiểu Hiểu: "Chị đương nhiên cũng không sợ."

Ban đầu, rõ ràng là Mục Hiểu Hiểu luôn bên cạnh Đại tiểu thư, từng chút một mà chữa lành cho cô.

Nhưng hôm nay, người luôn ở bên cạnh nàng, không rời không bỏ, chính là Đại tiểu thư. Nói không cảm động là nói dối, làm thế nào có thể không cảm động đây.

Mục Hiểu Hiểu đã phát hiện ra phóng viên chụp lén, nàng không dám trì hoãn thêm, kéo Đại tiểu thư tiếp tục đi.

Chuyện thứ ba mà tình nhân nhất định phải làm: Chụp ảnh tình nhân cùng nhau.

Chuyện này, có thể về nhà làm.

Mục Hiểu Hiểu cầm camera, nàng đẩy Đại tiểu thư ngồi xuống trên sô pha, hôn hôn lên tay, lên mặt, lên cổ và mái tóc thơm thơm của cô.

Đại tiểu thư vẫn duy trì mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự sủng nịch nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu muốn làm gì, cô đều phối hợp đến cùng. Sau đó, Mục Hiểu Hiểu thậm chí lại đẩy ra chiếc xe lăn của Tần Di.

Nàng ngồi lên, ôm Đại tiểu thư, hai người chụp một tấm ảnh đầy ý nghĩa. Mục Hiểu Hiểu đem những bức ảnh này dán lên tường phòng ngủ của họ, nàng nhìn mà lòng tràn đầy cảm động: "Về sau chúng ta mỗi năm đều chụp một tấm, cho đến khi tóc bạc hết, hàm răng cũng rụng hết."

Đại tiểu thư gật đầu, "Được thôi, nhưng mà..." cô nhắc nhở Mục Hiểu Hiểu: "Chị biết cách bảo dưỡng tốt, sẽ không rụng răng."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ý gì đây?

Đây là đang ám chỉ ai đó không biết bảo dưỡng sao?

Cô giáo Mục mỉm cười phản kích, "Em còn trẻ hơn chị gần mười tuổi đó, đến lúc đó em có thể để chị ngồi xe lăn, lau nước miếng cho chị."

Đại tiểu thư: "..."

Mục —— Hiểu —— Hiểu!!!

Lưu Vạn Niên xách theo nguyên liệu nấu ăn vào, liền thấy Đại tiểu thư đang đuổi đánh Hiểu Hiểu, hai người nháo đến như trẻ con.

Anh ta cười từ tốn, biết rõ tính cách của Đại tiểu thư, anh ta chỉ đứng nhìn vài lần rồi khẽ khụ một tiếng, "Đại tiểu thư."

Tần Di thân mình lập tức cứng đờ, cô cắn môi, giận dữ liếc Mục Hiểu Hiểu một cái, sửa sang lại tóc, đứng thẳng thân mình: "Đặt ở chỗ đó là được."

Lưu Vạn Niên đặt đồ ăn xuống, trước khi rời đi còn trộm nhìn thoáng qua Hiểu Hiểu, mặt mang mỉm cười.

Mục Hiểu Hiểu cười không ngừng, nàng liền thích Đại tiểu thư trước mặt người khác như vậy, đáng yêu quá mức. Nhìn Lưu Vạn Niên rời đi, Đại tiểu thư đi lên nhéo mặt nàng rồi mới bỏ qua.

Chuyện thứ tư mà tình nhân nhất định phải làm: Cùng nhau nấu món ăn yêu thích.

Đại tiểu thư thích ăn đồ ngọt, Mục Hiểu Hiểu liền làm chè hạt sen, mát lạnh ngon miệng, còn có thể giúp cô giải nhiệt, vì gần đây Đại tiểu thư vội đến mức khóe mắt đều có chút đỏ.

Đại tiểu thư biết Mục Hiểu Hiểu thích ăn thịt, cố ý chiên bò bít tết cho nàng. Ban đầu Mục Hiểu Hiểu định giúp đỡ, nhưng lại bị cô kiên quyết đẩy ra khỏi phòng bếp.

Nói là cùng nhau, mà cuối cùng lại mỗi người một việc.

Nửa giờ sau.

Cô giáo Mục nhìn trước mặt là một đĩa bò bít tết cháy đen còn đang bốc khói, nàng lộ ra xấu hổ mà không mất lễ phép mỉm cười.

Đại tiểu thư uống chè hạt sen, cúi đầu, ngượng ngùng không dám nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu thấy cô như vậy, cười cười, cầm dao nĩa lên, cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ, ăn không dư thừa một miếng nào hết.

Sau khi ăn xong, Đại tiểu thư mới ngẩng đầu, nhìn Mục Hiểu Hiểu một cái. Cô suy nghĩ, có lẽ món bò bít tết mình làm chỉ là không được đẹp mắt, chứ hương vị cũng không đến nỗi tệ?

Mục Hiểu Hiểu vỗ tay một cái, nói đơn giản: "Đại tiểu thư, hứa với em, về sau đừng nấu ăn nữa được không?"

Đại tiểu thư: "..."

Mục —— Hiểu —— Hiểu!!!

Chuyện lãng mạn mới làm được bốn cái, mà cô giáo Mục hôm nay đã khiến Đại tiểu thư sắp tức đến chết.

Chuyện thứ năm mà tình nhân nhất định phải làm: Cùng nhau ăn chung một cây kem.

Mục Hiểu Hiểu từ tủ lạnh lấy ra cây kem, từ phía sau ôm lấy Đại tiểu thư, liếm một ngụm, ngọt ngào và mát lạnh.

Đại tiểu thư lắc đầu từ chối, cô nổi tiếng là người thích sạch sẽ, tuyệt đối không có khả năng dùng chung một cây kem như vậy.

Mục Hiểu Hiểu cười, tóc dài buông xõa, thân mình nghiêng về phía trước, hôn lên môi Đại tiểu thư.

Kem tan chảy giữa đôi môi họ, trở thành vị ngọt ngào nhất mà Đại tiểu thư từng nếm qua.

Cô giáo Mục vẫn giữ chừng mực, nàng cân nhắc sự kiên nhẫn của Đại tiểu thư, sau khi kết thúc nụ hôn, trong mắt tràn đầy nụ cười, định lùi lại, nhưng cổ áo lại bị kéo giữ. Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư mặt đỏ, cắn môi, ánh mắt say đắm: "Còn muốn ăn."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư nhà nàng thật là... đáng yêu đến mức không chịu nổi.

Một cây kem, làm hai người hòa tan cùng nhau, giữa môi răng đầy ngọt ngào, lãng mạn, phủ đầy bầu không khí hạnh phúc, trên mặt xuất hiện rặng mây hồng nhạt lơ lửng.

Cuối cùng, Đại tiểu thư còn hôn lên tai Mục Hiểu Hiểu hỏi: "Tiếp theo là gì?"

Cô giáo Mục thật sự bật cười, vừa mới bắt đầu là ai nói tuyệt đối không làm những chuyện ấu trĩ này? Bây giờ cũng bắt đầu mong đợi rồi sao?

Chuyện thứ sáu mà tình nhân nhất định phải làm: Công khai giới thiệu đối phương trước mặt người khác.

Mục Hiểu Hiểu có rất nhiều bạn bè, nàng trực tiếp gọi video cho Trương Xảo, gần đây cô giáo Trương bận như con quay, mặt đều không thấy nụ cười, "Làm gì thế? Giữa ban ngày, không bận sao?"

Mục Hiểu Hiểu luôn luôn bận rộn, rất ít khi gọi video nói chuyện phiếm vô nghĩa, thường là có việc quan trọng cần bàn.

Trương Xảo hiện giờ nhận được điện thoại của nàng, lòng đều treo lên, liệu có phải cô nhi viện xảy ra chuyện gì không?

Mục Hiểu Hiểu mỉm cười nhìn cô nàng, đưa tay kéo Đại tiểu thư lại gần, "Cô giáo Trương, mình chính thức giới thiệu với cậu, đây là bạn gái của mình, Tần Di."

Trương Xảo: "???"

Đại tiểu thư nhìn Trương Xảo qua màn hình, hơi hơi gật đầu: "Đây là bạn gái của tôi, Mục Hiểu Hiểu."

Trương Xảo: "...!!!"

Hai người vừa nói xong lời này liền tắt điện thoại.

Trong tay vẫn cầm bút máy, cô giáo Trương đập mạnh bút lên bàn, phẫn nộ đến bứt tóc, làm gì vậy?! Hai người họ muốn cái làm gì?!

Mục Hiểu Hiểu nghĩ về biểu hiện trợn mắt há mồm của cô giáo Trương mà không nhịn được cười. Nàng còn đang dư vị, liền thấy Đại tiểu thư cầm điện thoại bấm gì đó.

Mục Hiểu Hiểu nhíu mày: "Lại có việc gấp sao? Nói muốn bồi người ta mà."

Đại tiểu thư cũng không ngẩng đầu lên: "Chỉ đang đăng một dòng tin thôi, không phải có việc."

Cô đặt điện thoại xuống, nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Tiếp theo là gì?"

Chuyện thứ bày mà tình nhân nhất định phải làm: Dựa vào nhau xem mặt trời lặn, cảm thụ độ ấm của hoàng hôn.

Đây là điều mà Đại tiểu thư yêu thích nhất, cô luôn luôn thích ngắm mặt trời lặn. Trước kia, khi một mình trên xe lăn trải qua cuộc sống như không muốn sống, cô cũng dựa vào mỗi ngày nhìn lá rơi, ngắm mặt trời lặn để cảm nhận được chút hơi ấm từ thế giới nhỏ bé này.

Hiện giờ, có người yêu ở bên, khung cảnh thê lương từng thấy trong mắt Đại tiểu thư đã hoàn toàn thay đổi.

Hai người ngồi ôm chân dưới đất, Mục Hiểu Hiểu dựa đầu vào vai Đại tiểu thư, nhìn mặt trời như quả cầu lửa từ từ lặn xuống chân trời, nhìn nó thu lại muôn vàn tia sáng, biến ban ngày nóng bức thành một bầu trời tím rực rỡ.

Những đám mây như trôi lơ lửng trong mắt Mục Hiểu Hiểu, nàng lẩm bẩm cảm thán: "Đại tiểu thư, chúng ta sống cả đời như vậy được không?"

Hai người như ánh bình minh, ấm áp lẫn nhau.

Đại tiểu thư ôm eo Mục Hiểu Hiểu, khẽ gật đầu, "Ừ."

Cứ như vậy mà đầu bạc không xa nhau, mãi không bao giờ chia lìa.

Cuối cùng ba sự kiện còn lại đều tương đối thần bí, theo lời Mục Hiểu Hiểu nói, đó là không thể phân cách.

Đại tiểu thư bị nàng khơi gợi hứng thú, giống như một đứa trẻ phấn khích, nhìn Mục Hiểu Hiểu giúp cô cài khuy áo, đội mũ.

"Chúng ta muốn đi đâu?"

Đôi mắt Đại tiểu thư nhìn nàng, Mục Hiểu Hiểu nhéo nhéo mũi cô: "Đi công viên trò chơi."

Ở công viên trò chơi, ngồi bánh xe quay, là ước mơ của Mục Hiểu Hiểu từ lâu.

Chuyện thứ tám, thứ chín mà tình nhân nhất định phải làm: Đưa người yêu đi chơi bánh xe quay, khi ở đỉnh cao nhất của bánh xe quay... hãy làm càn bày tỏ tình yêu.

Chưa kịp rời đi, tim Mục Hiểu Hiểu đã đập nhanh hơn, nàng đã nghĩ đến việc làm sao để đeo chiếc nhẫn này lên tay Đại tiểu thư.

Khi Lưu Vạn Niên đến đón họ, ánh mắt anh ta mang theo ý cười thâm sâu nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy khó hiểu khi bị nhìn như vậy. Sau khi lên xe, nàng lấy điện thoại từ trong túi ra, ngoan ngoãn xem tin nhắn. Không thể tin được, tin nhắn và cuộc gọi đến muốn bùng nổ.

Đây là số điện thoại mới của nàng, chỉ có người thân mới biết.

Trương Xảo gửi liên tiếp tin nhắn với những dấu chấm than như muốn bay ra khỏi màn hình.

Trương Xảo: "Người chị em, cậu được lắm! Cậu tốt rồi, cậu bây giờ là thần tượng của mình!"

Sa Bì thu: "Thực sự tàn nhẫn, vẫn là chị Nhất tàn nhẫn không ai bằng."

Bà nội: "Hiểu Hiểu, mọi người bên này đã chuẩn bị sẵn sàng, con còn không chịu thổ lộ? Như thế nào lại để con bé Di Di đi trước một bước? Con thật không phải '0' đi? Bà nội đau lòng a."

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Cái gì?

Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Đại tiểu thư, điện thoại của Đại tiểu thư cũng không ngừng reo, cô đặt nó sang một bên, chỉ duy nhất tiếp điện thoại của Mag.

Giọng của Mag bên kia như pháo trúc: "Tần Di, từ nay về sau, cậu chính là thần tượng của mình, cậu quá ngầu! Ba năm không phát Weibo, vừa phát đã gây chấn động! Cậu thật sự quá đỉnh, về sau mình sẽ gọi cậu là nữ thần!"

Weibo???

Mục Hiểu Hiểu tay có điểm run run, nàng nhanh chóng lấy điện thoại ra, chẳng lẽ, vừa rồi Đại tiểu thư cúi đầu chính là đang đăng Weibo?

Đại tiểu thư chính là đại tiều thư, vĩnh viễn sẽ không bị phàm nhân nhìn thấu tâm tư.

Mục Hiểu Hiểu nói chuyện thứ sáu mà tình nhân phải làm là công khai giới thiệu đối phương trước mặt người khác.

Cô không có nhiều bạn bè, duy nhất chỉ có Mag đã sớm biết, cho nên cô quyết định để cả thế giới biết về họ đi.

Suốt ba năm, Đại tiểu thư không hề đăng tải bất kỳ điều gì trên Weibo.

Thậm chí khi chân cô hồi phục, hay khi giọng nói trở lại, cô cũng không đăng bất cứ điều gì.

Hiện giờ, cô vừa lên Weibo liền gây chấn động mạnh, làm nổ tung ngàn tầng sóng, ném cư dân mạng đầy đất, trực tiếp leo lên đỉnh hot search, và vẫn là cấp bậc bùng nổ.

Ca sĩ Tần Di: "Chào mọi người, lâu rồi không gặp. Xin giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tôi @ Mục Hiểu Hiểu."

Mục Hiểu Hiểu nhìn Weibo đến sợ ngây người, nàng như bị ma trảo chó con cào xé, ngốc ngốc nhìn Đại tiểu thư, mất đi bất luận khả năng phản ứng.

Mà Đại tiểu thư một tay nắm cằm nàng, thân mình về phía trước, hôn lên môi nàng, "Hiện tại em biết chị đua như vậy là vì cái gì rồi chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro