Chương 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư, như đã đánh mất khả năng ngôn ngữ, vành mắt nàng bắt đầu đỏ lên. Tâm tư vốn tưởng đã yên bình, không còn gợn sóng, nay bị Đại tiểu thư làm chao đảo như long trời lở đất.

Một chặng đường đã qua, Mục Hiểu Hiểu đã trải qua quá nhiều, dù mới chỉ 20 tuổi, nhưng những gì nàng phải đối mặt đã khiến cuộc đời nàng tang thương hơn cả nửa đời của người khác.

Tâm nàng luôn hướng về phía mặt trời, nhưng vết sẹo trên đó mãi mãi không thể xóa nhòa. Từ khi sinh ra, nàng đã bị vứt bỏ, rồi lớn lên trong lảo đảo, suy sụp và nhấp nhô luôn đi cùng nàng. Đến khi nàng vất vả trảm phá bụi gai đầy người, trỗi dậy từ tro tàn, thì Tô Thu Vân lại đột nhiên rời bỏ nàng.

Mục Hiểu Hiểu không chấp nhận nổi cú sốc này.

Theo thời gian trôi qua, mỗi người đều cảm thấy nàng kiên cường như vậy, nên nhất định sẽ bước ra khỏi bóng tối.

Nàng cũng đích xác không hề suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, vẫn kiên định với nội tâm tín ngưỡng, bận rộn bôn ba, hóa bi phẫn thành sức mạnh, một đêm trưởng thành, gánh vác mọi trách nhiệm Tô Thu Vân để lại.

Nhưng không ai biết, mỗi khi đêm khuya buông xuống, nàng đều nhớ đến mẹ, nhớ về thời thơ ấu gia đình.

Thu Thu từng trong lúc nói chuyện, vô tình hỏi: "Chị, chị còn thường nhớ mẹ sao?"

Cô bé nhìn Mục Hiểu Hiểu cười, nhìn nàng ngày ngày tiếp đón bên ngoài người, bận rộn duy trì quỹ công ích mà không có thời gian suy nghĩ gì khác.

Mục Hiểu Hiểu lúc đó chỉ nhàn nhạt trả lời: "Nhớ, không có một ngày không nhớ."

Một câu nhẹ bâng, mang theo đáy lòng vô tận tiếc nuối cùng đau xót.

......

Đôi khi, trong những lúc quá mệt mỏi, Mục Hiểu Hiểu cũng tự hỏi: liệu những gì nàng kiên trì lâu nay có đúng không? có đáng giá hay không?

Nhưng hôm nay...

Đại tiểu thư nâng gương mặt Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, và nói những lời mà cô chưa từng nói: "Hiểu Hiểu, em là ân huệ trời ban cho chị."

Nàng là điều tuyệt vời nhất trên thế gian.

Mục Hiểu Hiểu khóc thoải mái trong lòng Đại tiểu thư.

Ngay cả khi Tô Thu Vân ra đi, nàng cũng không khóc như vậy. Khi đó, nàng phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm, trên có bà nội, dưới có các em, nàng không thể yếu đuối, không thể ngã xuống, thậm chí khóc cũng phải kiềm nén.

Nhưng hôm nay, trong lòng Đại tiểu thư, nàng khóc thút thít không kiêng dè. Bởi vì nàng biết, người trước mắt này, dù nàng thế nào, làm gì, cũng sẽ vô hạn bao dung nàng.

Giống như lời Tần Di từng nói: "Hiểu Hiểu, chị vĩnh viễn sẽ không rời xa em."

Đại tiểu thư nhẹ nhàng ôm Mục Hiểu Hiểu, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt nàng, đôi mắt cũng đỏ hoe.

Cô biết Mục Hiểu Hiểu trong khoảng thời gian này đã trải qua những gì, đã phải chịu đựng những gì. Tất cả mọi người muốn nàng kiên cường, hy vọng nàng không bị nỗi đau đánh sập.

Nhưng rốt cuộc nàng cũng là một con người, vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa ra khỏi vườn trường, nàng đáng phải gánh vác những điều này sao?

Vì sao nàng không thể khóc, không thể yếu đuối?

Mục Hiểu Hiểu khóc thoải mái nửa giờ, đến cuối cùng, nàng tự mình thấy ngượng ngùng, nhìn Đại tiểu thư bị nàng làm ướt vạt áo, "Cái này... Thật ngại quá."

Em biết nói ngại với chị sao?

Đại tiểu thư nhìn nàng một cái, "Em làm ướt chị còn chưa đủ sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

OMG.

Đại tiểu thư vẫn là Đại tiểu thư, tuy rằng không giỏi an ủi người, nhưng lại rất tài giỏi trong việc châm chọc người khác, một đao thấy máu.

Đại tiểu thư: "Em không phải đã nói sẽ đưa chị đi công viên trò chơi sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng đã khóc như vậy rồi, Đại tiểu thư trong lòng còn nhớ tới công viên trò chơi. Trước đó không biết là ai nói tuyệt đối không làm những mười việc này, bây giờ lại thay đổi, đuổi theo không kịp a.

Ban đầu Mục Hiểu Hiểu còn muốn xem bình luận, lên Weibo cảm nhận một chút sóng triều "Bạn gái" của mình, nhưng Đại tiểu thư không cho nàng thời gian này.

Nàng ăn mặc chỉnh tề, lại nhìn Đại tiểu thư đổi xong quần áo, hưng phấn nhìn cô, nàng nghi hoặc hỏi: "Không phải chứ... Đại tiểu thư, chị đừng nói với em là chị chưa từng đi công viên trò chơi nha."

Đại tiểu thư: "..."

Có một số người, miệng không phải dùng để nói chuyện, mà là dùng để phá đám.

Đại tiểu thư đông lạnh mặt nhìn Mục Hiểu Hiểu, trong mắt là đầy trời sát khí, môi đỏ khẽ mở, cùng một lúc Mục Hiểu Hiểu và cô đều nói: "Em muốn chết sao?"

Đại tiểu thư: "..."

Mục Hiểu Hiểu biết cô sẽ nói như vậy, Đại tiểu thư hung dữ chẳng phải chỉ nói vài câu đó thôi sao?

Đại tiểu thư đích xác chưa từng đi công viên trò chơi. Khi còn nhỏ, người khác đều có cha mẹ mang theo, cô không có mẹ, Tố Lam chỉ thể hiện bề ngoài để lừa Tần Hải Long, bà ta căn bản không quan tâm đến Đại tiểu thư. Còn Tần Hải Long? Với thân phận của ông, tự nhiên sẽ không dẫn Đại tiểu thư đi đến nơi ấu trĩ như vậy.

Đại tiểu thư lần đầu tiên nghe về công viên trò chơi cùng đủ loại trò chơi là từ Tống tẩu. Ngày đó, khi bà ấy về nhà, đã hào hứng kể cho Đại tiểu thư nghe.

"Tôi ngồi ngựa gỗ xoay tròn, bên cạnh đều là đèn, đặc biệt đẹp a."

"A a a, còn có tàu lượn, tim tôi bây giờ đập còn thịch thịch thịch đây."

"Còn có xe viên đạn bay, dòng nước xiết dũng tiến, vương quốc kiến..."

......

Lúc ấy, bé Tần Di làm bộ không thèm để ý, mặt nhỏ xinh xinh nhăn lại và nói: "Ấu trĩ" rồi đi mất.

Nhưng những lời này, như một hạt giống khát vọng lại cô đơn, vẫn luôn nảy mầm trong lòng cô.

Mục Hiểu Hiểu mắt thấy Đại tiểu thư giận dỗi, liền đi tới ôm lấy cô, dỗ dành: "Em nói chị cho chị biết, ngồi tàu lượn siêu tốc thật sự rất đáng sợ, em có thể nắm lấy tay chị."

Thật sự đáng sợ như vậy sao?

Đại tiểu thư hồ nghi nhìn Mục Hiểu Hiểu, thành công bị dời đi lực chú ý. Mục Hiểu Hiểu gật đầu: "Từ độ cao như vậy lao xuống, tim đập nhanh, cái cảm giác không trọng và kích thích đó, có chút giống...có chút giống......"

Giống cái gì?

Đôi mắt Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu chăm chú. Mục Hiểu Hiểu cũng không biết tại sao, đột nhiên nghĩ đến chuyện trên giường.

Cảm giác kích thích và mất kiểm soát đó......

Nếu thật sự muốn hình dung, có lẽ giống với khi Đại tiểu thư lăn lộn cùng nàng.

Nhưng những lời này......

Mục Hiểu Hiểu mặt đỏ, đánh chết nàng cũng nói không nên lời. Đại tiểu thư nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, nhìn gương mặt đỏ hồng của nàng, như suy tư gì: "Như vậy kích thích sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư đáng ghét!!!

Nơi này cách công viên trò chơi không xa, Lưu Vạn Niên đã lái xe đến, nhưng Mục Hiểu Hiểu nhất quyết đòi tự mình đạp xe chở Đại tiểu thư đi. Anh ta đứng ở bên cạnh vẻ mặt vô ngữ, sao có thể, vợ bà chủ đây sợ là không biết hiện tại trên mạng đều thành cái dạng gì đi? Quả thực là toàn dân hóa thân thành "A a a a" cuồng ma, tất cả đều điên rồi.

Tần Di nhiều năm như vậy không xuất hiện, vừa ra liền công khai bạn gái, phía dưới Weibo của cô trực tiếp bùng nổ.

Ban đầu còn có cư dân mạng giãy giụa: "Có phải tài khoản bị hack rồi không? Chắc chắn là bị hack rồi?"

Cái bình luận nói tài khoản bị hack thậm chí đạt tới 64 vạn lượt thích.

Nhưng phía dưới, càng nhiều cư dân mạng "A a a a".

[Mục Hiểu Hiểu? Có phải là thiếu niên thần tượng mười năm không có tiếng tăm gì đó không?]

[Trời ơi, trời ơi, cho tôi dưỡng khí, cho tôi máy hô hấp, đây là thật sao??? Tôi còn có thể cứu được không?]

[Không phải đâu, không phải đâu... Chị Tần ba năm không xuất hiện chính là đi yêu đương sao?]

......

Cao thủ ở dân gian, có người bắt gặp hai người mặc áo đôi, tay trong tay đi trên đường vào buổi sáng hôm nay.

Người này còn chụp ảnh lại và đăng lên mạng.

Trong ảnh, Mục Hiểu Hiểu và Đại tiểu thư tay trong tay, mặc áo thun trắng sạch sẽ, một áo in hình một con mèo và một con chó thần thái vô cùng đáng yêu. Tóc dài của họ bay theo gió, ánh mắt chăm chú nhìn nhau, tràn đầy ý cười. Một bức ảnh như vậy đủ để làm cho mọi người ngạc nhiên ngẩn ngơ.

[Trời đất ơi, tôi chết rồi tôi chết rồi, đây là thần tiên quyến lữ gì vậy!!]

[Má ơi, trước đây tôi còn nghĩ chị Tần có thể như vậy cô đơn cả đời hay không. Tôi nhớ rõ cô ấy từng nói sẽ không bao giờ tạm chấp nhận tình cảm. Quả nhiên, mỹ nữ xứng với anh hùng a!]

[Tôi vẫn không thể tin được, đây là thật sao? Mặc dù hai người rất xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp, nhưng... hai người làm sao ở bên nhau???]

[Tránh ra, tránh ra, xin những người trên lầu muốn hỏi thăm tự động im lặng, tôi chỉ muốn nói một câu, Tần Di thật ngầu!]

[Ô ô ô, trong đời này, có thể thấy chị Tần công khai comeout, thật dũng cảm, điều này lại khiến tôi tin tưởng vào tình yêu.]

Đương nhiên, cũng có không ít đánh giá tiêu cực.

[Đây là thật sao? Đồng tính luyến ái sao? Không phải chứ?]

[Cho nên, trước đây trên mạng xuất hiện những chuyện lớn như vậy, những dư luận lớn như vậy đều bị lật đổ, phía sau Mục Hiểu Hiểu chính là Tần Di? Đây là sức mạnh của tư bản sao?]

[Hiện tại tôi cảm thấy hơi rối loạn, hai người này có phải quá thể hiện không...]

Trên mạng, hot search nối tiếp hot search, một CP nhỏ nhanh chóng được thành lập. Các loại ảnh chụp ngẫu nhiên gặp được hai người đều bị lan truyền mạnh mẽ, mọi người xem đến mức choáng váng, tràn đầy ngọt ngào đến mức không biết làm sao nuốt xuống.

Lưu Vạn Niên nhìn thấy tình hình này, trong lúc dư luận đang như lốc xoáy, vợ của bà chủ của anh không hề có chút tự giác, còn muốn đi xe đạp chở Đại tiểu thư đến công viên trò chơi. Theo cách suy nghĩ ngày xưa, Đại tiểu thư nhất định sẽ mắng chửi người.

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, hỏi: "Chị nhớ xe đạp công cộng không chở người phía sau được mà."

Mục Hiểu Hiểu vỗ ngực bộp bộp: "Yên tâm đi, không phải cưỡi cái kia, em chở chị bằng xe điện mini của em, tuyệt đối không có vấn đề."

Lưu Vạn Niên: "...???"

Cứ như vậy, hai người mang khẩu trang, Mục Hiểu Hiểu còn cố ý đội mũ lưỡi trai cho Đại tiểu thư, nàng cưỡi xe điện mini chở Đại tiểu thư xuất phát.

Gió thổi qua gương mặt, đây không phải là lần đầu tiên Đại tiểu thư ngồi trên xe của Mục Hiểu Hiểu, cô cảm thấy rất thả lỏng, đầu tựa vào lưng Mục Hiểu Hiểu, nghe tiếng tim đập của nàng.

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ ngắm cảnh, còn hát cho Đại tiểu thư nghe: "Tôi không phải là người có tính cách tốt, nhưng lại luôn bao dung với em, đó là vì yêu thôi... Nào, Đại tiểu thư, mời giơ tay phải lên, cùng em cùng nhau hát nào!"

Tần Di: "..."

Mục Hiểu Hiểu bị gió thổi tung như một chú cún lông xù: "Đại tiểu thư, em bây giờ cũng là người có danh phận, có phải buổi diễn tiếp theo của chị có thể lên sân khấu hát cho mọi người nghe không?"

Đại tiểu thư: "Câm miệng."

Mục Hiểu Hiểu: "Hay là em đứng sau màn phối âm cho chị, hiệu quả nhất định sẽ chấn động chưa từng có."

Đại tiểu thư: "... Muốn chết sao?"

......

Mục Hiểu Hiểu hớn hở kéo Tần Di đi về phía công viên trò chơi. Có một người đang cúi đầu lướt Weibo, vừa mới hoàn thành dòng trạng thái cuối cùng:

[Nếu hai người đó ở bên nhau, tôi sẽ phát sóng trực tiếp màn "ăn gạch".]

Ngay khi ngẩng đầu lên, người đó thấy Mục Hiểu Hiểu cười tươi như hoa, còn Tần Di thì duỗi tay nắm lấy eo của Mục Hiểu Hiểu.

Người đi đường: "...???"

Trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm, người đó vội vàng lấy điện thoại ra quay lại video ngắn cảnh hai người từ phía sau và bên cạnh, đầy ngạc nhiên và không thể tin nổi, lập tức đăng lên mạng.

[Vừa mới đi ngang qua trước mặt tôi... Hai người này... có bao nhiêu kiêu ngạo đây?]

[Cư dân mạng: Cho bạn một đống gạch đây, mời bạn bắt đầu biểu diễn.]

## Một tiểu tổ hợp này có thể có bao nhiêu kiêu ngạo ## lại một lần nữa đứng đầu Weibo.

Các nàng thật sự không kiêng nể gì, với thái độ kiêu ngạo, biến một đám người hâm mộ thành những con gà kêu thét chói tai.

Giờ này khắc này, Mục Hiểu Hiểu đã kéo Tần Di đến cửa công viên trò chơi, nàng xuống xe và nhanh chóng đi mua vé. Đại tiểu thư đứng chờ ở một bên, ngẩng đầu nhìn những ánh đèn đủ màu sắc, biến công viên thành một vương quốc mộng ảo. Ánh sáng nhu hòa khiến lòng cô trở nên mềm mại, ôn nhu và hạnh phúc.

Cô quyết định hôm nay sẽ đối xử thật tốt với Mục Hiểu Hiểu, bất kể nàng nói gì cũng sẽ không véo nàng, không hung dữ với nàng.

Mục Hiểu Hiểu đang đùa nghịch điện thoại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, mở WeChat ra nhanh lên."

Đại tiểu thư nhíu mày: "Làm gì?"

Chẳng lẽ lại có công việc đột xuất?

Mục Hiểu Hiểu: "Em chia sẻ cho chị một liên kết, chị nhấn mở đi, có thể nhận được phiếu giảm giá 20 tệ, nhanh lên."

Đại tiểu thư: "..."

Cô giáo Mục không chỉ kiêu ngạo, mà nàng còn không kiêng nể gì đạp lên bãi mìn của Đại tiểu thư.

Hai người bước vào công viên trò chơi, tại cửa soát vé, họ yêu cầu gỡ khẩu trang để kiểm tra thông tin. Khi nhân viên bán vé lần đầu nhìn thấy gương mặt Tần Di, cô ấy lập tức che ngực, đôi mắt mở to kinh ngạc. Mục Hiểu Hiểu cười tủm tỉm, đặt tay lên môi, ra hiệu "suỵt" rồi tự mình tháo khẩu trang xuống.

Người bán vé: "..."

A a a a a a a a a!!!

Cô ấy vốn dĩ rất không vui khi bị đổi ca đêm, nhưng hiện tại nhìn thấy Tần Di và Mục Hiểu Hiểu, cô ấy lập tức phấn khích như được tiêm máu gà.

Cuối cùng, hai người cũng vào công viên trò chơi. Mục Hiểu Hiểu nhìn quanh, tuy rằng mục tiêu cuối cùng là bánh xe quay, nhưng nàng biết Đại tiểu thư rất tò mò về nơi này, trước tiên phải cùng cô chơi đùa một chút.

Đại tiểu thư nhìn xung quanh, đôi mắt không ngừng di chuyển, Mục Hiểu Hiểu cười tủm tỉm, vẻ mặt từ mẫu, tay nàng duỗi ra: "Cô gái, cô muốn gì cứ nói."

Đại tiểu thư nhìn thấy kẹo bông gòn từ xa, đôi mắt sáng rực. Với thân phận của cô, ở trước mặt người khác chưa bao giờ ăn những thứ này. Đối với Mục Hiểu Hiểu, nàng chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu Đại tiểu thư muốn gì ngay.

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng chạy đi mua kẹo bông gòn.

Dì bán kẹo bông gòn cười nói: "Thêm 5 tệ, có thể làm thành hình động vật."

Tiểu keo kiệt Hiểu Hiểu lúc này trở thành tổng tài bá đạo, thống khoái quét mã chi trả 10 tệ: "Cho con một mèo, một chó."

Đại tiểu thư đứng bên cạnh Mục Hiểu Hiểu, không chớp mắt nhìn dì khéo léo bỏ các loại đường màu vào, tạo ra hai chiếc kẹo bông gòn hình mèo và chó.

Mềm mại xù xì, Mục Hiểu Hiểu đưa kẹo bông gòn tới tay Đại tiểu thư. Đại tiểu thư liếm một ngụm, ánh mắt nàng sáng lên. Mục Hiểu Hiểu nhìn mà tâm muốn uốn lượn, nhịn không được nâng tay sờ sờ đầu tóc Đại tiểu thư.

Đáng yêu quá.

Sớm biết cô thích, hẳn là đã mang cô tới đây từ trước rồi.

Lấy hiểu biết của Mục Hiểu Hiểu đối với Đại tiểu thư, nàng khắp nơi nhìn ngắm: "Chị không chịu được mấy trò kích thích, hay chúng ta đi ngồi ngựa gỗ xoay tròn trước?"

Đại tiểu thư nhìn nàng, lắc đầu: "Chị muốn ngồi tàu lượn siêu tốc."

Cô giáo Mục bước chân dừng lại, không thể tưởng tượng nhìn Đại tiểu thư: "Không phải chứ? Cái đó rất đáng sợ."

Đại tiểu thư đôi mắt câu lấy nàng, "Chị muốn ngồi tàu lượn siêu tốc, em sợ sao?"

Sợ ư?!

Cô giáo Mục cười lạnh, nàng chính là đại mãnh tướng, sao có thể sợ?

"Em nói trước, đến lúc đó bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, kêu la oai oái, thì mất mặt lắm nha."

Tần Di ngửa đầu nhìn lên tàu lượn siêu tốc, nhìn những người trên đó tóc bay múa, cả trai lẫn gái thét chói tai. Cô nghĩ nghĩ, rồi gật đầu: "Được."

Mục Hiểu Hiểu dẫn theo Đại tiểu thư đi xếp hàng. Bởi vì là ngày thường, lại là thời gian làm việc, cho nên không phải xếp hàng lâu, nhanh chóng đến lượt hai người.

Ngồi vào chỗ, Mục Hiểu Hiểu không yên tâm kiểm tra an toàn thiết bị cho Đại tiểu thư, dùng tay đè đè: "Chị nếu sợ thì nắm lấy tay của em."

Thật là bệnh cũ ngạo kiều lại nổi lên, đều là người một nhà, làm gì còn sống sĩ diện chết chịu tội. Nàng nghĩ thầm chắc chắn Đại tiểu thư đang bị sợ hãi bao trùm rồi.

Đại tiểu thư gấp không chờ nổi khắp nơi nhìn: "Sao còn chưa bắt đầu?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nửa phút sau.

Thanh âm cô giáo Mục cắt qua phía chân trời kêu lên "A!", tàu lượn siêu tốc lăn đến đỉnh điểm. Nàng gắt gao nắm lấy cánh tay Đại tiểu thư, hét lên: "Cứu mạng, cứu mạng a!!! Thả tôi xuống dưới!!! A ...... tôi muốn ói ...... a a a ......"

Đại tiểu thư: "..."

Thật sự là tiếng thét của già trẻ lớn bé trên toàn bộ tàu lượn siêu tốc cũng không bằng tiếng thét lảnh lót của cô giáo Mục, có thể lấn át cả âm thanh loa phát thanh, khiến Đại tiểu thư đau cả đầu.

Nhiều nam sinh khi yêu đương luôn thích mang bạn gái tới công viên trò chơi ngồi tàu lượn siêu tốc, để có thể an ủi đối phương khi sợ hãi. Thân là Đại tiểu thư cũng nên làm như vậy, hẳn là ở bên Mục Hiểu Hiểu, vỗ vỗ tay nàng, nói nàng "đừng sợ".

Nhưng Đại tiểu thư không hổ là Đại tiểu thư.

Cô gỡ tay Mục Hiểu Hiểu ném sang một bên, mở rộng hai tay, như một con chim ưng bay lượn, hoàn toàn thả lỏng.

Vui quá a!

Năm phút sau.

Từ tàu lượn siêu tốc đi xuống, cô giáo Mục như một người tàn tật, tay gắt gao nắm lấy cánh tay Đại tiểu thư, sắc mặt trắng bệch, hai chân còn đang lảo đảo run lên. Phía sau, những người nhìn thấy đều trộm nói: "Chính là cô ấy, vừa rồi giọng cô ấy kêu, làm tôi sợ muốn chết."

"Còn không phải sao."

Đại tiểu thư nhìn nàng một lúc, vừa vô ngữ vừa ghét bỏ, cô giơ di động lên chụp một tấm ảnh của Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu gian nan hỏi: "Chị chụp em làm gì? Định ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc này sao?"

Đại tiểu thư luôn không thích chụp ảnh, hôm nay là làm sao vậy? Nhất định là thấy nàng vất vả như vậy, liều mình bồi quân tử, nên cảm động, lương tâm trỗi dậy mới chụp ảnh lưu niệm đi.

Nhưng Đại tiểu thư chỗ nào có lương tâm?

Đại tiểu thư luôn luôn là hắc tâm can.

Cô trực tiếp gửi WeChat cho bà nội.

[Bà nội, bà xem em ấy giống '0' bao nhiêu.]

Một đường chơi một đường ăn, Đại tiểu thư vui vẻ như một đứa trẻ, Mục Hiểu Hiểu tuy sợ hãi, nhưng chỉ cần Đại tiểu thư nhìn về hướng nào, nàng nhất định sẽ đi cùng cô.

Nàng cứ như vậy từng chút một bù đắp cho tuổi thơ tàn khuyết của Đại tiểu thư.

Mục Hiểu Hiểu không có năng lực trở lại quá khứ để đền bù sự cô đơn, buồn tẻ của Đại tiểu thư, nhưng quãng đời còn lại sau này, Mục Hiểu Hiểu nhất định sủng Đại tiểu thư như sủng một đứa trẻ.

Cuối cùng, hai người ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, Mục Hiểu Hiểu mỉm cười: "Đại tiểu thư, chúng ta ngồi chung một con ngựa nha."

Từ phía sau ôm người yêu, cùng cưỡi một con ngựa, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn.

Nàng ngồi sau lưng Tần Di, cúi đầu hôn nhẹ lên cổ cô, Đại tiểu thư cười, ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong mắt tràn ngập sự ôn nhu.

"Ai! Mẹ gì ơi, để tay đúng chỗ... a! Không phải phụ huynh sao? Xuống đi, người lớn không thể ngồi chung một con ngựa, sẽ gẫy mất!"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư: "..."

Đây chính là cái gọi là lãng mạn của cô giáo Mục a, thời khắc nào cũng có kinh hỉ, mặt mũi Đại tiểu thư thật muốn ném đi hết rồi.

Khi âm nhạc của ngựa gỗ xoay tròn vang lên, đèn màu lập loè như cơn mê huyền ảo bao phủ lên gương mặt Đại tiểu thư, nhìn cô nở nụ cười tinh khôi, Mục Hiểu Hiểu ngắm mà tâm như muốn bay lên.

Thật tốt a, thật muốn cả đời như vậy mà trôi qua.

Đại tiểu thư cũng nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy hạnh phúc cơ hồ như muốn tràn ra ngoài.

Khi bài nhạc kết thúc, Đại tiểu thư còn ngồi trên lưng ngựa chưa đã thèm, Mục Hiểu Hiểu đưa tay: "Đến đây, xuống đi, bạn nhỏ Tần, sau này chị sẽ thường xuyên dẫn em tới."

Mấy người lớn phía sau nghe thấy đều bị chọc cười, may mắn cả hai đều mang khẩu trang, trời lại nhá nhem tối, không có ai nhận ra.

Đại tiểu thư véo nhẹ lên eo Mục Hiểu Hiểu, ánh trăng mờ ảo phủ xuống gương mặt nàng, khiến nó được tô điểm thêm một tầng phấn mờ, Mục Hiểu Hiểu cười kéo tay cô và dẫn đến vòng quay bánh xe.

Cuối cùng... Cuối cùng cũng đến.

Trước khi lên bánh xe, Tần Di đã đăng lên Weibo: "Chào mọi người, lâu rồi không gặp. Xin giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tôi @Mục Hiểu Hiểu."

Ba giờ sau khi đăng bài đó, bạn gái Mục Hiểu Hiểu cũng đăng lên xác nhận, chứng thực thân phận nàng đồng thời khiến cho khí thế của Đại tiểu thư bị đè bẹp hẳn.

Mục Hiểu Hiểu: "Tôi sẽ cầu hôn bạn gái @ca sĩ Tần Di."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro