Chương 115 - Phiên ngoại 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tốt nghiệp, Mục Hiểu Hiểu luôn bận rộn cùng cô giáo Trương thành lập phòng làm việc. Hai người phân công rất rõ ràng, Mục Hiểu Hiểu phụ trách đối ngoại, cô giáo Trương phụ trách đối nội. Nhưng gần đây, cô giáo Trương lại bận rộn với việc yêu đương qua mạng, tâm tư không còn trong công việc nữa. Khi Mục Hiểu Hiểu nhắc nhở về công việc, cô nàng chỉ trả lời: "Mình muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, sự nghiệp để sau đi." Cô nàng lắc lư điện thoại: "Ôi, sao hôm nay chị Tu chưa nhắn tin lại cho mình nhỉ? Chị ấy bận gì sao? Gần đây không phải đang học nấu ăn sao? Sao vẫn bận rộn như vậy? Ôi, lòng mình thật khó chịu, Bà chủ Mục, hôm nay đừng nói chuyện với mình, cũng đừng giao việc cho mình, cứ trừ lương của mình đi."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng cạn cmn lời rồi.

Đối với cô giáo Trương không đáng tin cậy, Mục Hiểu Hiểu ngoài việc hết sức phiền lòng, cũng không còn cách nào khác đành phải than thở vài câu với Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư ở Nam Dương ổn định vị trí số một, nhưng thời gian thì không bao giờ đủ. Cô vốn dĩ muốn dành thời gian với Mục Hiểu Hiểu, đã có thân phận "vị hôn thê" để trải qua những khoảnh khắc ngọt ngào. Nhưng ai ngờ, mỗi ngày cô đều bận rộn không ngớt, thậm chí ngay cả khi ôm Mục Hiểu Hiểu buổi tối cũng phải nói về công việc: "Mệt quá... Trước đây em nghĩ điều hành một phòng làm việc thật đơn giản... Trương Xảo kia đúng là trọng sắc khinh bạn, tức chết em rồi, thật là không đáng tin cậy mà."

Đại tiểu thư nhẹ nhàng xoa tóc Mục Hiểu Hiểu, "Bây giờ còn ai giúp em?"

Mục Hiểu Hiểu thở dài, "Còn có một đàn em kiêm chức, tuy đang học năm tư, nhưng trường học vẫn có một ít môn chưa xong, không thể hoàn toàn bứt ra được."

Đàn em?

Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, tay cô vuốt nhẹ trên tóc Mục Hiểu Hiểu, như không như có hỏi: "Đẹp không?"

Da đầu tê rần, Mục Hiểu Hiểu cảm giác ngón tay của Đại tiểu thư như biến thành móng vuốt bạch cốt chín âm, nàng nuốt một ngụm nước miếng: "Đại tiểu thư, người ta có người yêu thích rồi, hơn nữa thích đã nhiều năm, gần đây chuẩn bị thổ lộ, chị đừng loạn tưởng mà."

Tần Di hừ lạnh một tiếng, "À."

Thổ lộ đối tượng nào khác hay là Mục Hiểu Hiểu đây.

Tay cô nắm lấy cằm Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt hẹp dài nhìn nàng: "Em phải luôn ghi nhớ thân phận của mình, đừng để chị thấy em dính vào đào hoa."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng còn dám đi trêu chọc đào hoa ở đâu nữa?

Hiện tại khắp thiên hạ, chỉ cần lên mạng là ai cũng biết nàng là ai, nàng còn trêu chọc ai được?

Từ lần trước khi Mục Hiểu Hiểu khuyên Đại tiểu thư nên thân thiện hơn với các cư dân mạng, cũng đừng quá lạnh lùng với fan, Đại tiểu thư đã nghe lời và bắt đầu thay đổi.

Ví dụ, sáng hôm trước, khi cô đang xem các bình luận, thấy mấy cư dân mạng cãi nhau về vấn đề công thụ giữa cô và Mục Hiểu Hiểu, thật sự đã nhấc lên một trận chiến nước miếng trên mạng.

Cư dân mạng 1: Còn cần nói sao? Chị Tần của tôi là một nữ cường nhân, làm sao có thể là '0' được chứ?

Cư dân mạng 2: Mỗi lần xem ảnh chụp của chị Tần và Hiểu Hiểu, đều thấy Hiểu Hiểu ôm chị ấy rất mạnh mẽ, chắc chắn chị Tần là phía dưới!

Cư dân mạng 3: Tôi xem qua ảnh chị Tần chơi đàn dương cầm, ngón tay thon dài, xứng danh '1' nha!

......

Mục Hiểu Hiểu lúc ấy khi thấy bình luận được mười mấy vạn lượt thích và nhiều lời mắng mỏ thì không thể cười nổi, "Đại tiểu thư, chị xem, có người nói ngón tay của chị nếu dùng hình tượng phim hoạt hình để mô tả thì giống như hươu cao cổ, ha ha ha, cười chết em rồi, mắc cười quá đi!!!."

Mục Hiểu Hiểu không chỉ tự cười, còn lên nhấn like và chia sẻ lại bài đăng đó.

Mục Hiểu Hiểu: [Đây là trò cười hay nhất mà tôi nghe được trong năm nay.]

Đại tiểu thư liếc nhìn nàng, không nói gì. Đến buổi chiều, cô giáo Trương chụp màn hình gửi cho Mục Hiểu Hiểu: [Người chị em, cậu tiêu rồi, hiện tại khắp thiên hạ đều biết cậu là '0'.]

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Nàng click mở ảnh chụp màn hình, thấy Đại tiểu thư học theo nàng, ở một bình luận xxs0 nhấn like và chia sẻ lại, còn đăng kèm ảnh Doraemon với năm ngón tay ngắn ngủn: [Đây là tay của cô giáo Mục phải không?]

......

Đó chưa phải là điểm chính.

Điểm chính là... tài khoản này...

Mục Hiểu Hiểu tình cờ phát hiện vào buổi tối, tài khoản này là do Đại tiểu thư lập ra.

Cô tự mình dùng tài khoản chính để nhấn like cho tài khoản phụ, cái thao tác phúc hắc tao này, cũng chỉ có Đại tiểu thư mới làm được.

Nhưng nhìn từ góc độ này, cô giáo Mục thấy rõ rằng gần đây Đại tiểu thư thật sự có chút rảnh rỗi, không bận rộn như cô hay nói.

Sắp đến Tết Trung Thu, sáng sớm, cô giáo Mục đến một tiệm bánh của học trưởng, tự tay làm bánh trung thu lưu sa, buộc nơ con bướm đẹp đẽ và mang đến cho Đại tiểu thư.

Đàn em đang quét dọn vệ sinh, sắp xếp danh sách hẹn trước của khách hàng với Mục Hiểu Hiểu. Thấy nàng chuẩn bị đi ra ngoài, hơi mỉm cười: "Chị Mục, ngày mai có đến văn phòng không ạ?"

Mục Hiểu Hiểu nhìn nàng, cười: "Ngày mai lại đây, chỉ cần một buổi sáng thôi, xử lý xong chuyện trong tay một chút. Không phải trung thu sao? Cho em nghỉ ngày mai, à, đúng rồi." Nàng lấy từ đâu đó ra một hộp: "Nè, phúc lợi của phòng làm việc, bánh trung thu, đừng chê ít nhé."

Đàn em nhận lấy, cười ngọt ngào: "Ngày mai em sẽ đến ạ."

Mục Hiểu Hiểu nhìn đàn em này thấy có tiềm năng của một người cuồng công việc, mỗi ngày đều tự nguyện ở lại tăng ca. Là Boss, Mục Hiểu Hiểu bận rộn một chút là chuyện bình thường, vì nàng vốn là người tiêu tiền không biết chán, không cạnh tranh một chút thì không vui. Nhưng đàn em gia cảnh hậu đãi, năm cuối đại học vốn có thể nghỉ ngơi vui vẻ, không chỉ làm việc chăm chỉ, còn nỗ lực hơn cả những người "chính thức" như các nàng.

Mục Hiểu Hiểu xách theo bánh trung thu đi đến Nam Dương, vừa tới dưới lầu, liền thấy Lưu Vạn Niên đứng ở cửa với vẻ mặt đau khổ, phía sau là mấy người đàn ông mặc đồng phục đen, cao lớn thô kệch.

Đại tiểu thư đứng đó, ôm cánh tay, biểu tình đông lạnh, nhìn họ chằm chằm, dường như đang dạy bảo.

Cô biểu tình không chút vui vẻ, đối diện với Lưu Vạn Niên và mấy cấp dưới, tất cả đều cúi đầu, mặt mày khổ sở, run rẩy không dám nói câu nào.

Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy bọn họ thì rất hưng phấn, "Đại tiểu thư, anh Vạn Niên!"

Nàng vung tay chào, Đại tiểu thư nâng đầu lên, thấy Mục Hiểu Hiểu trong khoảnh khắc, biểu cảm trên khuôn mặt cuối cùng cũng dịu đi vài phần.

Mục Hiểu Hiểu không ngờ lại có thể ngẫu nhiên gặp Đại tiểu thư ở dưới lầu. Đại tiểu thư mặc váy đen, làn da như tuyết, tóc búi lên, trang điểm tinh xảo. Nhìn dáng vẻ, có lẽ cô vừa họp xong. Dựa vào tư thế này, Mục Hiểu Hiểu đoán có thể trong lúc kiểm tra an ninh nội bộ, phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng, nên mới tự mình xuống "huấn luyện" bọn họ.

Lưu Vạn Niên vừa nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu thì như gặp được cứu tinh, ánh mắt đầy hy vọng nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu cười, nàng đưa một hộp bánh trung thu qua: "Đây, cho anh, Tết Trung Thu vui vẻ nhé."

Lưu Vạn Niên nhận lấy, nói một tiếng "Cảm ơn", ánh mắt lại len lén nhìn Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư đối với Mục Hiểu Hiểu vĩnh viễn không thể nghiêm túc, dù vẫn ôm cánh tay, tư thế nghiêm khắc không hề lơi lỏng, nhưng ánh mắt đã ôn nhu hơn nhiều.

Lưu Vạn Niên vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, biết hôm nay đã qua cửa ải này, nhưng người bên cạnh lại cố tình không biết sống chết, đôi mắt thẳng nhìn lăng lăng Mục Hiểu Hiểu. Khi Tần tổng và Mục Hiểu Hiểu sắp biến mất khỏi tầm mắt, anh ta hạ giọng hỏi: "Anh Niên, Tần tổng mang đứa nhỏ này là ai vậy? Thật xinh đẹp nha."

Lưu Vạn Niên: "..."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Tần Di: "..."

Một câu hỏi đã dẫm lên không biết bao nhiêu bãi mìn, và người chịu trận chính là Tần tổng.

Tần tổng mang... đứa nhỏ???

Lời nói của người kia ngay lập tức thăng cấp cho Đại tiểu thư, khiến bối phận của cô tăng lên. Đại tiểu thư trầm mặc một lát, mí mắt giật giật, cô hít sâu một hơi, mắt thấy muốn phát giận. Mục Hiểu Hiểu vội vàng nắm lấy tay cô: "Đại tiểu thư, đi lên thôi."

Tần Di nhìn vào mắt Mục Hiểu Hiểu.

Trước đây, vào những lúc thế này, Mục Hiểu Hiểu luôn nói vài lời hay để dỗ dành cô.

Nhưng hôm nay, Mục Hiểu Hiểu vuốt mặt mình, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui khi được khen là trẻ: "Đứa nhỏ làm bánh trung thu cho chị này, chị thích ăn loại bánh dẻo phải không."

Đại tiểu thư: "..."

Giờ thì hay rồi, cơn giận của Đại tiểu thư đã hoàn toàn bốc lửa.

Tần tổng ngẩng đầu ưỡn ngực, đi trước với ánh mắt thẳng, giày cao gót gõ xuống mặt đất phát ra những âm thanh dồn dập. Khi cô vừa xuất hiện ở hành lang, tất cả mọi người đều ngừng thở, vội vàng tránh né.

Mục Hiểu Hiểu ở phía sau buồn cười nhìn cô, mỹ nhân này thật là không giống ai, ngay cả khi phát giận cũng thật thướt tha yểu điệu từ trong bóng dáng.

Mục Hiểu Hiểu chạy nhanh theo đến văn phòng, Đại tiểu thư ôm cánh tay đứng trước cửa sổ, vẫn còn giận. Mục Hiểu Hiểu đóng cửa văn phòng, bắt đầu lấy bánh trung thu ra: "Chị tới nếm thử xem, em tự tay làm đấy, làm mất vài tiếng đồng hồ."

Đại tiểu thư không thèm để ý tới nàng.

Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ quật cường và phẫn nộ của Đại tiểu thư, cười, rồi bước tới, từ phía sau ôm lấy eo mảnh khảnh của cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn ấy.

Đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng, vỗ tay Mục Hiểu Hiểu ra. Mục Hiểu Hiểu cong khóe môi, xoay người cô lại, nhẹ nhàng hôn lên môi: "Người kia chắc là mới tới, không biết quan hệ của chúng ta, đừng nóng giận nữa mà."

Những cái hôn dịu dàng liên tiếp, tràn đầy ôn nhu.

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu: "Em cảm thấy mình thực sự trẻ trung sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng không trẻ sao? Nàng vừa mới tốt nghiệp, đang ở độ tuổi hoa niên, đến các điểm du lịch còn có thể được dùng vé học sinh.

Đại tiểu thư trong mắt hiện lên vẻ băng sương: "Em cảm thấy so với em, chị rất già sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đây quả thực là một câu hỏi tử thần.

Trước hết, Mục Hiểu Hiểu chưa từng nghĩ Đại tiểu thư già. Đại tiểu thư mới ba mươi, còn mạnh mẽ như hổ như lang, làm sao có thể gọi là già? Tuy rằng, từ góc độ tuổi tác, so với nàng có chút chênh lệch, nhưng giữa các nàng... thật sự không có sự khác biệt gì đáng kể.

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu với đôi mắt dao động, nàng "A" một tiếng, hai tay chế trụ tay Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu vừa nghe tiếng "A" liền biết vấn đề nghiêm trọng.

Nàng vốn chỉ muốn tặng bánh trung thu cho Đại tiểu thư.

Là bánh trung thu do chính nàng dùng đôi tay mảnh khảnh quý giá tự tay làm...

Nhưng không ngờ, cuối cùng nàng lại trở thành bánh trung thu trong tay Đại tiểu thư. Đặc biệt, Đại tiểu thư còn dùng dây nơ đỏ trên hộp bánh để trói chặt tay nàng. Mục Hiểu Hiểu cắn môi nhìn cô, nhẫn nhịn hỏi: "Chị muốn làm gì?"

Trải qua màn môi răng tra tấn vừa rồi, cô giáo Mục đã không còn sức lực.

Đại tiểu thư nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Em là một đứa nhỏ, hỏi cái gì làm gì?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Sau đó...

Sau đó, đứa nhỏ Mục bị Tần đại nhân khi dễ, bị khi dễ đến mức hỏng mất, khóc thút thít, run rẩy thành một đoàn.

Đến cuối cùng, Đại tiểu thư cong lưng, ngồi xổm trên mặt đất để tháo kết trói trên tay Mục Hiểu Hiểu. Mục Hiểu Hiểu không còn chút sức lực, nàng cuộn tròn trong lòng Đại tiểu thư, giọng thanh như tơ nhện: "Chị... Tần tổng đang làm gì vậy a..."

Đại tiểu thư cởi trói, hai tay ôm lấy nàng, bế nàng theo kiểu công chúa lên sô pha, nghiêm trang nói: "Coi như là cảm ơn em đã làm bánh trung thu thủ công cho chị."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Gì???

Đại tiểu thư ngồi trên sô pha, cầm một miếng bánh trung thu kem tươi nhìn nhìn, rồi đưa đến bên miệng Mục Hiểu Hiểu, "Nếm thử xem."

Mục Hiểu Hiểu cắn một miếng, đầu gối lên đùi Đại tiểu thư: "Đặc biệt ngon..."

Hiện tại nàng cảm thấy thiếu tự tin hơn bao giờ hết.

Cô giáo Mục thật sự khâm phục sức mạnh và thể lực dồi dào của Đại tiểu thư...không phải là thứ bình thường. Nàng thậm chí còn nghi ngờ, có phải Đại tiểu thư đã lén luyện tập khi nàng không chú ý không nữa.

Đại tiểu thư gật đầu, nhàn nhạt nói: "Có hương vị của em."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

A a a a!!!

Lời này của Đại tiểu thư quá phạm quy rồi.

Hương vị gì chứ??? Hương vị gì??!!

Cô giáo Mục lần này đưa bánh trung thu thật thảm. Nàng nằm trên sô pha trong văn phòng, nghỉ ngơi hơn mười phút mới lấy lại chút sức lực, định thừa dịp Đại tiểu thư bận phê duyệt hồ sơ mà đi ăn buffet để bổ sung thể lực.

Tần Di ngẩng đầu nhìn nàng: "Tần Sương đang ở nhà ăn, em cẩn thận một chút."

Mục Hiểu Hiểu ngẩn người: "Cẩn thận cái gì?"

Nàng có gì cần phải cẩn thận sao?

Mặc dù Tần Sương và Đại tiểu thư không có mối quan hệ hòa thuận, nhưng cũng không đến mức giương cung bạt kiếm.

Hơn nữa, điều làm Mục Hiểu Hiểu đặc biệt không tưởng tượng nổi là sau khi Tần Sương giúp Đại tiểu thư đứng vững, cô ấy không bị đẩy ra khỏi Nam Dương, mà được sắp xếp để chuyên quản lý khách sạn ở Nam Dương.

Trên thực tế, khách sạn Nam Thượng ở tập đoàn Nam Dương là nơi tiếp đãi khách quý, không phải là một vị trí quá quan trọng. Đối với Tập đoàn mà nói, đó chỉ là một công việc có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Sau khi Tần Sương tiếp quản, không chỉ thay đổi toàn bộ nhân viên quản lý tiền sảnh và đầu bếp, mà còn tự mình chọn lựa, thậm chí thay đổi cả nhạc dạo và phong cách trang trí khách sạn theo sở thích của cô ấy. Cô ấy còn xin tài chính từ tổng bộ để khai thác khu du lịch nghỉ dưỡng kết hợp ăn uống và giải trí.

Ban đầu, có không ít người đến chỗ Đại tiểu thư phàn nàn, nói rằng Tần Sương sẽ phá hỏng Nam Dương như cô ấy đã từng làm, nên không thể để cô ấy phá hỏng luôn khách sạn lớn Nam Thượng. Dù không phải ngành chính, nhưng nó vẫn là mặt tiền của công ty, nơi tiếp đãi khách hàng quan trọng. Nếu mở khu du lịch và thất bại, đóng cửa thì biết làm sao?

Đại tiểu thư chỉ nhàn nhạt đáp: "Đóng cửa thì đóng cửa thôi."

Câu nói này trực tiếp làm im lặng mọi ý kiến phản đối.

Đúng vậy, Tần tổng căn bản không để tâm đến điều này.

Đại tiểu thư nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu với vẻ nghi hoặc, chỉ lắc đầu và không nói gì thêm.

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào Đại tiểu thư một lúc, rồi nghi hoặc đi ra ngoài, đầy đầu dấu chấm hỏi.

Khi xuống lầu, nàng gặp Lưu Phương, cười chào hỏi. Lưu Phương vẫn ngay thẳng: "Tôi hỏi trợ lý, cô ấy nói cô mới đến."

Mục Hiểu Hiểu chần chừ một chút: "Cô ấy làm sao biết tôi tới?"

Đại tiểu thư hôm nay cũng không có thông báo trước.

Lưu Phương nghiêm túc trả lời: "Cô ấy nói chỉ có cô tới thì Tần tổng mới có thể khóa cửa không làm việc, hơn nữa thời gian đều kéo dài mấy giờ."

Nói xong, cô ấy trộm nhìn thoáng qua chân Mục Hiểu Hiểu. Thực ra trợ lý còn nói với cô ấy rằng, mỗi lần Mục Hiểu Hiểu tới, hoặc là nàng, hoặc là Tần tổng, đều đi lại có phần lao lực.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nam Dương trên dưới, thật là đáng sợ.

Nàng chào tạm biệt Lưu Phương, vì vội vã đến đây, buổi sáng cô giáo Mục không ăn gì nên đói đến mức trước ngực dán vào lưng. Nàng đi tới cửa khách sạn, chào hỏi giám đốc đại sảnh rồi xuyên qua hoa viên để đến nhà bếp tìm đồ ăn. Bất ngờ nàng thấy Tần Sương đang ngồi trên ghế treo trong hoa viên.

Trong khoảnh khắc, Mục Hiểu Hiểu cứng đờ, chân như bị định trụ, không thể động đậy.

Tần Sương đang gọi video, giữa ban ngày rõ ràng, cô ấy mặc sườn xám đen, đeo mặt nạ đen, tóc đen buông xõa, trông như quỷ mị, ngồi trên ghế đu dây nhẹ nhàng đong đưa.

Đôi chân thon dài của cô ấy, nổi bật trên nền đen, trắng như tuyết, lạnh lùng đến chướng mắt.

Mà từ điện thoại bên kia, truyền đến thanh âm mà Mục Hiểu Hiểu quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn.

"Chị Tu, chị hôm nay phá lệ đẹp a."

"Chị Tu, em cảm giác trạng thái hôm nay của chị khá hơn nhiều rồi."

"Chị Tu ......"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng muốn nôn ra.

Nàng thật sự muốn nôn ra rồi.

Nàng từng gặp qua người vuốt mông ngựa, nhưng chưa bao giờ thấy ai nịnh bợ một cách mù quáng như vậy.

Tần Sương đeo mặt nạ, một thân đen, Mục Hiểu Hiểu muốn hỏi cô giáo Trương, cô nàng nhìn thấy thế nào mà thấy chị Tu hôm nay phá lệ đẹp? Lại nhìn thế nào ra trạng thái tốt?

Tần Sương phát hiện Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt lạnh băng nhìn nàng, Trương Xảo bên kia cười hỏi: "Có người đến sao? Muốn nghỉ ngơi không?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nôn.

Cô giáo Trương thiện giải nhân ý như vậy làm nàng muốn phun ra.

Ai buổi sáng bóp cổ nàng, nói: "Mình muốn nghỉ trung thu, nhất định phải nghỉ, bà chủ Mục, cậu không thể bóc lột kỳ nghỉ của mình, mình không có thời gian nghỉ ngơi!"

Nhìn xem.

Cùng cô nàng đúng lý hợp tình bao nhiêu, hiện tại lại hèn mọn bao nhiêu.

Tần Sương với đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, bởi vì đeo mặt nạ, không thể thấy rõ biểu cảm của cô ấy, nhưng Mục Hiểu Hiểu bản năng cảm thấy ánh mắt cô ấy có chút cười nhạt.

Giây tiếp theo, Tần Sương xoay điện thoại một chút, màn hình đối diện Mục Hiểu Hiểu: "Một người quen cũ."

Cứ như vậy.

Trong tình huống đột ngột và không kịp phản ứng, cô giáo Mục và cô giáo Trương mắt to trừng mắt nhỏ trên màn hình, và chị Tu trong lòng cô giáo Trương nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro