Chương 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bánh xe quay còn đang chậm rãi hạ xuống, chưa đến vị trí thấp nhất, Mục Hiểu Hiểu không thấy rõ mặt người, chỉ có thể ẩn ẩn thấy những ánh đèn lập lòe, nổi bật giữa bóng đêm.

—— Hôm nay chị phải gả cho chị ấy.

—— Chị Hiểu Hiểu, xông lên đi!!!

—— Chị Nhất, chị vĩnh viễn là nữ thần, vĩnh viễn là '1'!!!

—— Hai chị nhất định phải hạnh phúc nha!!!

Ngoài những dòng chữ ấy, còn có chữ LOVE, trái tim cùng những hình ảnh cún và mèo do chính Mục Hiểu Hiểu thiết kế.

Màu sắc mộng ảo, ánh đèn rực rỡ, chiếu sáng đôi mắt, như thắp sáng tâm hồn Mục Hiểu Hiểu. Mọi người đều giơ cao đèn, tạo thành từng điểm sáng nhỏ, như những đom đóm, càng như những ngôi sao rơi xuống thế gian, dựng nên biển tình yêu lung linh, từ xa chào đón các nàng.

......

Mục Hiểu Hiểu không thể tưởng tượng xoay người nhìn Đại tiểu thư, Đại tiểu thư vẫn ngồi trên bánh xe quay, mỉm cười nhìn Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt đầy sủng nịch và yêu thương.

Ngực Mục Hiểu Hiểu như bị thứ gì đó va chạm thật mạnh.

Mục Hiểu Hiểu không thể tin nổi, nhìn Tần Di: "Đại tiểu thư, đây là... Đây là..."

Đại tiểu thư cong cong khóe môi, nhìn nàng: "Chuyện như vậy, vốn là chị nên làm."

Câu nói này tràn đầy khí phách của đại tổng công a.

Thực ra, Đại tiểu thư đã sớm nghĩ tới việc cầu hôn Mục Hiểu Hiểu trước khi nàng quay lại trường học.

Cô đã chuẩn bị kế hoạch từ lâu, tất cả mọi người đều giữ bí mật với Mục Hiểu Hiểu, đặc biệt là bà nội và Thu Thu. Mục Hiểu Hiểu tự cho là biết mọi thứ, nhưng thực tế, mọi người trong nhà đều âm thầm chuẩn bị, quân hậu viên của nàng đã sớm bị xúi giục.

Trong tưởng tượng của Đại tiểu thư, cầu hôn sẽ diễn ra ở cô nhi viện, dưới sự chứng kiến của những người thân của Mục Hiểu Hiểu, giữa biển hoa vây quanh, hôn nàng và hứa hẹn cả đời. Nhưng không ngờ lần này, Mục Hiểu Hiểu lại trở nên dũng cảm, còn muốn nhanh chân đến trước.

Các nàng thật sự tâm hữu linh tê.

Mục Hiểu Hiểu không thể tin nổi, ngơ ngẩn nhìn Đại tiểu thư. Cô... Mỗi ngày đều bận rộn như vậy, thậm chí không có thời gian để ăn cơm ngủ nghỉ, rốt cuộc là đã chuẩn bị những điều này như thế nào?

Tần Di khẽ khom mình, hai tay nâng niu Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng: "Đồ ngốc."

Các nàng đã sớm tuy hai mà một, không phải sao?

Đại tiểu thư đã nói qua, cô sẽ luôn làm theo mong muốn của Mục Hiểu Hiểu. Chỉ cần Mục Hiểu Hiểu muốn, Đại tiểu thư nhất định sẽ cho nàng.

Mục Hiểu Hiểu muốn giành lấy, Đại tiểu thư liền nhường cho nàng.

Khi bánh xe quay dừng lại, Đại tiểu thư nâng tay, Mục Hiểu Hiểu nắm lấy tay cô. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi đẩy cửa ra, nước mắt nàng vẫn trào tuôn không ngừng.

Bà nội trong tay còn ôm một cái "1 bảo" cùng "Tiểu bảo" icon, không biết là ai đã đưa cho bà. Bà cười nếp nhăn đều giãn ra, vốn dĩ Đại tiểu thư không muốn kêu bà đến, vì nghĩ rằng người lớn tuổi quan trọng là cần nghỉ ngơi. Nhưng khi bà nội nghe kế hoạch có biến, thấy Thu Thu và những đứa trẻ bỏ bà lại liền nổi giận, khí thế dùng quải trượng chặn cửa: "Hôm nay mấy đứa phải mang bà đi, nếu không bà liền... bà liền..."

"Ai nha má ơi, được rồi, bà nội."

Thu Thu vội vàng đáp ứng, đưa bà một cái biển hiệu và phân phó các em bên cạnh: " Bố trí một chỗ ngồi thoải mái trên xe buýt cho bà nội, lão thái thái nổi giận thì không hay đâu."

Trong thời khắc quan trọng như thế này, những người thân thiết nhất làm sao có thể không đến?

Mục Hiểu Hiểu vừa bước ra liền khiến cho đám em trai em gái cuồng nhiệt hò hét, không khác gì thần tượng xuất hiện trên sân khấu. Vành mắt nàng lập tức đỏ hoe khi nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của các em nhỏ. Cảm xúc dâng trào khi nghĩ về con đường gian nan đã qua, về sự trưởng thành của bọn trẻ, và lòng biết ơn đối với sự quan tâm của chúng.

"A a a a, chị Nhất, chị thật sự quá xinh đẹp a!!!"

"Không nên gọi chị Nhất, phải đổi giọng gọi chị dâu!"

"Chị dâu!!!"

......

Đoàn người thẳng tiến về phía Tần Di, Thu Thu dẫn đầu, một đám người vây quanh Đại tiểu thư, chắn tầm mắt của Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nước mắt xúc động còn chưa kịp lau khô, mọi người đã làm thế này rồi sao?

Để chuẩn bị cho giây phút này, Thu Thu đã cùng bọn nhỏ diễn tập không ít lần, họ phân công rõ ràng, người giữ chân Mục Hiểu Hiểu, bà nội thì nhận nhiệm vụ kéo Mục Hiểu Hiểu đi chỗ khác để di dời lực chú ý.

Bà nội Sở rất tận tâm, bà kéo tay Mục Hiểu Hiểu, "Ai, cháu ngoan, trưởng thành rồi, về sau phải học cường thế một chút, đừng luôn làm '0' nữa."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ngực bị đâm một nhát.

Mục Hiểu Hiểu nhìn bà nội không biết nói gì: "Bà, bà mang theo các em đến đây là để làm con khó chịu sao? Ai, bà bóp tay con làm gì? Con muốn đi xem Đại tiểu thư, bà... buông tay ra..."

Bà nội Sở không buông tay, nắm chặt tay Mục Hiểu Hiểu: "Con nhìn kìa, không chỉ có mấy đứa nhỏ đến, còn có người khác nữa."

Bà chỉ tay một cái, Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn theo, đôi mắt đột nhiên trợn tròn.

Ngọa tào!

Cái người vốn phải lên lớp dạy xong thì mệt như cún lúc này đáng lẽ đã tiến vào mộng đẹp – cô giáo Trương cầm một bó hoa bách hợp trên tay xuất hiện trước mặt. Vấn đề là hôm nay trời không hề ấm áp, cô nàng lại mặc một chiếc váy đỏ chói. Đáng chú ý hơn!!! Bên cạnh nàng còn có Tiểu Hoa trong chiếc váy màu trắng.

Đây là đang làm gì?

Mục Hiểu Hiểu nhìn mà ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì, đến khi nghe một tiếng gọi quen thuộc "Hiểu Hiểu", nàng quay đầu lại và lập tức bưng kín miệng: "Tống tẩu!!!"

Bao lâu rồi không gặp?

Tống tẩu đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn nàng, gió thổi rối tung tóc, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Bà ấy nhận được điện thoại của Đại tiểu thư từ nửa tháng trước.

Dù là qua điện thoại, không nhìn thấy được, nhưng Tống tẩu rõ ràng cảm nhận được trạng thái của Đại tiểu thư đã khá hơn nhiều. Cô như biến thành một người khác, không còn ngạo kiều và khó tính, mỉm cười nói: "Tống tẩu, tôi muốn cầu hôn, bà trở về làm nhân chứng cho tôi đi."

Đại tiểu thư không có nhiều thân nhân.

Khi tính toán, cô nhận ra người làm chứng đều là người thân của Mục Hiểu Hiểu, còn phía mình chỉ có Mag, như vậy không ổn, khí thế không thể thua.

Vì lần này cầu hôn, Đại tiểu thư đã xem rất nhiều video cầu hôn, thấy mọi người náo nhiệt đùa nghịch động phòng, còn nhà mẹ đẻ và nhà vợ đều đến rất náo nhiệt, nên cũng muốn có một buổi cầu hôn thật hoành tráng.

Dù không thích đông người, nhưng biết Mục Hiểu Hiểu thích náo nhiệt, Đại tiểu thư đành dung túng theo ý nàng.

Tống tẩu đã chuẩn bị rất lâu, thậm chí vì tham gia buổi cầu hôn của Đại tiểu thư mà gần đây ăn bánh mì ít lại, vóc dáng thon gọn đi nhiều, mặc chiếc váy lông mao trông rất thanh nhã, rõ ràng là một lão thái thái chỉn chu.

Mag cũng đến, vẫn mặc váy ngắn cá tính, đôi mắt ngấn lệ nhưng lại nghiêm túc cảnh cáo: "Hiểu Hiểu, cô nhất định phải đối xử tốt với cô ấy!"

Không dễ dàng gì để đến được ngày hôm nay.

Mag biết hai người đã trải qua những gì, càng hiểu rõ Tần Di đã phải trả giá những gì, hôm nay tất cả đều nên nhận được lời chúc phúc, vì cô xứng đáng có được điều đó.

Mục Hiểu Hiểu ngây người, miệng không khép được, ngây ngốc nhìn mọi người.

"Các người... Các người..."

Đại tiểu thư là khi nào triệu tập tới nhiều người như vậy?

Ngoài những người thân quen, đứng phía sau cô giáo Trương là các fan của Tần Di, tuy rằng không đông lắm nhưng đều kích động, mắt lệ nóng doanh tròng, la lớn: "Chị Tần, cố lên, chị nhất định phải hạnh phúc!"

Từ gia đình, bạn bè, đến cả những người không quen biết, tất cả đến để chúc phúc.

Nàng cũng trở thành người nhận được sự chúc phúc từ mọi người.

Đặt mình vào tình cảnh đó, Mục Hiểu Hiểu có chút hoảng hốt, nàng nâng tay, thực sự muốn véo mặt mình một cái, hỏi xem liệu đây có phải là mơ không?

Khi nàng đang mông lung hết sức, Đại tiểu thư bỗng nhiên gọi nhẹ nhàng "Hiểu Hiểu", làm nàng xoay người.

Nhất nhãn Vạn Niên.

Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy trước mặt là Đại tiểu thư trong bộ váy cưới, như bị sét đánh, thân mình cứng lại.

Ánh trăng chiếu rọi, Đại tiểu thư mỉm cười nhìn Mục Hiểu Hiểu, tầng tầng lớp lớp lụa trắng bao quanh cô, cô chính là người đẹp nhất đêm nay.

Với dáng người hoàn mỹ, Đại tiểu thư mặc gì cũng đẹp, nhưng trong bộ váy cưới, cô thật sự khiến Mục Hiểu Hiểu không thể rời mắt. Đôi xương quai xanh gợi cảm, làn váy xoã tung, eo thon nhỏ chưa từng bị nắm chặt, cô giống như một nàng công chúa từ trong mây, mang hết thảy phong tình đến cho Mục Hiểu Hiểu.

Vì cô mà Mục Hiểu Hiểu cảm thấy như mình là người may mắn nhất, mọi cô đơn và khó khăn dường như tan biến.

Khi bóng dáng âm nhạc của bài hát "Tâm Nghiện" vang lên, không khí tại hiện trường đạt đến cao trào.

"Em nói em không cần nhân ái, em nói em sớm đã đem tâm gửi vào vùng cấm bên trong.

Em nói em đã nhìn thấu nhân sinh, em nói em không nghĩ tới sẽ gặp được người."

......

Nửa đoạn trước nhu hòa bằng phẳng thúc giục nước mắt chính là Đại tiểu thư hát, giọng hát thanh thiển uyển chuyển, đem cảm động đẩy đến đỉnh điểm.

Tất cả mọi người ở đây, bao gồm bà nội, đều nhịn không được mà xoa khóe mắt đẫm lệ.

Đại tiểu thư từng bước tiến về phía Mục Hiểu Hiểu, ánh trăng chiếu rọi cô, khiến cô như một thiên thần. Nước mắt lấp lánh trong hốc mắt, cô nhìn Mục Hiểu Hiểu và khi ánh mắt hai người gặp nhau, Đại tiểu thư rưng rưng cười.

Nụ cười ấy như cả đời cô dành để nở rộ tại khoảnh khắc này.

"Tôi không phải là người có tính cách tốt, nhưng lại luôn bao dung với em, đó là vì yêu thôi.

Tôi không phải là người có kiên nhẫn, lại luôn phóng túng cho em, đó là vì yêu thôi.

Tôi không phải là người biết chăm sóc người khác, nhưng lại luôn cưng chiều em, đó là vì yêu thôi."

Phần sau đoạn điệp khúc với tình cảm mãnh liệt là Mục Hiểu Hiểu hát. Một giọng hát lớn mạnh, xoáy sâu vào lòng người, kéo tất cả từ mộng ảo trở về hiện thực. Hiện trường ngập tràn cảm xúc, khiến tất cả các fan, bạn bè, người thân đều khóc lại cười, không ai có thể kiềm nén được cảm xúc lúc này.

Đại tiểu thư đã ghép âm thanh của cả hai người vào cảnh cầu hôn.

Cô cuối cùng đã đến bên Mục Hiểu Hiểu.

Những bước chân ấy, dài như cả đời các nàng đã nắm tay cùng nhau bước qua.

Những bước chân ấy, ngắn như chỉ vài giây mà nước mắt vẫn chưa kịp lau khô.

Mục Hiểu Hiểu khóc như mưa, che miệng nhìn Đại tiểu thư, chẳng thốt nên lời.

Đại tiểu thư tiến lại gần, nâng tay lau nước mắt trên mặt Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng nói: "Hiểu Hiểu, đừng khóc."

Cô từng nói rằng cô không muốn thấy Mục Hiểu Hiểu khóc.

Đại tiểu thư vẫn luôn vì thế mà nỗ lực, cô từng hứa qua, quãng đời còn lại sau này cô sẽ cho Mục Hiểu Hiểu chỉ còn lại niềm vui và hạnh phúc.

Mục Hiểu Hiểu nghẹn ngào, cắn môi hỏi: "Khi nào... Rốt cuộc là khi nào chuẩn bị..." Nàng nhìn quanh: "Chị cũng không nói cho em một tiếng..."

Những lời này, vừa làm nũng vừa mang theo nước mắt, khiến hiện trường mọi người đều cười.

Đại tiểu thư sờ sờ đầu Mục Hiểu Hiểu, dịu dàng nói: "Chị còn có lời muốn nói."

Mục Hiểu Hiểu nghe lời, dùng tay lau khô nước mắt trên má, nhìn Đại tiểu thư một cách nghiêm túc: "Chị nói đi, em nghe."

Đại tiểu thư không phải là người giỏi biểu đạt cảm xúc, đặc biệt là trước mặt người khác. Nhưng cuộc đời này, nếu phải có một khoảnh khắc để nhớ mãi, để sau này khi cả hai đã già, cùng nhau hồi tưởng lại.

Vì Mục Hiểu Hiểu, cô nguyện ý.

Đại tiểu thư nhìn sâu vào đôi mắt Mục Hiểu Hiểu, chậm rãi nói: "Hiểu Hiểu, cả đời này chị chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người đến như vậy."

Một câu đơn giản nhưng đã khiến nước mắt Mục Hiểu Hiểu lại lăn dài.

Yêu một người...

Là yêu đến nhường nào?

Trong lòng trong mắt đều là nàng, hận không thể đem hết thảy đều cho nàng. Nếu nàng muốn, cả trái tim này cũng có thể đào ra cho nàng.

Đại tiểu thư cũng ngấn lệ, "Có lẽ trong mắt người khác, chúng ta như hai người thuộc về hai thế giới khác nhau."

Như Mục Hiểu Hiểu, nàng thường mặc những bộ quần áo đơn giản, tiện lợi. Còn Đại tiểu thư, tủ quần áo của cô rực rỡ muôn màu, toàn là những bộ váy áo rực rỡ, nhiều đến mức thậm chí còn chưa tháo nhãn.

Đại tiểu thư ăn uống thường có đầu bếp riêng chuẩn bị, chỉ vài miếng là no. Trong khi Mục Hiểu Hiểu thì có thể ăn ngấu nghiến bất kỳ thức ăn nào trước mặt.

Đại tiểu thư ưa sạch sẽ, hận không thể một ngày tắm ba lần. Mục Hiểu Hiểu thì đôi khi bận rộn đến mức ba ngày mới tắm một lần.

Đại tiểu thư không phải người giỏi nói chuyện, một câu nói đơn giản cô cũng phải cân nhắc thật lâu, trong khi Mục Hiểu Hiểu có thể cùng người xa lạ trò chuyện thao thao bất tuyệt suốt hàng giờ liền...

Trong mắt rất nhiều người, họ là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, có lẽ không xứng đôi.

Thậm chí sau khi họ công khai trên Weibo, không ít tin đồn nhảm nhí lan truyền.

[Một tình yêu giữa hào môn và bình dân, một chút cũng không được xem trọng.]

[Đây căn bản chính là môn không đăng hộ không đối, ban đầu có thể rất ngọt ngào, nhưng đến khi phải đối mặt với cuộc sống hàng ngày, khó lòng bền vững lâu dài.]

......

Đại tiểu thư biết, những điều này đã từng là nỗi khúc mắc trong lòng Mục Hiểu Hiểu, là những điều khiến nàng khó xử.

Hiện giờ, nàng thản nhiên nói ra, trước mặt mọi người, hướng Mục Hiểu Hiểu thổ lộ: "Nhưng người khác không biết, nếu không phải em, chị sẽ không cảm nhận được độ ấm của thế gian này; nếu không phải em, chị sẽ không biết ơn những gì cuộc đời đã sắp đặt; nếu không phải em..." Cô nghẹn ngào: "Chị sẽ mãi mãi là một người bị mắc kẹt trong vùng cấm, không ai quan tâm."

Là Mục Hiểu Hiểu đã cho cô hy vọng sống sót.

Là Mục Hiểu Hiểu đã khiến nàng tin tưởng vào sự tốt đẹp của thế gian này.

Mục Hiểu Hiểu khóc đến mức gần như không thể đứng vững, xung quanh vang lên những tiếng nức nở, Đại tiểu thư vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Cho nên, chị xin em, đời này, đừng rời khỏi chị được chứ?"

Cứ như vậy, vĩnh viễn ở bên nhau được không.

Mục Hiểu Hiểu liên tục gật đầu, nước mắt rơi đầy trên má, nàng khóc dựa vào lòng Đại tiểu thư.

Sẽ không...

Sẽ không bao giờ có ai trên đời này đối xử tốt với nàng như thế.

Đại tiểu thư hôn lên đầu nàng, tay phải nắm chặt tay Mục Hiểu Hiểu, hai chiếc nhẫn lấp lánh trong ánh sáng, giữa những lời chúc phúc và tiếng hoan hô của mọi người, đạt đến đỉnh điểm của hạnh phúc.

—— A a a a a!!!

Các chị nhất định phải hạnh phúc nhé!!!

......

Bọn nhỏ cô nhi viện tay trong tay làm thành một vòng tròn, vây quanh hai người hạnh phúc ở trung tâm. Bà nội Sở cùng Tống tẩu đứng bên cạnh mỉm cười nhìn các nàng, bà nội Sở còn trao cho hai người bao lì xì đỏ rực.

"Hai đứa phải hạnh phúc nhé."

Mục Hiểu Hiểu nước mắt không ngừng tuôn rơi, nàng vừa khóc vừa cười, khuôn mặt nhỏ nhem nhuốc. Đến cuối cùng, Đại tiểu thư cầm lấy micro, sau ba năm xa cách, lần đầu tiên cô hát ở nơi công khai, là vì Mục Hiểu Hiểu mà hát.

Cô nhìn Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng hát ca khúc "Tâm nghiện" từng lời từng chữ đều là dành cho nàng.

Nhân sinh duyên phận tuyệt không thể tả.

Đại tiểu thư khi sáng tác bài hát này, chưa từng nghĩ đến có một ngày, cô cùng người mình yêu sẽ trở thành nhân vật chính trong bài hát đó.

Buổi tiệc cuồng hoan kéo dài đến sau nửa đêm.

Khi đám người tan đi, Mục Hiểu Hiểu ngồi trong xe ôm hôn Đại tiểu thư, cảm xúc không còn kiềm chế được, nàng không thể đợi đến khi về nhà.

Đại tiểu thư thư giãn vòng eo, mặc Mục Hiểu Hiểu đòi hỏi, mặc nàng thổ lộ, toàn bộ đều dung túng.

Hàng ghế phía trước, Lưu Vạn Niên lái xe: "..."

Mắt nhìn thẳng.

Anh ta coi như mình là kẻ mù chỉ biết nhìn đường.

Một đường nhấn ga, cuối cùng cũng tới nhà, chưa kịp mở cửa, Mục Hiểu Hiểu đã dán lên người Đại tiểu thư, hôn từ trên xe vào nhà.

Cảm giác hưng phấn và hạnh phúc này hoàn toàn khác biệt, đặc biệt là khi hai chiếc nhẫn va vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, Mục Hiểu Hiểu cảm giác như thanh âm đó vang vọng trong tim mình.

Gắn bó như môi với răng.

Chỉ là lúc này, Đại tiểu thư chỉ dung túng Mục Hiểu Hiểu hôn, nhưng khi nàng hết sức áp lên, Đại tiểu thư đột nhiên xoay người, đè chặt hai tay Mục Hiểu Hiểu, cười khẽ: "Hôm nay chị ở trên."

Trong mắt cô ánh lên tia lửa, môi hồng tươi đẹp, từ trên cao nhìn xuống Mục Hiểu Hiểu. Dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, Đại tiểu thư giơ tay, 3000 sợi tóc đen dài buông xuống, tạo nên một dáng vẻ quyến rũ, thực sự câu đi mất hồn phách của Mục Hiểu Hiểu.

Có chút ái (muội), đã trải qua tang thương, đã trải qua mưa gió, khiến hai người càng thêm hiểu được quý trọng nhau.

Có chút tình (yêu), bởi vì danh phận thay đổi, mà trở nên bất đồng.

Trước đây hai người cũng từng thân mật, nhưng không có lần nào kích thích như lần này.

Mục Hiểu Hiểu thân mình co rút thành một đoàn, trong mắt trong lòng đều chỉ có Đại tiểu thư. tay Tần Di ấn tay nàng, môi chạm môi, lẩm bẩm: "Hiểu Hiểu, chị yêu em..."

......

Ái tình là cái gì, không có ai nói rõ được.

Nhưng khi đã điên cuồng, có lẽ mọi người đều cảm nhận được không khác nhau là mấy.

Ngày hôm sau, Mục Hiểu Hiểu cảm giác thân thể mình như bị tan rã, eo đau như thể bị xe tải lớn cán qua.

Nàng một tay đỡ lấy eo, mới vừa động đậy, Đại tiểu thư đã xoay người nhìn nàng, đôi mắt sáng lên: "Cho nên, chuyện thứ mười mà tình nhân phải làm là gì dạ?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Chị cư nhiên còn nhớ sao?

Mục Hiểu Hiểu giọng nói cũng khàn, môi sưng đỏ, trước kia vẫn luôn tự xưng là nữ lực điền mà bây giờ nàng cũng không dám nói tiếng nào.

Ai có thể nghĩ đến, Đại tiểu thư bên ngoài rụt rè có lễ, mà trong chuyện này lại cuồng nhiệt như vậy.

Tối hôm qua, chị ...

Thể lực tốt như vậy... Trước kia vẫn luôn ẩn nhẫn, thật đúng là làm khó chị rồi.

Mục Hiểu Hiểu mặt đỏ, Tần Di nhìn nàng như vậy liền cười, một tay vuốt ve gương mặt nàng, môi đỏ khẽ mở, dụ hoặc: "Nói đi."

Ngón tay cô còn phảng phất tàn lưu nhiệt độ cơ thể Mục Hiểu Hiểu.

Thật là khác biệt.

Đại tiểu thư luôn cho rằng mình là một người tự chủ rất mạnh, nhưng tối hôm qua, khi nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu run rẩy nhắm mắt, từng tiếng khẩn cầu, cô căn bản không thể khống chế được ngọn lửa trong lòng. Một bên trấn an nàng nói sẽ chậm một chút, một bên lại nhịn không được mà nhanh hơn, xem nàng hỏng mất.

Sau khi có danh phận rồi, Mục Hiểu Hiểu trở nên mẫn cảm hơn trước nhiều, các nàng thậm chí không bởi vì đau do lần đầu tiên mà dựng lại, tất cả mọi thứ đều trôi qua rất suôn sẻ.

Cho nên nói, ái tình thực sự là chất bôi trơn tốt nhất thế gian.

Nhưng nếu nói ra... Mục Hiểu Hiểu đánh chết cũng không nói. Mặc dù khi làm chuyện ấy rất mê mẩn, nhưng sau đó ai khó chịu thì ai đó biết.

Đại tiểu thư lại cười, cô tiến lại gần , đôi mắt hấp dẫn nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Chị cũng biết tra Baidu."

Mục Hiểu Hiểu cứng đờ, bắt lấy chăn muốn che lại mình, nhưng Đại tiểu thư nhanh hơn một bước, cùng với tiếng kinh hô của Mục Hiểu Hiểu, nhào đến.

Chuyện thứ mười mà tình nhân nhất định phải làm: Vỗ tay vào sáng sớm.

...

Đại tiểu thư cùng Mục Hiểu Hiểu vỗ tay từ sáng sớm đến khi mặt trời lên cao mà vẫn không dừng, cuối cùng Mục Hiểu Hiểu cảm thấy đầu óc quay cuồng, tê tê, như thể ngất xỉu, mất hết cảm giác.

Khi nàng tỉnh lại, Đại tiểu thư đang cúi người thu dọn hành lý cho nàng. Thấy Mục Hiểu Hiểu tỉnh, Đại tiểu thư cong môi cười: "Tỉnh rồi à?"

Mục Hiểu Hiểu lập tức nhắm mắt lại giả chết.

Nàng chưa tỉnh đâu.

Thật là đáng sợ, nàng không muốn lại bị làm cho ngất xỉu.

Trước kia, khi các nàng nói đùa trong lúc tư vấn tâm lý, từng có một cuộc điều tra khoa học chỉ ra rằng, càng là những người cuồng công việc, dục vọng của họ càng mạnh mẽ. Lúc ấy, Mục Hiểu Hiểu, một cô gái còn độc thân, chỉ cười nhẹ, tỏ vẻ miệt thị. Nhưng giờ đây, nàng dùng chính mình huyết lệ giáo huấn để khẳng định đánh giá đó là đúng.

"Mở mắt ra đi, đừng giả vờ nữa. Chị sẽ đưa em về, tiện thể dẫn em đi một nơi."

Mục Hiểu Hiểu lập tức bật dậy, mặc dù eo đau xót. "Ai da!" Nàng nhăn mặt, nhưng cũng không quên thắc mắc, "Chị đưa em về sao?!!!"

Đại tiểu thư buông hành lý trong tay xuống, khẽ gật đầu: "Ừ."

Tiểu Hoa và Trương Xảo cũng đã tới, mọi người vừa đúng dịp tổ chức thành đoàn trở về. Bên kia cũng đã có sắp xếp, Đại tiểu thư còn dành cho Mục Hiểu Hiểu nhiều kinh ngạc hơn thế.

Mục Hiểu Hiểu kích động không thôi, giơ tay hoan hô: "Tuyệt quá, nhưng chị định dẫn em đi đâu nữa?"

Giọng nàng đã khàn khàn vì vận động cả đêm, giờ thêm phần kích động, nói "quát quát" như một chú quạ đen.

Đại tiểu thư cười, nhìn vết ấn đỏ tươi trên cổ và xương quai xanh của Mục Hiểu Hiểu, "Sửa sang lại một chút, tươi tỉnh lên, chị mang em đi xem của hồi môn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro